Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 54: (Canh một) Nho nhỏ cũng rất đáng yêu




Trong một tòa cao ốc nào đó ở nội thành, Lâm Trình An lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông có chút hoảng loạn trước mặt: "Ngu xuẩn."

Người đàn ông nhã nhặn trước mặt là em trai gã, hai người cách nhau tám tuổi, nhưng sự sợ hãi của gã đối với em trai dường như đã trở thành bản năng.

Có lẽ là từ khi còn bé lần đầu trông thấy Lâm Trình An hành hạ con mèo yêu thích của gã đến chết, hay có lẽ từ lúc hắn tự tay rút ống thở của cha họ...

Nhớ đến chuyện cũ, Lâm Chính Đán kìm lòng không nổi run một cái: "Phải làm sao giờ? Chuyện này vừa nhìn là biết có người muốn chỉnh chúng ta..."

"Ăn hại."

Lâm Trình An lạnh lùng nói: "Đáng ra không nên nghe lời ông quay về."

Lâm Chính Đán trả lời theo bản năng: "Tôi không gọi cậu..."

Gã sửng sốt phút chốc mới nhận ra Lâm Trình An không nói chuyện với gã, phía sau bàn làm việc không biết từ bao giờ có một người đàn ông đang ngồi, thế mà gã không hề chú ý đến.

"Cậu không trở lại, vậy làm sao ôm được người đẹp về đây?"

Giọng nói người đàn ông này rất mỏng, dáng người có chút đẫy đà không phù hợp với đặc điểm của nam giới, sắc mặt cũng trắng quá mức.

"Diệp Thanh Trúc?" Lâm Trình An cười nhạo một tiếng, "Người đẹp chỉ cần vơ cái là một đống, còn mạng không quan trọng à?"

"Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?" Nếu không phải bị người này nắm nhược điểm trong tay, sao hắn có thể cùng trở về?

"Chờ cá cắn câu thôi." Người đàn ông sau bàn làm việc mân mê cây bút trong tay, khóe môi nhếch lên, "Cậu yên tâm, bây giờ cậu không quốc tịch không thân phận, bọn họ không thể chịu được cậu."

"... Tốt nhất là vậy."

Sâu trong đôi mắt của Lâm Trình An chợt lóe một vẻ sầu lo, thoáng qua liền thôi.

Hắn nhìn về phía Lâm Chính Đán đang khúm núm: "Mấy ngày nữa tôi sẽ đi tham ban Diệp Thanh Trúc, đừng thông báo."

Người đàn ông sau bàn làm việc cười một tiếng trầm thấp, khuôn mặt sưng lên như thịt luộc khẽ rung một cái: "Đi, đi nhìn coi tên nhóc hôm qua tôi nói với cậu, nếu lúc trước không có chuyện xảy ra thì đã sớm được nếm thử mùi vị..."

Lâm Chính Đán không hiểu họ đang nói gì, nhưng vẫn đem sầu lo đáy lòng nói thành lời: "Có thể đừng động đến Uông Giác không, tôi..."

"Làm sao? Một đống tuổi rồi, lại còn có tình cảm với một thằng nhóc?"

Lâm Trình An cười như không cười nói: "Nhàn hạ thoải mái lo chuyện này không bằng nghĩ cho tốt, làm thế nào mới trấn an được con mụ điên ở nhà ông, bà ta chiếm không ít cổ phần ở Phong Ngu."

"Còn nữa. suy nghĩ thật kỹ xem camera trong xe ông từ đâu mà ra."

"..."



"Cảnh thứ mười lăm phân cảnh hai lần một Action!"

­­­­Thư ký trường quay đập bảng, diễn viên bên kia liền cấp tốc nhập vai, tiền bối quả là tiền bối, hôm nay là cảnh lớn ba người giữa Bạch Đường Sinh, Ngụy Lạc và Diệp Thanh Trúc.

Vu Mạc cảm thán: "Cao thủ đúng là cao thủ."

Theo lý thuyết mà nói, những người mới hoặc người diễn xuất hơi kém, nếu được diễn cùng họ, tuyệt đối chỉ có thể bị áp diễn.

