Sau Khi Trùng Sinh Đám Vai Ác Đều Yêu Tôi

Chương 61: Hôn Lễ




Động tác của Carlos chợt khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cậu thiếu niên co rụt người ở chân giường, run bần bật nhìn mình, sắc mặt tái nhợt mà hoảng sợ, ánh mắt tuyệt vọng tới như vậy...

Chỉ trong nháy mắt, sự lạnh lẽo đã hoàn toàn dập tắt dục vọng của anh ta, thay thế bằng sự lạnh lẽo đau đớn tim gan.

Em sợ tôi chạm vào như vậy, chán ghét tôi tới như vậy sao...

Hay là nói, em cho rằng tôi sẽ làm tổn thương em giống như đám quân phiến loạn ti tiện kia?

Carlos đối diện với đôi mắt sợ hãi của cậu thiếu niên, bàn tay dần dần siết chặt lại.

Thực ra từ lúc bắt đầu, anh ta có thể cảm nhận được sự thuận theo của cậu thiếu niên, nhưng càng như vậy, sự kháng cự lúc này càng khiến cho Carlos cảm thấy đau khổ hơn, bởi vì phản ứng lúc này của cậu thiếu niên không phải là giả vờ, mà là sợ hãi phát ra từ trong nội tâm...

Em ấy đã cố gắng thử rồi, nhưng vẫn không làm được.

Em ấy không thể chấp nhận được loại chuyện này, cho dù mình có dùng tính mạng của Văn Ngạn để đe dọa em ấy, em ấy cũng không làm được.

Bên môi Carlos chậm rãi nhếch lên nụ cười cay đắng, giống như có một bàn tay xé toạc trái tim của anh ta, sự hối hận khiến dòng máu trong cơ thể anh ta trở nên lạnh lẽo.

Rốt cuộc anh ta đang làm cái gì vậy...?

Rõ ràng là anh ta biết cậu thiếu niên đã trải qua chuyện gì trong tay quân phiến loạn, nhưng chỉ để thỏa mãn dục vọng của bản thânmà anh ta lại không quan tâm xem cậu thiếu niên có đồng ý hay không, muốn cưỡng chế chiếm lấy cậu, từ đó gợi lại kí ức đau khổ trong lòng cậu.

Cũng đúng, trong mắt em, tôi chẳng khác gì đám quân phiến loạn làm những chuyện cầm thú với em nhỉ...

Cho nên, em sợ hãi chán ghét tôi.

Một lúc sau…

Carlos im lặng đứng dậy, từ từ cài lại cúc áo, từ đầu tới cuối đều không nói lấy một lời, chỉ có đầu ngón tay dùng sức tới mức run rẩy kia, thể hiện rằng nội tâm anh ta không hề bình tĩnh, thậm chí là đang kìm chế đè nén.

Kỷ Lăng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt trắng bệch trong lòng vẫn còn sợ hãi, đều, đều là đàn ông, vì sao Carlos có thể đáng sợ tới như vậy...

Carlos cụp mắt nhìn cậu thiếu niên hãi hồn khiếp vía, vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi, nơi sâu nhất nơi đáy mắt tràn ngập đau khổ, dần dần xuất hiện sát ý lạnh lẽo.

Ninh Ngọc...

Ai có thể ngờ được người quân nhân chính trực được bình dân sùng bái như thần tượng, nhìn thì hoàn mỹ không một khuyết điểm, thực ra lại là Gabriel lạnh lùng hung tàn, thậm chí cậu ta còn có thể làm loại chuyện đê tiện này với cậu thiếu niên yếu ớt vô tội?

Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu.

Cho dù có tới chân trời góc bể, cũng phải lấy được tính mạng của cậu!

Carlos hít một hơi thật sâu, anh ta muốn vươn tay ra ôm lấy cậu thiếu niên đang hoảng sợ để an ủi nhưng cuối cùng vẫn không làm gì cả...!Anh ta tới gần sẽ chỉ khiến cho cậu thiếu niên càng sợ hãi hơn, càng hoảng sợ hơn mà thôi.

“Hôn lễ của chúng ta, sẽ tổ chức vào một tuần sau.” Giọng nói của Carlos trầm khàn.

Nói xong liền quay người đi ra ngoài.

Chỉ để lại một bóng lưng dường như có chút nặng nề.

Kỷ Lăng cúi thấp đầu, dựng tai lên nghe tiếng bước chân dần dần đi xa của Carlos, xác định rằng anh ta đã thực sự đi rồi, lúc này mới hốt hoảng ngẩng đầu lên.

Một tuần!

Chỉ còn có một tuần mà thôi!

