Sau Khi Trùng Sinh Ngày Ngày Nghĩ Kế Đưa Chồng Về Nhà

Chương 6




Diệp Lâm Thâm bế Lâm Nguyên cả quãng đường, dọc đường đi toàn là ánh mắt khiếp sợ.

Diệp Lâm Thâm nhẹ nhàng đặt cậu lên xe, xoay đầu cậu sang, nhẹ nhàng xoa xoa cục u trên đầu cậu.

"Đau không?"

Lâm Nguyên chớp chớp mắt nhìn hắn, trong lòng đau xót, nước mắt ào ào chảy ra.

"Em làm sao thế?"

Nhìn thấy Lâm Nguyên khóc, Diệp Lâm Thâm vô thức căng thẳng, nhanh chóng lau nước mắt cho cậu.

"Giáo sư Diệp, em... em biết, bọn họ nói đúng, em không xứng với anh... hức, cho nên, cho nên bọn họ mới..."

Thấy Lâm Nguyên như vậy, Diệp Lâm Thâm lòng đau như cắt, hắn nhẹ nhàng ôm Lâm Nguyên vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu: "Không phải, Nguyên Nguyên, em rất tốt, chúng ta là chồng chồng hợp pháp, bọn họ không có quyền chen chân vào, em đừng nghe những lời bàn tán lung tung của bọn họ..."

"Không." - Lâm Nguyên đột nhiên lên tiếng ngắt lời hắn: "Giáo sư Diệp ưu tú như thế, những người đó nói cũng không sai, em thực sự... không xứng với anh." - Nói xong, cậu siết chặt chiếc ly trong tay.

"Em là bạn đời hợp pháp của anh, làm gì có chuyện xứng hay không xứng, em đừng nói..."

"Giáo sư Diệp!" - Nghe đến đó, Lâm Nguyên đột nhiên đẩy hắn ra, hai mắt đỏ bừng nhìn thẳng hắn, nước mắt rơi không ngăn được: "Anh nghĩ lại đi, từ khi chúng ta kết hôn đến nay, ngoài ngày cưới ra có ngày nào anh đeo nhẫn cưới không? Anh... Trước giờ đều không quan tâm đến cảm nhận của em sao..."

Nghe Lâm Nguyên nói thế, Diệp Lâm Thâm sửng sốt một chút, buổi tối sau khi hai người kết hôn, hắn thấy đeo nhẫn đi ngủ không thoải mái nên tháo ra cất đi, sáng hôm sau lại hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chiếc nhẫn ấy.

Hắn nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lâm Nguyên, trời mới biết ngày hôm sau cậu đã cảm thấy thế nào...

Vậy mà bản thân hắn lại không hề phát hiện, hắn đúng là kẻ tệ bạc.

"Anh xin lỗi, anh không để ý..."

Thấy Diệp Lâm Thâm hơi cúi đầu, Lâm Nguyên biết, cậu thắng rồi.

Sau đó, cậu như quyết định một việc vô cùng khổ sở, cậu nuốt nước bọt thật mạnh, lau nước mắt trên mặt: "Giáo sư Diệp, nếu anh không hài lòng cuộc hôn nhân này, em có thể.... có thể ly hôn với anh..."

Diệp Lâm Thâm nghe vậy khiếp sợ ngẩng đầu: "Không phải, anh không... Nguyên Nguyên à, anh không phải không hài lòng cuộc hôn nhân này, anh thực sự..."

"Hử? Vậy, vậy... tức là anh hài lòng?"

"Ừ." - Diệp Lâm Thâm không chút do dự.

"Thật, thật không....?"

Nhìn thỏ con chớp mắt hỏi mình, Diệp Lâm Thâm không nhịn được cười khẽ: "Phải, anh rất hài lòng, cực kỳ hài lòng." - Sau đó hắn đỡ lấy gáy cậu hôn nhẹ lên trán cậu.



Thỏ con không kịp phản ứng lại, sửng sốt một hồi, sau đó mặt cậu ửng hồng, lắp bắp nhìn hắn: "Anh... Giáo sư Diệp anh... vừa hôn em?"

Diệp Lâm Thâm cong khóe miệng: "Phải, anh vừa hôn em." - Nói xong lại hôn một cái lên mặt cậu.

Thỏ con thành công đỏ mặt xấu hổ nhào vào lòng hắn.

"Chúng ta về nhà thôi."

Thỏ con dùng giọng mũi "Ừm" một tiếng.



Suốt một buổi trưa, Lâm Nguyên đều nằm trong lòng Diệp Lâm Thâm không chịu ra ngoài, mãi đến khi đi tắm mới lưu luyến không nỡ rời xa cầm quần áo vào phòng tắm.

Diệp Lâm Thâm cảm thấy dáng vẻ này của cậu đáng yêu không chịu được.

