Sau Khi Từ Chức, Tiểu Hoàng Đế Không Làm Người

Chương 10: Bất kham*




*bất kham [不堪]: không cam chịu; rất xấu, kém, tệ; không đảm đương nổi, chịu không nổi

Đây là lần đầu tiên Vệ Tuân hỏi Giang Toại vấn đề này.

Giang Toại ngây người, sau đó cười rộ lên, "Sẽ không."

Vệ Tuân có chút kinh ngạc, "Cái gì?"

Giang Toại thu hồi ánh mắt, rũ đầu, nhìn mũi chân, "Thần sẽ không có người trong lòng, từ mấy năm trước, thần đã hạ quyết tâm, cả đời không thành hôn, không sinh con."

Nói đến đây, hắn lại ngẩng đầu, cười cười, "Thần ở trong phủ chỉ nuôi con bồ câu kia, về sau đó là thế tử duy nhất."

Vệ Tuân nghĩ tới rất nhiều đáp án, nhưng không nghĩ tới, Giang Toại cư nhiên có ý tưởng cô độc cả đời.

Vì sao?

Vì sao chứ??

Có lẽ vì biểu tình hiện tại của y quá mức kinh ngạc, Giang Toại bèn giải thích một câu: "Thế nhân đều nói thành gia lập nghiệp, nhưng sự nghiệp của thần, tại lúc chưa thành gia đã lập được, nhiều năm như vậy đều một mình, thần đã quen rồi, không muốn bị người xa lạ quấy rầy."

Dân phong tuy mở, nhưng đại đa số thời điểm, trước khi nam nữ thành hôn, vẫn không cho gặp mặt, nhiều lắm thì người nhà chủ trì một buổi tụ tập, để hài tử trộm cách bình phong nhìn một cái. Giang Toại gọi bạn đời tương lai là người xa lạ, cũng không có gì sai.

Giang Toại nói xong, liền im lặng, ánh mắt dừng trên gốc bát liên cách đó không xa, Vệ Tuân lại đăm chiêu nhìn hắn, "Người xa lạ không được, nếu là người hiểu biết ngươi thì sao?"

Giang Toại có chút kinh ngạc quay đầu, Vệ Tuân dường như rất quan tâm tới vấn đề này.

Hắn nghĩ nghĩ, phát hiện bản thân căn bản không hiểu biết về nữ tử chưa lập gia đình, vì thế, hắn gật gật đầu, "Nếu có người như vậy, thì có lẽ."

Không khẳng định, nhưng cũng chẳng biểu hiện thái độ tích cực.

Bất quá, Vệ Tuân đã cao hứng hơn rồi.

Luận hiểu biết, ai có thể hiểu Giang Toại hơn y, bọn họ quen biết mười một năm, mười một năm qua vẫn luôn cùng ăn cùng ở, ngay cả thân đệ Giang Toại cũng không bằng y được!

Tâm tình Vệ Tuân vô cùng tốt, lại đã quên, hiểu biết nhất không phải thích nhất, dù cho y ở cạnh Giang Toại từ lúc ra đời, thì hắn cũng sẽ không thích y, nhìn Hà Vân Châu đi, còn không phải là ví dụ sống sờ sờ sao.

Hiện giờ Giang Toại vẫn là tên đầu gỗ, sống chết không thông, không bắt được mạch não hắn, vậy nên bao nhiêu ưu thế Vệ Tuân có đều chưa dùng được.

......

Hạ triều, Vệ Tuân cũng không nhàn rỗi, y còn phải hội kiến đại thần, bàn bạc chi tiết về một số chính lệnh, Vệ Tuân mời Giang Toại cùng đi, Giang Toại uyển chuyển từ chối, hắn tính toán trở về liệt kê một danh sách, sau đó đưa danh sách này cho Vệ Tuân, để y tùy tình huống mà dùng những người này.

Kỳ thật cho dù không có giấc mộng hoang đường kia, sớm muộn gì cũng có ngày Giang Toại sẽ làm vậy, hắn không thích triều đình, càng không thích cung đình, liên quan đến mỗi tấc đất tấc vàng chốn kinh thành, hắn đều có chút chán ghét. Chỉ là lúc trước cảm thấy thời gian còn nhiều, chưa nghĩ tới sau khi Vệ Tuân hoàn toàn tiếp nhận chính vụ thì hắn muốn làm gì, quyển sách này ngược lại đã nhắc nhở hắn.

Ngồi ngoài thiên điện tại điện Văn Hoa, cũng chính là thư phòng của hắn, Giang Toại trải tờ giấy Tuyên Thành ra, cầm bút lông, chấm mực.

"Phành phạch ——"

Chưa kịp hạ bút, chợt nghe thấy tiếng vỗ cánh, nhất thời, Giang Toại còn tưởng mình thấy tiếng Thế Tử bay tới.

Hắn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không thấy gì, cười tự giễu, Giang Toại lắc đầu, lại ngồi về.

