Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 114: Sinh đôi




Weibo yên bình được một thời gian cho đến khi bản án chính thức của Lâm Trình An được đưa ra mới dậy sóng lần nữa.

Sau khi liên lạc với đại sứ quán nước nhập cư của Lâm Trình An, Lâm Trình An cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Hắn không chỉ mang tội cưỡng hiếp, dâm ô mà còn có rất nhiều tội liên quan đến kinh tế.

Tuy nhiên, sau khi bị bắt hắn đã vô cùng phối hợp với các ban ngành liên quan, nêu tên một số người và đưa ra những bằng chứng liên quan đến hành vi trái pháp luật, kết quả là hắn chỉ bị kết án chung thân.

Dù có lẽ chỉ vì bản thân không được yên nên cũng không muốn để người khác yên nên hắn mới phối hợp điều tra, nhưng việc này cũng được coi như đã lấy công chuộc tội.

— Chung thân... Tao ói, loại súc sinh này phải tử hình mới đáng!!

— Tự nhiên không biết phải nói gì, cuộc sống của biết bao con người bị hủy hoại, còn hắn chỉ bằng một án chung thân đã có thể trả hết món nợ ấy?

— Tức đến đau lòng, hắn phá hủy nhiều người như vậy, dù có bị xẻo thịt đến chết cũng không đáng tiếc!

— Xin hãy noi gương Đỗ Thu Xuyến, cách chết của hắn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

— Lúc trước tôi còn cảm thấy Đỗ Thu Xuyến chết nhanh quá, không đủ sảng khoái, nhưng giờ so sánh với Lâm Trình An mới thấy cái chết của gã đã đủ hả hê lòng người rồi.

— Cũng hết cách rồi mà... Pháp luật không sinh ra để người khác nhận báo ứng, nó chỉ khiến người làm sai bị trừng phạt cũng như cảnh cáo người khác, không thể thật sự lăng trì ai giống như mọi người tưởng tượng, dù có xử tử hình cũng chỉ dùng súng hay hóa chất thôi...

— Thật ra tôi cảm thấy so với tử hình thì chung thân cũng đâu đến nỗi nào, ở bên trong mấy chục năm trở ra là thành một kẻ phế vật tách biệt với xã hội rồi chứ?

— Những ngày ở trong đấy hẳn là rất tra tấn đối với người xa hoa đồi trụy như hắn, nghĩ như vậy tử hình đúng là có lợi cho hắn quá rồi.

— Để hắn ở trong tù dằn vặt nửa cuối cuộc đời chờ chết đi, rất tốt, người như thế nên từ từ bị tra tấn.

— Mấy người suy nghĩ nhiều quá, tù chung thân cũng không phải phán cả đời, chỉ hơn hai mươi năm thôi, hơn nữa biểu hiện tốt còn có thể giảm nhẹ hình phạt, lại thêm tí quan hệ nữa thì...

— Dù có thể giảm hình phạt nhưng ít nhất cũng phải ở trong đấy mười mấy năm nhỉ? Hắn bây giờ hơn bốn mươi tuổi, đến lúc đi ra là sáu mươi, tài sản đều bị niêm phong, em trai ruột cũng phá sản, ra ngoài thì làm được gì chứ, nhặt đồng nát à?

— Lầu trên nói hợp lý... Nghĩ như vậy khá hả hê đấy?

— Đợi đã, mấy người không nhìn kĩ à? Thông báo phía chính phủ đưa ra là phán quyết chung thân cũng như hạn chế giảm nhẹ hình phạt, thấp nhất là hai mươi năm!

— Ặc... Thêm mấy năm là có thể ở trong đấy dưỡng lão.

— Tôi cảm thấy khá ổn, tra tấn tinh thần cũng là tra tấn.

Dù có bao nhiêu tranh luận, phán quyết cũng đã được đưa ra và trở thành sự thật không thể thay đổi.