Tuy rằng hôm nay mình đã bức lui được Carlos, nhưng lẽ nào một tuần sau mình vẫn không tránh được số phận bị đè hay sao?!

Nghĩ tới đây, Kỷ Lăng không hề có sự vui mừng khi tìm được đường sống trong chỗ chết, ngược lại càng sợ hãi tuyệt vọng hơn, giống như tội phạm tử hình đợi chờ lên pháp trường vậy, vẻ mặt đưa đám nói: “Hệ thống, hệ thống tôi nên làm gì đây? Lần này tôi thật sự sắp chết rồi hu hu hu hu.”

Hệ thống: “...”

Kỷ Lăng: “Hệ thống, hệ thống sao cậu không nói gì vậy QAQ”

Hệ thống: “Xin hãy nén bi thương?”

Kỷ Lăng: “...”

Cái hệ thống này quá lạnh lùng vô tình, cậu ta không có trái tim, đúng là không có trái tim mà!!!

Mình đã thảm như vậy rồi, thế mà cậu ta còn trào phúng mình nữa!

Kỷ Lăng thực sự sốt sắng đến mức biến thành kiến bò trên chảo nóng rồi, cậu phải nghĩ cách để rời khỏi đây thôi, ai mà ngờ được cái tên Carlos kia khủng bố như vậy chứ, đây lẽ nào là điểm đặc biệt của người ngoài hành tinh à?

Đều là đàn ông mà sao khác biệt lớn như vậy chứ? Đây đúng là sỉ nhục tôn nghiêm của đàn ông mà!

Nhưng sỉ nhục chỉ là thứ yếu, nếu như anh để tôi sống, dùng kích thước để sỉ nhục tôi, tôi cũng có thể nhịn được, nhưng anh còn dùng súng thật đạn thật nữa, thì đó chính là không cho người ta con đường sống rồi.

Kỷ Lăng cúi đầu ngó “Tiểu Kỷ Lăng” thanh tú mềm oặt dưới thân mình, lại nhớ tới ban nãy bất cẩn nhìn thấy cự vật dữ tợn kia, cuối cùng không nhịn được rơi lệ đầy mặt.

Nếu như anh nhỏ hơn một chút, không biết chừng bây giờ chúng ta đã vui vẻ giải quyết vấn đề này rồi, không phải chỉ là pặc pặc pặc thôi sao? Chuyện này nghĩ thông rồi thì cũng chẳng sao cả, thế nhưng tôi thực sự không chịu được kích cỡ kia của anh mà, thật sự không thể nào kết hợp được, kết hợp là sẽ chết người đó...

Giống loài khác nhau thì yêu đương thế nào đây?

Tuy rằng tôi rất muốn làm một dũng sĩ xả thân vì người khác, nhưng mà tôi vừa sợ chết vừa sợ đau, xin lỗi tôi không được đâu hu hu hu.



Kỷ Lăng khóc mãi khóc mãi rồi ngủ mất.

Ngày hôm sau ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt cậu, trong mơ mơ màng màng, dường như có một giọng nói dịu dàng đang kêu gọi bên tai, từng tiếng từng tiếng, giống như truyền tới từ một nơi xa xôi, khiến người ta nhớ tới tiếng gọi của mẹ.

Kỷ Lăng chậm rãi mở mắt ra.

Một cô gái dịu dàng mặc một bộ trang phục hầu gái đang nhìn Kỷ Lăng, đôi mắt hổ phách trong suốt đầy sự tò mò, mỉm cười nói: “Cậu chủ, thức dậy ăn cơm thôi.”

Ý thức của Kỷ Lăng dần dần trở nên tỉnh táo, hiếm khi cậu được nhìn thấy người khác lúc ở bên cạnh Carlos, bất ngờ hỏi: “Carlos chú ấy...”

Cô gái cười nói: “Ngài Đại Công tước có việc ra ngoài rồi ạ, bảo tôi tới đây chăm sóc ngài.

Tôi tên là Lena, sau này tôi sẽ phụ trách sinh hoạt hàng ngày của ngài ở đây.”

Kỷ Lăng nghe thấy Carlos không ở đây thì lập tức thở phào một tiếng, thẹn thùng cười một cái với cô gái dịu dàng.

Bây giờ cậu thật sự sợ Carlos rồi! Không muốn nhìn thấy anh ta!

Kỷ Lăng đi theo Lena tới nhà ăn ở bên ngoài, trên bàn ăn thật dài đã bày đầy các món ăn đẹp đẽ, Lena kéo ghế ra, để Kỷ Lăng ngồi xuống.

