Ngày trùng sinh thứ 40: Sắc đẹp mê hoặc lòng người
Trans: CataHolic
Hứa Tang Du suy nghĩ thật lâu về những chỗ tốt và chỗ xấu trong việc nhúng chàm Tạ Phồn.
Chỗ tốt là, trong tương lai mỗi khi đến mùa hè là cô có thể quang minh chính đại ôm bạn học Tạ Phồn đi ngủ, cảm nhận loại cảm giác cho dù không có điều hoà cũng có thể vui vẻ chìm vào giấc ngủ khi đêm về.
Chỗ xấu là, Tạ Phồn hiện tại là cục vàng to bự nhất trong gia đình, trong một đoạn thời gian rất dài ở tương lai nếu bọn họ muốn nhanh chóng thăng cấp đều chỉ có thể dựa vào Tạ Phồn.
‘Nhúng chàm’ đàn ông sướng nhất thời, chia tay xong đường ai nấy đi.
Ai biết được hai người có thể bên nhau bao lâu? Lỡ may nói sập là sập rồi sao? Mối quan hệ không vững chắc nhất trên thế giới này chính là mối quan hệ yêu đương.
Vả lại, Hứa Tang Du là kiểu người thích một người sẽ ở bên cạnh người đó, liền muốn gánh vác toàn bộ sinh mệnh của anh ấy. Suy xét cho cả hai cùng nhau trải qua tất cả mọi thứ trước khi sinh mệnh kết thúc.
Thôi vậy, không thể bị vẻ đẹp đánh lừa được, bình tĩnh một chút.
Nếu cô có thể buông tay ra, không ôm lấy người ta nữa thì còn có khả năng tỏ ra kiên định hơn một chút.
Hai người ai cũng không muốn dậy sớm nên nướng trên giường một hồi, mãi cho đến khi ánh mặt trời chiếu tới mông mới chậm rì rì bò dậy. Sau khi nấu một bữa sáng đơn giản thì mọi người ăn sáng, sau đó ai bận gì thì làm nấy.
Hứa Tang Du còn đặc biệt lên sân thượng nhìn lướt qua luống rau mà mình trồng. Hai ngày nay, ngày nào cô cũng đều phải lên đây xem một chút, mặc dù biết rõ cây trồng nảy mầm không nhanh như thế nhưng cô vẫn luôn hay lên sân thượng ngắm nhìn một cái.
Đại khái khoảng hai giờ chiều, một nhân viên công tác của căn cứ đến thông báo rằng sẽ xuất phát vào lúc tám giờ sáng mai và tập trung tại quảng trường, người đó dặn họ có thể thu xếp đồ đạc trước từ chiều nay để chuẩn bị sẵn sàng.
Một lát sau, Tạ Trường Bình đến gõ cửa nhà, anh ta nói một tiếng với Hứa Tang Du rằng lần này có anh ta sẽ đi cùng với Trần Thoản và để Triệu Lỗi và Lý Đông Đông ở lại trông nhà.
Trần Thoản là Nhóc Tóc Vàng, Triệu Lỗi là anh To Con.
Hứa Tang Du vừa nghe người ở lại trông nhà vậy mà lại là Nhóc Tóc Vàng thì có hơi kinh ngạc.
Có lẽ Nhóc Tóc Vàng sẽ rất vui chăng?
“Với cả… sủi cảo hôm qua cô mang tới rất ngon.” Cuối cùng Tạ Trường Bình còn nói cảm ơn bằng giọng hơi mất tự nhiên, anh tặng Hứa Tang Du một ít trái cây làm quà đáp lễ.
Vào lúc này nếu muốn lấy trái cây tươi từ trong căn cứ có chút khó khăn mà anh lần nào cũng mang đến, Hứa Tang Du cũng cảm thấy hơi ngại ngùng.
Hứa Tang Du vốn muốn mời anh vào trong ngồi chơi một lát, nhưng Tạ Trường Bình nói bản thân còn có việc khác phải làm nên sau khi để đồ lại liền rời đi.
Trước khi đi còn dặn đi dặn lại: “Có chuyện gì thì cứ tới tìm nhóm Triệu Lỗi, đừng sợ phiền phức.”
Hứa Tang Du rất biết ơn Tạ Trường Bình, con người anh tương đối thực tế nên anh sẽ không bao giờ nói những điều cảm động lòng người, nhưng quả thực anh là một người rất thích hợp để kết bạn, chẳng hạn như lần này.
