Sau Khi Từ O Thành A, Tôi Thành Nam Thần Quốc Dân

Chương 4




Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ

Bởi vì Bạch Việt buổi chiều còn có lớp, cho nên đi về trước, hẹn sau khi tan học sau gặp lại.

Kết quả anh vừa mới về lớp, liền thấy Lý Nhậm một phen nước mũi nước mắt chảy dài chạy lại đây: "Cậu đã về rồi!"

Sau đó, nghe bạn tốt khóc lóc kể lể, biết được ngọn nguồn sự việc.

Sau khi anh bị đám kia người mang đi không lâu, Lý Nhậm lập tức chạy như bay về trường học, định báo cho thầy cô. Kết quả lại gặp được Thượng Vũ Phi.

Tuy rằng không hiểu vì sao đối phương xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy tìm được cọng rơm cứu mạng rồi, nhanh cầu cứu.

Bởi vì tự biết đi cùng cũng không có tác dụng, có khi còn thêm phiền phức, nên ở tại trường học, lo sợ bất an chờ đợi tin tức.

Tuy rằng hắn không lo Thượng Vũ Phi sẽ rơi xuống thế hạ phong, nhưng sợ mình báo chậm, chờ Thượng Vũ Phi chạy tới nơi thì Bạch Việt đã bị đánh.

Hiện giờ thấy bạn tốt lông tóc không tổn hao gì trở về, một tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống.

"May mà cậu không có việc gì." Lý Nhậm nghĩ mà sợ xoa xoa ngực, lại khẩn trương nói, "Bất quá bạn trai cậu vì sao không đưa cậu vào, nếu như người kia lại đến thì phải làm sao bây giờ?"

Bạch Việt lắc đầu: "Không cần lo lắng."

Lý Nhậm: "Hả?"

Bạch Việt: "Những người đó hiện tại chắc là ở bệnh viện rồi."

Lý Nhậm: "???"

Bệnh viện kiểm tra sức khoẻ lưu trình thực rườm rà. Kết quả thẳng đến cuối cùng một tiết khóa kết thúc, vẫn có học sinh chưa trở về.

Cũng bởi vậy, việc Phương Chân Nhân và An Vũ vắng học vẫn chưa được chú ý nhiều.

Mặt khác khoa nhậm lão sư biết hôm nay kiểm tra sức khoẻ sự, đối không vị trí nhiều là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Mà mặt khác các đồng học, đều đang đem sự chú ý đặt ở chỗ khác.

—— Thượng Vũ Phi đã trở lại.

Tin tức này, chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủn đã truyền khắp học viện Lạc Hoa.

Các tân học sinh cho dù chưa từng gặp qua người này, cũng biết đại danh của "Thượng Vũ Phi".

Trong thời gian ở trường, các thầy cô đều không xem trọng Hỗn Thế Ma Vương. Thành tích kém, suốt ngày chia bè kéo phái, gây chuyện thị phi.

Bất quá, các thầy cô không thích là một việc, trong học viện lại có không ít người ủng hộ Thượng Vũ Phi.

Bọn họ không suy nghĩ nhiều như các thầy cô, chỉ là đơn thuần cảm thấy, người này lớn lên vừa đẹp đánh nhau lại hăng, hơn nữa chỉ gây chuyện với mấy học sinh hư không học vấn không nghề nghiệp hư học sinh, đặc biệt có khí phách.

Mà chân chính khiến danh tiếng của Thượng Vũ Phi vang vọng trong học viện Lạc Hoa, là chuyện cấp gien của hắn là A. Cứ việc thành tích không tốt, lại phá cách trúng tuyển đại học tổng hợp Đế Nhất, làm tất cả thầy cô đều mở rộng tầm mắt.

Ngay cả bản nhân chủ nhiệm lớp Thượng Vũ Phi, trước kia từ oán hận ghét bỏ một học sinh như vậy, sau lại vênh váo tự đắc, chỗ nào cũng tuyên bố Thượng Vũ Phi là một tay mình dạy dỗ, có thể nói là phong thuỷ thay phiên.

Rốt cuộc ở đế quốc, so sánh với tất cả đại học nói chung, trường quân đội là nơi vô số người ước ao muốn vào cũng không được.

Thành phố nhiều học viện như vậy, chỉ có Thượng Vũ Phi của học viện Lạc Hoa được thư mời, chuyện này làm cho tất cả giáo sư học sinh đều tự hào.

Hiện tại đã gần giờ tan học, bên trong diễn đàn học viện lại sớm đã nháo hết cả lên.

Trên diễn đàn có một cái tên là "Thượng Vũ Phi trở lại!???" Đã có hơn một ngàn bình luận.

