Sau Khi Trùng Sinh Đám Vai Ác Đều Yêu Tôi

Chương 89: Điều Em Muốn




Carlos nhìn Ninh Ngọc, ánh mắt lập tức trở nên lạnh như băng.

Một lát sau, anh ta cụp mắt lại, nhìn về phía Kỷ Lăng với vẻ dò hỏi, nói chậm rãi: “Thật sao?”

Kỷ Lăng dựa vào trong ngực Ninh Ngọc, cơ thể căng thẳng của cậu hơi cứng ngắc.

Cánh tay dịu dàng mà có lực của Ninh Ngọc như đang nói cho cậu biết, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không sao, cậu không cần sợ, không cần do dự.

Kỷ Lăng trầm mặc một hồi, trong lòng dần đưa ra quyết định.

Tuy Ninh Ngọc đột nhiên xuất hiện là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng câu nói kia của anh ta thật ra đã cho mình một cái cớ để từ chối Carlos.

Cậu ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Carlos, nói: “Đúng thế.”

Carlos lập tức cau mày lại, quai hàm siết chặt, ánh mắt tối sầm, anh ta nhìn chằm chằm vào Kỷ Lăng, như muốn nhìn thấu xem lời cậu nói là thật hay giả.

Biểu cảm này khiến Kỷ Lăng nhìn thấy mà tim giật thót lên chỉ trong nháy mắt, cậu sợ trùm phản diện lại đột nhiên phát tác, tâm trạng bất ổn vô cùng…

Nhưng một lát sau ý lạnh trên mặt Carlos đã tan đi, trong đôi mắt lại chứa đầy vẻ dịu dàng, anh ta khàn giọng mở miệng: “Khi đó để từ chối tôi em đã nói người em yêu là Cảnh Tùy, nhưng em hoàn toàn không yêu anh ta, đó chẳng qua chỉ là cái cớ của em mà thôi… Giờ em lại dùng chiêu cũ sao.”

Kỷ Lăng thầm nhủ nói dối quá nhiều quả nhiên người ta sẽ không tin nữa…

Haizz.

Cậu cảm thấy bất đắc dĩ, lại có phần không đành lòng, nhưng vẫn nói tiếp: “Lần này không phải là lấy cớ.”

Dường như Carlos vẫn không tin, khóe môi anh ta nhếch lên, giọng nói trầm thấp: “Em thật sự yêu cậu ta sao?”

Kỷ Lăng dừng lại một chút rồi cắn răng nói: “Ở thế giới này tôi chỉ cần làm chính mình, không cần giả vờ thích ai.

Hơn nữa, tôi không thích chú không phải là nói dối chú đâu.”

Trên khuôn mặt trước nay luôn tao nhã, điềm đạm của Carlos cuối cùng cũng lộ ra vẻ u buồn, dường như rất đau thương rất khổ sở.

Kỷ Lăng bắt gặp ánh mắt của Carlos, trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề không thôi, cảm giác khó mà thở nổi, nhưng cuối cùng cậu vẫn ép bản thân thu hồi tầm mắt lại, kéo Ninh Ngọc xoay người rời đi.

Có một số việc nếu không làm thật quyết đoán thì sẽ sinh ra vô vàn rắc rối.

Cho dù bây giờ có hơi tàn nhẫn thì cũng tốt hơn là để sau này dây dưa không dứt ra được.

Làm như vậy đối với bất kỳ người nào cũng đều không tốt.

...

Kỷ Lăng đi thẳng một mạch ra khỏi khách sạn, khi đã chắc chắn Carlos không đi theo cậu mới thả tay Ninh Ngọc ra như bị điện giật, dáng vẻ lúng túng không dám nhìn anh.

Vừa rồi để thoát khỏi Carlos cậu đã công nhận lời nói của Ninh Ngọc.

Giờ chỉ có hai người ở riêng với nhau mới thấy xấu hổ vô cùng.

Vừa rồi cậu lại thừa nhận là mình yêu Ninh Ngọc! Phải làm sao bây giờ! Ninh Ngọc sẽ nghĩ về cậu như thế nào đây?

Ninh Ngọc cụp mắt, anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt né tránh của cậu thiếu niên, trên môi không khỏi lộ ra ý cười, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: “Vừa rồi tôi nói người em yêu là tôi, em đã thừa nhận rồi.”

A a a a a! Tôi đã đủ ngượng rồi, sao anh lại còn muốn nói ra làm gì!

Chừa lại cho tôi một ít thể diện được không!

Kỷ Lăng xấu hổ, cả người cậu như bị ném vào trong nước nóng, lắp bắp đáp lời: “Tôi, tôi, tôi, đó là...”

Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ lúng túng không thôi của cậu thiếu niên, một hồi lâu sau anh mới thở dài khe khẽ, tuy rất muốn trêu cậu thêm lúc nữa nhưng cuối cùng anh vẫn không đành lòng khiến cậu khó xử, ép cậu quá mức…

Ninh Ngọc thản nhiên nói: “Đây chỉ là kế tạm thời để em thoát khỏi Carlos, tôi biết mà.”