Anh dẫn Trần Thoản tham gia vào đội cứu hộ, để lại cả Lý Đông Đông lẫn Triệu Lỗi.
Hai người ở lại, Lý Đông Đông thì thông minh, Triệu Lỗi lại là người có dị năng rất thực dụng, sức chiến đấu rất mạnh. Có hai người như vậy ở nhà tuyệt đối sẽ không có bất cứ người nào có thể bắt nạt đám già yếu bệnh tật nhà Hứa Tang Du.
Chắc chắn anh ta cũng vì suy xét vấn đề này nên mới để hai người này ở lại trông nhà, nếu chỉ thuần tuý là trông nhà thôi thì để lại một người là đủ rồi.
Lúc đó, Hứa Tang Du liền nghĩ rằng, bất kể tương lai anh ta có phải là người dị năng mạnh nhất phe loài người hay không thì người bạn này cô xí chắc rồi!
Sau khi cô quay vào trong nói với hai người phải ở nhà một chút rằng có chuyện gì thì có thể sang tìm trợ giúp ở nhà hàng xóm bên cạnh thì liền trở về phòng mình và bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Thực ra, đồ đạc cần mang đi không nhiều, rìu là thứ cô buộc phải mang theo, sau đó là mang thêm lương thực và một ít thuốc là có thể chờ để đi ra ngoài rồi.
Sau khi cô thu dọn xong xuôi lại đưa cho Giang Lam một ít dung dịch tinh hạch để cậu tranh thủ thử xem trong tối nay có thể đột phá một chút nữa hay không.
Giang Lam nắm chặt cái bình đựng dung dịch nói lời thề son sắt: “Chị yên tâm đi! Đợi ngày mai đến lúc đi, em chắc chắn đã đột phá rồi!”
Sau khi thu xếp đồ đạc xong xuôi thì đã hết chuyện này kia nọ để làm, Hứa Tang Du liền cầm một băng ghế nhỏ ngồi đọc sách trên sân thượng. Thời gian vào đầu tận thế rất bất ổn, chẳng hạn như hiện tại rõ ràng đang là tháng sáu, ban ngày thời tiết khá nóng, nhưng vừa đến buổi tối là nhiệt độ sẽ giảm xuống đột ngột, rất giống phong cách mặc quần áo ở Tân Cương, sáng sớm mặc áo bông đến trưa thì lại mặc mặc quần áo mỏng.
Loại tình huống này sẽ duy trì gần một năm, đến năm thứ hai khí hậu sẽ dần trở nên ổn định hơn. Mùa xuân và hạ thì đều rất nóng bức, có điều mùa xuân thì đỡ hơn một chút. Đến mùa thu và đông lại rất lạnh, cơ mà mùa đông thì lạnh hơn mùa thu rất nhiều.
Khu gieo trồng trong căn cứ cần phải che phủ những cái bạt thật lớn mới có thể bảo đảm thực vật gieo trồng vào mùa thu – đông sẽ không bị chết vì lạnh.
Chính vì vậy, ánh mặt trời vào buổi trưa vẫn còn tàm tạm, chiếu lên người rất ấm áp, ngồi trên sân thượng ngắm nhìn những hạt giống mình gieo trồng và đọc cuốn sách trong tay. Sau một thời gian dài, cô thậm chí còn hơi buồn ngủ, nhưng rõ ràng tối qua cô đã ngủ rất ngon.
Cô rất thích cuộc sống hiện tại của mình, có người thân bạn bè, cơm ăn áo mặc. Cuộc sống vừa ổn định lại vừa bình yên này không biết là ngày tháng mà biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ muốn được trải qua trong tận thế.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, Hứa Tang Du đun ít nước rồi bế Tiếu Tiếu đi tắm. Cô và Tiếu Tiếu có thể sử dụng chung một bồn tắm lớn để tắm rửa, một là bởi vì trẻ con tự tắm một mình vốn dĩ rất nguy hiểm, hai cũng là vì làm như vậy có thể tiết kiệm được ít nước.
Tương tự như vậy, Giang Lam sẽ tắm rửa cùng Tạ Phồn.
Cả Giang Lam lẫn Tạ Phồn đều từ chối việc này, cái chính là vì ngẫm lại liền thấy da gà da vịt nổi hết cả lên, mặc dù sinh hoạt trong cùng một gia đình nhưng quan hệ của hai người họ cũng không phải là vô cùng tốt đẹp. Vừa nghĩ tới việc phải tắm chung một bồn tắm với đối phương thì biểu cảm của hai người đều có chút méo mó.