Nghe thấy tiếng nước vang lên từ phòng tắm, Diệp Lâm Thâm đứng dậy đi về phía tủ, mở ngăn kéo cầm ra một chiếc hộp, sau đó lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, đeo vào ngón áp út.

Chiếc nhẫn đã nằm trên ngón áp út, Diệp Lâm Thâm sửng sốt vài giây, trong lòng nổi lên một cảm giác không thể nói thành lời.

"Giáo sư Diệp ơi......"

Diệp Lâm Thâm nghe tiếng gọi vội vàng đi đến trước cửa, gõ gõ cửa hỏi: "Có chuyện gì à?"

Trong phòng tắm yên tĩnh một vài giây, sau đó là tiếng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa: "Anh có thể vào đây không..."

Diệp Lâm Thâm do dự một chút, rồi mở cửa.

"Có chuyện gì thế?"

Lâm Nguyên đang trần trụi ngồi ngoan ngoãn trong phòng tắm, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Sau đó cậu để ý đến chiếc nhẫn trên tay hắn, hai mắt sáng rực lên, lập tức đứng dậy.

"Giáo sư Diệp!"

Diệp Lâm Thâm chỉ nhìn thấy cái bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, hắn vội vàng quay người đi.

"Em..."

Hắn phản ứng quá nhanh, cái gì nên thấy cũng không thấy, cái gì không nên thấy cũng không thấy được.

"Giáo sư Diệp có chuyện gì thế ạ?"



"Anh không muốn... Nhìn em à?"

Em ấy đang nói cái gì vậy?

Lão xử nam vô thức đỏ tai.

Hắn chỉ nghe được tiếng nước vang, Lâm Nguyên đi ra khỏi bồn tắm, cậu ôm lấy eo Diệp Lâm Thâm khiến cả người Diệp Lâm Thâm run lên.

"Em đang... Làm cái gì?" - Diệp Lâm Thâm đẩy đẩy mắt kính muốn che giấu việc mình đang hoảng loạn.

"Giáo sư Diệp, anh không muốn em à?" - Sự chú ý của Lâm Nguyên có bao giờ xa người Diệp Lâm Thâm đâu, một chút phản ứng của hắn chắc chắn không thể nào thoát được khỏi tầm mắt của cậu.

"Không phải, chúng ta vừa mới xác định tình cảm, mới đó mà đã... Không hay lắm."

"Xác định tình cảm? Giáo sư Diệp thích em ạ?"

"Th... Thích."

"Giáo sư Diệp thích em vì sao không muốn em?"

"Anh sợ em không tin anh..."

"Em tin anh mà giáo sư Diệp, giáo sư Diệp, cầu xin anh, quay lại nhìn em đi..."

Ánh mắt Diệp Lâm Thâm trầm xuống, hắn biết, Lâm Nguyên quá yêu hắn, cậu quá thiếu cảm giác an toàn, chỉ hận không thể lập tức làm tình cùng hắn, dùng thân thể của mình để giữ lại hắn.

Sau đó, Diệp Lâm Thâm quay lại ôm cậu vào lòng: "Nguyên Nguyên, em tin anh, anh sẽ làm một người bạn đời đủ tư cách, anh sẽ yêu em, sẽ bảo vệ em, che chở em..."

"Em không cần!" - Thỏ con đột nhiên đỏ bừng mắt: "Em không cần anh vì là bạn đời của em nên mới yêu em, em muốn anh yêu em vì chính em!" - Nói xong, cậu lập tức hôn lên môi Diệp Lâm Thâm.

Đầu tiên là chạm vào môi, rồi chậm rãi vươn đầu lưỡi liếm lên môi và răng hắn, chờ đến khi hắn chậm rãi quen rồi tiếp tục, ai ngờ Diệp Lâm Thâm cười khẽ, vươn lưỡi phối hợp cùng cậu. Lúc này, đầu lưỡi hai người đang triền miên quấn lấy nhau, Diệp Lâm Thâm nhanh chóng đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng quấy đảo trên dưới, liếm mút đầu lưỡi cậu.

Cho đến khi Lâm Nguyên sắp hít thở không thông, Diệp Lâm Thâm mới nhẹ nhàng buông cậu ra.

"Ưm... Giáo sư Diệp......"

Thân thể trắng nõn cân xứng, vừa có vẻ ngây ngô vừa có vẻ mê người.

Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Lâm Thâm, làn da trắng nõn dần nhiễm màu hoa đào hồng phấn.

Từ khi Lâm Nguyên ôm chầm lấy Diệp Lâm Thâm, nhịp thở của hắn đã chậm lại, lúc này nhìn thấy Lâm Nguyên trần truống, yết hầu hắn bỗng khô ráo, não bộ trống rỗng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Thỏ con còn đẹp hơn trong tưởng tượng của hắn.