Kỷ Lăng bắt đầu ăn cơm, Lena lại cười híp mắt đứng ở một bên, nhìn thấy Kỷ Lăng có hứng thú với món ăn nào thì sẽ lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho người hầu khác bưng món đó tới, nhìn thấy miệng Kỷ Lăng dính bẩn sẽ dịu dàng đưa giấy lau sang, vô cùng săn sóc tỉ mỉ tinh tế.

Kỷ Lăng được phục vụ thấy vô cùng ngại ngùng, cậu nghĩ một chút rồi nói: “Không cần đâu, tự tôi làm là được rồi.”

Lena chớp chớp đôi mắt: “Công việc của tôi chính là phục vụ ngài ạ, nếu như ngài không cần tôi phục vụ, tôi sẽ bị đuổi ra ngoài, sẽ không tìm được công việc vừa có đãi ngộ tốt vừa nhẹ nhàng như thế này nữa.”

Kỷ Lăng vừa nghe thấy như vậy, nào còn nỡ từ chối nữa, chỉ đành để mặc cho Lena phục vụ, sắc mặt hơi đỏ lên.

Lena như có điều suy nghĩ mà nhìn sườn mặt của Kỷ Lăng, ở góc độ mà cậu không chú ý nở một nụ cười hứng thú, ôi, hóa ra đây chính là người mà Carlos yêu à, không ngờ rằng lại vừa đáng yêu vừa dễ xấu hổ như vậy! Khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt cậu ta đó, nhưng bà ấy nhớ tới lời cảnh cáo của Carlos, lưu luyến thu hồi lại ý đồ đùa giỡn Kỷ Lăng.

Lena đã làm việc ở gia tộc Carlos hơn một trăm năm rồi, trước đây luôn đi theo bên cạnh mẹ của Carlos, từ nhỏ đã nhìn Carlos lớn lên, cũng là lần đầu tiên thấy cái tên lạnh lùng vô tình kia yêu một người tới như vậy.

Đúng là không thể tưởng tượng được, điều này khiến Lena vô cùng tò mò về Kỷ Lăng.

Kỷ Lăng không hề biết rằng cô gái dịu dàng xinh đẹp trong mắt cậu là lão quái vật còn lớn tuổi hơn cả Carlos, cũng là đại chủ quản của tòa cung điện này.

Cậu ăn xong cơm rồi đi ra khỏi nhà ăn, do dự ở cửa một lúc, cậu không biết cậu có tự do ở nơi đây hay không.

Cũng không biết bản thân nên đi đâu, có thể đi đâu.

Lena nhạy bén nhận ra được sự nghi hoặc của Kỷ Lăng, cười ngọt ngào nói: “Cậu chủ có muốn đi tham quan cung điện một chút không? Hoặc là lên phố đi dạo cũng hoàn toàn có thể đó.”

Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn bà ấy.

Lena cười híp mắt: “Cả tinh cầu này đều là lãnh địa của ngài Carlos, ngài là vợ sắp cưới của ngài Carlos, đương nhiên cũng là chủ nhân của nơi này, muốn đi đâu cũng đều được cả.”

Là như vậy sao?

Vậy mà Carlos lại không hạn chế sự tự do của mình à?

Kỷ Lăng không có cảm giác rằng mình là chủ nhân của tinh cầu này, nhưng cậu thật sự rất muốn ra bên ngoài nhìn thử, cũng không biết có thể tìm được cơ hội để cầu cứu hoặc bỏ trốn hay không nữa...

Cậu cẩn thận dè dặt nhìn Lena, thăm dò nói: “Tôi muốn ra ngoài xem thử, trước đây tôi còn chưa bao giờ tới tinh cầu này nữa.”

Lena không hề có chút do dự nào, cung kính cười nói: “Được ạ.” Sau đó bà ấy quay đầu lại, nhướn mày cao giọng nói: “Mark, cái đồ lười biếng nhà cậu lại đi đâu rồi? Mau tới đây! Phục vụ cậu chủ ra ngoài nào!”

Mười mấy giây sau, một người đàn ông cao to mặc khôi giáp chạy bịch bịch bịch tới, anh ta là thị vệ trưởng Mark trong tòa cung điện này.

Người đàn ông này nhìn như gấu vậy, cất giọng nói ồm ồm: “Cậu chủ muốn đi đâu ạ?”

Đây là đang hỏi Kỷ Lăng.

Lena vô cùng giỏi nhìn mặt đoán ý, cười nói: “Ngài muốn tới nhà hàng tốt nhất trong thành phố ngồi, hay là đi xem nhạc opera mới nhất? Hay là muốn đi ngắm phong cảnh núi Nam, hoặc là chỉ đi dạo thôi cũng được ạ...”