Nếu như có nhiều người kháng án có lẽ kết quả chưa chắc sẽ như hiện tại, nhưng gia đình của những người bị hại trước kia có lẽ do thời gian quá lâu nên không muốn truy cứu, hoặc căn bản là sợ mất mặt không dám đứng ra.

Dù sao con cái của bọn họ đều được đưa vào vì đồng tính luyến ái, nếu có thể chấp nhận điều này thì ngay từ đầu họ đã không gửi con mình vào.

Còn đối với những nạn nhân bị xâm hại theo con đường khác, chẳng hạn như những diễn viên từng ký hợp đồng với Phong Ngu, chỉ có bản thân họ biết họ đã trải qua những gì.

Ở bề ngoài, tuy những kẻ hại người đều đã bị trừng phạt, nhưng vô số nạn nhân vẫn đang chìm dần trong vực thẳm của sự tuyệt vọng.

Thủ phạm không chỉ có mình bọn họ, nạn nhân cũng không chỉ dừng lại ở con số được các ban ngành liên quan thống kê, và bi kịch vẫn đang tái diễn một cách âm thầm ở mọi nơi trên thế giới.

— Ai cũng mang trong mình dục vọng, nhưng dục vọng cần được kiểm soát trong khuôn khổ của đạo đức và pháp luật.

...

Nhắc cũng khéo, ngày mai là sinh nhật Tu Từ.

"《 Vãng sinh 》cảnh thứ bốn mươi bảy phân cảnh một lần một Action!"

【 Lão hoàng đế đã chết.

Không một ai biết chết như thế nào, trước khi chết người ở trước mặt lão không phải thái tử được sủng ái hết lời, mà là nhị hoàng tử Mộ Tương.

Khi mọi người ở đây cho rằng Mộ Tương sẽ bóp méo di chúc để bản thân mình kế vị, hắn lại lựa chọn phương pháp thô bạo hơn.

Hắn sắp đặt cho thái tử Mộ Ngọc một tội danh phản quốc, ép vào đại lao, tắm máu toàn bộ hoàng thành, giết sạch đại đa số trung thần phản đối hắn lên ngôi.

Còn lại những triều thần lập trường không kiên định, vì để bảo toàn tính mạng nên dù không cam lòng cũng sẽ ủng hộ hắn.

Về phần Sư Hòa...

Mộ Tương thả nhẹ bước chân, hắn cẩn thận ngửi người mình, mùi máu tanh đã phai nhạt đi nhiều —

Bóng lưng phía trước chính là Sư Hòa bị hắn giam lỏng tại Vị Ương Cung.

Sư Hòa tuy là một quốc sư, vạn người kính ngưỡng, nhưng trên tay hắn lại không có thực quyền.

Nhưng là người tu chân, hắn không thể tự ý can thiệp vào chuyện ngôi vị hoàng đế phàm trần.

Sư Hòa không quay đầu lại, chỉ từ tốn nói một chữ: "Cút."

Mộ Tương nhất thời đỡ người tại chỗ. 】

"Qua."

Tiêu Duyệt cười nói: "Nếu đây là phim truyền hình đồng tính, vậy tình tiết tiếp theo phải là Mộ Tương giam lỏng Sư Hòa trong cung cường thủ hào đoạt nhỉ?"

Vu Mạc ngồi xổm bên cạnh Tiêu Duyệt thổi quạt: "Tôi thấy từ nguyên tác đã có mùi rồi, đếch ai lại giam lỏng thần tử lại giam lỏng ở Vị Ương Cung?"

"... Anh nói chí phải." Tiêu Duyệt suy tư, "Nhưng nguyên tác không tỏ rõ Mộ Tương có phương diện tình cảm với Sư Hòa mà? Hắn thậm chí còn lập hậu."

Thật ra Tiêu Duyệt chưa hề xem nguyên tác, những tình tiết đó cũng chỉ là nghe kể.