Diễn chung không liên quan đến đóng vai gì hay đóng bao nhiêu, bọn họ vừa đứng bên kia, kỹ năng diễn xuất và khí chất tự nhiên cũng đã đủ để trở thành trăng sáng, khiến những ánh sao nhỏ vụn xung quanh đều bị mờ nhạt.

Nhưng ba người họ đứng chung một chỗ, lại có một loại cảm giác mỗi bên đều ngang tầm nhau.

Thấy Tu Từ bên cạnh không tiếp lời, Vu Mạc bất đắc dĩ đi thẳng vào đề tài chính: "Chị Thường bảo anh hỏi cậu một chút, show truyền hình cuối tháng cậu có muốn lên không?"

"Không muốn." Tu Từ trả lời cấp tốc, thành công làm Vu Mạc nghẹn họng.

"Thật sự không cân nhắc lại sao?" Vu Mạc khuyên nhủ, "Show này rating không tồi, có thể cho cậu nổi thêm chút trước khi《 Vãng sinh 》phát sóng."

Người phụ trách chương trình tạp kỹ trước đây là bạn tốt của La Thường, khách mời đều đã định rồi, Vu Mạc là một trong số đó, Uông Giác cũng vậy.

Nhưng Uông Giác dính bê bối "nam tiểu tam" kia, tổ tiết mục đương nhiên không thể dùng hắn nữa.

Nhiều người săn đón muốn lên các chương trình tạp kỹ có rating cao, La Thường đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà.

Không biết sao mà Tu Từ chẳng nể mặt mũi ai, từ chối vô cùng thẳng thắn.

Vu Mạc tiếp tục nói: "Hơn nữa trong đấy còn có một cuộc phỏng vấn dài hơn hai mươi phút, có thể để khán giả hiểu rõ và thân cận với cuộc sống của cậu hơn, là một cơ hội tốt để hút fan."

"..." Tu Từ cuối cùng cũng chịu quay đầu lại, bố thí cho Vu Mạc một ánh mắt, "Có thể làm mỗi phỏng vấn không?"

Vu Mạc im lặng: "Cái này chắc chắn không được, tổ tiết mục không có khả năng cho cậu xuất hiện miễn phí đâu."

Tu Từ trầm mặc một lát: "Em thương lượng với Phó Sinh chút."

"..."

Vu Mạc không hỏi tại sao phải thương lượng cùng Phó Sinh, nói đúng chỗ liền thức thời rời đi.

Tu Từ nhìn bóng lưng Phó Sinh phía trước, trầm mặc ngẩn người.

Câu "yêu em" tối qua hệt như vẫn đang quanh quẩn bên tai, Tu Từ gần như cả đêm không thể nào ngủ, sợ câu nói này chỉ là lời tâm tình trong mơ, tỉnh lại rồi sẽ tiêu tan theo gió.

Dư luận trên mạng liên quan đến Phong Ngu vẫn luôn lên men, cũng có rất nhiều người mò đến dưới Weibo của Vu Mạc và Diệp Thanh Trúc dò hỏi tình huống.

Đặc biệt là Vu Mạc, tất cả mọi người đều đang truy hỏi anh tại sao mấy năm trước không có động thái gì, lẽ nào thật sự giống cư dân mạng suy đoán, là bởi vì bị cao tầng quy tắc ngầm nhưng thề sống chết không theo nên bị đóng băng sao?

Vì Phó Sinh và Diệp Thanh Trúc đã ra hiệu, anh không phản hồi tích cực về chuyện này, chỉ đăng Weibo nói rằng đừng đưa ra những suy đoán vô căn cứ, phía cấp cao bảo Diệp Thanh Trúc hỗ trợ làm sáng tỏ một chút, cô trực tiếp chuyển tiếp động thái mơ hồ không rõ này của Vu Mạc trên Weibo.

— Tin sốt dẻo, vợ Lâm Chính Đán mời luật sư ly hôn, tin tức trong ngành nói rằng muốn Lâm Chính Đán ra đi trắng tay.

— Làm tốt lắm! Loại đàn ông ngoại tình này nên để cho nó không một cắc đứng giữa phố lớn, để nó biết lúc nó nghèo rớt mồng tơi ra chả ai nguyện ý bên cạnh ngoài bà xã nó!