【#1231: Ông trời ơi, có phải tôi đã nhìn lầm hay không. Thượng Vũ Phi hiện tại đang đứng ở cổng trường?? 】

【#1232:!!! 】

【#1250: Các chị em không nhìn lầm đâu, chính là Thượng Vũ Phi đấy!! 】

【#1251: Đứng ở cổng trường chờ ai đây nhở? 】

【#1252: Còn có thể là ai, đương nhiên là hotboy Bạch Việt rồi. Bọn họ đang yêu nhau mà. 】

【#1253: Từ từ yêu nhau? Mấy người nói rõ ràng cho tôi! Tôi còn chưa yêu đã thất tình sao QAQ 】

Không ai biết người này nói "Thất tình" là nói về Bạch Việt hay Thượng Vũ Phi, cũng không ai để ý, tiếp tục bàn tán.

【#1256: Nghe nói là yêu nhau một thời gian, nhưng sau đó không phải chia tay à. Tôi cùng lớp với Bạch Việt, chưa từng nghe cậu ấy nói qua mấy chuyện với Thượng Vũ Phi. 】

【#1257: lầu trên +1, tớ cũng nghe nói bọn họ đã sớm chia tay. 】

Phía sau là liên tiếp +1+2.

Bạch Việt đi học nghiêm túc, căn bản không ý thức được trong diễn đàn đã nháo đến long trời lở đất. Ngồi cùng bàn Lý Nhậm đầu giấu ở sau sách giáo khoa dựng lên, tựa hồ đang ngủ.

Bạch Việt thấy tầm mắt giáo viên nhìn về bên này, đang muốn nhắc nhở bạn cùng bàn. Quay đầu nhìn, lại phát hiện Lý Nhậm căn bản không ngủ, mà là chôn đầu, ngón tay linh hoạt đánh bàn phím di động, không biết đang nhắn tin với ai.

Giáo viên tựa hồ cũng không chú ý tới dị trạng, nhìn lướt qua, liền nhìn phía nơi khác.

Lý Nhậm đánh chữ dùng sức lực rất lớn, mỗi chữ cái đều dùng sức mà nhấn xuống, mặt đỏ tai hồng, như là đang cãi nhau. Bạch Việt có chút tò mò, hỏi: "Cậu đang nói chuyện gì đấy?"

Lý Nhậm lúc này mới lo lắng ngẩng đầu: "Không, tớ đang chiến đấu."

Bạch Việt: "?"

Lý Nhậm chui đầu từ sách giáo khoa ra, xác nhận giáo viên không thấy mình, mới lặng lẽ đưa điện thoại di động cho Bạch Việt: "Cậu xem đi."

Trên màn hình di động đúng là trang chủ của diễn đàn. Tuy nói tiêu đề là đang nói về chuyện Thượng Vũ Phi quay về, nhưng phía sau toàn là chuyện khác, bắt đầu tranh luận Thượng Vũ Phi rốt cuộc có yêu đương hay không, có chia tay Bạch Việt hay không.

Mà Lý Nhậm đánh một tràng dài nhưng vẫn chưa gửi đi, cố gắng nói rằng quan hệ hai người rất tốt, không cần người khác nhọc lòng.

Bạch Việt đưa điện thoại di động để ở chỗ cũ.

Lý Nhậm: "Cậu không tức giận à, bọn họ quả thực là đang nói hươu nói vượn."

Bạch Việt đánh giá: "Ở đó nói có sách mách có chứng, tôi cũng sắp tin mất rồi."

Lý Nhậm biết tính cách Bạch Việt, khá ôn hòa. Hai người làm bạn cùng bàn kiêm bạn tốt 3 năm, hắn cũng chưa từng thấy đối phương tức giận, nhưng có cảm giác tình tỉnh cũng không đơn thuần như vậy.

Sau một thời gian dài quen biết, hắn vẫn như cũ cảm thấy, chính mình vẫn không thể nhìn thấu Bạch Việt.

Bất quá, vô luận diễn đàn ồn ào đến thế nào, lời đồn đãi thật hay giả lời, đều tự sụp đổ khi thấy Bạch Việt đi tìm Thượng Vũ Phi.

Hai người hoàn toàn làm lơ đám người lộn xộn xung quanh, dắt tay cùng nhau ngồi lên xe bus công cộng.

Các bạn học trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy, sau đó nhảy vào nói tiếp:

【 là ai nói bọn họ chia tay hả!! Làm tôi còn tưởng rằng mình có cơ hội thừa nước đục thả câu!!! 】

【+1】

【+2】

Lại là liên tiếp +1+2.

Kết quả cuối cùng, bình luận này bị spam nhiều quá nên bị xóa.

