Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 45: (Canh một) Quay phim




"Cảnh mười tám phân cảnh hai lần một Action!"

【 Nhị hoàng tử mới vừa cập quan (*) quỳ gối trước điện, mưa rào dai dẳng không dứt, giống như từng viên đá rơi trên mặt đất. Mộ Tương cụp mắt, cả người ướt đẫm.

(*) đến tuổi, tròn hai mươi tuổi

Phụ hoàng hắn trước đây không lâu coi trọng nữ tướng quân Giang Dao, cưỡng ép nạp vào hậu cung, cực kì ân sủng.

Còn mẫu thân hắn vì đố kỵ đã tính toán hãm hại làm nàng mất đi thai nhi trong bụng, bị tước đoạt ngôi vị hoàng hậu rồi đày vào lãnh cung.

Hoàng thất xưa nay vốn vô tình, người lúc trước cam kết với hoàng hậu sẽ vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ là phụ hoàng hắn, người bây giờ ân ái với rất nhiều nữ nhân khác cũng chính là phụ hoàng hắn.

Mộ Tương không thèm bận tâm đến những chuyện này, hắn chỉ hy vọng lão hoàng đế có thể buông tha cho mẫu phi.

Hoàn cảnh trong hậu cũng lạnh lẽo ẩm ướt, nữ nhân gầy yếu có thể chống đỡ đến bao lâu?

Những giọt mưa nặng hạt tạt vào người, đau thấu xương.

Mộ Tương không khỏi nhớ đến kiếp trước, sau khi cha mẹ ở kiếp trước qua đời, mẫu phi là người đầu tiên thật lòng yêu thương hắn.

"Cộp... cộp..."

Dưới mái hiên, một nam nhân trường bào khí chất xuất trần đi qua, ánh mắt nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Chỉ một cái liếc mắt... chính là vạn năm.

Trải qua một canh giờ hứng mưa xối xả, Mộ Tương cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà hôn mê bất tỉnh, thân thể xụi lơ rơi vào một lồng ngực ấm áp.】

Phó Sinh vừa mới hô cắt xong, Tu Từ bên kia như một làn khói mà bò ra từ trong khuỷu tay Bạch Đường Sinh, hệt như anh là hồng thủy mãnh thú (**) không bằng.

(**) hồng thủy mãnh thú: thú dữ và lũ lụt, để chỉ những tai họa to lớn

"Em biểu hiện được không?"

"Hay lắm." Phó Sinh nhanh chóng lấy khăn bọc người lại, "Đi thay quần áo đi, không thì bị cảm mất."

Đây là lần diễn đầu của Tu Từ, thời tiết ngoài đời trùng khớp với trong kịch bản, đều đổ mưa rào.

Trong phim phải quỳ gối tận một canh giờ, quay phim hậu trường không cần lâu như vậy, nhưng vẫn phải bỏ ra gần mười phút. Da dẻ Tu Từ hiện tại sờ lên lành lạnh như băng, còn run lên một cái trong lồng ngực Phó Sinh.

"Mọi người nghỉ ngơi 15 phút, chuẩn bị một lát."

Phó Sinh nói xong cũng nắm cổ tay Tu Từ dẫn cậu đi phòng thay quần áo, sau khi đóng cửa lại, từng lớp từng lớp trang phục phức tạp trượt xuống bả vai, lộ ra thân thể trắng nõn gầy gò của Tu Từ.

"Có lạnh không em?"

Trước mắt Phó Sinh một mảnh trắng toát, nhưng chẳng có tâm tư kiều diễm gì, chỉ toàn đau lòng.

"Không lạnh." Tu Từ lắc đầu một cái, nhưng thân thể lại không phối hợp mà hắt xì một tiếng.

Phó Sinh: "..."

Anh cầm khăn bông sạch sẽ bọc cả người lại, để cậu ngồi trên đùi mình: "Còn bảo không lạnh đi, phân cảnh này nên đẩy sau..."

Phó Sinh thấy mừng vì cảnh này không có lời thoại, cũng không có chỗ cần kỹ năng diễn xuất bùng nổ, bằng không một khi NG, đứa nhỏ không biết còn phải tắm mưa bao lần.

Lúc thường sinh hoạt dung túng thì không sao, loại chuyện làm ăn như này, anh không thể cứ ở trước mặt nhiều người mà phóng ngựa được.

Tu Từ bám ngực anh, đầu tóc ẩm ướt dụi dụi vào cổ anh.

Cậu đã uống thuốc liên tục một tuần, hiện tượng chuyển biến tốt đâu không thấy, chỉ thấy sụt mất hai cân, chất lượng giấc ngủ ngày càng kém, dù có Phó Sinh ở bên nhưng đôi khi vẫn phải dùng thuốc ngủ mới chợp mắt được.