Kỷ Lăng mờ mịt trừng to mắt, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: “Hay là làm phiền cô dẫn đường nhé?”

Lena phụt cười một tiếng.

Trời ơi, đứa trẻ này sao trông ngốc nghếch quá vậy? Thật là đáng yêu quá đi mất!

Mười mấy phút sau, Lena đã sắp xếp xong phương tiện ra ngoài, cùng Mark ra ngoài với Kỷ Lăng.

Kỷ Lăng dưới sự dẫn dắt của Lena, đầu tiên là đi ngắm cảnh, sau đó lại đi xem một buổi nhạc opera, lại ăn một chút đồ ăn vặt, dạo phố mua một chút đồ...!Rõ ràng là Lena hiểu rõ vô cùng về thành phố này, cho dù là tới đâu cũng nói không ngừng nghỉ, kể cho Kỷ Lăng những điển cố và câu chuyện nhỏ ở đây, thậm chí là một số chuyện xấu của người khác nữa, lúc nào cũng chọc cho Kỷ Lăng bật cười, chỉ nửa ngày ngắn ngủi mà Kỷ Lăng suýt chút nữa bị cô gái này câu mất hồn luôn rồi...

Cô ấy đúng là quá đẹp quá hoạt bát quá nhiệt tình mà...

Lena càng nhìn Kỷ Lăng càng thấy cậu ngốc nghếch đáng yêu, trong lòng không nhịn được cảm khái, ai mà ngờ được cái tên tâm cơ thâm trầm lạnh lùng vô tình như Carlos này sẽ thích một người đáng yêu chẳng có một chút tâm cơ nào như thế này chứ! Đúng là hai thái cực mà! Lẽ nào người ta luôn muốn có được thứ mà mình không có sao? Nếu nói như vậy, thì cũng khá là có lý đấy.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, nếu như Carlos ở cùng kiểu người như anh ta, đến lúc đó đúng thật là khiến người ta không rét mà run, còn chẳng tốt bằng Kỷ Lăng nữa! Lena thầm nghĩ.

Kỷ Lăng thì lại không biết những điều này, càng không biết rằng đi một chuyến này, mọi người lại vừa tò mò vừa kính sợ cậu.

Kỷ Lăng là một người nổi tiếng ở Tinh hệ Sosa.

Tuy rằng cậu chưa bao giờ tới nơi này, nhưng nơi này luôn lan truyền những truyền thuyết về cậu.

Là người khiến cho Carlos dù phải xé rách mặt với Hoàng đế cũng muốn có được, Kỷ Lăng đã nổi danh ở vô số Tinh hệ từ lâu rồi.

Đặc biệt là Tinh hệ Sosa thuộc lãnh địa của Carlos, Kỷ Lăng càng là đều tài câu chuyện mà mọi người bàn tán say sưa lúc rảnh rỗi.

Lại nhìn đại chủ quản cung đình ma quỷ Lena đi theo đằng sau Kỷ Lăng, cùng với thị vệ trưởng của cung đình có năng lực chiến đấu bùng nổ Mark, hai nhân vật máu mặt như vậy mà còn cung kính với cậu như thế! Càng thể hiện thân phận bất đồng với mọi người của Kỷ Lăng.

Đại Công tước Carlos thực sự rất để ý cậu nhỉ?

Cho dù có bao nhiêu là thật lòng thì ít nhất cũng đã cho Kỷ Lăng đủ sự chiều chuộng và thể diện.

Kỷ Lăng đi dạo chơi bên ngoài cả một buổi sáng, thời gian vô thức trôi qua nhanh như vậy, tuy rằng cô gái vô cùng dịu dàng với cậu, nhưng mà thật sự là trông coi chặt quá, không hề cho cậu bất kì cơ hội liên lạc với bên ngoài nào.

Hơn nữa, Kỷ Lăng tuyệt đối không thừa nhận rằng...!buổi sáng hôm nay mình được dỗ rất vui vẻ, suýt chút nữa thì quên mất chuyện chính!

Đúng lúc này Lena cười nói: “Cậu chủ, ngài đã mệt chưa? Phía trước là nhà hàng tốt nhất trong thành phố chúng ta, tuy rằng món ăn không thể so được với trong Hoàng cung nhưng có mấy món đặc sản cũng không tệ, đáng để thưởng thức, hay là chúng ta vào ngồi chút nhé?”

Kỷ Lăng chỉ đành gật đầu: “Được đó.”

Lena thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Kỷ Lăng, không nhịn được quay mặt đi cười trộm, a a a, thật là muốn xoa xái mặt của đồ đáng yêu này mà, Carlos tìm đâu ra bảo bối như thế này chứ! Đúng thật là có hơi muốn cướp về đấy nha!