Tạ Phồn còn đỡ, anh thân là một người mù loà nên không trông thấy Giang Lam gì đó kia, nhưng Giang Lam lại cảm thấy bản thân cậu sẽ bị nổi mụt lẹo mất.
Có thể cậu cũng sẽ bị mù mất thôi.
Lúc Hứa Tang Du tắm còn lấy cho Tiếu Tiếu con vịt vàng nho nhỏ để cô bé có thể chơi đùa trong bồn tắm. Tiếu Tiếu được cô nuôi nấng nên thịt trên người cũng nhiều hơn được một chút, trắng mịn nõn nà, thơm tho mềm mại. Lúc chà lưng cho cô, cô bé còn liên tục hỏi: “Đau không? Có cần nhẹ một chút không ạ?”
Nói thật thì, với đôi tay nhỏ bé của Tiếu Tiếu căn bản không có bao nhiêu sức lực, cho dù dùng khăn tắm thì Hứa Tang Du cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì cả, vì thế cô đang tựa vào bồn tắm không nhịn được mà bật cười: “Em có thể mạnh tay hơn chút nữa.”
Tiếu Tiếu ở sau lưng khẽ cười rồi nói: “Nhưng em không nỡ đâu, lỡ may chà đau chị thì làm sao bây giờ.”
Hứa Tang Du càng cười to hơn, cô chưa bao giờ hối hận vì lúc đó đã giữ lại Tiếu Tiếu, bởi vì đứa bé này thực sự quá ngoan ngoãn, thậm chí ngoan đến mức làm người ta đau lòng.
Bé cũng rất thông minh, suy nghĩ việc này việc kia cũng rất thấu đáo.
Chẳng hạn như, ngoại trừ lúc thức tỉnh dị năng ra thì Tiếu Tiếu chưa từng hỏi đến lần thứ hai rằng bà nội của bé đâu rồi. Bởi vì trong lòng Tiếu Tiếu hiểu rất rõ, nếu bà nội của cô bé đã giao phó bé cho người khác thì chỉ có một loại khả năng, đó chính là bà nội đã gặp phải chuyện không may rồi.
Cô bé không muốn tăng thêm bất cứ phiền phức nào cho Hứa Tang Du, thậm chí ngay cả lúc nhớ bà nội của mình cũng chỉ lén lút trốn một góc mà khóc, khóc xong thì lau khô nước mắt rồi lại trở thành một đứa bé ngoan ngoãn.
Hứa Tang Du rất thích Tiếu Tiếu nên mới bằng lòng trở thành một cây đại thụ che chở cô bé lớn khôn.
Sau khi hai người họ tắm rửa xong mới đến lượt hai người đàn ông đi tắm. Hai người đàn ông vừa mất tự nhiên lại vừa khó chịu bước vào nhà tắm, trước khi bước vào còn lập lời thề. Một người thì muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ để gom nhiều nước về, còn người kia thì muốn nhanh chóng khôi phục thị lực, như vậy thì không cần phải cùng tắm rửa với tên đàn ông còn lại nữa.
Trong lòng hai người họ có bao nhiêu nín nhịn thì Hứa Tang Du và Tiếu Tiếu đã tắm xong không biết, bởi vì hai người các cô tắm rửa rất vui vẻ.
Hứa Tang Du lấy một bộ đồ ngủ hình gấu con rất đáng yêu để mặc cho Tiếu Tiếu, bế cô bé vào phòng ngủ sau đó lại nhét vào ổ chăn.
Tiếu Tiếu từ trong chăn thò đầu ra, vừa ngoan ngoãn lại vừa ngọt ngào: “Em đã lớn rồi, có thể tự ngủ một mình được rồi. Mặc dù em cũng rất thích ngủ cùng chị A Du nhưng anh Phồn Phồn cần chị hơn em.”
Hứa Tang Du không nhịn được mà duỗi tay ra véo nhẹ mũi bé: “Sao em biết Tạ Phồn cần chị hơn em?”
“Lúc ngã bệnh cần nhất là sự quan tâm đến từ người khác, đặc biệt là người thân thiết.” Tiếu Tiếu nói rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy: “Hai ngày gần đây không phải anh Phồn Phồn vẫn luôn không thoải mái sao? Chắc chắn anh ấy cần chị A Du hơn rồi.”
