Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 140




Edit: Mila

Beta: Zen

_______

Lúc tỉnh lại đã là mười giờ, Tu Từ vùi vào trong lồ ng ngực của Phó Sinh, hơi thở phập phồng trên xương quai xanh của anh, vì say xỉn không dễ chịu nên cậu ở trong lồ ng ngực Phó Sinh cọ, cọ ra lửa luôn.

Cái mông bỗng dưng ăn phải một cái tát, Tu Từ giật mình một cái rồi mở mắt ra: "... Anh, sao thế?"

"Đứa nào tối qua cứ một hai đòi phải đi sâu vào trong “ôm ôm”, được nửa đường cái lăn ra ngủ, nên giờ mới sáng sớm đã muốn tiếp tục à?" Phó Sinh cười trêu chọc cậu.

Tu Từ xịt keo cứng ngắt, lặng lẽ rút chân đang ở giữa hai đầu gối của Phó Sinh của mình về.

Rút lại xong thì cảm thấy không vui, ngẩng đầu lên hôn Phó Sinh một chút: "Chào buổi sáng."

"Sớm."

Phó Sinh vươn người ôm lấy Tu Từ áp xuống dưới thân, vùi đầu vào cổ cậu cắn một cái.

Cơ thể Tu Từ cứng đơ bất động, mới sáng sớm đã bị “xàm sỡ” ở chỗ nhạy cảm làm cậu cảm thấy không ổn lắm, nhưng vẫn làm bé ngoan ngước đầu để cho Phó Sinh cắn.

Phó Sinh cũng không cắn mạnh, lúc bắt đầu anh chỉ dùng răng cọ nhẹ một chút vào chiếc cổ mềm mại này, sau đó biến thành những nụ hôn liên tiếp.

Tu Từ tưởng là Phó Sinh muốn "thịt" cậu, mới vừa mở chân ra thì Phó Sinh đã buông cậu ra luôn.

Cậu mơ mơ màng màng nhìn Phó Sinh mặc quần áo vào lại: "Anh ơi..."

"Máy bay khởi hành lúc một giờ, nếu không dậy sẽ không kịp mất."

"..." Tu Từ chậm chạp ngồi xuống, bởi vì không muốn động đậy nên cứ ngồi ngơ ngơ tại chỗ, chăm chú nhìn cơ bụng của anh lúc chưa bị mặc quần áo giấu đi.

Phó Sinh mỉm cười: "Khoái lắm sao?"

Tu Từ theo bản năng mà gật đầu.

Phó Sinh hỏi: "Muốn sờ không?"

Tu Từ ngay tắp lự gật đầu hai cái như gà mổ thóc.

Phó Sinh nhếch môi, khi Tu Từ sắp chạm được vào bụng mình thì anh đột nhiên lui về sau một bước, vớ lấy một chiếc áo sơ mi bên cạnh khoác lên, cẩn thận cài khuy áo đến nút cao nhất.

"Anh..." Tu Từ có chút tủi thân nhìn anh, vẫn giữ nguyên tư thế cũ.

(Zen: bổ sung ảnh minh họa)

"Em so với tối qua còn quá đáng hơn."(*) Phó Sinh hề nhẹ dạ mà nâng hai nách ôm người xuống giường, tròng lên cho cậu chiếc áo len mùa thu.

(*) dịch lại là: xin thí chủ hãy tự trọng hmu hmu

"Còn quần em tự mặc vào đi."

Tu Từ mò mò rồi mặc quần vào, lon ton phía sau mông Phó Sinh đi đánh răng rửa mặt.

Bữa sáng hôm nay hai người quyết định ăn tại khách sạn, ăn sáng xong hiển nhiên việc đầu tiên là phải uống thuốc.

Phó Sinh nhìn Tu Từ không cần mình nhắc nhở đã tự động lấy nước rồi uống thuốc trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.

Nguyên nhân có lẽ là do vụ tai nạn của anh đã tác động nên mới khiến Tu Từ có chuyển biến như vậy, hơn mười ngày nay Tu Từ ngày nào cũng ngoan ngoãn tự mình uống thuốc, có mấy lần Phó Sinh cố tình không nhắc, nhưng Tu Từ vẫn uống.

Mà sự thay đổi này cũng không phải là không tốt.