Nhà Bạch Việt và Thượng Vũ Phi gần nhau, cách xa nhau vài trăm thước. Hai người xuống xe bus, không lập tức về nhà, mà là đi ra chợ gần đó mua đồ ăn.

Cha mẹ Bạch Việt bận công tác, đi sớm về muộn, cơ hồ không thấy người, ở dưới còn có một người em trai. Cho nên Bạch Việt làm phần lớn việc nhà, cách hai ba ngày lại đi chợ một lần.

Ông chủ rất quen thuộc anh, thấy anh tựa như thấy con trai nhà mình, tặng rau dưa trái cây cũng là chuyện thường ngày.

Lúc về nhà, trên tay hai người cầm đầy đồ vật.

Đế quốc hoang vắng, nhà đất cũng không đáng giá mấy, bởi vậy cho dù là người dân bình thường, cũng có được nhà riêng của mình.

Gia cảnh Bạch Việt không tính là giàu có, dù sao cũng phải nuôi hai đứa nhỏ, sinh hoạt mỗi ngày đều phải tính toán tỉ mỉ. Cho nên phòng ở diện tích cũng không lớn, nhưng thắng ở sự sạch sẽ sáng sủa.

Hai phòng phòng ngủ. Cha mẹ một phòng, anh và em trai một phòng.

Bạch Việt đem mua tới đồ ăn phóng tới phòng bếp. Nhìn thời gian, tới 6 giờ chiều, vì thế chuẩn bị trực tiếp bắt đầu nấu cơm.

Anh cởi áo khoác đồng phục, đi ra phòng bếp. Lại thấy Thượng Vũ Phi vẫn đứng ở phòng khách, không biết đang nhìn cái gì.

Bạch Việt: "Làm sao vậy?"

"Không," Thượng Vũ Phi quay đầu lại, "Cảm giác rất lâu rồi chưa đến thôi."

Nghe vậy, Bạch Việt cười: "Gần một năm."

Từ hai người bọn họ quen nhau từ hồi tiểu học, Thượng Vũ Phi thường xuyên tới nhà anh, thời gian ở đây có khi còn tương đương với thời gian ở trường.

Tuy rằng bọn họ từ năm trước mới bắt đầu yêu nhau, nhưng người ngoài nhìn cách hai người thông thường ở chung cũng chẳng khác gì cặp đôi.

Bạch Việt còn nhớ rõ chính mình lần đầu tiên nói cho cha mẹ mình cùng Thượng Vũ Phi bắt đầu yêu nhau.

Hai người đại kinh thất sắc, hỏi bọn họ từ khi nào.

Nhớ tới chuyện ngày trước, Bạch Việt không khỏi có chút không biết nên khóc hay cười. Anh đem áo khoác để lên trên lưng sô pha, nói: "Tiểu Ngôn hẳn là cũng sẽ nhanh về, em đi nấu cơm đã."

Thượng Vũ Phi cũng muốn theo vào: "Anh giúp em."

Còn chưa kịp bước vào phòng bếp, bả vai đã bị ngăn lại.

Bạch Việt mỉm cười nhìn hắn: "Ngồi máy bay rất mệt, anh đi nghỉ ngơi đi."

Thượng Vũ Phi nhíu mày, muốn nói cái gì đó. Nhưng còn chưa mở miệng, cửa phòng bếp đã khép lại trước mắt.

Thượng Vũ Phi: "......"

Hắn không nói gì sờ cổ.

Chuyện lần trước ở phòng bếp, chỉ sợ Bạch Việt còn nhớ rõ.

Xào rau thì rất nhanh, nhưng hầm canh thì cần một ít thời gian. Bởi vậy Bạch Việt không vội tắt bếp, mà chuẩn bị đồ ăn đã, sau đó mới lau khô tay đi ra khỏi phòng bếp.

Canh được hầm trên bếp, phát ra tiếng vang lộc cộc lộc cộc.

Bất quá chỉ cách một cánh cửa, phòng khách thập phần an tĩnh. Bạch Việt tưởng rằng Thượng Vũ Phi sẽ xem TV, nhưng lúc ra ngoài, lại không nhìn thấy người.

Anh đi vào phòng khách, mới phát hiện trên sô pha có một bóng người. Thân hình bị sô pha ngăn trở, nên vừa rồi không thấy.

Thanh niên nhắm mắt lại, tựa hồ là đã ngủ.

Mái tóc đen rũ xuống giữa đôi mày đang nhăn chặt, làm cho cả người nhu hòa hơn nhiều. Bất đồng với lúc tỉnh táo, luôn mang theo lệ khí không thể vứt đi.

Nhưng không biết vì sao, biểu tình lại rất mỏi mệt.

Bạch Việt không đánh thức đối phương, mà là đi lấy chăn lông.