“Mau đi ngủ đi.” Hứa Tang Du lấy chăn quấn Tiếu Tiếu bé nhỏ đến kín đáo chặt chẽ: “Ngủ ngon nhé.”
Thật ra cô có hơi không muốn sang đấy nhìn tình hình của Tạ Phồn chút nào, dù sao thì hôm nay vừa mới quyết định rằng bản thân phải lý trí một chút, quay đầu liền trai đơn gái chiếc ở chung một phòng cùng với người ta.
Tại sao lại làm khó bản thân vậy chứ?
Cô từ phòng ngủ bước ra, vào nhà bếp rót cho mình một ly nước ấm, lấy xong liền đi về phía phòng mình, lúc về phòng cô thì buộc phải đi ngang qua cửa phòng Tạ Phồn.
Cô vừa bước gần tới cửa phòng Tạ Phồn thì Tạ Phồn cũng vừa mới tắm xong, thuận tiện gội đầu nên đầu tóc vẫn chưa hoàn toàn khô ráo, tóc tai ướt sũng dính trước trán.
Điều này khiến cho Tạ Phồn vốn dĩ có hơi gầy gò tái nhợt càng trông có vẻ yếu đuối hơn, lộ rõ hương vị điềm đạm đáng yêu, nhưng cố tình khẩu vị của Hứa Tang Du cô lại là như vậy.
Đáng giận!
Sáng sớm còn ở đó nghĩ rằng phải khống chế bản thân, không được làm cho mối quan hệ của hai người trở nên quá phức tạp ảnh hưởng đến sự hài hoà của gia đình. Đến tối Tạ Phồn mới nói vài câu tội nghiệp đáng thương, khi cô tỉnh táo lại thì bản thân đã bước vào phòng người ta nữa rồi.
Vào cũng đã vào rồi, cô cũng không tiện quay đầu rời đi nên cô cầm khăn mặt lên nhẹ nhàng lau tóc cho Tạ Phồn, dù sao thì không lau khô tóc thì tối ngủ rất dễ ngã bệnh.
Buổi sáng tỉnh dậy đau đầu thì làm sao bây giờ.
Nhưng mà khi Tạ Phồn ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô, cúi đầu xuống lộ ra phần gáy trắng nõn nhờ Hứa Tang Du lau tóc cho anh thì cô lại nhìn chằm chằm vào phần gáy đó ngây người thật lâu.
Phần gáy của anh rất trắng lại có đường cong tuyệt đẹp, khó tránh khỏi khiến người ta nhớ đến sinh vật giống như thiên nga. Trước khi có loại suy nghĩ ‘đó’, cô có thể vô cùng trong sáng mà thưởng thức sự xinh đẹp này, nhưng sau khi có suy nghĩ ‘đó’ rồi lại khó tránh khỏi liên tưởng không ngớt.
Vả lại, những cảnh tượng mà cô liên tưởng còn rất không xong nữa. Ví như cái cổ trắng nõn mê người này thực sự rất thích hợp để lưu lại vài dấu răng nho nhỏ không thấy máu, nhưng làn da hơi ửng đỏ lại giống như quả dâu tây chín mọng hấp dẫn.
Hứa Tang Du cả đêm bị cuốn vào sự mâu thuẫn rối rắm giữa ảo tượng và tự phỉ nhổ chính mình.
Cô vốn nghĩ rằng tối nay sẽ về phòng mình ngủ, dù sao thì tối nào cũng ở lại trong phòng người ta thì ra thể thống gì chứ.
Nhưng cô bị sắc đẹp mê hoặc, thậm chí còn không ý thức được sự cám dỗ như có như không của Tạ Phồn, nhưng theo cô vô thức phân tâm, cuối cùng đồng ý ở lại thế nào cũng quên sạch rồi.
Dù sao khi cô tỉnh táo lại thì cô đã leo lên giường của người ta rồi.
Chắc chắn sáng hôm sau tỉnh dậy lại giống hệt như mọi hôm cho xem.
Hứa Tang Du nằm trên giường trầm ngâm suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì liệu có ổn không đây?
Điều khiến người ta cảm thấy may mắn là sáng mai cô phải ra ngoài với Giang Lam. Ít nhất trong một khoảng thời gian dài sẽ không có nhà, quãng thời gian này đã đủ để cô bình tĩnh lại hoàn toàn.