Kỷ Lăng khẽ giật mình.

Ninh Ngọc nhún vai, vẻ mặt dịu dàng tự nhiên, cười trêu cậu: “Vừa rồi coi như là tôi đã giải vây giúp em, tôi không hy vọng xa vời em lấy thân báo đáp, nhưng ít nhất cũng phải được một câu cảm ơn chứ.”

Kỷ Lăng: “...”

Đúng nhỉ, rõ ràng Ninh Ngọc chỉ có ý tốt giúp cậu giải vây thôi mà, vậy mà cậu lại suy nghĩ nhiều như thế, thật sự quá mất mặt! Mặt Kỷ Lăng nóng bừng, cậu cúi đầu nhẹ giọng nói: “Cảm ơn...”

Ninh Ngọc mỉm cười: “Đã như vậy thì đi xem phim với tôi đi, coi như là quà cảm ơn của em, thế nào?”

Kỷ Lăng: “...!Được.”

Thậm chí đến quà cảm ơn anh cũng nghĩ xong rồi, trừ đồng ý ra thì tôi còn có thể nói gì nữa?

Hai người đi tới rạp chiếu phim.

Đây đã là lần thứ hai Kỷ Lăng đi xem phim với Ninh Ngọc, lần trước đó anh nói với cậu anh có một bí mật...!Nhưng lúc ấy cậu không hỏi tới, đại khái là trong tiềm thức đã phát hiện ra điều gì đó, nên muốn trốn tránh đáp án đã quá rõ ràng ấy.

Nhưng không ngờ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy...

Trong ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu phim, Kỷ Lăng lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

Người đàn ông có khuôn mặt nghiêng đẹp trai ấy đang tập trung xem phim.

Kỷ Lăng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm xúc phức tạp.

Cậu lợi dụng Ninh Ngọc để trốn tránh Carlos...

Khi ở thế giới kia, vì bị hạn chế thiết lập nhân vật nên cậu chỉ có thể một bên lợi dụng Carlos để thoát khỏi Cảnh Tùy, một bên lại dùng Cảnh Tùy để từ chối Carlos.

Nhưng bây giờ khi đã trở lại thế giới hiện thực, rõ ràng không còn bất kỳ hạn chế nào do thiết lập nhân vật, cũng không có nguy cơ về chuyện sống chết, lẽ ra cậu nên dũng cảm đối mặt với vấn đề của mình, nhưng cậu vẫn lợi dụng Ninh Ngọc để làm cái cớ từ chối Carlos...

Làm như vậy là không công bằng với Carlos, Ninh Ngọc, thậm chí là cả Cảnh Tùy.

Điều khiến cậu phiền lòng, tự trách và cảm thấy có lỗi nhất là hôm nay cậu đã không từ chối sự giúp đỡ của Ninh Ngọc.



Nhưng cậu cũng không đáp lại tình cảm của anh...

Kỷ Lăng không khỏi bắt đầu suy tư, tự hỏi lại mình, rốt cuộc cậu có tình cảm gì với Ninh Ngọc?

Vì sao vừa rồi cậu có thể thừa nhận lời nói của anh mà không hề do dự?

Cậu thật sự thích Ninh Ngọc sao?

Nếu là thích thì thích ở mức độ nào?

...

Từ sau cuộc hẹn ngày hôm đó với Ninh Ngọc, Kỷ Lăng bắt đầu lảng tránh không chạm mặt anh.

Cậu cảm thấy cần phải làm rõ suy nghĩ và tình cảm của mình.

Nếu cậu không thích Ninh Ngọc thì nên nói cho rõ ràng dứt khoát, giống như những người khác...!Mà không phải vừa nhận sự theo đuổi của anh lại trì hoãn không cho anh một câu trả lời thuyết phục.

Kỷ Lăng cảm thấy làm như vậy là không đúng.

Nhưng trước giờ cậu chưa từng yêu đương, thậm chí không lâu trước đây cậu vẫn còn tưởng mình là thẳng nam…

Bắt cậu đột nhiên phải chấp nhận một người đàn ông, còn là người từ trong sách bước ra khiến cậu cảm thấy hoang mang, mờ mịt vô cùng.

Cậu giống như một đứa trẻ vừa tốt nghiệp cấp ba nhưng lại có người đưa một quyển sách toán cao cấp nằm ngoài phạm vi hiểu biết bắt cậu làm, cảm giác thật sầu não, không biết bắt đầu từ đâu.

Cậu không biết quyết định của mình có chính xác không.

Đây là một vấn đề rất phức tạp.

Chủ nhật ba mẹ Kỷ Lăng đều không ở nhà.

Ninh Ngọc không đến tìm cậu.

Vương Nhất Hâm đã đi ra ngoài hẹn hò.