Đi đến bên sô pha, đang muốn che chăn lông cho đối phương, lại nhìn thấy trên sô pha rơi xuống thứ gì.

Gần chỗ túi quần, như là không cẩn thận rơi ra.

Anh vươn tay, cầm nó lên.

—— là một chiếc hộp nhỏ, cầm vừa lòng bàn tay. Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.

Không có quá nhiều trang trí, đơn giản mộc mạc, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, có thể phát hiện bên sườn có một chuỗi chữ cái.

BAIYUE.

Bạch Việt: "......"

Đây là tên của anh.

Lại nói, sinh nhật 18 tuổi của anh sắp tới rồi.

Đối với con người mà nói, lễ trưởng thành thập phần đặc thù. Không chỉ là ý nghĩa trưởng thành trên pháp luật, mà ý nghĩa là từ một khắc kia, sẽ có được năng lực sản sinh ra các thế hệ mới.

Nói cách khác, tin tức tố sẽ bị đánh thức.

Thời gian bị đánh thức cụ thể thì mỗi người khác nhau, không nhất định là ở ngày sinh nhật, cũng có thể trước hoặc sau đó. Nhưng vô luận như thế nào, con người chỉ có khi đánh thức tin tức tố, mới tương đương với chuyện chân chính thành người.

Mà cấp bậc gien khác nhau, sẽ ảnh hưởng tới tin tức tố.

Tin tức tố của Alpha sẽ có được tính công kích mãnh liệt. Cấp bậc chênh lệch càng lớn, chỉ bằng tin tức tố đều có thể dễ dàng áp chế đối phương.

So sánh, tin tức tố của Omega nhu hoà hơn rất nhiều, cũng không có tính công kích gì, nhưng vẫn không thể khinh thường. Bởi vì đối với Alpha mà nói, đây là độc được dụ hoặc bọn họ động dục.

Trước mắt, tin tức tố của Bạch Việt vẫn chưa bị đánh thức.

Anh nhìn mắt Thượng Vũ Phi, đối phương ngủ thật sự im lặng, không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Bạch Việt để hộp nhỏ về chỗ cũ, lại đắp chăn cho người ta. Sau đó ngồi xổm ngồi ở bên cạnh sô pha, nhìn chăm chú vào gương mặt Thượng Vũ Phi.

Một năm không gặp, đối phương lại gầy hơn trước không ít, ngũ quan càng thêm sắc nét. Lập tức từ thiếu niên thành đàn ông.

Anh nhớ rõ năm trước hai người vừa mới bắt đầu yêu nhau. Trong sinh nhật Thượng Vũ Phi, anh ước định cùng đối phương một chuyện.

Chờ sau khi thành niên, cho đối phương đánh dấu chính mình.

Chiếc nhẫn kia, sẽ là hàm nghĩa mà cậu ấy nghĩ sao.

Bạch Việt vươn tay, chạm vào tóc mái của Thượng Vũ Phi, nhẹ nhàng vén lên. Ánh mắt càng sâu.

Thượng Vũ Phi ngủ thật sự yên lặng, có lẽ do ngủ ở ký túc xá trong trường quân đội không có ngày nào được ngon giấc. Trong giấc ngủ say, hắn mơ hồ cảm giác có người tới gần.

Hơi thở quen thuộc mà tràn ngập cảm giác an toàn kia, cho nên hắn cũng không phản ứng.

Nhưng mà, tầm mắt đối phương thật lâu vẫn không rời đi, hơn nữa càng ngày càng nóng. Thượng Vũ Phi không thể không ép đại não thanh tỉnh, mở mắt.

Sau đó, liền thấy Bạch Việt gần trong gang tấc, ngồi ở một bên. Hay tay đỡ cằm gối, thấy hắn trợn mắt, đôi mắt xám nhạt hơi cong, vô cùng ôn nhu.

Bạch Việt: "Anh tỉnh rồi à?"

Thượng Vũ Phi nâng tay, duỗi tay về cái ót của đối phương, cầm lấy một vài sợi tóc ngắn màu xám nhạt.

"Đã nhìn bao lâu rồi?" Bởi vì mới vừa tỉnh lại, giọng nói hơi nghẹn ngào.

Bạch Việt: "Một lát."

Nói sát vào: "Có thể đáp ứng em một chuyện không."

Thượng Vũ Phi: "Cái gì?"

Bạch Việt nắm cái tay đang vuốt cái ót của mình. Bàn tay thô ráp, có vết chai. Nhưng anh không thèm để ý, đôi tay cầm lấy bàn tay kia, đem tới trước mũi.

Đôi mắt cong cong: "Em muốn, ngửi tin tức tố của anh."

Ngày edit: 25/7/2021.