Phó Sinh cảm thấy rõ ràng rằng Tu Từ bây giờ khác hẳn với tình trạng lúc trước, nhưng Meilin đã nói rằng Tu Từ là bệnh nhân sẽ không thay đổi nhanh chóng bằng việc uống thuốc được.

Để ý chút tính ra đến bây giờ Tu Từ đã dùng thuốc được hơn ba tháng rồi.

"Muốn mang cái đó theo hả..." Tu Từ ôm đuôi mèo tối qua bị thất sủng hỏi anh.

"Mang đi đi, cũng không không phải là đồ gì quá trong sáng để nhân viên nhìn thấy thì không hay lắm đâu."

Phó Sinh xoa xoa khuôn mặt Tu Từ: "Tụi mình nhanh lên một chút, có hẹn với Meilin năm giờ gặp nhau."

Lý do đi gấp như vậy cũng bởi vì hôm nay có hẹn Meilin đến kiểm tra cho Tu Từ, đây cũng là lần thứ bảy kiểm tra cho Tu Từ kể từ ngày cậu dùng thuốc.

Nếu như kiểm tra tâm lý không có gì bất thường, cũng nên đến bệnh viện tái khám lại tí, nếu các số liệu rõ ràng đều nói lên rằng có chuyển biến tốt, có thể xem xét cho Tu Từ giảm bớt lượng thuốc.

Trong quá trình dọn dẹp hành lý, chỉ có hai món đồ kia là không thấy đâu, mà trùng hợp là cả Phó Sinh và Tu Từ không ai nhắc đến nó.

— Đó là món quà sinh nhật Phó Sinh dành cho Tu Từ, chiếc hộp chứa tất cả giấy tờ của anh.

— Đó là món quà Tu Từ dành tặng cho Phó Sinh khi hai người họ gặp lại nhau, một ngôi nhà gỗ được chạm khắc cẩn thận.

——————

Sau khi xuống máy bay, hai người cũng không có vội trở về căn hộ, mà kéo vali đến điểm đã hẹn với Meilin — cô nhi viện.

Tu Từ không ngờ rằng sẽ là nơi này, cậu vô thức nắm lấy tay Phó Sinh, ngập ngừng hỏi: "Nơi đây..."

"Đây là cô nhi viện nơi Diệp Thanh Trúc sống khi còn nhỏ." Phó Sinh biết rõ và cũng hiểu được dụng ý của Meilin.

Tu Từ: "..."

Cô nhi viện này rất lớn, theo như lời kể của cư dân mạng thì trước đây nơi này lại khá nhỏ, nhưng sau khi Bùi Nhược qua đời, đã có rất nhiều fan đến quyên góp tiền để xây dựng được cô nhi viện rộng như ngày hôm nay.

Ngoài ra, sau khi Diệp Thanh Trúc nổi tiếng, cô đã dành tặng cho cô nhi viện không ít tiền, vì lẽ đó nên những đứa trẻ ở đây đều rất khá.

Cũng chính vì như vậy nên đã có rất nhiều bậc cha mẹ muốn bỏ rơi con mình, nhưng vì bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi nên đã gửi chúng vào nơi này, với hy vọng những đứa trẻ đó sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

Cô nhi viện nằm ở vùng ngoại ô, bao quanh là núi rừng, giám sát không đầy đủ được, khó đề phòng một số phụ huynh muốn bỏ con mình, nhưng cũng đã mấy lần bắt được quả tang.

Bọn trẻ bị bỏ rơi bởi rất nhiều nguyên nhân trên trời dưới đất, có em vì cha mẹ không thích giới tính của mình, có em khuyết tật bẩm sinh, có em là do mẹ trước khi kết hôn mang thai ngoài ý muốn bị bạn trai bỏ mặc nên cũng không có ý định nuôi dưỡng đứa nhỏ này.

Chỉ có thể nói lòng người phức tạp, không phải đứa trẻ nào sau khi chào đời cũng được gọi tiếng cha mẹ.

"Đi nào." Phó Sinh cúi người hôn lên trán Tu Từ một cái: "Cô ấy đang đợi em đấy."

Meilin đang đứng trên bãi cỏ được ánh chiều tà ôm lấy, nhìn cô bé bên cạnh vẽ vời.

Tu Từ lặng lẽ đi đến cạnh cô, cũng không gây ra tiếng quấy rầy.