Trịnh Lâm và Trần Minh cắm chốt trong phòng ngủ chơi game.

Kỷ Lăng không có việc gì ngồi nghịch điện thoại, trong lúc đó chị họ An Song Song của cậu gọi tới, nói gần đây cô mới quen một anh bạn trai, muốn cho Kỷ Lăng đi xem giúp mình.

Kỷ Lăng thầm nhủ dù sao cũng không có việc gì, vì vậy liền đồng ý ngay lập tức, sau đó đến trường của An Song Song, đi cùng cô.

Hôm nay An Song Song ăn mặc rất nghiêm túc, cô để tóc dài xõa vai, trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy dài màu trắng có ren, vừa tươi tắn ngọt ngào vừa đáng yêu.

Cô nháy mắt với Kỷ Lăng, nói: “Đợi lát nữa ăn cơm chung em nhớ kiểm tra giúp chị nhé.”

Kỷ Lăng cười đáp lời: “Vâng.”

Hai người trò chuyện suốt quãng đường.

An Song Song bất ngờ quen biết Từ Văn Diệu trong một bữa tiệc.

Anh ta là một cậu ấm nhà giàu đẹp trai, có tiền, lại lãng mạn, vừa gặp An Song Song đã yêu, theo đuổi mãi không bỏ.

Vì theo đuổi cô mà anh ta không tiếc tiền tấn công liên tục, nhưng An Song Song cũng không phải là một cô gái ham hư vinh, nên đã từ chối những món quà đắt đỏ của Từ Văn Diệu.

Sau đó, Từ Văn Diệu liền thay đổi cách thức, mỗi ngày đều tặng hoa, hỏi han ân cần, hoàn toàn là dáng vẻ không phải cô thì không được.

Dù sao An Song Song cũng chỉ là một cô gái con nhà bình thường, ngày thường cũng rất thích xem mấy bộ phim thần tượng, không ngờ có một ngày chính cô lại gặp được loại tình tiết trong phim như thế này, quả thật vô cùng không chân thực, như đang nằm mơ.

Dù cô vẫn còn duy trì được lý trí thì cũng đã hơi động lòng, đến ngày hôm qua thì cuối cùng cô cũng không thể chịu được cuộc tấn công dịu dàng của Từ Văn Diệu mà đồng ý làm bạn gái anh ta.

Tuy đã đồng ý nhưng trong lòng An Song Song vẫn cảm thấy lo lắng không yên.

Vậy nên, hôm nay khi Từ Văn Diệu hẹn đi ăn cơm, cô mới gọi Kỷ Lăng tới, tốt xấu gì cũng có thêm người cùng đánh giá, trong lòng cũng tự tin hơn không phải sao?

Kỷ Lăng hiểu sự lo ngại của An Song Song, dù sao chuyện này nghe qua quả thật có hơi mơ hồ, cậu lo An Song Song bị con nhà giàu lừa gạt.

Nhưng lỡ như người ta thực sự chỉ muốn yêu đương thì sao? Cũng không thể một gậy đã đánh chết người ta chứ? Kỷ Lăng quyết định đi xem thế nào rồi nói.

Địa điểm Từ Văn Diệu lựa chọn là một khách sạn năm sao rất sang trọng của thành phố, có thể nhìn ra đây thật sự là một người không thiếu tiền.

Hai người đứng ở lối vào khách sạn tráng lệ, vàng son lộng lẫy.

Bình thường, An Song Song và Kỷ Lăng đều không có cơ hội đến kiểu khách sạn như thế này.

Kỷ Lăng tốt xấu gì cũng đã được mở rộng tầm mắt khi ở thế giới Tinh Tế, không cảm thấy có gì quá ghê gớm.

Nhưng khi nhìn sang dáng vẻ thấp thỏm của An Song Song cậu lại cảm thấy không hài lòng với cách làm việc của người kia.

Anh ta đã biết rõ An Song Song chỉ là một cô gái bình thường vậy mà vẫn còn cố tình khoe khoang giàu có, như đang cố ý dùng cách này để làm An Song Song choáng váng đầu óc.

Nếu anh ta quả thật có thành ý thì lẽ nào không nên để ý tới cảm nhận của cô sao?

Kỷ Lăng nhíu mày, cậu đi vào trong với An Song Song, nhìn thấy phía trước ở cách đó không xa có một người thanh niên đẹp trai đứng dậy mỉm cười với họ.

An Song Song hơi căng thẳng, cô giới thiệu: “Đây là Kỷ Lăng, em họ của em.

Kỷ Lăng, đây là anh Từ Văn Diệu.”

Từ Văn Diệu nhìn Kỷ Lăng mỉm cười, giơ tay ra: “Chào cậu.”

Kỷ Lăng cũng giơ tay ra khẽ bắt tay với anh ta rồi lập tức thu lại.

Là người ngoài cuộc nên cậu không nói gì nhiều, chỉ ngồi một bên im lặng ăn cơm, âm thầm quan sát đối phương.

