Sau Khi Trùng Sinh Đám Vai Ác Đều Yêu Tôi

Chương 79: Chạm Mặt




Ông Thiệu cười nói: “Được thôi.”

Carlos mỉm cười, giơ tay phải ra, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Vậy thì hợp tác vui vẻ.”

Ông Thiệu hết sức vui mừng, ông ta ngơ ngác mất một lúc mới nắm chặt tay Carlos, dùng sức lắc thật mạng, kích động nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Nhân viên công tác đứng bên cạnh nhìn cảnh này liền quay đầu lại nghi hoặc nhìn bức tranh trên tường.

Mặc dù nếu so giữa những tác phẩm của sinh viên thì bức tranh này rất đáng kinh ngạc, nhưng nó lại có sức thu hút đến như vậy sao? Vừa rồi vị Brendon Hall kia cũng nhìn một hồi lâu, rồi lại hỏi thêm về thông tin của tác giả mới rời đi.

Carlos hơi nheo mắt lại, anh ta đứng tại chỗ nhìn một lượt, ra hiệu cho trợ lý bước tới gỡ bức tranh trên tường xuống.

Sau đó mới quay người rời đi.

Anh ta giơ tay trái lên nhẹ nhàng đặt lên khuỷu tay phải, ngón tay hơi dùng sức cuộn lại.

Bàn tay này bây giờ vẫn còn.

Sau khi đến thế giới này, phải mất một thời gian anh ta mới dần thích ứng với cơ thể còn nguyên vẹn nhưng yếu ớt của mình.

Khi còn ở thế giới kia, anh ta đã không còn biết đến cảm giác có được bàn tay phải là như thế nào nữa rồi.

Với trình độ khoa học kỹ thuật và y tế của Đế quốc, việc tái tạo một cánh tay hay chế tạo cánh tay cơ giới là điều rất dễ dàng.

Là một quý tộc cao quý, anh ta không nên để cơ thể mình bị khiếm khuyết, vậy nhưng...!Carlos đã không tái tạo lại cánh tay của mình.

Anh ta không muốn quên đi khoảnh khắc đó.

Vậy nên, anh ta đã dùng cách này để ghi nhớ sự thống khổ khi đấy.

Nếu cậu thiếu niên chưa từng xuất hiện, không vì cứu anh ta mà chết dưới kiếm Cảnh Tùy thì khoảnh khắc đó anh ta đã phải chết rồi.

Vậy nên chỉ mất đi một cánh tay đã là sự tha thứ và ban ân to lớn của trời cao dành cho anh ta.

Nhưng anh ta thà rằng mình không được tha thứ, bởi vì cái giá phải trả cho điều đó quá cao.

Kiếp trước, cậu thiếu niên chết trong tay anh ta, còn kiếp này, cậu lại vì cứu anh ta mà chết.

Thực ra em vẫn quan tâm đến tôi phải không, không hận tôi nhiều đến như vậy, có đúng không? Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tình cảm của em dành cho tôi, nhưng lại không có cơ hội để bù đắp nữa.

Đó là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng em dịu dàng với tôi.

Nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.

Em là người tôi yêu, sao tôi có thể nhẫn tâm làm trái ý em, khiến em có rời đi cũng khó chịu, đau lòng, không được ra đi trong bình an chứ?

Carlos dẫn theo quân đội của mình lặng lẽ rời khỏi Đế Tinh, lui quân về Tinh hệ Sosa.

Đám thủ hạ của anh ta không hiểu hành động này có ý nghĩa gì, cho rằng anh ta không nên từ bỏ vào lúc này, vì họ đã trả giá quá nhiều rồi.

Nhưng Carlos đã dùng sự độc đoán của mình để tàn nhẫn trấn áp mọi bất mãn và phản kháng.

Anh ta không cần giải thích cho người khác hiểu bất cứ điều gì, cũng không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác, từ đầu đến cuối anh ta chỉ quan tâm đến một người.