Tranh thiếu nhi là thứ khó hiểu nhất, nhưng lại tràn ngập trí tưởng tượng, cái nét độc nhất vô cùng hồn nhiên.

"Cậu cảm thấy cô bé đang vẽ gì?"

Tu Từ do dự một giây: "Miệng quái vật?"

Meilin mỉm cười, cúi người hỏi cô bé bên cạnh: "Em gái xinh đẹp ơi, có thể nói cho chị biết em đang vẽ cái gì không?"

"Là nhà ạ!" Cô bé cười ấm áp: "Chúng ta là một đại gia đình, giống như đóa hoa vậy, có rất nhiều người ở trong đó..."

Tu Từ sững sờ vài giây mới đi lại xem bức tranh kia.

Thoạt nhìn qua vẫn không tài nào hiểu nổi những gì cô bé liên tưởng ra, ngược lại vẫn có thể hiểu được.

Cô bé thích ngôi nhà này, vì vậy hình dạng của ngôi nhà giống như một bông hoa, bên trong có những đường nét rất lộn xộn hẳn đó chính là những người bạn của em ấy.

Tu Từ mím môi nói: "Tôi hiểu gì về vẽ."

Meilin an ủi cậu: "Bình thường thôi, đôi khi tôi cũng không hiểu bọn trẻ đang vẽ cái gì."

"Đi thôi, chúng ta qua bên kia đi."



Trong lúc chờ Tu Từ thì Phó Sinh đã ký tài trợ cho trại trẻ mồ côi này.

Viện trưởng hiện tại là em trai của viện trưởng đời trước, tuổi cũng không còn trẻ, khi Phó Sinh hỏi về Diệp Thanh Trúc, ông ấy chỉ u sầu thở dài: "Trước kia có về một lần, qua đêm trong căn phòng của Tiểu Bùi ở trước đây, ngày thứ hai đã rời đi, nói là có việc bận, sau này có khả năng là sẽ không quay về nữa."

Phó Sinh im lặng, làm theo Diệp Thanh Trúc nói lời an ủi: "Cô ấy thực sự rất bận."

"Chú hiểu mà, hiện tại con bé cũng muốn tập trung cho sự nghiệp, đều rất bận rộn."

Phó Sinh nói chuyện phiếm cùng viện trưởng vài câu, không lâu sau ở phía xa xa anh nhìn thấy Meilin đi về phía mình.

"Thế nào rồi?"

"Bệnh viện kiểm tra cho thấy không có vấn đề gì nên có thể giảm liều lượng thuốc, nhưng trong khoảng thời gian này sẽ xuất hiện một số tác dụng phụ, cậu cần kiên trì chút."

"Tôi hiểu rồi."

Phó Sinh đã kiểm tra tất cả các loại triệu chứng có thể xảy ra, chẳng hạn như dễ thức giấc, tính tình có hơi cáu kỉnh, hay buồn nôn và chán ăn, anh đều đã chuẩn bị tinh thần hết.

Meilin đột nhiên nói: "Cậu ấy vẫn còn có sự đồng cảm."

Phó Sinh nhìn theo tầm mắt của mình, thấy Tu Từ đang ngồi xổm trên bãi cỏ, mím môi giúp một đứa trẻ tìm thứ gì đó.

Mặc dù cậu trông không vui, nhưng cũng không khoanh tay đứng nhìn hay hất tay bỏ đi.

"Thực ra đôi khi, chính em ấy cũng tự cho mình là rất xấu xa. Tự nghĩ bản thân mình không tốt, rất tệ, rất "xấu"."

Meilin chậm rãi nói: "Cho nên một số tình huống ngoài ý muốn xảy ra rất dễ dàng tác động đến tâm lý tiêu cực."

Phó Sinh gật đầu, biểu hiện rõ ràng: "Em ấy rất tốt."

Meilin thu tầm mắt, nhìn về phía Phó Sinh: "Hiếm khi thấy cậu lâm vào hoàn cảnh này."

————

Khi Tu Từ giúp đứa trẻ tìm thấy món đồ của mình, mặt trời cũng đã lặn, màn đêm từ từ nuốt chửng lấy vùng đất rộng lớn.

Cậu nhìn Phó Sinh cách đó không xa, hơi lo lắng chà xát tay, đi về phía anh.