Còn lại tương đối, cậu vào lúc ban ngày không nên ngủ dễ bị mệt rã rời, tinh thần không tốt.

Phó Sinh nhìn vào trong mắt, đau lòng mà lại bất đắc dĩ.

Nhưng sau khi liên lạc với Merlin, lại được biết thuốc tâm lý vốn có rất nhiều tác dụng phụ. Bệnh nhân ở mức độ nhẹ có thể đổi sang thuốc có tác dụng phụ tương đối nhẹ nhàng, hiệu quả cũng tương đối thấp hơn, nhưng Tu Từ thì không.

Cậu cần phải vượt qua giai đoạn trước đó, mới có thể từ từ đổi thuốc, hoặc là giảm liều lượng.

Nhưng đây chỉ là trạng thái lý tưởng, bệnh tình của Tu Từ tương đối phức tạp, kèm theo triệu chứng của nhiều bệnh. Tuy Merlin xuất phát từ riêng tư của bệnh nhân nên cân nhắc không nói quá nhiều, nhưng Phó Sinh vẫn hiểu ý tứ của cô.

Thông thường bệnh nhân tái phát từ ba, bốn lần trở nên đã cân nhắc xài thuốc cả đời, nhưng hai năm qua Tu Từ dùng thuốc vẫn luôn đứt quãng, số lần phát bệnh phỏng chừng chính cậu cũng đếm không xuể, hơn nữa bản thân bệnh nhân có tâm lý mâu thuẫn, không hoàn toàn do yếu tố sinh lý...

Cô để Phó Sinh chuẩn bị tâm lý thật tốt, thậm chí còn từng biểu đạt thoáng qua, nếu thời gian cho phép, hi vọng mỗi một lần ghé thăm, Phó Sinh cũng sẽ làm một lần khám và trị liệu tâm lý.

Thông thường người ở bên bệnh nhân càng là người thân cận, càng cần khả năng chịu đựng áp lực tốt.

"Trước tiên chúng ta sấy khô tóc đã."

Cảnh kế tiếp không phải diễn trong mưa, trang phục tạo hình đều phải đổi. Phó Sinh cầm máy sấy thổi tóc Tu Từ, khí nóng ấm áp đến mức khiến lông mi Tu Từ run lên một cái, sau đấy dứt khoát rúc đầu vào eo Phó Sinh, nhắm mắt lại.

"Buồn ngủ à?"

Tu Từ rầm rì hai tiếng, biểu thị không buồn ngủ, nhưng đầu càng lúc càng cúi sâu.

"Vậy em cố chịu một lát, quay nốt đoạn sau thì em không cần diễn nữa, nhé?"

"Dạ..."

Kết cảnh không liên quan đến Tu Từ, cậu cần quay một phân đoạn trước kết cảnh, cũng chỉnh sửa lại tạo hình ổn thỏa.

Còn mấy phút nữa, đồ diễn cảnh cuối của Tu Từ không phức tạp lắm. Phó Sinh ôm eo đứa nhỏ, giúp cậu mặc áo lót màu trắng vào, lỏng lỏng lẻo lẻo mà lộ ra một mảng da trước ngực trắng nõn.

Phó Sinh nắm cằm cậu hôn một cái: "Đợi lát nữa trang điểm xong nhớ khép cổ áo kín vào."

Tu Từ phối hợp vâng một tiếng: "Không cho người khác nhìn."

Khóe môi Phó Sinh tràn ra một nụ cười: "Thế để cho ai nhìn?"

Tu Từ không e dè tí nào: "Chỉ cho anh nhìn thôi."

"..."

Phó Sinh để sẵn tay sau gáy Tu Từ, thừa dịp còn chưa trang điểm mà trao cậu một nụ hôn thật mạnh mẽ.

- -

Mùa hè vốn nên oi bức nhờ một trận mưa rào bất chợt mà hạ nhiệt tận 10 độ, ban ngày cũng có cảm giác mát mẻ.

"Ngửa cằm lên tí nào."

Hoàng Âm định đánh một ít phấn lên cổ Tu Từ, như vậy có thể làm mặt với cổ đều màu hơn chút.

Dù sao cảnh cuối của cậu trong ống kính cũng phải lộ da thịt nhiều, còn Phó Sinh thì chắc chắn sẽ không thèm cà da nhẵn nhụi cho phim của mình rồi mới chiếu đâu.

Nhưng mà lần này Hoàng Âm lo xa rồi, cô nhìn cái cổ trắng cùng tông của Tu Từ, suy nghĩ chốc lát vẫn không thêm gì cả.

Tu Từ trắng thật, nhưng vì thân hình gầy gò, màu da trắng nhìn không quá khỏe mạnh, mà như vậy vừa vặn phù hợp với hình tượng nhân vật Mộ Tương – dáng dấp tái nhợt bệnh tật.