Bất kỳ quý tộc nào thuộc phái bảo thủ tỏ thái độ bất mãn thì sẽ không được anh ta bảo vệ nữa.

Cảnh Tùy lại càng không dễ dàng tha thứ cho họ.

Việc đã đến nước này, cải cách đã là hướng phát triển tất yếu, một khi Carlos từ bỏ thì sẽ không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản Cảnh Tùy nữa.

Tôi sẽ để thế giới này biến thành dáng vẻ em mong muốn.

Có thể từ bỏ ham muốn quyền lực, có thể cố gắng thương xót những con người bé nhỏ như con kiến hôi, có thể buông bỏ sự không cam lòng và hận thù...

Tôi đã từng hứa với em rằng tôi cũng có thể thay đổi vì em.

Những gì tôi đã hứa, tôi nhất định sẽ làm được.

Nếu tôi có thể làm điều này sớm hơn, thay đổi sớm hơn thì có phải mọi việc đã không xảy ra rồi không? Có phải thế giới này cũng sẽ sớm thay đổi, trở nên rất tốt, vậy thì em có bằng lòng ở lại bên cạnh tôi không?

Những chuyện đó Carlos đều không thể biết được.

Nhưng anh ta biết rõ cậu thiếu niên ấy chết vì anh ta, chỉ cần biết rõ điều này là đủ rồi.

Từ ngày đó về sau, Carlos không bao giờ đến Đế Tinh nữa.

Anh ta rời khỏi trung tâm quyền lực của Đế quốc, chỉ ở trong cung điện trên Tinh hệ Sosa, nơi anh ta và cậu thiếu niên kết hôn.

Cho dù khi ấy em không cam tâm tình nguyện, nhưng em vẫn đồng ý trở thành vợ tôi, người yêu của tôi.

Tôi sẽ không quên điều này.

Carlos bắt đầu cuộc sống ở ẩn trong nhà.

Dần dà về sau, anh ta không còn để ý tới việc thế sự nữa, như một quý tộc nhàn nhã bình thường.

Anh ta phát hiện sau khi bỏ qua sự không cam lòng, giữ trạng thái ổn định thì hóa ra mọi thứ cũng không bết bát như anh ta tưởng.



Anh ta đã có đủ rồi, hẳn là nên thấy đủ.

Hàng năm vào tháng bảy, tháng tám anh ta sẽ đến hành tinh Lam Hải ở một thời gian ngắn.

Để tưởng nhớ người yêu đã chết của mình.

Thiết bị giám sát thông minh đã ghi lại hình ảnh những ngày cậu thiếu niên sống ở đây.

Hình chiếu lần lượt hiện lên trước mắt anh ta, giống như cậu vẫn còn sống, còn làm bạn với anh ta ở đây, còn có thể mỉm cười với anh ta, nhẹ giọng gọi tên anh ta...

Anh ta cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

Em xem, dù em đã không còn trên đời này nữa, nhưng tôi cũng sẽ không quên em, thời gian trôi đi, tình yêu của tôi dành cho em cũng chẳng hề phai nhạt.

Cho đến khi chết, tôi lại được đưa đến cạnh em.

Em thật sự đang ở thế giới này.

Người yêu của tôi, tôi sẽ tìm được em, không bao giờ làm em thương tâm khổ sở nữa.

...

Buổi triển lãm tranh của trường đã thành công tốt đẹp, Kỷ Lăng rất vui vẻ.

Sau đó, cậu lại tiếp tục cuộc sống bận rộn mà bình lặng của mình.

Buổi sáng, sau khi tan học, Kỷ Lăng và đám Vương Nhất Hâm đi tới căn tin ăn cơm.

Lúc này, Trịnh Lâm ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Văn Ngạn đi vào căn tin thì không khỏi chậc chậc ra tiếng, nói: “Từ lần trước đàn anh Uất công khai xu hướng giới tính thì quả nhiên không còn cô gái nào tỏ tình với anh ấy nữa, chiêu này đúng là cao tay.”

Vương Nhất Hâm cảm thán: “Giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm.