Từ Văn Diệu có vẻ khá phong độ, ngoại hình cũng tốt, lời nói cử chỉ không kiểu cách, có tiền có bề ngoài, EQ nhìn qua cũng không thấp, khó trách An Song Song lại không thể chịu nổi thế tấn công dịu dàng của đối phương.

Trông thì như không có vấn đề gì...!nhưng không biết tại sao Kỷ Lăng lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Người này...

Trông thì nho nhã lễ độ, đối xử với An Song Song cũng rất nhẹ nhàng ân cần, nhưng vẫn có cảm giác không thích hợp khó mà nói ra lời...!Kỷ Lăng nhíu mày, cậu chợt nhớ ra, người này rất giống mấy kẻ quý tộc đế quốc giàu có sa đọa ở thế giới Tinh Tế.

Họ đều dối trá, đạo đức giả, thích đùa giỡn người khác, coi dân đen là đồ chơi, có thể tùy ý trêu đùa.

Dù có dùng vẻ ngoài hoàn hảo để ngụy trang thì ánh mắt của họ vẫn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, bản chất của họ chỉ là một đám dã thú khoác lên mình lớp quần áo tươi đẹp bên ngoài mà thôi.

Trong lòng Kỷ Lăng thấy bất an, nhưng cậu lại không thể tìm ra lỗi sai của Từ Văn Diệu.

Nếu chỉ dùng trực giác của mình để suy đoán thì chỉ sợ khó có thể làm An Song Song tin phục.

Hơn nữa, lỡ như là cậu hiểu lầm thì sao?

Thời gian dần trôi qua từng giây từng phút, bữa cơm đã sắp kết thúc, Từ Văn Diệu mở lời mời An Song Song đêm mai đến nhà anh ta tham gia một bữa tiệc.

Kỷ Lăng đột nhiên đứng dậy với lấy khăn giấy trên bàn, không cẩn thận đụng phải ly rượu của Từ Văn Diệu, nước rượu lập tức chảy ào ra ngoài, dọc theo mép bàn nhỏ giọt xuống quần anh ta.

Kỷ Lăng giả bộ như rất ngạc nhiên, vội vàng tỏ vẻ áy náy nói: “Ôi, xin lỗi anh, để tôi lau giúp anh.”

Cậu nói xong định đi qua giúp Từ Văn Diệu lau quần áo, anh ta cúi đầu nhìn xuống cái quần bị rượu làm ướt của mình, trong mắt chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo hiểm độc.

Nhưng nhớ tới An Song Song anh ta đành cố gắng nhịn xuống, ngẩng đầu nở một nụ cười ấm áp với Kỷ Lăng: “Không sao, tự tôi đi xử lý là được, hai người ngồi chờ một lát nhé.”

Sau đó, Từ Văn Diệu đứng dậy, vội vàng đi vào toilet.

Kỷ Lăng đã nhìn thấy ánh mắt Từ Văn Diệu trong khoảnh khắc đó, lông mày cậu càng nhíu chặt hơn.

Sự chán ghét và vẻ hung ác chợt lóe khi đó quả thực giống như anh ta có mối hận thâm sâu gì với cậu vậy, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, có thế nào cũng không giống như dáng vẻ của một người tốt.

Cậu cảm thấy Từ Văn Diệu rất không thích hợp.

An Song Song còn tưởng là Kỷ Lăng thật sự không cẩn thận, cô cười nói: “Sao vừa rồi lại bất cẩn vậy?”

Kỷ Lăng hơi dừng lại rồi nói: “Chị à, em cảm thấy người này không phù hợp với chị đâu.”

An Song Song không hiểu hỏi cậu: “Tại sao?” Cô không cảm thấy có vấn đề gì mà, rõ ràng vừa rồi bầu không khí còn khá tốt...

Kỷ Lăng á khẩu không trả lời được, cậu cũng không thể nói rằng chỉ là trực giác của mình chứ?

Cậu dừng một lúc rồi nói: “Nghe nói kiểu cậu ấm nhà giàu thế này rất thích đùa bỡn con gái, em sợ chị bị mắc lừa, chị không phải là đối thủ của loại người như vậy đâu.”

Thật ra An Song Song cũng e ngại vấn đề này, nhưng quả thực cô cũng đã hơi động lòng, lỡ như Từ Văn Diệu thật lòng thì sao? Cô do dự đáp lời: “Cũng chưa chắc là tất cả đám cậu ấm đều như vậy...”

...

Từ Văn Diệu vội vàng đứng dậy đi vào toilet, nhìn cái quần ướt sũng của mình, rượu lại bị đổ vào đúng chỗ nhạy cảm, vô cùng xấu hổ lúng túng.

Vẻ tàn nhẫn, dữ tợn lại một lần nữa xuất hiện trên mặt anh ta, anh ta thấp giọng mắng ra một câu hung dữ.