— Nghĩ đến quả ngoại tình này không chỉ có mỗi Uông Giác, da gà da vịt tuirụng đầy đất rồi, lẽ sống của tui cũng dưới trướng Phong Ngu, tôi khóc...

— Chị em lầu trên phải tin tưởng thần tượng nhà mình, nhất định sẽ không làm chuyện như vậy.

— Tin tưởng vô dụng hic... Mấy năm trước thấy đồn Phong Ngu ra điều khoản bóc lột với gà nhà, có hợp đồng ở đấy, muốn không thỏa hiệp cũng khó, bằng không Vu Mạc chính là ví dụ...

— Hiện tại phần lớn hợp đồng của Phong Ngu đều kí 10 năm nhỉ, Vu Mạc ký hợp đồng cũ mới có thể rời đi sau 5 năm, nếu mà là hợp đồng 10 năm, mấy bồ nghĩ xem, coi như 20 tuổi ký kết, 30 tuổi mới có thể thoát thân, ở trong giới này thì mấy năm tháng hoàng kim đều đã qua...

— Hơn nữa nếu coi như thoát rồi, lại bị Phong Ngu chèn ép, chưa chắc đã có thể ra mặt.

— Thảm nhất chắc là vợ của hắn đi, mắt mù coi trọng hắn, đầu đầy sừng đã đành mà tiểu tam còn là nam...

— Không thể nói là tiểu tam, phải gọi là "đồ chơi", tiểu tam chỉ có một, đồ chơi có thể nhiều...

— Thâm quá ạ, Phong Ngu có biết bao nghệ sĩ nam lớn lên xinh đẹp...

Trong lúc nhất thời dường như ai ai cũng cảm thấy bất an, rất nhiều diễn viên nam của Phong Ngu bị lên danh sách đề cử đều đăng bài thanh minh, nhưng đáng tiếc đều bị chú ý ngay lập tức, thái độ mọi người đều nửa tin nửa ngờ.

Rất nhiều người qua đường không ngại lớn chuyện, trên các phương tiện giải trí khác nhau đều thêm mắm dặm muối mà truyền bá tin đồn lần này, động thái rất có khả năng ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng Tu Từ bên này không để ý tí gì, chuyên tâm dùng tài khoản phụ nọ đối phó với mấy chị em trên mạng gọi Phó Sinh là ông xã.

"Em đang làm gì thế?"

Trước mắt chợt hiện một bóng đen, tay Tu Từ run một cái vội vã cất điện thoại: "Không làm gì cả."

Phó Sinh cụp mắt nhìn cậu, nhàn nhạt gật đầu một cái: "Tôi đi phòng vệ sinh."

"Đừng..." Tu Từ vội vàng kéo tay Phó Sinh, cho là anh giận dỗi, "Em đang lướt Weibo."

"Hay không?"

Phó Sinh cũng không giận, chỉ là trạng thái hôm nay của Tu Từ không đúng lắm, chẳng những không còn chăm chú nhìn anh như thường ngay, mà còn ôm điện thoại xem liên tục, cũng không ngẩng đầu lên."

"Không hay." Tu Từ mím môi, "Bọn họ gọi anh là chồng."

"..."

Bước chân Phó Sinh khựng lại, anh đã rất lâu không lên Weibo cá nhân, Weibo đoàn phim cũng do Giang Huy xử lý.

Anh chỉ nghe Giang Huy đề cập hai lần, nói anh cũng coi như dựa vào mặt nổi danh, Weibo cá nhân đến nay đã gần hai triệu fan, tăng còn nhanh hơn so với Tu Từ.

"Theo tôi đi vệ sinh."

Phó Sinh xốc Tu Từ lên, đứa nhỏ hậm hực theo sát anh, mặt đầy khó chịu mà lại không nói gì.

Tu Từ miễn cưỡng tiến vào buồng riêng cùng Phó Sinh, Phó Sinh tuy bất đắc dĩ, nhưng không làm gì được cậu.

Anh ghì chặt gáy Tu Từ hôn lên đôi môi căng mọng của cậu: "Không muốn để cho họ gọi?"