Nếu tiếng tăm này lan rộng thì sau này làm sao mà tán gái được nữa.”

Trần Minh nói: “Chắc là anh ấy cũng không có ý định tán gái đâu? Bốn năm đại học mà cũng chưa từng yêu đương gì.”

Kỷ Lăng cảm thấy rất nể tinh thần thích tám chuyện của đám người này, mọi người đều nói con gái thích tám chuyện, nhưng thật ra con trai cũng thích buôn chuyện không kém đâu.

Ơ, chờ chút, sao cậu lại có cảm giác đàn anh Uất đang đi về phía bên này vậy?

Văn Ngạn chậm rãi đi tới trước mặt Kỷ Lăng, mỉm cười: “Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây không?”

Kỷ Lăng hơi giật mình: “Có, có thể chứ.”

Vương Nhất Hâm, Trịnh Lâm, Trần Minh đều lắp bắp mở miệng: “Đàn, đàn anh Uất, chào anh.” Nói xong liền không chớp mắt vùi đầu vào ăn cơm, sau lưng họ vẫn còn có tiếng nói chuyện phiếm.

Lúc này, trong lòng ba người này lại thấy hơi chột dạ, nhất định là đàn anh Uất không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy đâu!

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đã có mặt.

Sau khi được cho phép, Văn Ngạn liền ngồi xuống trước mặt Kỷ Lăng, nhìn thật sâu vào cậu thiếu niên.

Tuy anh ấy rất muốn trực tiếp bày tỏ tấm lòng với cậu, nhưng có một số việc không tiện để cho người khác biết, cũng không có thể muốn làm gì thì làm theo suy nghĩ của mình.

Anh ấy không chú ý đến thanh danh của mình, dùng cớ từ chối các cô gái đến tỏ tình, nhưng anh ấy không thể không để ý đến thanh danh của cậu thiếu niên được, mang đến phiền phức cho cậu, quấy rầy cuộc sống yên bình của cậu...!Cho nên, vào lúc này anh ấy phải cố gắng kiềm chế lại tình cảm trong lòng mình.

Cẩn thận tiếp cận cậu.

Tuy vừa rồi Kỷ Lăng không tham gia vào chuyện bàn luận về người ta, nhưng giờ đối mặt với Uất Văn Ngạn cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Hơn nữa, bọn họ căn bản không thân quen đến mức có thể ngồi cùng bàn ăn cơm chứ? Cậu hơi chững lại rồi nghi ngờ hỏi: “Đàn anh, anh tìm tôi có việc gì sao?”

Văn Ngạn đã chuẩn bị sẵn lời ứng đối, trong đôi mắt phượng mang theo ý cười ôn hòa, nói: “Hôm qua nhìn thấy bức tranh của cậu xong tôi cảm thấy được khơi gợi cảm hứng, cảm thấy phong cách của cậu rất thích hợp với một trò chơi tôi đang tham gia chế tác.

Tôi muốn mời cậu tham gia chế tác khung cảnh và thiết kế nhân vật cho trò chơi của tôi.”

Vương Nhất Hâm, Trần Minh, Trịnh Lâm đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Oa aa! Có chuyện tốt như vậy luôn sao?

Kỷ Lăng cũng cảm thấy kinh ngạc: “Tôi?”

Văn Ngạn gật đầu, nói: “Công ty BEAS gần đây đang khai thác một trò chơi trực tuyến thể loại chiến thuật, lấy bối cảnh là tương lai khoa học viễn tưởng.”

Trong lòng đám người Vương Nhất Hâm lại một lần nữa kinh ngạc cảm thán không thôi! Không hổ là đàn anh cấp bậc học thần, soái ca học đường! Còn chưa tốt nghiệp, mọi người vẫn còn trong giai đoạn tìm việc làm, còn anh ấy đã có thể tham gia vào việc chế tác của một công ty lớn như vậy rồi! Hơn nữa, vì là một đám trạch nam nên họ cũng trời sinh thích thú với các trò game, vì vậy lại càng hâm mộ hơn, ánh mắt nhìn Văn Ngạn càng sùng bái hơn nữa.