Đúng lúc này bạn anh ta lại gọi điện tới.

Người bạn cười nói: “Ha ha ha, Văn Diệu à, nghe nói gần đây cậu lại vừa mắt một em sinh viên đại học à? Thế nào, cua được chưa?”

Từ Văn Diệu cười lạnh: “Đừng nói nữa, con bé đó hôm nay lại dẫn theo một thằng nhóc thối đến, cản trở việc tốt của tôi, đã làm kỳ đà cản mũi chướng mắt lắm rồi mà lại còn động tay động chân.”

Người bạn kia trêu tức: “Ai bảo thích giả vờ giả vịt đùa bỡn con gái nhà lành làm gì? Loại con gái thế này sẽ cân nhắc kỹ lắm đấy, không cẩn thận một cái là khó coi lắm.

Còn không bằng đi trêu đùa mấy con bé tự đưa đến cửa cho mình, đảm bảo không có vấn đề gì, cậu thích chơi thế nào thì chơi thế đấy, muốn tư thế nào là có tư thế đấy.”

Từ Văn Diệu cười to: “Loại phụ nữ đó chơi thì có mùi vị gì? Tôi chỉ thích mấy em gái sinh viên sạch sẽ thôi, mấy cô nàng đó ở trên giường khóc lóc mới thú chứ.”

Người bạn nói: “Anh đúng là thằng biến thái.”

Từ Văn Diệu: “Quá khen quá khen, chờ tôi chơi xong con chị thì sẽ giải quyết thằng em thối tha Kỷ Lăng kia sau, ha ha ha.”

Người bạn: “Anh đúng là thằng xấu xa nha, kiềm chế tí đi, đừng nóng vội quá, cẩn thận ông già nhà anh cũng không bao che nổi cho anh đâu.”

Từ Văn Diệu cười tỏ vẻ không thèm để ý: “Tôi đã điều tra qua rồi, gia đình An Song Song rất bình thường, còn có thể gây sóng gió gì sao? Chỉ cần không có án mạng thì ném tiền ra là giải quyết được hết.”

Từ Văn Diệu trò chuyện thêm một lát với người bạn mới cúp điện thoại.

Anh ta thong thả đi ra khỏi toilet, vừa đi đến cửa đã thấy Cảnh Tùy đang đứng ở đó nhàn nhạt nhìn mình, anh ta không khỏi ngạc nhiên, vội vàng cung kính chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó.”

Sở dĩ Từ Văn Diệu biết Cảnh Tùy là vì ba anh ta đã từng đưa anh ta đến gặp Cảnh Tùy một lần.

Anh ta sẽ không bao giờ quên cảnh tượng khi đó, ba anh ta đã hơn năm mươi tuổi, bình thường là chủ gia đình kiêu ngạo vô cùng, vậy mà khi đối mặt với Cảnh Tùy lại co đầu rụt cổ nịnh nọt lấy lòng.

Đây là người anh ta không thể đắc tội nổi.

Dù ngoài mặt Từ Văn Diệu rất ghê gớm, nhưng anh ta cũng tự mình biết rõ mình, đối mặt với Cảnh Tùy anh ta cũng không dám tỏ thái độ gì, hỏi chuyện với dáng vẻ tươi cười nịnh nọt lại khách sáo: “Hóa ra hôm nay Tổng giám đốc Phó cũng ở đây ạ, anh tới dùng cơm sao...”

Cảnh Tùy lạnh lùng nhìn anh ta, vừa rồi vốn dĩ định rời đi nhưng vì nghe thấy tên Kỷ Lăng nên anh ta mới dừng lại nghe thêm mấy câu.

Nghe xong trong lòng tức giận không thể kìm nổi.

Nhớ tới những lời nói bẩn thỉu ban nãy trong miệng người này, Cảnh Tùy lập tức liền sinh ra ý muốn giết người.

Nhưng dù sao đây cũng không phải là thế giới kia của anh ta, cũng không thể muốn làm gì thì làm.

Tuy vậy… không giết người không có nghĩa là không có cách để chấn chỉnh người khác.

Từ Văn Diệu nói xong lại thấy Cảnh Tùy không trả lời mình, chỉ nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, anh ta đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run.

Ánh mắt đối phương nhìn anh ta như đang nhìn một con sâu cái kiến, chỉ giẫm một cái là chết.

Có, có chuyện gì vậy?

Anh ta đã đắc tội Tổng giám đốc Phó rồi à?

Ngay vào lúc Từ Văn Diệu còn đang sợ hãi không thôi thì anh ta lại thấy Cảnh Tùy mở miệng.

Đôi môi mỏng của đối phương khẽ mở, ánh mắt rét lạnh, thản nhiên nói: “Cậu qua đây.”

...

Kỷ Lăng và An Song Song ngồi bên ngoài, Từ Văn Diệu mãi không thấy trở lại, thiếu chút nữa cậu đã định đi qua nhìn xem thế nào rồi.