Vu Mạc bật cười: "Không phải, một hoàng hậu ở trong điện quý phi, một quốc sư ở Vị Ương Cung."

Trong bối cảnh nguyên tác, Vị Ương Cung vẫn luôn là chỗ ở của hoàng hậu.

"... Đậu má." Tiêu Duyệt khiếp sợ, "H-hint này cũng rõ quá rồi? Tối nay về tôi phải cày nguyên tác mới được!"

Trong bối cảnh nguyên tác, vẫn chưa phổ biến cách nói Long Dương (*).

(*) Thuật ngữ chỉ đồng tính nam dựa theo cậu chuyện Long Dương quân, người nước Ngụy thời Chiến quốc và là nam sủng của Ngụy An Ly Vương.

Niên đại ấy vừa cởi mở vừa bế tắc, dù có phát hiện bản thân nảy sinh tình cảm với người đồng giới cũng chỉ biết là không rõ vì sao, không hiểu ý nghĩa.

Thiết lập tính cách của Mộ Tương là kiềm chế và ngấm ngầm chịu đựng, hắn biết mình tham luyến Sư Hòa, nhưng lại không thật sự rõ ràng tình cảm của bản thân.

Bất kể là lúc trước vì Sư Hòa đi theo Mộ Ngọc mà tranh giành ngôi vị hoàng đế, hay là sau này giam cầm Sư Hòa tại Vị Ương cung nửa năm để rồi vì cứu Sư Hòa mà chết trong tay thủ hạ Lạc Hoàng, tất cả đều là làm theo lòng mình.

Hắn không hiểu thứ tình cảm này, không một ai đến nói cho hắn biết, là hắn thích Sư Hòa.

Vào thời đại ấy, chỉ có thể là một thảm kịch.

Đương nhiên, đây chỉ là cách Phó Sinh lý giải tình cảm của Mộ Tương, rất nhiều fan nguyên tác cũng giải thích như vậy, bằng không nhân vật Mộ Tương sẽ không hút được nhiều fan như vậy chỉ với thiết lập nhân vật điên cuồng.

Chính tác giả cũng chưa từng phân tích tình cảm của Mộ Tương, nhưng dư vị để lại cũng đủ để độc giả tưởng tượng ra những chuyện này.

"Có mệt không em?" Phó Sinh lấy giấy lau mồ hôi cho Tu Từ. Hôm nay phần diễn của Tu Từ tương đối quan trọng, rất có tính bùng nổ, dù sao cũng là cảnh mưa máu ánh đao.

Tu Từ đầu tiên lắc đầu, sau đó lại chần chừ gật đầu một cái: "Hôn một cái là hết mệt."

"..." Phó Sinh bật cười, anh nắm eo Tu Từ, cúi đầu xuống đặt lên trán và môi Tu Từ mỗi nơi một nụ hôn.

"Cho tôi nhìn tay một chút."

Tu Từ nghe lời nhấc tay trái lên, vết thương trên cổ tay cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ là nhìn không quá đẹp mắt.

Phó Sinh vuốt ve vết sẹo trên cẳng tay Tu Từ, có khoảng mười mấy vết.

"Muốn xóa cái này không?"

"..." Tu Từ mím môi, "Tạm thời không muốn."

Trước đây cậu luôn muốn để Phó Sinh nhìn thấy chúng, rồi ghi nhớ thật kỹ, để món nợ ấy vĩnh viễn khắc sâu trong lòng Phó Sinh, anh sẽ không dám xem thường mà rời đi.

Nhưng đến hôm nay Tu Từ lại chần chừ, điều cậu mong ước không còn là Phó Sinh vì mắc nợ mà vĩnh viễn kề bên, mà là Phó Sinh yêu thích mình cả đời.

"Vậy thì không làm." Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ, "Thay quần áo đi, chúng ta về khách sạn."