Kỷ Lăng cũng có phần kích động, cậu chần chừ một lát, không quá tự tin hỏi: “Tôi, tôi thật sự có thể chứ?”

Dù sao thì cậu cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất thôi!

Bây giờ thị trường vẽ tranh cho game đã quá bão hòa, họa sĩ cũng nhiều, loại chuyện này rơi vào người cậu chẳng khác nào cái bánh từ trên trời rơi xuống cả.

Lẽ nào là đàn anh đang chiếu cố cậu à? Nhưng họ cũng đâu quen thân đến mức đó…

Văn Ngạn dường như đã nhìn ra sự nghi hoặc của cậu, chậm rãi nói: “Cậu phải tin tưởng vào thực lực của mình.”

Kỷ Lăng nhận được lời khẳng định nên lại thấy tự tin hơn.

Cậu nghĩ mình không nên suy nghĩ quá nhiều, cơ hội đã ở trước mắt, cần phải nắm thật chặt! Vậy là, cậu liền nói thật nghiêm túc: “Cảm ơn đàn anh, tôi nhất định sẽ cố gắng hết mình.”

Văn Ngạn nhìn đôi mắt sáng ngời rực rỡ của cậu thiếu niên, dáng vẻ phấn chấn, bừng bừng sức sống của cậu đẹp đẽ vô cùng, yết hầu anh ấy căng cứng, giọng nói trở nên khàn khàn: “Không cần khách khí.”

Anh ấy dừng một lát rồi lại nói: “Để tiện liên lạc, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi?”

Kỷ Lăng không hề có lòng phòng bị, cậu lấy điện thoại ra, vui vẻ cười nói: “Đàn anh, để tôi thêm WeChat của anh.”

Văn Ngạn không khỏi nở nụ cười: “Được.”

Đám người Vương Nhất Hâm nhìn mà hâm mộ không ngừng.

Quả nhiên, người có thiên phú đúng là không giống bọn họ, không phải đám người phàm tục như bọn họ có thể so sánh.

Nhìn xem, người ta còn không cần ra khỏi cửa, không cần đâm đầu vào tường gặp trắc trở, chưa gì đã có đại thần chủ động đến đề nghị hợp tác rồi! Mới học năm nhất mà đã có thể kiếm khoản tiền đầu tiên.

Đi theo cậu bạn nhỏ Kỷ Lăng đúng là được mở rộng tầm mắt.

Nhìn thấy hai người đã thêm số WeChat, Vương Nhất Hâm cũng nịnh nọt lấy điện thoại ra, vẻ mặt ngượng ngùng, nói: “Tôi là bạn cùng phòng của Kỷ Lăng.

Đàn anh Uất, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ anh.

Tôi có thể kết bạn với anh không?”

Trịnh Lâm, Trần Minh nhìn Văn Ngạn với vẻ trông mong, nở nụ cười nịnh nọt: “Đàn anh Uất, chúng tôi cũng là fan của anh đó.”

Văn Ngạn mỉm cười, nói giọng hiền hoà: “Đương nhiên có thể.”

Ba người kia trong lòng vui mừng nhảy nhót, sung sướng ngất ngây thêm WeChat của đại thần.

Kỷ Lăng kết bạn với Uất Văn Ngạn, sau khi thấy tên của đối phương, biểu cảm của cậu lập tức cứng đờ, ảnh chân dung của đối phương chỉ là một bức ảnh đen, tên thì chỉ có hai chữ: “Văn Ngạn”.

Tay cậu không khỏi run lên, thiếu chút nữa đã cho rằng mình vừa kết bạn với người kia.

Nhưng nhất định là do cậu đã suy nghĩ nhiều rồi! Đàn anh cũng chỉ viết hai chữ cuối trong tên mình thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên đâu? Ở thế giới Tinh Tế căn bản không dùng đến WeChat!

