Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 146: Phát Hiện




Edit: Mila

Beta: Zen

_______

Người phục vụ bưng cà phê tới phá vỡ bầu không khí im lặng.

Phó Sinh nhận cà phê rồi nói cảm ơn, sau đó nói với Lâm Kiến Thịnh: "Lúc đó ông có ghi âm không?"

"... Có." Lâm Kiến Thịnh không hiểu làm sao anh biết được.

Đoạn ghi âm đó được cậu trai bị đe dọa lúc đó ghi lại, ban đầu cậu ta tính phát đoạn ghi âm này cho Phó Sinh nghe, để phá hoại tình yêu của bọn họ, nhưng dưới sự sắp đặt tính toán của Khương Sam, đã bị Lâm Kiến Thịnh mua lại với giá cao.

"Việc ông có đoạn ghi âm chẳng có ý nghĩa gì cả."

Phó Sinh ôn tồn nói: "Chỉ dựa vô một đoạn ghi âm không biết thật giả, sẽ chẳng ai khi không tin ông, nó không được thiết thực. "

Phó Sinh không sợ Lâm Kiến Thịnh sẽ làm gì với bản ghi âm, ngay cả khi nó được phát tán ra, nó sẽ không ảnh hưởng đáng kể đến Tu Từ.

Giọng nói của Tu Từ so với mấy năm trước cũng có khác biệt rất lớn, chỉ với một đoạn ghi âm cách đây mấy năm, không thể chứng minh người nói là Tu Từ được.

Huống chi, Tu Từ hiện tại rất được cư dân mạng chú ý, nhưng dù sao cậu cũng không dựa vào giới showbiz để kiếm cơm, càng không muốn nổi tiếng, chút chuyện vặt vãnh này không thể bôi đen được.

Lâm Kiến Thịnh hít sâu một hơi: "Phó Sinh, tôi đến đây không phải để tranh cãi với cậu, tôi chỉ muốn cho cậu xem bộ mặt thật của Tu Từ."

"Chỉ bằng từng này?"

"Đương nhiên không chỉ vậy." Lâm Kiến Thịnh nhấp một ngụm cà phê, thả lỏng cơ thể một chút: "Chắc cậu không biết, năm nay lúc tôi bàn giao di vật của mẹ cậu, đồ vật bên trong có nhiều hơn một chút, ít hơn một chút.."

"Nhiều hơn cái gì?" Phó Sinh cũng rất phối hợp.

"Nhiều là một chiếc chìa khóa phụ." trong mắt Lâm Kiến Thịnh lóe lên một tia cay nghiệt: "Tu Từ dùng video con gái tôi bị... ức hiếp để uy hiếp tôi hợp tác với cậu ta, đồng thời đặt chìa khóa căn hộ dưới tên cậu vào trong di vật —"

Ánh mắt Phó Sinh bình tĩnh, nếu như đây là trước khi xem quyển nhật ký, có lẽ anh sẽ có chút kinh ngạc, nhưng giờ phút thật sự không có gì biến động.

Nếu là ba năm đầu tiên khi họ ở bên nhau, anh sẽ rất ngạc nhiên khi biết Tu Từ là một người đầy mưu mô, nhưng tới hôm nay anh cảm thấy chắc là vậy.

Đây đúng là điều Tu Từ có thể làm ra.

Coi như cậu đang bày mưu, nhưng cũng không ai có quyền trách cứ cậu được.

Sau khi nhận từng đó vết thương, lẽ nào bắt cậu không được làm gì cả, một mình li3m láp vết thương đã hoại tử cho đến lúc chết hay sao?

Phó Sinh tình nguyện để cho Tu Từ đùa giỡn, có thể xoay anh như chong chóng, còn tốt hơn là một mình trốn trong góc tối, đến khi vết thương thối rữa, người chỉ còn là cát bụi lúc nào không ai hay.

Anh hỏi: "Còn thiếu cái gì?"

Lâm Kiến Thịnh cảm thấy không đúng, phản ứng của Phó Sinh hoàn toàn khác với những gì ông ta mong đợi.

Nhưng không quan trọng, những việc trước cũng không đáng kể, chẳng lẽ món đồ còn thiếu kia của Khương Sam mà Phó Sinh cũng không thèm để ý tới hay sao?

"Là một lá thư." Lâm Kiến Thịnh nhếch lên ​​nụ cười tiêu chuẩn của luật sư: "Thư của mẹ cậu để lại cho cậu."

Phó Sinh: "... "

Lúc đó, sau khi Tu Từ đề nghị chia tay, Phó Sinh cũng không cố gắng xoa dịu mối quan hệ giữa mình và mẹ.

Bởi vì dù anh với Tu Từ có chia tay, thì anh thích Tu Từ và chuyện Tu Từ là nam đều là sự thật, không thể thay đổi được.