Dù có xóa sẹo cũng chỉ xóa được những vết tương đối nông, vết sẹo dữ tợn như vết trên cổ tay hoàn toàn không có cách xóa.

"Vâng."

"Để tôi xem xem chữ kí có nhòe không?" Phó Sinh nhấc chân Tu Từ lên, cười kiểm tra.

Kể từ lần kí tên trên đùi Tu Từ, Tu Từ như thể trở nên nghiện, thích để Phó Sinh viết tên lên người mình.

Dù có chút bất lực, nhưng Phó Sinh vẫn chiều ý cậu, anh thậm chí còn tạo riêng một chế độ thưởng phạt, nếu như Tu Từ giữ được chữ kí nguyên vẹn cả ngày thì có thể đưa ra một điều kiện nhỏ cho Phó Sinh và ngược lại.

Nói là thưởng phạt, nhưng trên thực tế quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Tu Từ.

Lúc cậu muốn cái gì sẽ trở nên ngoan ngoãn, mỗi một bước chân đều cẩn thận, còn lúc muốn Phó Sinh ra điều kiện, cậu sẽ cố ý làm nhòe chữ ký, Phó Sinh cũng không vạch trần cậu.

Tu Từ về cơ bản không có yêu cầu gì quá đáng, mỗi lần đưa ra yêu cầu cũng không biết là đang thỏa mãn bản thân hay cho Phó Sinh tiện nghi.

Ví dụ như hôm nay muốn làm ở phòng tắm, ngày mai trước khi ngủ muốn hôn lâu hơn một chút, hay chẳng hạn muốn đêm nay làm nhiều lần hơn...

Chỉ cần không quá phận, Phó Sinh đều theo ý cậu.

"Ừm... không nhòe." Phó Sinh giúp cậu mặc quần áo, "Hôm nay bé con muốn gì nào?"

"... Muốn ngày mai anh đáp ứng em một chuyện." Tu Từ chần chừ chớp mắt.

"Được."

Phó Sinh sảng khoái nói được, giống như dù Tu Từ có đưa ra yêu cầu gì anh cũng sẽ thỏa mãn vậy.

Lúc hai người tay trong tay đi ngang qua phòng nghỉ, vừa vặn nhìn thấy Hoàng Âm đang gọi video cùng các con.

Có hai đứa bé cùng gọi một tiếng mẹ, Phó Sinh dừng bước, nhìn về phía Hoàng Âm động viên con xong tắt máy, thoáng kinh ngạc: "Cô có hai đứa à?"

Hoàng Âm nghe vậy dừng một chốc, qua hai giây mới cười híp mắt quay đầu lại: "Phải, sinh đôi, hạnh phúc chưa?"

Hoàng Âm còn đưa màn hình chờ điện thoại của mình cho Phó Sinh xem, hai đứa bé lớn tương đương nhau tay nắm tay, cười tươi như mặt trời.

Chỉ là... diện mạo của hai đứa trẻ này chẳng có chỗ nào tương tự.

Phó Sinh khựng lại một lúc, anh sâu sắc liếc nhìn Hoàng Âm một cái, không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu nữa: "Cô không nói sớm là sinh đôi, lúc trước tôi nên cho hai bao lì xì mới phải."

"Giờ biết thì khác gì?" Hoàng Âm cười cười, "Đợi đến sinh nhật hai tuổi hẵng cho."

Phó Sinh cũng cười, hỏi xem đứa bé sinh nhật vào khi nào: "Đến lúc đấy nhất định phải cho hai bao lớn."

Hoàng Âm không nói thời gian cụ thể, chỉ cười: "Sắp rồi."

Trên đường trở về, Tu Từ nắm tay Phó Sinh đột nhiên hỏi: "Lúc trước màn hình của cô ấy không để ảnh này."

"Thế để cái gì?"

"Là ảnh phong cảnh." Tu Từ mím môi, "Hôm qua vẫn để."