Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 10: Vẻ Đẹp Chấn Động




Cùng lúc đó, đèn trên trần nhà đột ngột tắt đi.



Nguồn sáng duy nhất chỉ còn lại ánh sáng xanh sâu thẳm nơi cửa.



Kỳ Vô Quá nhìn sang, bên ngoài hành lang hoàn toàn bị thứ ánh sáng âm u này bao phủ, tản ra một loại khí tức không có ở nhân gian.



Quả nhiên như dự đoán của Kỳ Vô Quá, Trịnh Hoa và Ngô Uy vì phá cửa mà biến thân thể vốn đã bấy nay còn bấy hơn, toàn bộ xương cốt đều bị tháo rớt.



Hai con quỷ đã hoàn toàn bị biến đổi, xương đùi bị vỡ nát, nửa người dưới chỉ còn lại miếng da dính trên mặt đất.



Bọn hắn cứ vậy mà dùng tay bò vào, động tác vừa chậm vừa vặn vẹo.



Trịnh Hoa thậm chí còn ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt trương phềnh xấu xí. Đầu của cậu ta bị va chạm trong vụ tai nạn, phần trán bị đập lõm xuống, trông giống như một quả bóng da bị xì hơi.



Cậu ta nở nụ cười với Kỳ Vô Quá: “Bọn tớ về với cậu đây.”



Kỳ Vô Quá quay đầu đi, cậu thật sự không muốn nhìn thấy hình ảnh gớm ghiếc này chút nào, tầm mắt lại đặt lên trận án, chỉ nghĩ rằng loại chú này chắc không phải cái bẫy chết người đâu nhỉ.



Trịnh Hoa và Ngô Uy càng lúc càng bò tới gần, chỗ da bị tổn hại lộ ra phần xương tay trắng hếu, giơ lên muốn chạm vào Kỳ Vô Quá.



Trận bùa chú trên bàn đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu đỏ sậm bao phủ lên hai con quỷ, thậm chí ánh đèn màu lục dường như cũng bị tắt mất.



Ngô Uy đột nhiên rụt tay về, hắn ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt càng thêm dữ tợn.



“Mày… Rõ ràng là mày… Muốn bọn tao trở về…”



Có lẽ là do bị va chạm trong vụ tai nạn xe nên môi Ngô Uy bị cắt rớt mất một nửa, khi nói chuyện cũng lắp bắp không rõ câu.



“Excuse me? Không phải là do mày tự tiện bỏ đồ của mày vào sao?” Kỳ Vô Quá tỏ vẻ khinh bỉ: “Nhìn cái bộ mặt khó coi này của mày, thôi thì thứ cho tao bất tài.”



Ngô Uy sau khi nghe xong liền trở nên tức giận, ngay cả cái thân thể rách nát kia cũng không thể nào ngăn cản cơn tức giận này bạo phát.



Hắn lao về phía Kỳ Vô Quá, nháy mắt đã thấy hai tay đặt trên cổ cậu.



Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, ánh sáng đỏ từ trận án lại chói thêm, mãnh liệt bao trùm cả ký túc xá.



“Grào——”



Chỉ trong phút chốc, ánh sáng kia vây lấy Ngô Uy, hắn phát ra tiếng gào thét thảm thiết, cứ như đang phải nhận lấy đau khổ kinh người.



Thân thể bầy nhầy máu thịt của hắn theo tiếng thét dần tan biến giữa màu đỏ chói mắt kia.



Mà tình cảnh của Trịnh Hoa phía sau hắn cũng giống vậy.



Sau khi ánh sáng tan đi, ký túc xá lại lần nữa rơi vào bóng tối, không có ánh đèn màu lục xanh thẳm, cũng không có con quỷ mặt mũi không toàn vẹn nữa.



Hoàn toàn yên tĩnh.



Tiếp sau đó, ánh đèn trên đỉnh đầu Kỳ Vô Quá nhấp nháy vài cái, lần thứ hai sáng lên.



Kỳ Vô Quá đi ra ban công, xác nhận xe thương vụ màu trắng đã biến mất, lúc này mới trở về bàn học trước mặt.



Trận án trên bàn đã hóa thành một đống tro tàn, nhưng trong lòng Kỳ Vô Quá lại không cảm thấy nhẹ nhõm.



Trò chơi vẫn chưa kết thúc.