Cậu bạn nhỏ Kỷ Lăng máy móc bổ sung thêm cái họ bị sót vào mục ghi chú tên của đàn anh: “Uất Văn Ngạn”.

Ừ, nhìn thuận mắt hơn nhiều rồi đấy.

Văn Ngạn cúi đầu nhìn điện thoại của mình, đặt Kỷ Lăng làm bạn có dấu sao, để ngay trên đầu.



Sau đó, anh đứng lên cười nói: “Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa.

Về chi tiết cụ thể và yêu cầu của việc vẽ tranh cho game tôi sẽ hẹn cậu thời gian để nói chuyện sau nhé.”

Kỷ Lăng cười trả lời: “Được.”

Văn Ngạn đi rồi, đám người Vương Nhất Hâm mới bắt đầu nói nhảm, vỗ vai Kỷ Lăng: “Khai giảng chưa được hai tháng mà sự nghiệp, tình yêu cậu thu hoạch cả hai.

Nói thật chứ, đời này bà cố tôi tôi còn chưa phục, chỉ phục mỗi cậu thôi đấy.”

Trịnh Lâm: “Tôi không phục bức tường, chỉ phục mỗi câu thôi.”

Trần Minh: “Tôi...!chỉ phục mỗi cậu.”

Kỷ Lăng: “...”

Cậu mặt không biểu cảm vỗ lên tay Vương Nhất Hâm, bưng đĩa cơm lên: “Nên đi vào lớp rồi đấy.”

Các lớp buổi chiều cũng chật kín.

Vì là tiết học văn hóa nên đám người Vương Nhất Hâm đều buồn ngủ.

Kỷ Lăng trông có vẻ như đang nghiêm túc nghe giảng thật ra cũng có phần không tập trung cho lắm...

Cậu trở lại thế giới của mình đã được một khoảng thời gian, mọi thứ đều đang tốt đẹp như trong tưởng tượng của cậu.

Điều duy nhất khiến cậu bất ngờ có lẽ là luôn gặp được những người giống với thế giới kia? Chẳng lẽ chỉ là ngày suy nghĩ đêm nằm mơ sao? Nhưng rõ ràng cậu cũng không cố ý nghĩ đến họ...!Lẽ nào thật ra cậu vẫn còn để tâm?

Vì sao lại vậy?

Kỷ Lăng vỗ vào mặt mình, cậu cảm thấy mình phải bình tĩnh hơn, bỏ qua những thứ phỏng đoán hoang đường theo trực giác kia đi.

Đây là thế giới thực của cậu, làm sao có những người đó được cơ chứ?

Một buổi chiều chớp mắt đã qua.

Sau khi tan học rồi cùng đến căn tin ăn tối xong, đám người Vương Nhất Hâm trở về phòng ngủ, còn một mình Kỷ Lăng cầm bảng vẽ đi đến một chỗ yên tĩnh trong rừng cây vẽ tranh.

Cậu rất thích sự yên tĩnh như thế này, cảm thấy ở đây càng có cảm giác hơn so với khi ở trong lớp học.

Từ nhỏ cậu đã rất thích vẽ tranh nên đã học tập rất chăm chỉ, thi đậu vào ngôi trường mình thích.

Nhưng khi ở trong thế giới Tinh Tế, vì thiết lập nhân vật hạn chế nên cậu không thể vẽ.

Dù sao thì nguyên chủ “Kỷ Lăng” ngoại trừ ăn uống chơi bời, làm xằng làm bậy ra thì chưa bao giờ có loại sở thích thế này.

Cậu không thể làm chuyện phá hỏng thiết lập nhân vật được.

Tuy không thể vẽ nhưng cậu vẫn ghi nhớ mỗi cảnh tượng từng được ngắm nhìn vào trong đầu.

Bây giờ, cuối cùng cậu cũng có thể tùy ý làm những gì mình muốn làm mà không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện, sau đó mất mạng hoặc nhiệm vụ thất bại nữa.