Chẳng lẽ tên kia lại rơi vào bồn cầu rồi à?

Tuy không thích Từ Văn Diệu, nhưng vì không thể đưa ra chứng cứ chính xác nên cậu vẫn không thể hoàn toàn bác bỏ người này.

Cuối cùng Kỷ Lăng đành phải khuyên An Song Song hãy cân nhắc rồi làm, dù có yêu nhau thì cũng tuyệt đối không được ở riêng một chỗ với Từ Văn Diệu, cũng đừng đi một mình đến nhà anh ta.

Nhưng cậu thấy An Song Song rõ ràng đã hơi động lòng, cũng không biết cô nghe lọt được bao nhiêu lời khuyên của mình cậu nữa.

Kỷ Lăng nhíu mày, trong lòng thấy bất an.

Đúng lúc này, cuối cùng Từ Văn Diệu cũng đã quay lại, nét mặt anh ta dường như hơi bối rối, bước chân vội vàng chật vật, cúi đầu đi về phía bên này.

An Song Song đứng lên, hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Sắc mặt Từ Văn Diệu lúng túng, ánh mắt phức tạp liếc nhìn qua Kỷ Lăng, quay đầu nói với An Song Song: “Xin lỗi, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”

An Song Song hết sức bất ngờ, sao người này đi vào toilet một chuyến xong lại như biến thành một người khác rồi vậy, đã có chuyện gì xảy ra sao?

Từ Văn Diệu cắn răng, tiếp tục nói: “Là tôi đã lừa cô, thật ra tôi đã có bạn gái rồi, tôi theo đuổi cô chỉ vì muốn tìm chuyện mới mẻ thôi.”

An Song Song nghẹn họng nhìn trân trối.

Có xem phim cô cũng chưa thấy tình tiết nào ly kỳ như vậy, gặp phải tên sở khanh không có gì hiếm lạ, nhưng sao chưa có chuyện gì mà tên sở khanh đã tự mình thú tội rồi? Không phải vừa rồi anh còn hăng hái giả bộ lắm sao?

Trong lòng An Song Song tức giận không thôi, thầm nghĩ cần gì phải biết vì sao, loại cặn bã như anh thì cứ phải đánh một trận đã rồi nói sau.

Vậy là, cô liền giơ tay lên tát Từ Văn Diệu một cái thật mạnh: “Đồ khốn nạn.”

Từ Văn Diệu đã bao giờ bị một người phụ nữ đánh như thế này đâu? Nếu là trước đây thì nhất định anh ta phải giết chết đối phương ngay, nhưng lần này không những chịu để bị đánh mà anh ta còn phải khen đối phương đánh hay lắm, thấp giọng nói: “Đúng vậy, là tôi không đúng.”

Nói rồi vội vàng rời khỏi chỗ này, như đang chạy trốn chết, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.

Vừa rồi An Song Song đánh rất sảng khoái, đợi đến khi Từ Văn Diệu đi rồi cô mới lộ ra vẻ mặt ngẩn ngơ như bò đội nón.

Người này đi vào toilet một lúc mà như trúng phải bùa ngải vậy, chẳng lẽ trong toilet còn có kính chiếu yêu à?

Kỷ Lăng cũng rất ngạc nhiên, nhưng khi cậu chuyển mắt vô tình thấy được Cảnh Tùy đang đứng ở chỗ xa thì đã lập tức hiểu ra lý do.

Cảnh Tùy đứng ở chỗ xa bên kia cũng không đi qua đây, anh ta chỉ làm một động tác nhã nhặn, nâng ly lên với Kỷ Lăng, trên môi nở nụ cười đầy ẩn ý.

Kỷ Lăng thầm nghĩ thì ra là thế.

Tâm trạng cậu hơi phức tạp, rõ ràng tôi đã từ chối anh rồi, chẳng lẽ anh không hề để ý sao? Vì sao vẫn còn muốn giúp tôi...!Kỷ Lăng cảm thấy rất khó chịu, không đành lòng.

Nếu nhất định phải nói thì Cảnh Tùy là người khiến cậu cảm thấy áy náy nhất.

Anh ta nghĩ là cậu yêu anh ta.

An Song Song đẩy người Kỷ Lăng, hoàn toàn không nhận ra Kỷ Lăng đang nhìn gì, cô cười nói: “Đi thôi, còn chờ cái gì nữa.”

Kỷ Lăng lấy lại tinh thần, cười nói: “Vâng.”

Cậu đi theo An Song Song ra ngoài, khi tới cửa nhân lúc An Song Song không chú ý cậu liền quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Quả nhiên, Cảnh Tùy vẫn còn đứng ở đó, dù cách xa như vậy nhưng dường như cậu vẫn có thể nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt người kia, và cả tình cảm như có như không.

Nhưng tôi lại không thể vì áy náy mà tiếp tục lừa anh, nói rằng tôi yêu anh.

Kỷ Lăng im lặng mở miệng mấp máy: “Cảm ơn anh, tạm biệt.”