Tu Từ ừm một tiếng: "Không được gọi."

Bên môi Phó Sinh tràn ra một nụ cười: "Thế ai có thể gọi?"

Tu Từ: "..."

Phó Sinh dù bận vẫn ung dung buông Tu Từ ra: "Cũng lâu rồi tôi chưa nghe em gọi, gọi một tiếng cho tôi nghe, tôi liền nghĩ cách để bọn họ ngậm miệng."

Tu Từ lần này cảm nhận rõ được Phó Sinh đang đùa cậu, sững sờ hồi lâu hai chữ chồng ơi vẫn nghẹn ở cổ họng.

Ba năm trước Tu Từ cũng không hay kêu ông xã như thế, cậu không thích xưng hô này, có một loại cảm giác bản thân bị vặn vẹo giới tính.

Bởi vì một số chuyện, cậu luôn sợ Phó Sinh thật ra chỉ thích phụ nữ, vì thế ngoại trừ lúc trên giường hay khi làm nũng xin tha, cơ bản sẽ không nói ra hai tiếng này.

Phó Sinh không đợi được hai chữ chồng ơi, ngược lại nghe thấy hai âm thanh quen thuộc ngoài buồng riêng trước.

Vu Mạc và Phong Thừa cùng vào phòng vệ sinh, đến bồn tiểu tháo thắt lưng, anh nói với Phong Thừa bên cạnh: "Cậu không sợ phiền à? Cảnh cuối lại đến phiên cậu mà, sao cậu đã đổi thành trang phục bình thường rồi?"

Phong Thừa cúi đầu liếc nhìn quần jogger xám của mình: "... Rộng rãi, thoải mái."

Vu Mạc hơi kinh ngạc: "Thoải mái như vậy? Anh tưởng cậu mấy ngày rồi chưa đổi quần cơ, vẫn luôn mặc chiếc màu xám này."

"..." Phong Thừa thẹn quá hóa giận nói, "Em mua ba cái, mặc thay phiên."

Vu Mạc không hiểu tư tưởng thanh niên lắm, vẫn luôn mặc một loại quần chẳng phải người ngoài sẽ tưởng không thay sao?

Anh sờ sờ mũi kéo quần lên, lúc hai người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy một tiếng lạch cạch, bên trong buồng riêng có người đi ra.

"Tiểu Từ cũng ở đây à?" Vu Mạc cười cười với cậu.

Tu Từ phá lệ cong cong khóe miệng, mỉm cười lại với Vu Mạc, tiện thể nói với Phong Thừa bên cạnh đang ưỡn ưỡn eo: "Nho nhỏ cũng rất đáng yêu."

Đầu Vu Mạc đầy dấu chấm hỏi, không hiểu có ý gì, ngược lại Phong Thừa bên cạnh sắc mặt rất nhanh đã tối sầm lại.

"Nếu cỡ đã nhỏ, thì có mặc quần xám cũng không trông to được."

Tu Từ nhẹ nhàng nhả một câu, rời đi cũng không quay đầu lại, để lại hai người phía sau sắc mặt một xanh một đỏ, còn có Phó Sinh bị bỏ quên trong buồng riêng.

Vu Mạc phải một lúc mới hiểu ý tứ của Tu Từ, không ngờ Tu Từ thường ngày quý chữ như vàng còn có một mặt như thế, sắc mặt dần dần đỏ lên.

Phong Thừa thì không cần nói, đã tức điên đầu, bên tai vẫn luôn vang vọng câu "Nho nhỏ cũng rất đáng yêu" của Tu Từ.

Phó Sinh cũng vậy, lúc Tu Từ mới nghe thấy Vu Mạc nói về quần màu xám đã muốn đi ra ngoài, nhưng bị anh siết eo không cho động, cuối cùng Tu Từ ghé vào tai anh chầm chậm gọi một câu "Chồng ơi", mới rời khỏi buồng.

Phó Sinh suýt nữa bị câu "Chồng ơi" vừa mềm vừa khẽ của Tu Từ gọi đứng lên, anh không để ý ba người bên ngoài, dở khóc dở cười nhìn người anh em nhà mình, đúng là tự làm tự chịu.