"Tiểu Từ phải cố gắng lên nha."

Hoàng Âm giúp Tu Từ vuốt tóc giả: "Fan nguyên tác hóng ba nhân vật nhất, một là nam chính, hai là nữ hai, cuối cùng chính là Mộ Tương đó."

"..." Tu Từ ừm một tiếng, "Em biết."

Mộ Tương do Tu Từ thủ vai, thật ra cũng khiến lưng Phó Sinh gánh không ít tiếng xấu.

Không ít fan nguyên tác nghĩ Phó Sinh dùng một người mới không có kỹ năng cũng không có bản lĩnh, là muốn hủy diệt nhân vật Mộ Tương này.

Tuy Phó Sinh xưa nay chưa từng nói điều đấy, nhưng Tu Từ biết áp lực của anh rất lớn.

Một tuần nghỉ ngơi này điện thoại của Phó Sinh luôn ở chỗ Tu Từ, Tu Từ thỉnh thoảng cũng lên Weibo coi, bình luận Weibo xàm xí gì cũng có, 《 Vãng sinh 》đôi khi cũng bị đẩy lên hotsearch hóng gió một hồi.

Tu Từ không chịu nổi người khác mơ tưởng Phó Sinh, cũng như không chịu được người khác mắng Phó Sinh.

Thừa dịp cảnh thứ mười chín chưa xong, Tu Từ lặng lẽ đăng nhập tài khoản trước đây đã lập nhờ sự giúp đỡ của Diệp Thanh Trúc, bắt đầu lên mạng chinh chiến.

— Muốn gọi đạo diễn Phó là ông xã thì phải làm sao! Ảnh đẹp trai quá áu áu!

Bé con: Không được gọi, anh ấy là của tôi.

— Mấy tên lớn lên đẹp trai toàn là bình hoa, quay phim không ổn thì có mà còn cái nịt.

Bé con: Mày không chỉ lớn lên xấu xí, mà còn vô dụng.

— Trong ti tỉ vai phụ, tui mê nhất CP Mộ Tương với Sư Hòa, Cao lãnh quốc sư x Bệnh kiều tiểu hoàng đế, không cần gặm quá nhiều hint!

"?"

Tu Từ mím môi, cậu hỏi Hoàng Âm đang thu dọn đồ nghề bên cạnh: "Gặm CP là gì vậy ạ?"

Hoàng Âm kinh ngạc quay đầu lại, đây là lần đầu Tu Từ chủ động mở miệng với cô: "Chính là cảm thấy hai người rất xứng đôi rất ngọt ngào."

Tu Từ cấp tốc trả lời bình luận:

Mộ Tương là của đạo diễn Phó.

Câu này vừa phản hồi không lâu đã nhận một đống chửi bới, rất nhiều người cảm thấy có phải tên này điên rồi không, đạo diễn Phó là người thật vật thật, Mộ Tương chỉ là nhân vật trong phim, hai người này bắn đại bác không tới mà.

— Mày có bệnh không? Có bệnh thì chữa lẹ.

— Đàn ông con trai mà để tài khoản tên Bé con, ghê vãi.

— Bồ bảo đu CP của Tu Từ với đạo diễn Phó còn tạm được, Mộ Tương với đạo diễn Phó căn bản không phải người cùng chiều.

Tu Từ không nhìn hai bình luận trước, ngẩng đầu hỏi Hoàng Âm: "Chiều là gì vậy ạ?"

Hoàng Âm sửng sốt hai giây mới hiểu vấn đề của cậu, giải thích đơn giản một chút về sự khác biệt của không gian hai chiều với ba chiều cho cậu nghe.

Trước mắt Tu Từ có chút mờ mịt, hai mắt theo mí mắt chớp chớp cũng run lên mấy lần, nhớ tới thật lâu trước đây, cậu cùng từng lướt internet tiếp xúc với những thứ này.

Lẽ ra cậu nên biết, những điều cơ bản nhất, những thứ người trẻ tuổi đều hiểu, dường như đã cách cậu cả một thế kỷ.

... Thật ra cũng chẳng lâu lắm, có hai năm thôi.

Tu Từ trả lời một bình luận cuối cùng:

【 — Bồ bảo đu CP của Tu Từ với đạo diễn Phó còn tạm được, Mộ Tương với đạo diễn Phó căn bản không phải người cùng chiều.

Bé con: Có thể. 】

Tu Từ còn nhớ lời Phó Sinh, cậu khép cổ áo lại đi tới trường quay phía trước, nghe thấy âm thanh Phó Sinh giáo huấn người khác.

Người bị la là Phong Thừa, cảnh này là cậu đối diễn cũng Diệp Thanh Trúc, đã NG năm lần.