...

Kỷ Lăng và An Song Song đi nửa đường thì tách ra, cậu đi một mình về trường học.

Đi một mình trên con đường rợp bóng cây, Kỷ Lăng thẫn thờ nhìn chằm chằm xuống đất, nghĩ đến một đống nợ tình của mình mà không khỏi thở dài buồn bã.

Cậu không chỉ phụ lòng Cảnh Tùy mà còn cả Carlos, Văn Ngạn...

Điều này khiến Kỷ Lăng cảm thấy tâm trạng rất nặng nề.

Cậu cứ đi mãi như vậy, sau đó thấy Ninh Ngọc đang đứng dưới ký túc xá của mình.

Cuối cùng Kỷ Lăng cũng nhớ ra, vì trong khoảng thời gian này cậu không thể lý giải tâm tư của mình nên vẫn luôn lảng tránh Ninh Ngọc.

Nhưng anh cũng đã tới tận đây rồi.

Cậu lập tức dừng bước lại, bỗng chốc không biết có nên đi tiếp hay không.

Ninh Ngọc nhìn cậu, bước từng bước về phía cậu.

“Không vui à?” Ninh Ngọc nhìn vào mắt cậu thiếu niên, chậm rãi hỏi.

Kỷ Lăng muốn phủ nhận nhưng Ninh Ngọc đã lên tiếng trước rồi, anh cười nói: “Đã viết hết lên mặt rồi, nên đừng nói là không có.”

Kỷ Lăng: “...”

Ninh Ngọc nhìn cậu một hồi rồi đột nhiên giơ tay lên nắm lấy cổ tay Kỷ Lăng, kéo cậu đi thẳng ra ngoài.

Kỷ Lăng bị Ninh Ngọc kéo đi trong trạng thái sững sờ.

Hai người đi tới một góc vắng không người.



Lúc này Ninh Ngọc mới buông tay ra, anh chăm chú nhìn Kỷ Lăng, giọng nói trong trẻo điềm tĩnh, thong thả hỏi: “Hôm nay em gặp ai vậy?”

Trong lòng Kỷ Lăng cảm thấy hụt hẫng, cũng không biết nên trả lời như thế nào, nên chỉ trầm mặc không nói.

Ninh Ngọc hỏi: “Có phải là Cảnh Tùy không?”

Kỷ Lăng ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn, sao anh biết?

Ninh Ngọc mỉm cười, trong đôi mắt đen là ánh sáng sắc bén kiên định, anh nhàn nhạt mở miệng: “Bây giờ Văn Ngạn đang ở trường.

Carlos tạm thời sẽ không tới tìm em.

Vậy thì cũng chỉ có Cảnh Tùy, có lẽ là hai người tình cờ gặp nhau phải không?”

Kỷ Lăng không thể phủ nhận, đành phải gật đầu.

Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ sa sút của Kỷ Lăng, trong mắt cậu là sự hoang mang tự trách, anh khẽ thở dài, nói: “Bệ hạ là một người rất cố chấp, tuy nhìn như vô tình nhưng một khi anh ta động lòng thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Có phải em đang cảm thấy áy náy vì đã từ chối anh ta, lừa gạt anh ta đúng không?”

Kỷ Lăng ngây người nhìn Ninh Ngọc, cậu phát hiện mỗi lần nói chuyện với anh hầu như mình không cần phải nói gì cả...

Bởi vì dù cậu không nói thì Ninh Ngọc cũng đã biết hết.

Ninh Ngọc chỉ cần nhìn vào ánh mắt Kỷ Lăng cũng đã biết được đáp án.

Anh cúi đầu xuống, vẻ mặt dịu dàng, đôi môi mỏng đẹp đẽ nở thành một nụ cười, nói: “Thật ra vấn đề này rất dễ giải quyết, tôi có một biện pháp, có thể giúp em không cần phải xoắn xuýt nữa.”

Kỷ Lăng nghi ngờ hỏi: “Biện pháp gì?”

Ninh Ngọc cười nói: “Sở dĩ em cảm thấy khổ sở tự trách là vì em cảm thấy mình không thể đáp lại tình cảm của họ.

Em buồn rầu vì không thể đáp lại tình cảm của họ, không muốn làm tổn thương hay lừa gạt người khác...!Đã vậy thì đừng từ chối là được.”

Kỷ Lăng ngạc nhiên hết sức, không ngờ Ninh Ngọc lại khuyên cậu đi chấp nhận người khác à?

Không phải anh nói muốn theo đuổi tôi sao?

Ninh Ngọc nói tiếp: “Đạo đức quan và thế giới quan của em bị kiềm chế, khiến em đâm đầu vào ngõ cụt, cảm thấy mình không thể tùy tiện chấp nhận người khác, muốn chân thành một lòng một dạ với một mối tình.