Càng đến gần cậu càng cảm thấy hồi hộp, bước chân Tu Từ càng lúc càng nhanh, cho đến khi cậu chạy nhào hẳn vào trong lòng của Phó Sinh.

"Em chạy vội như vậy làm gì?"

Tu Từ ở trong lòng Phó Sinh lắc đầu không nói lời nào, Phó Sinh cũng không hỏi thêm: "Vừa rồi đang làm gì thế?"

"Đứa nhỏ đó không tìm thấy đồ." Tu Từ nghẹn ngào nói: "Tấm bảng gỗ mừng sinh nhật mà đứa nhỏ khác tặng cho ẻm rơi xuống đất."

"Vậy em tìm được chưa?" Phó Sinh xoa đầu.

"Rồi..." Tu Từ kéo tay Phó Sinh: "Chúng ta về nhà được chưa?"

"Được rồi." Phó Sinh nhéo mặt Tu Từ: "Ngày mai chúng ta đến bệnh viện tái khám, tiện thể kiểm tra răng miệng luôn, có thể nhổ răng khôn luôn được không em?"

"Được ạ..."

Meilin đi rồi, cũng vì vội đến điểm hẹn gặp mặt cho nên Phó Sinh không có lái xe, xe cũng được trợ lý của Bạch Đường Sinh lái về giúp, hai ngày nữa qua Bạch Đường Sinh lái về là được.

Cho nên bây giờ họ chỉ có thể bắt taxi trở về căn hộ, còn rất xa, giá khoảng 100 tệ.

Khi trở lại căn hộ thì đã muộn lắm rồi, may là đã được dùng bữa tối tại cô nhi viện, Tu Từ và Meilin ăn trong nhà ăn, còn Phó Sinh ăn với viện trưởng.

Phó Sinh hỏi: "Em muốn thi bằng lái xe không?"

"...." Tu Từ không có hứng thú lái xe, hồi còn học đại học cậu luôn muốn lái xe của Phó Sinh, nhưng vì nhiều lý do đến khi Phó Sinh ra nước ngoài cậu cũng chưa đi thi.

"Không muốn học sao?"

"Có thể học… Em có thể lái xe cho anh." Tu Từ suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.

Phó Sinh dừng lại vài giây, trong mắt thu lại mấy ý cười.

Anh ôm Tu Từ, hôn cậu mấy cái: "Đi tắm đi, chuyện tối qua hai mình còn chưa làm xong đâu.."

Tu Từ giãy dụa muốn xuống: "Anh đi tắm rửa trước đi, em đi thay ga giường với vỏ chăn, bẩn..."

"Mình em làm được?"

"Em được." Tu Từ hôn lên miệng Phó Sinh, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi tắm."

Phó Sinh cười bất đắc dĩ: "Được, anh đi xả nước."

Dù sao mấy tháng nay căn hộ cũng không ai ở, đống bụi bặm không ít.

Tu Từ không yên tâm phải trải ga trải giường sạch sẽ, đợi Phó Sinh đi xuống lầu vào phòng tắm, mới lén lút ngồi xổm xuống nhìn xuống gầm giường.

Sàn nhà dưới gầm giường có một lớp bụi mỏng, Tu Từ vươn tay muốn đem đồ vật này chuyển sang chỗ khác giấu, nếu không mấy ngày bọn họ cùng ngủ ở đây, món đồ dưới gầm giường cũng quá dễ bị phát hiện.

Tuy nhiên, không biết có phải ảo giác hay không mà hình như vị trí của còng tay đã thay đổi...

Tu Từ mím môi, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn, cái mông đã cảm nhận được đang bị đá, giọng nói trầm thấp của Phó Sinh ở bên tai cậu: "Quỳ ở chỗ này làm cái gì?"

Tu Từ xịt keo cứng ngắt, trong tay nắm chặt lấy cái còng vàng, trong vài giây trong đầu đã hướng sang mười tám: "Em chuẩn bị quà xuất viện cho anh..."

Cậu sống đến nay hơn chục năm, chưa từng thấy đầu óc mình từng tải dữ liệu nhanh đến vậy.

Ánh mắt Phó Sinh thâm trầm, nhìn phía sau đầu Tu Từ: "..."

____________

M: 10 chương nữa là hết rồi. Lúc trước lúc edit xong toi cũng bị lưu luyến... Giờ beta xong nữa là chính thức tạm biệt rồi:((