Cậu vẫn còn ở trong cái ký túc xá cũ nát này, nghĩa là Trịnh Hoa và Ngô Uy chỉ là hai con BOSS phụ mà thôi.



BOSS cuối vẫn đang ở đâu đó, chờ gặt lấy cái mạng của cậu.



Đoạn Lệ.



Kỳ Vô Quá rũ mắt, nhìn thấy quyển sách cũ kia.



Quả nhiên trận án không thể tiễn Đoạn Lệ đi. Trong sách từng viết, một khi thi thuật, chỉ có một cơ hội duy nhất để hối hận, hơn nữa nếu lúc thi thuật đối phương có chấp niệm quá nặng, thì chú thuật cứu mạng này sẽ không có tác dụng.



Lấy biểu hiện điên cuồng trong quyển nhật ký kia ra mà nói, trận án không thể tiễn Đoạn Lệ đi là điều hiển nhiên.



Kỳ Vô Quá ngồi tựa lưng vào ghế, thở dài.



Không thể không nói, ban nãy cậu vẫn ôm tâm lý may mắn, có thể dựa vào tấm bùa kia để qua cửa.



“Cái cửa tân thủ này cũng hố quá đi, chẳng lẽ mục đích của nó là để tiễn tân thủ lên chầu ông bà ư?” Cậu che mắt than thở một câu.



Chuông điện thoại reo lên.




Kỳ Vô Quá đưa tay nhận điện thoại, không cần nhìn cũng biết là ai: “Đoạn Lệ.”



Bên kia vang lên tiếng cười khẽ, không hề giống với Đoạn Lệ mấy ngày nay luôn làm cục băng di động chút nào.



“Cậu làm tốt lắm.”



Kỳ Vô Quá lúc này đã không còn cách nào, có chút bất chấp hỏi: “Cậu đang ở đâu?”



Thanh âm của Đoạn Lệ rất mơ hồ, nghe như xa như gần: “Đừng lo, tớ vẫn đang ở bên cậu, nhìn thấy cậu.”



Tiếng nói chấm dứt.



Tí tách —— Tí tách ——



Tiếng nước mưa quen thuộc lại vang lên, Kỳ Vô Quá đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên giường hắn.



Tiếng nước nhỏ giọt, Đoạn Lệ nói nhìn thấy cậu, còn có hôm đó máu vương trên màn.



Kỳ Vô Quá hít sâu một hơi, tiến lên vài bước, đặt tay lên trên màn giường.



Cậu bất ngờ dùng sức kéo toàn bộ chúng xuống.



Cũng không có gì khác thường, sau khi màn che rớt xuống, không gian đột nhiên rộng thêm mấy phần, ngay cả ánh đèn cũng sáng thêm một chút.



Kỳ Vô Quá thở dài, cầm lấy bản ký họa vừa nãy tiện tay ném lên giường.



Trên vở vẫn chỉ là vài đường phác thảo Đoạn Lệ từ ban sáng, Kỳ Vô Quá lại nhìn nó tới xuất thần.



Cẩn thận nghĩ lại, cậu cũng cảm thấy mình rất kỳ quái, đang lúc tiến vào bước ngoặt sinh tử vẫn còn có hứng thú nghiên cứu bức vẽ này.



Kỳ thực Kỳ Vô Quá không sợ chết cho lắm, cậu chỉ cho rằng chết đi là bắt đầu một vòng tuần hoàn mới, ý nghĩ này giống như chân lý mặt trời mọc đường đông lặn đường tây là điều bình thường vậy.



Đương nhiên là cậu vẫn chưa muốn chết, nguyên nhân rất đơn giản. Vẫn là cái trực giác không tên, cậu luôn cảm thấy nếu mình vô duyên vô cớ chết ở đây thì những ngày tháng tốt đẹp cũng sẽ kết thúc.



Thôi được rồi, lúc này đứng ngây ra ở chỗ này cũng không có ích gì, trước hết vẫn nên đánh một giấc đã rồi tính sau.




Sự lười biếng ăn sâu vào xương tủy Kỳ Vô Quá lại nổi lên, cậu không chậm trễ nữa, leo lên giường nằm xuống.



Cậu cũng không phải là tên nhân vật chính có tí nắng là đã không ngủ được kia, mặc dù đèn đường bên ngoài đã sáng trở lại, ánh đèn không kiêng kỵ gì mà chiếu vào trong phòng, nhưng Kỳ Vô Quá vẫn ngủ thiếp đi rất nhanh.