“Cậu ở đây à.”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, Kỷ Lăng ngẩng đầu lên đã thấy Ninh Việt đi tới, trên môi nở một nụ cười ấm áp.

Kỷ Lăng căng thẳng đứng lên: “Anh, anh Ninh.”

Tuy vai vế của Ninh Việt tương đối cao, nhưng dù sao thì anh cũng chỉ là chú nhỏ của Ninh Khả Hàm mà không phải là chú nhỏ của cậu, nếu cậu cũng gọi là chú nhỏ giống cô ấy mới là không đúng, phải không? Ninh Việt cũng chẳng lớn hơn cậu được mấy tuổi.

Vậy là, sau khi suy nghĩ Kỷ Lăng đã quyết định gọi giống Vương Nhất Hâm, gọi anh là anh Ninh, như thế có vẻ khá ổn!

Ánh mắt Ninh Ngọc đảo qua bảng vẽ của Kỷ Lăng, cười nói: “Cậu rất thích vẽ tranh phong cảnh nhỉ.”

Kỷ Lăng cười ngại ngùng.

Anh bỗng nhiên hỏi: “Có thể giúp tôi vẽ một bức tranh không?”

Kỷ Lăng ngơ ngác một lúc rồi nói: “Được ạ.”

Chú của bạn học nữ đưa ra yêu cầu như vậy cũng không có gì quá đáng, làm sao từ chối được?

Ninh Ngọc nở nụ cười, anh lùi lại hai bước, lười biếng dựa vào gốc cây, tiện tay cởi cúc áo trên cùng, hơi ngước mắt lên, đôi mắt anh đen láy, sâu thẳm và dịu dàng, khuôn mặt tuấn tú được bóng đêm phác họa rõ nét, cánh môi mỏng nhếch lên thành một đường cong nhẹ.

Kỷ Lăng nhìn anh, sau đó cầm bút lên vẽ.

Bởi vì vẽ người nên đương nhiên cần phải quan sát kỹ hơn, không thể lảng tránh như trước.

Nhìn kỹ cậu mới phát hiện dáng người của người đàn ông thật sự rất tốt, tỉ lệ ngũ quan cũng vô cùng hoàn hảo.

Áo sơ mi trắng bao quanh cơ thể anh, dù chỉ tùy ý đứng ở đó nhưng thân hình thon dài của anh cũng đã tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.

Mặt Kỷ Lăng hơi nóng lên, cậu hít thở sâu một hơi rồi bắt đầu tập trung vẽ tranh.

Ninh Ngọc đứng ở đó, ánh mắt không hề chớp nhìn chăm chú vào Kỷ Lăng.

Chỉ có như thế này anh mới có thể không cần kiêng dè mà nhìn thẳng vào cậu, không sợ bị cậu thiếu niên đề phòng, bị cậu phát hiện ra sự khác thường, sau đó sinh lòng cảnh giác với anh.

Vì không muốn dọa sợ cậu thiếu niên nên dù rất muốn tới gần nhưng anh lại phải kiềm chế xúc động, giả bộ như không hề để ý...

Kiếp trước, anh cố chấp theo đuổi bí mật của cậu, muốn biết vì sao cậu phải ngụy trang.

Muốn biết rốt cuộc cậu là ai, đến từ đâu.

Mãi cho đến khi cái chết mang cậu đi anh mới giật mình hiểu ra, có một số việc không cần thiết phải tra đến ngọn nguồn.

Cả đời anh đã sống không được thoải mái, không được tùy theo ý mình, xuất thân và sức mạnh của anh đã định trước anh phải gánh trên lưng mình quá nhiều thứ.

Dù gặp được người có thể khiến anh động lòng nhưng vì thân phận, vì lập trường mà anh không được đến gần, bắt buộc mình phải rời xa đối phương...

Trong thế giới đó, từ đầu đến cuối họ đều không có khả năng ở bên nhau.

Vậy nên, anh thật sự cảm thấy rất may mắn vì có thể gặp lại cậu ở thế giới này.