Nhưng thật ra, chỉ cần em hơi thả lỏng thì hoàn toàn có thể chấp nhận tất cả mọi người, ví dụ như thứ hai là Cảnh Tùy, thứ ba Carlos, thứ tư Văn Ngạn, thứ năm là tôi.

Như vậy thì có thể không cần phụ lòng bất kỳ ai, mọi người đều vui vẻ...” Anh cúi đầu tới gần Kỷ Lăng, ghé vào tai cậu cười khẽ đầy ẩn ý: “Tôi không ngại hầu chung một chồng với người khác đâu, em thấy cách này thế nào?”

Kỷ Lăng hoàn toàn hãi hồn đến mức dại cả người luôn rồi!

Phải hơn mười giây sau cậu mới phản ứng kịp là Ninh Ngọc đang nói gì, lập tức mặt mũi đỏ bừng.

Tên này đang nói cái quái quỷ gì vậy!

Ai, ai muốn lấy hết!

Cậu không phải là loại người như vậy đâu, được không hả!

Hơn nữa, rốt cuộc anh đã thấy bao nhiêu chuyện kỳ quái vậy? Thậm chí đến cả loại chuyện thế này cũng nói được? Anh đang nói thật đấy à? Kỷ Lăng chưa bao giờ thấy người nào vô liêm sỉ như người này!

Cậu chỉ tay vào Ninh Ngọc, tức đến phát run, mặt đen như đáy nồi: “Cái này mà cũng gọi là gợi ý à?”

Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ tức giận của cậu thiếu niên, biểu cảm rất bình tĩnh, anh nghiêm túc trầm tư một lát rồi nói: “Xem ra em không thể chấp nhận biện pháp này nhỉ.”

Kỷ Lăng tức giận nói: “Đương nhiên là tôi không chấp nhận rồi!”

Ninh Ngọc hơi dừng lại rồi mỉm cười nói: “Vậy thì tôi lại có cách khác.”

Kỷ Lăng cười lạnh: “Thôi bỏ đi.”

Cậu không muốn nghe người này nói mê sảng nữa đâu.

Ninh Ngọc chợt bước tới một bước, cúi người tới gần Kỷ Lăng, đôi mắt màu đen nhìn vào cậu, đôi môi mỏng khẽ mở, phát ra tiếng nói từ tốn, êm tai dễ nghe.

Ánh mắt anh chăm chú mà sâu thẳm: “Vậy thì dứt khoát chọn đại một người đi, chỉ cần em chọn ra một người thì những người khác sẽ tự khắc hết hy vọng mà từ bỏ.”

Kỷ Lăng: “...”

Quả nhiên cậu không nên ôm hy vọng gì về người này, cái gì mà chọn đại một người? Yêu đương mà còn có thể chọn bừa một đối tượng à?

Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ của cậu thiếu niên, anh lại cười, nụ cười dịu dàng ấm áp: “Chính vì trước khi đưa ra quyết định em đã suy nghĩ quá nhiều, thật ra chuyện yêu đương cũng không đến mức nghiêm túc như em nghĩ đâu.

Rất nhiều người chỉ đơn giản là thấy thuận mắt, không chán ghét là đã có thể ở bên nhau rồi.

Sau khi ở chung thì mới biết được có thích hợp hay không.

Nếu vì suy nghĩ quá nhiều, thậm chí ngay từ đầu đã nghĩ đến việc kết hôn, hoặc bị quá nhiều nhân tố bên ngoài che kín hai mắt thì sẽ biến sự việc đơn giản thành phức tạp, biến vấn đề đơn giản thành chuyện khó lựa chọn.”

“Em chọn ngẫu nhiên một người không có nghĩa là bảo em đối xử tùy tiện với đoạn tình cảm đó, mà là có đôi khi em phải tin tưởng vào trực giác của mình, có khi đó lại chính là đáp án gần với chân tướng sự thật nhất.”

Kỷ Lăng: “...”

Vì sao lần nào người này cũng đều có thể nói những lời không đứng đắn thành chuyện có lý như vậy chứ, khiến người ta không thể phản bác nổi...

“Vậy nên khi khó đưa ra lựa chọn thì tốt hơn hết là em nên nhắm mắt lại, gác hết mọi thứ qua một bên, thuận theo mong muốn nguyên sơ nhất của mình.” Trong đôi mắt đen của Ninh Ngọc hiện lên ý cười nhẹ nhàng: “Em có muốn thử không?”

Kỷ Lăng ngây người nhìn anh, đôi mắt đen kia như có ma lực nào đó, dịu dàng và sâu thẳm khiến người ta không thể rời mắt.

Nhắm mắt lại, nghe theo trái tim mình, chỉ cần như vậy là được sao?

Ninh Ngọc dịu dàng nhìn cậu thiếu niên, nhìn cậu mờ mịt nhắm mắt lại, dường như thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ...

Anh hơi nhếch khóe môi, luồn tay vào tóc cậu thiếu niên, nâng gáy cậu rồi cúi đầu xuống hôn.