Trong lòng anh trước sau như một chỉ thương mỗi Tu Từ, không thể hoàn thành tâm niệm cưới vợ sinh con của mẹ được.

Ngoại trừ những lời chúc vào ngày lễ, Phó Sinh chưa bao giờ gửi cho Khương Sam bất kỳ tin nhắn dư thừa nào.

Nên anh có hơi ngạc nhiên khi Khương Sam viết thư cho mình.

Khi còn nhỏ, anh với mẹ thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, ví dụ như bà ấy bận bịu công việc quanh năm không về nhà, vừa về đến nhà phát hiện ra anh làm sai chuyện nhỏ nhặt gì đó, không phân bua đúng sai mà mắng chửi, sau đó phát hiện ra không phải lỗi của anh nhưng vì thể diện mà không dám xin lỗi, sau này nhờ vào cách viết thư để bày tỏ...

Anh là con trai, còn mẹ anh là một người phụ nữ mạnh mẽ, có những lời nói ra khỏi miệng đều rất khó nghe.

Nhưng viết thư thì khác, nhiều cảm xúc, những câu nói không thể diễn tả bằng lời có thể thông qua cách diễn đạt trong câu chữ, những niềm vui sống động đều thông qua chữ viết trên mặt giấy.

"Cho nên?"

"Mẹ cậu đưa lá thư đó cho tôi, nhưng tôi vừa rời khỏi phòng bệnh thì đã bị Tu Từ cầm đi." Lâm Kiến Thịnh lấy điện thoại ra: "Tôi chỉ kịp chụp lấy một phần nhỏ."

Phó Sinh cúi nhìn xuống, có lẽ là do vội vàng, ống kính của Lâm Kiến Thịnh bị nhòe, nhưng chữ viết trên đó vẫn có thể nhận ra, đúng là nét chữ của Khương Sam.

Anh không thể đọc rõ một vài từ đầu tiên, nhưng những từ sau có thể hiểu được đại khái ý nghĩa.

【 ——

Sao con lại trở nên như thế này, mẹ tin rằng thói hư tật xấu đều do di truyền, nhưng con lại không có thừa hưởng sự vô trách nhiệm của ông ta, mà con lại đi thích đàn ông.

Sau khi để cậu ta vào, mẹ thật sự cảm thấy bất an, mẹ đã tìm hiểu rất nhiều thông tin, đồng tính không phải bệnh, nhưng con là con trai của mẹ, chuyện thích đàn ông chỉ có thể là sai.

Mẹ sắp đi rồi, không còn gì để nói với con nữa, tình cảm mẹ con tới đây là chấm dứt.

Mẹ biết tính tình con bướng bỉnh, đứa nhỏ kia cũng vậy, đến bây giờ mẹ vẫn nghĩ hai đứa không nên ở bên nhau, nhưng mẹ cũng không muốn gánh thêm một sinh mạng.

Ngay từ đầu mẹ đã sai, cái sai duy nhất chính là đưa cậu ta vào cái giới này thôi, cho dù làm lại từ đầu, mẹ cũng sẽ ngăn không cho hai đứa ở bên nhau.

Nếu con gặp lại cậu ấy thì giúp mẹ nói lời xin lỗi, nếu không còn gặp lại, cũng e là do số mệnh của hai đứa.

Mẹ không muốn quản con nhiều như thế, đối với con mà nói, con cãi mẹ nhất quyết phải ở cùng người con trai đó, thì coi như mẹ chưa từng sinh ra đứa con trai này...

Cứ coi như mẹ đây nuôi một con chó hai mươi mấy năm thì nó cũng sẽ không... 】

Câu cuối cùng này đã bị gạch bỏ "Cứ coi như mẹ đây nuôi một con chó hai mươi mấy năm thì nó cũng sẽ không...", dù bị gạch đi nhiều lần, nhưng vẫn có thể nhận ra.

Có lẽ Khương Sam cảm thấy rằng, hai mươi mấy năm nay bà nuôi một con chó còn tốt hơn có đứa con trai như Phó Sinh, không những hao phí tinh thần, thời gian của bà, mà còn khiến bà tổn thương tình cảm.

Ít nhất con chó sẽ nghe lời, không chống đối bà ấy, lúc bà cô đơn hay lúc lâm bệnh nặng, thì vẫn không rời một bước bầu bạn với bà.

Nhưng sau khi viết xong câu này có lẽ đã hối hận, gạch bừa bãi mấy lần, nét chữ phía sau càng ngày càng nhạt, chắc là mất sức, run run viết ra địa chỉ căn nhà thuê mà Tu Từ ở lúc đó.

【 Lựa chọn là ở con, con đi tìm cậu ta đi, nếu tìm được, đi thì coi như con không có người mẹ này, sau này tiết thanh minh cũng đừng tới thăm mẹ. 】

[*] Hay còn được gọi là Lễ Tảo Mộ: được diễn ra vào ngày thứ 15 sau xuân phân theo lịch âm của Trung Quốc.