Cũng không biết đã qua bao lâu, Kỳ Vô Quá nghe được bên tai có tiếng thở dài.



Tiếng thở dài rất nhẹ, nhưng nó lại tựa tiếng sấm rền nổ vang bên tai Kỳ Vô Quá, đem cậu từ giấc ngủ tỉnh lại.



Kỳ Vô Quá lúc này còn tưởng mình đang mơ, vừa chuẩn bị xoay người ngủ tiếp thì cảm thấy trên má có gì đó ấm ấm.



Cảm giác này cứ như là bị nhỏ nước ấm lên mặt, Kỳ Vô Quá tiện tay lau một cái, xúc cảm trên tay khiến cậu tỉnh giấc.



Thứ này có chút dính, Kỳ Vô Quá cảm thấy có gì đó không đúng, nửa tỉnh nửa mê đưa tay đến trước mũi ngửi thử.



Lần này cơn buồn ngủ của cậu bay sạch lên chín tầng mây, toàn thân đều tỉnh táo.



Đây rõ ràng là máu!



Cậu còn bảo sao hôm nay yên tĩnh như vậy, không có tiếng nước rơi tí tách, hóa ra là sau khi giật màn giường đi, chỗ máu này trực tiếp nhỏ thẳng lên người cậu, đương nhiên là không phát ra tiếng rồi.



Kỳ Vô Quá không mở mắt, cậu biết rằng mình cần phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.



Vừa nãy trong ký túc xá đích thật là không có gì ma quái, chỉ là Kỳ Vô Quá vô tình nhớ lại một số kiến thức liên quan tới ma quỷ trong một quyển sách dân tộc cậu đã từng xem.



Có một số loại ma quỷ không phải chỗ nào cũng thấy được. Chúng chỉ có thể ở nơi đặc biệt, đến thời điểm đặc biệt xuất hiện mà thôi.



Nếu nghĩ kỹ sẽ thấy thời gian xuất hiện tiếng nước nhỏ vài ngày nay rất cố định, đồng thời cũng chỉ xuất hiện khi Kỳ Vô Quá nằm trên giường vào lúc tối trời.



Có lẽ là do thời gian cùng hoàn cảnh chưa chính xác, nên ban nãy cậu có giật màn xuống cũng ko phát hiện được gì.



Kỳ Vô Quá hít sâu một hơi, xác nhận cho dù tình cảnh trước mắt có kinh khủng hay xấu xí chừng nào đi chăng nữa, cậu cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận, mới từ từ mở mắt ra.



Đúng vậy, điều Kỳ Vô Quá lo lắng không phải là nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng, mà là nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ kia của Đoạn Lệ trở nên lôi thôi lộn xộn.



Những thứ tốt đẹp bị hủy diệt ngay trước mắt mình, mới là điều Kỳ Vô Quá sợ nhất.



“…”




Kỳ Vô Quá ngây ra, cũng không phải vì cảnh tượng trước mắt quá mức thê thảm, mà vì gây chấn động ngoài dự liệu cho cậu.



Người vừa quen thuộc vừa xa lạ kia xuất hiện trước mặt cậu.



Khuôn mặt Đoạn Lệ vẫn sạch sẽ đẹp trai như cũ, hắn nhắm mắt lại, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, trông như một bức tượng đá được điêu khắc hoàn mỹ.



Trên người hắn mặc bộ quần áo lúc rời đi ngày đầu tiên, nhưng không sạch sẽ như khi vừa quay về, chỗ nào cũng đều loang lổ máu. Chất lỏng đã khô cạn, biến thành màu nâu sẫm, lại tựa như đóa hoa nở rộ trên mảnh vải trắng thuần.



Những nơi lộ ra khỏi quần áo có không ít chỗ bị chỉ đen khâu lại, dường như đã từng vỡ thành rất nhiều khối, sau đó được nhập liệm sư(1) có tay nghề tốt vá ghép vào nhau.



Những sợi chỉ màu đen kia lan ra khắp trần nhà, đem Đoạn Lệ treo lên như con rối trong khoảng cách giữa trần và đỉnh màn.