Có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Lần này, cậu thiếu niên đã không còn là chàng quý tộc ngang ngạnh không thể đội trời chung với anh.

Anh cũng không còn là thủ lĩnh Gabriel của đội quân phiến loạn...

Họ chỉ là những người bình thường trong thế giới này.

Kỷ Lăng vẽ rồi lại vẽ, cậu dần tập trung vào công việc, trong đầu không còn những suy nghĩ lung tung lộn xộn nữa.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cậu cũng đặt bút xuống.

Ninh Ngọc đứng rất lâu, cơ thể đã hơi cứng ngắc, nhưng anh không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ chậm rãi đi tới, nhìn bức tranh của Kỷ Lăng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Bức tranh này có thể đưa cho tôi không?”

Kỷ Lăng nói: “Đương nhiên là được.”

Cậu cẩn thận quan sát Ninh Việt, trong lòng thấp thỏm nghĩ thầm, không phải là vì chuyện của Ninh Khả Hàm nên anh ta mới tới đây chứ? Kỷ Lăng nhớ tới đêm qua mình đưa Ninh Việt về nhà, lại bị người đàn ông say rượu này đẩy lên cửa, cuối cùng không thể không rối loạn chạy trối chết.

Cuối cùng Kỷ Lăng hạ quyết tâm, không thể để Ninh Việt tiếp tục hiểu lầm thêm nữa!

Cậu lấy dũng khí nhìn anh, mím môi nói: “Anh Ninh, chuyện đó...!về Ninh Khả Hàm, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Ninh Ngọc nhíu mày, cười khẽ: “Chuyện gì?”

Kỷ Lăng chớp đôi mắt to chân thành: “Tôi và cô ấy chỉ là bạn học, không, không có quan hệ gì khác...”



Ninh Ngọc nhìn cậu chằm chằm, một hồi lâu sau trong đôi mắt đen chợt hiện lên vẻ sắc bén, nói rõ từng chữ: “Cậu không thích con bé sao?”

Kỷ Lăng ho một tiếng: “Anh hiểu lầm rồi.”

Cậu cảm giác mình như một thằng cha sở khanh đối mặt với đằng nhà gái thẳng thắn thừa nhận ‘thật ra tôi không yêu cô ấy’ vậy.

Cậu nơm nớp lo sợ, vô cùng căng thẳng, nghĩ thầm chắc là mình đánh không lại Ninh Việt đâu...

Bỗng nhiên, người đàn ông chợt phát ra một tiếng cười nhẹ, giọng nói trầm khàn: “Rất tốt.”

Kỷ Lăng đột nhiên ngước mắt lên: “?”

Khóe môi Ninh Ngọc cong lên: “Vậy thì tôi có thể yên tâm theo đuổi cậu rồi.”

Kỷ Lăng: “? “

Phải mất mấy giây cậu mới phục hồi lại tinh thần, mặt đỏ lên.

Người này đang nói bậy bạ gì vậy! Dù tôi không có gì với Ninh Khả Hàm nhưng anh theo đuổi người đàn ông mà cháu gái mình thích có thực sự thích hợp không? Đạo đức của anh đâu rồi?

Kỷ Lăng xấu hổ khủng khiếp, cậu kiên quyết từ chối: “Tôi không thích đàn ông.”

Ninh Ngọc nhìn thật sâu vào cậu, nhìn cậu thiếu niên không cần suy nghĩ đã nói ra những lời này.

Anh bỗng nhiên nở một nụ cười, dường như đã hiểu ra vì sao trước kia dù thế nào cậu cũng không chịu tiếp nhận bọn họ.

Lẽ nào vì cậu cho rằng là mình là một trai thẳng?

Vậy thì thật đúng là...

Ninh Ngọc nói đầy ẩn ý: “Nhưng cậu cũng không thích phụ nữ.”

Kỷ Lăng: “Không phải, tôi chỉ không thích Ninh Khả Hàm thôi...”