Mặc dù đã lựa chọn từ lâu rồi, nhưng trong lòng Phó Sinh vẫn đau đớn như xưa.

Anh không phải là thần tiên, có một số việc anh không thể làm ngơ mà không chạnh lòng được.

Trên đời này làm sao có thứ gì hoàn hảo được?

Anh sinh ra không phải do anh lựa chọn, cho nên khi Khương Sam sinh ra anh phải chuẩn bị đón nhận một kết quả khác với mong muốn.

Không đề cập tới chuyện cãi mẹ, thì đó cũng không phải nguyên nhân khiến Khương Sam làm sai.

Bà không nên đem sự chống đối của Phó Sinh ra làm cái cớ để đổ hết lên đầu Tu Từ, khiến cậu tổn thương nhưng lại không có cách để cứu vãn lại.

Từ đầu đến cuối, Tu Từ là người vô tội nhất, có vấn đề gì cứ nhắm vào anh là được rồi.

.......................

Lâm Kiến Thịnh không thể hiểu Phó Sinh đang nghĩ gì, ông tiếp tục: "Tu Từ là người cuối cùng nhìn thấy mẹ cậu, không chừng mẹ cậu đến chết cũng không nhắm mắt, tôi sợ Tu từ nói những lời không xuôi tai."

Phó Sinh đè nén lại những cơn sóng trào trong mắt mình, bình tĩnh nhìn Lâm Kiến Thịnh: "Ông nghe được?"

Lâm Kiến Thịnh sửng sốt: "... Cái gì?"

Ngữ điệu của Phó Sinh ảm đạm: " Rốt cuộc em ấy nói cái gì, nghe không xuôi tai, ông nghe thấy sao?"

Lâm Kiến Thịnh: "... Không có."

Phó Sinh mỉm cười, mang theo nét trào phúng nhẹ: "Nếu không có chứng cứ, thì đừng có như kẻ tiểu nhân suy bụng ta ra bụng người, đi vu cáo lời người khác nói."

"... " Lâm Kiến Thịnh thấy không thể nói lý được nữa.

Tu Từ bị Khương Sam bón hành nhiều như vậy, gặp lại Khương Sam lúc gần đất xa trời còn có thể nói lời tốt gì sao?

Phó Sinh đứng dậy: "Nếu luật sư Lâm chỉ muốn nói những điều này vậy tôi đi trước đây."

Phó Sinh đi được hai bước vừa vặn đứng bên cạnh Lâm Kiến Thịnh, hai người quay mặt về hai hướng khác nhau, một người đứng và một người ngồi.

Anh dùng khăn giấy lau tay, giọng điệu cũng giống y Tu Từ lúc trước, châm chọc y chang nhau: "Về phần ông nói, Tu Từ dùng video của con gái ông uy hiếp ông... Tại sao ông không nghĩ thử một chút, làm sao Tu Từ có được video đó?"

"Nếu không phải con gái ông đưa cho, Tu Từ có thể giở trò gì để lấy được nó chứ?"

Cả người Lâm Kiến Thịnh run lên: "Cậu!"

Phó Sinh ngắt lời ông ta: "Tôi đã thấy Lâm Nhiễm rồi, để tôi đoán xem tại sao cô ấy lại làm như vậy."

Anh chếch con ngươi nhìn Lâm Kiến Thịnh đang tức giận đến phát run, lại nói: "Cô ấy chỉ muốn báo thù ông, muốn cho người cha này thấy, cái cách mà ông đã đưa cô ấy vào địa ngục là như thế nào, khiến cô ấy khổ sở ra sao ——"

"Cô ấy vẫn thương ông như một người cha, sau bao nhiêu đau khổ như vậy, cô ấy không giống kẻ bị hại Hoàng Nhạc trước đó, lấy máu đổi máu, lấy mạng đền mạng."

Lâm Kiến Thịnh đau đớn nhắm mắt lại.

Ông chỉ dám xem đoạn đầu của video đó, khi con gái ông bị mấy con quỷ đó xé quần áo, ông ước gì mình có thể nhảy vào màn hình g iết chết lũ khốn đó.

Nhưng ông mới là người không xứng nhất.

Một tay ông đẩy con gái vào tình cảnh tuyệt vọng như vậy, Lâm Nhiễm là một tay ông phá hủy.

"Nhưng tôi không nghĩ sẽ thành ra như này..."

Vốn Lâm Kiến Thịnh là người chính nghĩa đến đây để vạch trần bộ mặt thật của Tu Từ, dáng dấp thẳng tắp ngay tức khắc đã tiêu tan, lưng khom xuống, tay trên bàn che mặt lại, rồi gào lên như một con thú hoang sắp chết vậy: "Nếu như tôi biết điều này sẽ xảy ra, làm sao tôi có thể? Sao lại thế..."