Xem ra hắn còn rất nhớ vật nhỏ kia, vừa về đã có ảo giác.

Thế Tử đứng trên góc tối chỗ xà cao nhất phòng, gắt gao co hai cánh lại, tận lực thu nhỏ diện tích, vậy thì Giang Toại sẽ không thấy nó nữa.

Chờ đến lúc Giang Toại về chỗ cũ, nó mới như sống sót sau tai nạn thả lỏng cánh.

Hù chết bồ câu.

Nó thường bay tới từ bên này, nhưng sau khi hạ triều, Giang Toại hiếm lần về thẳng Văn Hoa điện, bình thường đều ngụ tại Võ Anh điện, dù có trở về, hắn cũng ở chính điện, hoặc về ngủ nướng, căn bản không có khả năng xuất hiện trên tuyến đường này.

Dẫm lên xà nhà, Thế Tử buồn rầu cúi đầu, từ đầu tới cuối đều dùng móng vuốt cào cào vài cái lên xà.

Đây là con đường gần nhất từ vương phủ đến hoàng cung, giữa hai nơi là đường bay ngắn nhất, không có diều hâu, không bay qua vườn Ngự Thú, hơn nữa hoàn mỹ tránh được chỗ ngày thường Giang Toại có khả năng đến, nếu về sau không thể bay đường này, thì nó nên bay đường nào giờ?

Nếu đường nào cũng không được, thế về sau nó đến chỗ nào để ăn toàn lương yến?

Giang Toại đối với nó tốt thật, nhưng hắn không có cống mễ* nha! Trong nhà toàn gạo tẻ bình thường phổ thông, không biết chú ý cân đối dinh dưỡng cho bồ câu gì cả!

*cống mễ: cống phẩm là hạt hay gạo.

Quá uể oải, nó thậm chí kêu lên một tiếng nho nhỏ "Cúc cu".

Giang Toại vừa viết tên hai người, liền nghe được tiếng bồ câu bên ngoài, hắn lập tức buông bút, đến bên cửa sổ, Thế Tử nhận ra tiếng bước chân của hắn, tức khắc sợ nhảy dựng, làm động tác diều hâu lật mình*, đậu trên nóc nhà, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đời bồ lảo đảo lắc lư bay về nơi ngày thường Vệ Tuân hay cho nó ăn.

*diều hâu lật mình: kiểu xoay vòng vòng ấy (mình không biết đúng không nhưng mình thấy trên Baidu nó ghi là một loại xoay người trong nhạc kịch)

Nếu đây là ngày cuối ở thiên đường, nó nhất định phải ăn no trước khi bị bắt được!

Giang Toại vẫn cứ nhìn cái sân trống không, hắn không tin lắm, còn ló đầu nhìn trời, đừng nói là chim, thậm chí đến côn trùng cũng không có, hắn cảm thấy kỳ quái, nhịn không được xoay người hỏi cung nữ mài mực, "Vừa rồi bên ngoài có gì đó bay qua đúng không?"

Cung nữ cầm thỏi mực, cổ tay không ngừng chuyển vòng, nàng giả ngu ngẩng đầu, "Vậy ạ, nô tỳ không thấy, vương gia nói gì vậy, bên ngoài sao?"

Giang Toại: "..."

Cung nữ Vệ Tuân đưa đến hầu hạ hắn, xem ra đầu óc không linh hoạt lắm.

*

Mười lăm hàng tháng có đại điển cúng tế, cứ mỗi ba tháng trong cung phải làm một lần, loại hoạt động này vốn dĩ trừ bỏ hoàng đế, còn có hoàng hậu chủ trì. Hoàng đế mang theo quần thần lễ bái, còn hoàng hậu mang theo hậu cung cùng nữ quyến tông thất, nhưng đừng nói hoàng hậu, ngay cả hậu cung mà lão hoàng đế lưu lại, đều đã bị Vệ Tuân đuổi đi. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đại điển cúng tế tháng này được trưởng công chúa Chúc Thiều chủ trì.

Mỗi lần tế tự, dù đi ngang qua sân khấu, toàn bộ hành trình cũng chỉ tốn một canh giờ*, nhưng do tháng trước vừa có nơi xuất hiện thiên tai, nên tháng này hết sức coi trọng.

*1 canh giờ = 2 tiếng

Buổi chiều, tả tướng cùng hữu tướng đều bị triệu vào cung, Vệ Tuân muốn thương lượng chi tiết về đại điển cúng tế với bọn họ, vốn chả phải chuyện đặc biệt quan trọng gì, không bao lâu sau, hai lão Thừa tướng liền rời khỏi Võ Anh điện.

Một đường trầm mặc đến cửa, đương lúc tả tướng cân nhắc nên giáo huấn người bên lão thất phu thế nào, thì vừa đi đến thềm đá cẩm thạch trắng, đột nhiên, lão bị ai đó ngáng chân, mắt thấy tả tướng sắp ngã thành lão thái đầu mà hữu tướng thường xuyên mắng, một thị vệ tay mắt lanh lẹ duỗi tay cứu lại bộ xương già của tả tướng.