Phong Thừa còn nhỏ, nhưng kỹ năng diễn xuất coi như có thể chèn ép rất nhiều người. Mà có lẽ bởi vì một tuần trước Diệp Thanh Trúc nói cậu quá mức gay gắt, lần này bắt cậu quay cảnh đối diễn với Diệp Thanh Trúc, cả người lại bắt đầu căng thẳng mất tự nhiên.

Khóe mắt nhìn thấy Tu Từ bên ngoài mấy mét, sắc mắt Phó Sinh hòa hoãn không ít: "Cậu là một thái giám có thể thành thạo điêu luyện qua lại giữa các thế lực, cũng không phải người mới, nhìn thấy nữ vương gia đương triều quyền cao chức trọng, không nhún nhường dễ sai đến mức đấy."

"Xin lỗi..." Phong Thừa thấp giọng nói xin lỗi, đi tới một góc tiếp tục xem kịch bản.

Phó Sinh cầm tấm chăn mỏng quấn quanh người Tu Từ: "Dọa đến em rồi?"

Tu Từ lắc đầu một cái: "Không sợ anh hung dữ."

Tu Từ không sợ Phó Sinh dữ với cậu, chỉ sợ Phó Sinh ngay cả hung dữ cũng chẳng muốn, giống như đêm trước khi họ chia xa hai năm trước, mỗi khi cãi nhau mặt Phó Sinh đều là vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ nhìn cậu.

Vô số lần nửa đêm bật dậy, Tu Từ đều bị đôi mắt với ánh nhìn lạnh lùng xa cách kia giục tỉnh.

Phó Sinh bóp bóp mặt Tu Từ: "Vậy bạn nhỏ Từ nhà chúng ta phải biểu hiện tốt một chút, tranh thủ để tôi khen em nhé."

Tu Từ nghẹn ừm một tiếng: "Đạo diễn Giang gọi anh kìa."

Phó Sinh có nghe thấy, anh để Tu Từ nghỉ ngơi một lát, mình thì đi đến chỗ Giang Huy.

Giang Huy chỉ vào điện thoại nói: "Trước lúc Tu Từ diễn, đoạn anh bọc chăn cho cậu ấy bị quay lại rồi, tôi còn cảm thấy rất ấm áp, giữ lại làm hậu trường nhé?"

"..."

Phó Sinh liếc nhìn Tu Từ quấn chăn ngồi trên băng ghế nhỏ cách đó 7, 8 mét, đứa nhỏ không hề quan tâm người xung quanh đi tới đi lui, ánh mắt chăm chú nhìn về phía anh, phát hiện anh nhìn sang, còn nhợt nhạt cong cong khóe môi, lúm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện trên gương mặt ngắn ngủi vài giây.

Anh nhẹ giọng nói: "Giữ đi, có thể giữ thêm một ít."

Đứa nhỏ rất thiếu cảm giác an toàn.

Trong đầu Phó Sinh tua lại lời Merlin đã nói với anh: "Cậu ấy rất quan tâm cậu, hay nói bây giờ cậu ấy chỉ quan tâm mình cậu, tâm tình lên xuống cũng do cậu mà ra, đừng kích thích cậu ấy, gắng hết sức giữ cho tâm trạng cậu ấy thật ổn định."

Cô còn nói thêm, không bao giờ được xem thường những việc một người làm khi phát bệnh, có đôi khi chỉ ngắn ngủi mấy phút, cậu sẽ chẳng còn có thể gặp được cậu ấy nữa.

Người phát bệnh có ý đồ tự sát hay tự hại, thường thường ở trong lúc không tỉnh táo, chính họ có lẽ cũng chẳng biết mình đang làm gì.

Bởi vì khoảng thời gian này thân thể Tu Từ có biến hóa, Phó Sinh từng hoài nghi liệu mình có sai khi ép Tu Từ gặp bác sĩ uống thuốc không, nhưng Diệp Thanh Trúc và Merlin đều phủ nhận điều này —

Nếu như không cố gắng trị liệu, có một ngày khi phát bệnh, chính Tu Từ cũng chẳng rõ bản thân cầm dao lên khi nào, trèo lên cửa sổ từ bao giờ...

Người bệnh tâm thần giống như một con nai sống trong sương mù, bọn họ không thấy được bản thân, cũng chẳng nhìn rõ người khác và con đường phía trước.

Nếu không có người đến yêu thương họ, cứu rỗi họ, có lẽ một giây sau bọn họ sẽ một bước sẩy chân vào vực sâu, chẳng thể bò lên.

Phó Sinh trở lại bên cạnh Tu Từ, một bên nắm tay cậu, một bên nhìn màn hình giám sát, Phong Thừa và Diệp Thanh Trúc người nào vào chỗ người nấy —

"Cảnh mười chín phân cảnh một lần hai Action!"