Nhưng trên thế giới này làm gì có nếu như chứ.

Nửa đêm trong quán cà phê không có quá nhiều người ai nấy đều quay đầu lại với ánh mắt kỳ quái nhìn gã đàn ông đó, người phục vụ vội vàng chạy tới xem xét tình hình: "Thưa ông, ông không sao chứ?"

Khi được an ủi toàn thân người đàn ông run rẩy, ông ta không sao, chỉ là đã mất đứa con gái yêu quý.

Bởi vì từ nay về sau, con gái có sống như thế nào, cũng không còn liên quan gì đến ông nữa.

—————

Phó Sinh lái xe vào bãi đậu xe của chung cư, sau khi xuống xe vừa đi vừa xem giờ, từ lúc ra ngoài gặp Lâm Kiến Thịnh mất tổng cộng nửa tiếng, anh tự hỏi Tu Từ đã tỉnh lại chưa.

Sau khi mở cửa, căn phòng vẫn như trước khi anh rời đi, ánh đèn mờ ảo đun ấm màn đêm nguội lạnh, yên tĩnh không một tiếng động.

Phó Sinh thở phào nhẹ nhõm, cởi áo khoác ra nhẹ nhàng đi lên lầu, nhưng ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng.

Trên đầu giường có thêm hai lọ thuốc, Phó Sinh nhìn thoáng qua đã nhận ra một trong số đó là thuốc ngủ.

Tim anh hẫng một nhịp, anh nhanh chân đi đến đầu giường, tay run run lật Tu Từ đang nằm nghiêng quay lưng về phía anh: "Tu Từ?"

Mí mắt của cậu hơi run run một chút, nhưng vẫn chưa mở mắt ra được.

Phó Sinh bế cậu lên, đang chuẩn bị đi bệnh viện, thì một giây sau người trong ngực anh mơ mơ màng màng mở mắt: "... Phó Sinh?"

Phó Sinh cảm thấy nhẹ nhõm nhưng anh vẫn không buông tay, một bên hỏi cậu một bên đi xuống cầu thang: "Tu Từ, lúc trước anh nói với em như nào? Nếu em còn dám làm tổn thương mình nữa..."

"Dữ như vậy?" Tu Từ đột nhiên lầm bầm: "Không phải mơ rồi."

Thần kinh căng thẳng của Phó Sinh đột nhiên được thả lỏng, cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại, Tu Từ uống một lượng lớn thuốc ngủ cũng không có bất kỳ triệu chứng nào, mặc dù có hơi ngơ ngơ nhưng cậu nhìn rất rõ ràng.

Phó Sinh đặt cậu trở lại giường, mở lọ thuốc ngủ ra xem, phát hiện số thuốc này so với lần trước anh thấy vơi đi có hai viên.

Tu Từ tỉnh táo hơn, thân thể cậu co rút lại: "Em không biết... Không biết anh khi nào thì quay lại..."

Sắc mặt của Phó Sinh lạnh lùng: "Anh có để lại giấy ghi chú cho em, trong điện thoại cũng có tin nhắn."

"Em có thấy..." Tu Từ nói rất nhỏ: "Nhưng mà em không muốn đợi, cũng không ngủ được... Em muốn khi tỉnh lại vừa mở mắt ra sẽ thấy anh, em sợ..."

Phó Sinh hít sâu một hơi: "Sợ cái gì?"

Ban ngày, Tu Từ có nhìn thấy số tin nhắn Lâm Kiến Thịnh gửi cho Phó Sinh.

Cậu biết Lâm Kiến Thịnh có nhiều bằng chứng gây bất lợi cho cậu.

Cậu sợ, sợ rằng Phó Sinh sẽ thực sự một đi không trở lại.

Sợ rằng anh sẽ giống như trước, rời đi không một cái quay đầu, bỏ rơi cậu.

Đôi lông mày Phó Sinh nhăn lại, nín thở, nhìn chiếc chăn bông phồng lên hỏi: "Trong chăn là cái gì?"

"... " Tu Từ theo bản năng ôm chăn nhích về sau một bước, như cún con đang bảo vệ đồ ăn vậy.

Phó Sinh nheo mắt, nghiêng người về phía trước mạnh mẽ giật chiếc chăn, nhìn thấy một cái hộp quen thuộc — Đó là cái hộp chứa các loại giấy tờ chứng nhận mà lần trước anh coi như sính lễ đưa cho Tu Từ.

Anh hơi dừng lại, Tu Từ nắm thật chặt hộp giấy chứng nhận, hơi cảnh giác cũng có hơi sợ sệt nhìn anh, bầu không khí bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

___________________

M: Còn 4 chương cuối nha các bác iu xinh ngoan của tôi ơi