Ninh Ngọc: “Vậy cậu đã từng thích cô gái nào chưa?”

Kỷ Lăng: “Tạm thời còn chưa có...”

Ninh Ngọc bước tới một bước.

Kỷ Lăng lùi về phía sau một bước, tựa người lên cái cây phía sau, cậu không thể lùi thêm được nữa.

Ninh Ngọc bỗng nhiên cúi đầu xuống, cánh môi gần như quét qua má cậu, ghé sát vào tai cậu mà thở ra hơi thở ấm áp.

Kỷ Lăng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng đêm qua mình bị người đàn ông này đẩy lên cửa.

Lúc ấy cậu chỉ cho là đối phương đã uống rượu say, lẽ nào thật ra...!khi đó anh ta đã thích cậu rồi? Cho nên mới làm như vậy? Rốt, rốt cuộc là anh ta thích cậu ở chỗ nào?

Kỷ Lăng mặt đỏ tới tận mang tai, giơ tay lên muốn đẩy người đàn ông kia ra, nhưng lại bị anh cầm lấy cổ tay, bị anh nhẹ nhàng kéo lại, ôm chặt vào lòng.

“Cậu có chán ghét tôi không?” Cằm Ninh Ngọc đặt trên đỉnh đầu cậu thiếu niên, nhẹ nhàng cọ xát, tiếng cười khàn khàn.

Kỷ Lăng: “...”

Đến, đến chết mất thôi! Rõ ràng cậu đã trở lại thế giới hiện thực rồi, vì sao vẫn bị đàn ông quấn lên người vậy! Đáng sợ nhất là, cậu bị một người đàn ông ôm mà lại không cảm thấy chán ghét kinh tởm, mà càng giống như thẹn thùng xấu hổ hơn...

Sau đó, cậu lại chợt nhớ tới khi ở thế giới kia tuy bị đám đàn ông này từng bước ép sát, thậm chí còn từng bị cưỡng hôn, nhưng cậu chưa từng cảm thấy chán ghét đến mức muốn ói, cậu chỉ không thích bị ép buộc mà thôi.

Cậu, thật, thật, thật sự là thẳng nam sao?

Đã không còn bị uy hiếp đến tính mạng, không có sự hạn chế của thiết lập nhân vật, trực diện đối mặt với cảm xúc chân thật nhất của bản thân, cậu mới ý thức được dường như mình cũng không cảm thấy cực kỳ bài xích việc gần gũi với đàn ông.

Bạn nhỏ Kỷ Lăng: Hình như tôi bị cong rồi! QAQ

Cậu sống mười tám năm, chưa từng yêu đương, giờ lại phát hiện ra mình mình bị cong sao, vì sao vậy? QAQ

Không không không, không phải lỗi của cậu, nhất định là cậu đã bị đám người bệnh hoạn kia bẻ cong thôi.

Kỷ Lăng xấu hổ kinh khủng, dù cậu không ghét đàn ông thì cũng không thể phát rồ đến mức đi nhào vào chú nhỏ của bạn học chứ.

Vậy thì sau này biết nhìn mặt cô ấy thế nào! Ngẫm lại không biết Ninh Khả Hàm sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt gì đây?

Không thể được!

Mặt Kỷ Lăng nóng bừng, căn bản không dám nhìn Ninh Ngọc.

cậu quay đầu đi chỗ khác nhưng lại không khỏi giật mình, ngây ngốc nhìn thanh niên tuấn tú với đôi mắt đen thâm thúy đang chậm rãi đi tới.

Cậu kinh ngạc, lưỡi xoắn xuýt lại: “Đàn anh Uất, sao, sao anh lại ở chỗ này?”

Đợi đã...! Cảnh này bị đàn anh Uất nhìn thấy rồi...

Sẽ không bị hiểu lầm đấy chứ!

Kỷ Lăng mạnh mẽ giơ tay lên dùng sức đẩy Ninh Ngọc ra.

Cậu thật sự là một học sinh ngoan không tính chuyện yêu đương đâu mà! QAQ