Sáng hôm sau, Hứa Tang Du nấu bữa sáng xong mới rời đi, tám giờ không sớm cũng chẳng muộn. Những người không thức khuya khẳng định có thể dậy được, hơn bảy giờ cô đã bò dậy từ trong ‘ôn hương nhuyễn ngọc’ để nấu bữa sáng rồi đấy.
Ăn bữa sáng xong đã sắp bảy giờ bốn mươi, cô thu dọn đồ đạc sơ qua một chút liền dẫn Giang Lam ra ngoài. Mặc dù Tạ Phồn không nhìn thấy nhưng vẫn đứng ở cửa đưa mắt tiễn họ rời đi.
Hứa Tang Du và Giang Lam đến địa điểm tập hợp, lúc bọn họ tới vẫn còn khoảng mười phút nữa trước khi tập hợp nhưng đã có rất nhiều người trong quảng trường. Dù sao thì nhân dân trong nước đều cho rằng việc đến sớm hơn một chút so với thời gian đã hẹn trược là một việc làm lịch sự.
Việc tới giờ mới vội vàng đến chỗ hẹn khó tránh khỏi trông có hơi hấp tấp và không coi trọng.
Sau khi hai người họ tới lại đợi thêm lát nữa, lại có thêm rất nhiều người nữa lục tục tới. Hứa Tang Du ước tính sơ qua đại khái thì hẳn có khoảng năm – sáu mươi người tham gia.
Số lượng người thế này không nhiều cũng không ít, coi như là chọn là một nhóm người tinh anh từ trong căn cứ ra thì có thể nhóm tinh anh này chỉ người có lực chiến đấu nhất định hoặc có dị năng không tồi.
Hai người Tạ Trường Bình và Nhóc Tóc Vàng tới có hơi trễ một chút, gần như là sắp tới giờ mới tới, có lẽ là do sắp tới giờ mới bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Nhóc Tóc Vàng đã vô cùng hưng phấn mà lên tiếng chào hỏi bọn họ từ xa xa, sau đó cậu lại dẫn theo Tạ Trường Bình cố gắng chen chúc sang đây: “Chào buổi sáng, chị A Du!”
“Chào buổi sáng.”
Nhóc Tóc Vàng nói nhiều, vừa nói chuyện liền không ngừng được, dài dòng dai dẳng bất tận. Tự mình cũng có thể trò chuyện đến vui vẻ vô cùng. Lúc này đã tám giờ nhưng vẫn còn một số người chưa tới, người phụ trách căn cứ chăm chú nhìn vào đồng hồ một hồi nhưng cũng không có bao nhiêu nhẫn nại. Bọn họ lại đợi thêm mười phút nữa, khi tất cả mọi người gần như đã có mặt, thậm chí là những người khoan thai tới muộn cũng đã đến thì lúc này mới tập trung lại và bắt đầu điểm danh.
Hầu hết những người trong danh sách đều đã đến đông đủ, còn có vài người chưa tới, bọn họ cũng không định đợi thêm nữa.
Lần này ra ngoài không lái xe tư nhân, trong căn cứ đã thống nhất bố trí xe cho mọi người. Một chiếc xe vừa khéo có thể ngồi được bốn người, bốn người họ quen biết nhau nên trực tiếp lên cùng một chiếc xe, người cầm lái là người trong căn cứ. Hứa Tang Du thân là cô gái duy nhất chiếm giữ vị trí tay lái phụ, ba người còn lại ngồi ở phía sau.
Người tài xế lái xe kia còn kiêm luôn nhiệm vụ giới thiệu với bọn họ. Anh ta vừa lái xe vừa giải thích cho bọn họ tiếp theo phải làm những gì, có những điểm nào cần lưu ý.
Một căn cứ phát triển không thể bỏ được người bình thường.
Căn cứ người sống sót Bình Khẩu chọn lúc này tổ chức đội cứu hộ vào thành phố để tìm kiếm người sống sót và vật tư, thực ra là một việc rất thông minh. Bọn họ mang người sống sót trong thành phố về căn cứ của mình, một là mở rộng cả căn cứ, hai là có thể lấy được danh tiếng tốt.