Tả tướng đứng thẳng dậy, chuyện đầu tiên không phải nói lời cảm tạ, mà là giương nanh múa vuốt nhằm về hữu tướng, "Đồ vô sỉ! Ngươi, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Hữu tướng lại không ngốc, ông bước nhanh xuống thềm, tả tướng đang kích động bên kia còn bị thị vệ ngăn cản, cho tả tướng một ánh mắt khinh miệt, ông mới thong thả ung dung rời đi.

Ra khỏi tầm mắt tả tướng, chuyển hướng, không rời cung mà đi về phía Văn Hoa điện.

Đây là nguyên nhân đột nhiên ông ngáng chân tả tướng, ông không muốn tả tướng thấy mình đến gặp Nhiếp Chính vương.

Được rồi, lý do càng quan trọng hơn là ông muốn xem cái mặt già kia của tả tướng, nếu té ngã thì có thuận mắt hơn không.

......

Trong Văn Hoa điện, Giang Toại đang ngẩn người nhìn tờ giấy Tuyên Thành đầy chữ.

Ba thân tín, sáu môn sinh*, tư binh thuộc về hắn có thể sử dụng chỉ mỗi bảy người.

*môn sinh (từ cũ): học trò, môn đồ

Đây là thế lực Nhiếp Chính vương dùng để một tay che trời trong truyền thuyết.

Giang Toại có loại xúc động muốn che mặt.

Chẳng lẽ hắn thật sự phải dùng tờ giấy này để bày tỏ lòng trung thành với Vệ Tuân sao? Cái này cũng quá khó coi!

Thế nhưng... đây xác thật là tất cả những người trung thành với hắn, muốn thêm nữa thì Giang Toại cũng không viết ra được.

Triều thần nhìn như quan hệ tốt với hắn, trên thực tế chẳng qua là sợ hãi quyền thế trong tay hắn thôi, nếu người lợi hại hơn hắn xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức vứt bỏ hắn, chuyển sang đối phương. Bọn thuộc hạ nghe lời hắn, là vì chức vị này và mưu kế chính trị, nếu đổi lại thành người khác làm Nhiếp Chính vương, bọn họ cũng sẽ nghe theo.

Bao gồm thế lực địa phương, phú thương kinh thành, còn có những quan to đó, đám bọn họ đều nịnh bợ hắn, nhưng thế thì sao, một đám toàn kẻ nịnh nọt, chẳng có ai là chân chính thật tình với hắn cả.

Chữ đã khô, Giang Toại ngồi ngơ ngác, hồi lâu, hắn mới vươn tay, chậm rãi mơn trớn những cái tên trên giấy.

Dù những người này, trong sách hơn phân nửa đều phản bội hắn, nửa còn lại chưa kịp phản bội thì đã chết rồi.

Giang Toại không khỏi có phần hoài nghi bản thân, hắn thật sự tệ vậy sao? Thế cho nên sống nhiều năm như vậy, cuối cùng trừ Hà Vân Châu, thì chẳng được người ta thiệt tình đối đãi.

Quá khứ là ác ý, hiện tại là ác ý, mà thư tịch chói lọi kia cũng nói cho hắn, tương lai, cũng vẫn là ác ý.

Hắn cả đời luôn làm bạn với ác, không ai nguyện ý bố thí thiện lương, cũng chẳng kẻ nào bằng lòng giao thác mạng sống cho hắn.

Ánh chiều tà phủ lên Giang Toại, những hạt bụi li ti lẫn trong ánh hoàng hôn vàng nhạt uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy múa trên hàng mi như lông vũ của hắn, tà dương tô điểm hắn rực rỡ, tựa hồ mạ lên hắn một quầng sáng khiến người phàm không dám mạo phạm, cung nữ không biết vì sao trông Giang Toại thương tâm thế, nàng chỉ ngây người nhìn.

Nhiếp Chính vương có túi da đẹp, đây là sự thật mọi người đều biết, nhưng nàng không biết rằng hóa ra Giang Toại đẹp tới mức này, đẹp như tranh vẽ, bất quá cũng chỉ như vậy.

Đột nhiên, một thái giám chạy vào, "Vương gia, hữu tướng cầu kiến."

Giang Toại vừa mới còn ưu thương sầu đẹp cúi đầu 45 độ, cọ cái liền đứng dậy, đứng quá nhanh, nên giấy Tuyên Thành đã bị hắn vò nát, hắn vội vàng cúi xuống sửa lại nó, song không khống chế được lực độ làm rách giấy, hắn hoảng loạn cầm cả tờ lên, lúc này cánh tay không cẩn thận đụng tới cái chặn giấy* đặt ở bên, cộp, di vật Cao Tổ bệ hạ ban thưởng —— cái chặn giấy Hoàng Ngọc Cầm Thức**, rơi xuống vỡ nát.