Trần nhà vốn sơn màu trắng, vào giờ phút này cũng nở đầy những đóa hoa lớn màu đỏ sậm, đó là những đóa hoa nở ra từ máu của Đoạn Lệ lúc hắn chết.



Thật là đẹp.



Kỳ Vô Quá bị loại vẻ đẹp diễm lệ này kích thích, im lặng không nói gì.



Vì vậy Đoạn Lệ mới nói vẫn luôn nhìn cậu, vì vậy buổi tối mới có tiếng nước rơi, vì vậy Kỳ Vô Quá mới không thể tìm thấy tung tích của Đoạn Lệ trong ký túc xá.



Lông mi Đoạn Lệ hơi run lên, sau đó từ từ mở mắt.



Con mắt của hắn vẫn là hai màu đen trắng rõ ràng, dường như vẫn là một khối băng lạnh lẽo vĩnh viễn không thay đổi.



“Cậu tìm thấy tớ rồi.”



Đoạn Lệ mở miệng.



Kỳ Vô Quá cứ nằm như vậy, không nhúc nhích không trả lời, cũng không biết nên nói gì cho phải.



Không phải cậu bị dọa sợ, chỉ là do bị loại vẻ đẹp quỷ dị này chấn động đến không nói được gì. Trong lòng Kỳ Vô Quá như có thứ gì đó mãnh liệt tuôn ra, như là không kịp chờ đợi để vẽ một bức tranh hoàn thiện cho Đoạn Lệ.



“Cậu thật thông minh, tớ phải thưởng cho cậu…”



Những sợi chỉ đen quấn quanh người Đoạn Lệ dần kéo dài ra, đưa hắn từ trên trần nhà xuống dưới.



Khoảng cách của hai người ngày càng gần, đến cuối cùng, mặt Đoạn Lệ chỉ cách Kỳ Vô Quá có mấy cm.



Đoạn Lệ vẫn bị những sợi chỉ đen treo trên không trung như trước, khoảng cách gần hơn khiến Kỳ Vô Quá càng nhìn rõ thêm các chi tiết khác.



Thân thể của hắn quả nhiên đã từng vỡ ra thành nhiều phần, nếu không có những sợi chỉ đen này thì trong nháy mắt sẽ biến thành từng khối thịt vụn.



Đoạn Lệ thấy tầm mắt của Kỳ Vô Quá đặt trên người mình, cười khẽ: “Có phải dọa tới cậu rồi không? Thân thể của những người chết vì tai nạn máy bay bị vỡ thành nhiều khối là chuyện rất bình thường.”



Kỳ Vô Quá nhìn thấy động tác của Đoạn Lệ cứng ngắc mà không ra kết cấu gì, cứ như một con rối bị sợi tơ điều khiển.



Chỉ là gương mặt đó vẫn đẹp trai nhưng lạnh lùng như cũ.



Màu da của hắn có chút bất thường, giữa màu trắng bệch lại lộ ra chút màu xanh, đây là màu da của những người đã chết được một thời gian. Điều này khiến ngũ quan vốn đã đẹp có hơi quá đáng của hắn càng thêm khác người, là vẻ đẹp phi nhân loại.



“Những đường chỉ này là?” Kỳ Vô Quá hỏi.



Đoạn Lệ dường như không ngờ tới Kỳ Vô Quá sẽ hỏi câu này, hắn trả lời: “Không có những đường chỉ này, tớ sẽ không thể điều khiển cơ thể được.”



Khoảng cách của hai người lại càng thêm hẹp lại.



Một giọt máu nhỏ xuống môi Kỳ Vô Quá.



Máu chảy từ ngực Đoạn Lệ xuống, chỗ đó hình như là vết thương trí mạng, hẳn là lúc gặp tai nạn máy bay bị mảnh vỡ cắt trúng, đâm xuyên trái tim.



Kỳ Vô Quá nghĩ chẳng trách trên mặt hắn lại có thể bình tĩnh như vậy, chết trong nháy mắt thì không phải chịu quá nhiều đau đớn.



Đoạn Lệ nói: “Bằng không để tớ đưa cậu đi, vĩnh viễn ở bên cạnh cậu được không?”



*********



Chú thích:



(1) Nhập liệm sư: Người thực hiện các nghi thức để đưa xác vào quan tài.



Lảm nhảm: Bạn học Đoạn đi dọa vợ vẫn không quên giữ lại cái mặt cho đẹp =)))