Còn nữa còn có thể thuận tiện tìm kiếm vật tư mang về, cuối cùng là thường xuyên tổ chức đội cứu hộ có thể khiến cho tất cả mọi người trong căn cứ quen với hình thức này. Sau này, nếu trong tương lai có điều gì đó xảy ra cần mọi người cùng nhau chiến đấu với kẻ thù hoặc điều gì đó tương tự cũng sẽ có trật tự lề lối, không đến mức nhốn nháo hoảng loạn.
Chẳng qua kiểu hành động này chỉ có những căn cứ có cơ sở một chút mới dám làm, dù sao thì trong thành phố lúc này thực sự không an toàn. Bạn mãi mãi cũng sẽ không biết một số zombie đã tiến hoá đến mức độ nào, Hứa Tang Du nhớ rõ tốc độ tiến hoá của zombie vào giai đoạn đầu nhanh hơn người dị năng loài người rất nhiều.
Cô có Tạ Phồn luôn cung cấp dung dịch để sử dụng mà cũng chỉ mới vừa đột phá cấp ba, Giang Lam thì mới cấp hai còn là đột phá trước khi xuất phát một ngày. Mà cách đây không lâu, lúc bọn họ vào thành phố vơ vét vật tư đã gặp được con zombie cấp ba rồi.
Mặc dù lúc ấy không biết vì sao con zombie đó bị giết rất dễ dàng nhưng cấp độ của nó thực sự là cấp ba.
Mà nếu ở nơi loài người không thấy thì sao? Nói không chừng đã xuất hiện con zombie có cấp bậc cao hơn nữa rồi.
Chính vì vậy, nếu một căn cứ không có nổi sức mạnh vũ lực tốt thì sẽ không thể nào tổ chức đội cứu hộ lớn như vậy để vào thành phố cứu người.
Điều này cũng xem như để cho một căn cứ thể hiện năng lực.
Tất cả mọi người đều đã lên xe và đang chuẩn bị rời khỏi căn cứ thì vẫn có người vừa mới tới, dù sao thì tới cũng rất trễ.
Hứa Tang Du không quan tâm mà chỉ lắng nghe tài xế nói chốc nữa cần phải làm những gì kế tiếp, đợi sau khi tài xế nói xong hết những gì nên nói thì đám người nhàn rỗi không có việc gì làm liền ngồi tán gẫu.
Phía sau trở nên lộn xộn, hình như xảy ra chuyện gì đó nhưng mà bọn họ chẳng ai quan tâm.
Cuối cùng đội xe vẫn vững vàng rời khỏi căn cứ, cả đội ngũ có khoảng sáu mươi người nhưng tổng cộng lái gần hai mươi chiếc xe, bởi vì bọn họ sẽ vào trung tâm thành phố tìm kiếm người sống sót nên phải để lại một số vị trí cho những người sống sót được cứu trở về.
Ngoại ra còn có một số xe tải cỡ lớn, đến lúc đó sẽ được sử dụng để vận chuyển một số vật tư nặng.
Dù sao thì suy nghĩ của căn cứ vẫn tương đối toàn diện, những thứ nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong.
Trong số sáu mươi người này, có khoảng mười mấy người là thuộc hạ của những người cấp cao trong căn cứ. Số còn lại là những người dị năng bằng lòng tham gia tuyển chọn trong căn cứ hoặc người bình thường có vóc dáng tương đối cường tráng.
Căn cứ người sống sót Bình Khẩu cách thành phố không tính là quá xa, dưới tình huống lái xe nhanh thì bọn họ đến được thành phố cũng chẳng qua chỉ mất hơn chục phút mà thôi.
Sau khi vào thành phố, trước tiên tất cả mọi người xuống xe và bắt đầu dọn dẹp một làn sóng zombe dưới sự tổ chức của căn cứ.
Hứa Tang Du nhân cơ hội thu thập thật nhiều tinh hạch, cô phát hiện người trong căn cứ cũng thu gom tinh hạch, có lẽ đã đoán được công dụng không nhỏ của những viên tinh hạch này, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm được cách chế tạo tinh hạch thành dung dịch.
Từ đây có thể nói lên một điều rằng, có một Tạ Phồn sở hữu dị năng đặc biệt quan trọng như thế nào.
Mà ở một nơi khác, Tạ Phồn cũng bắt đầu kế hoạch của mình, anh định đợi đến khi màn đêm buông xuống liền ra ngoài săn mồi, cần phải nhân lúc Hứa Tang Du không ở nhà mà trữ một ít quỹ đen (không phải) mới được.