Nhưng nhớ tới hậu quả sau khi làm như vậy, cuối cùng Lena vẫn kìm nén lại tâm tư của mình, nếu như bà ấy thực sự làm như vậy, rất có thể là Carlos sẽ không nể mặt mà trực tiếp giết bà ấy luôn!

Lena đưa Kỷ Lăng tới nhà hàng, người hầu của khách sạn nhìn thấy bà ấy liền run lẩy bẩy: “Lena, Lena đại...”

Lena trừng mắt một cái, khiến những lời còn lại của người hầu bị dọa cho thu về, quay đầu cười với Kỷ Lăng: “Cậu chủ à, phong cảnh ở chỗ kia không tồi đâu, chúng ta ngồi ở đó có được không?”

Đương nhiên Kỷ Lăng không có ý kiến gì, đi theo Lena qua bên đó.

Nhớ tới dáng vẻ run lẩy bẩy của người hầu khi nhìn thấy Lena ban nãy, nghĩ thầm một người hầu trong cung điện của Carlos vậy mà lại có máu mặt như vậy...

Có thể thấy bình thường anh ta hung tàn thô bạo cỡ nào!

Lena phục vụ Kỷ Lăng ngồi xuống, sau đó lại dịu dàng nói với Kỷ Lăng: “Cậu chủ, ngài đã đói chưa? Tôi đi lấy một chút hoa quả tới đây cho ngài nhé?”

Kỷ Lăng lắc đầu, cậu cảm thấy làm phiền người ta cả một buổi sáng đã ngại lắm rồi, nói: “Không cần đâu, cô cùng ngồi xuống đi, ở đây là bên ngoài không cần phải câu nệ như vậy.”

Ánh mắt lóe sáng của Lena nhìn Kỷ Lăng, sau đó cung kính ngồi xuống bên cạnh cậu, cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn ngài.”

Kỷ Lăng lại xấu hổ nữa rồi.

Lena che miệng cười trộm, quay đầu lại âm thầm đánh mắt ra hiệu cho Mark, ra hiệu anh ta báo cho Carlos tới đây, cái tên lòng dạ lạnh lùng Carlos này hiếm khi mới thích một người, bà ấy không giúp đỡ một chút thì cảm thấy không đành lòng.

Kỷ Lăng không biết những điều này, cậu chống cằm bắt đầu ngây người.

Tầng này có lác đác vài người ngồi ăn, nhìn trang phục thì đều là quý tộc cấp cao, ai ai cũng cao quý nho nhã, quần áo lụa là.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên một thanh âm chói tai khiến Kỷ Lăng giật mình tỉnh táo lại, cậu quay đầu nhìn liền thấy ở bên một cái bàn đằng sau cách chỗ cậu không xa, có một người hầu đang cúi người run như cầy sấy, mặt đất phía trước là bát đĩa vỡ vụ và đồ ăn nát bét.

Một quý tộc trung niên tóc vàng có khuôn mặt hung ác nham hiểm ngồi ở đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người hầu kia.

Người hầu không ngừng cầu xin: “Xin lỗi xin lỗi ạ, tôi không cố ý, bây giờ tôi sẽ đổi một phần khác cho ngài.”

Nhưng đầy tớ bên cạnh người quý tộc trung niên kia đã đứng dậy, đạp một phát lên lồng ngực người hầu kia, lạnh lùng nói: “Làm lại lẽ nào không cần thời gian sao? Ngài Hầu tước đã phải đợi lâu như vậy rồi, lại bởi vì sai lầm của mày mà phải tiếp tục chờ đợi, mày có biết thời gian của ngài Hầu tước quý giá như thế nào không?”

Người hầu bị đạp cho gần như ho ra máu, hình như đã gãy xương rồi, cậu ta nhịn lại đau đớn quỳ dưới đất dập đầu, Hầu tước Roland này trước giờ nổi tiếng hung tàn, ban nãy bản thân vì sợ hãi quá nên mới không cẩn thận lỡ tay, lúc này có giải thích như thế nào cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cậu ta chỉ muốn được sống, cầu xin nói: “Xin ngài hãy tha thứ cho tôi một lần...”

Hầu tước Roland lạnh lùng nhìn người hầu ở trên đất, khóe miệng nhếch lên: “Loại dân đen không làm nổi một chút chuyện như thế này, còn cần gì phải sống nữa.”

Sắc mặt người hầu trắng bệch, lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.

Kỷ Lăng lập tức cau mày lại, sau khi kinh ngạc lại cảm thấy bất đắc dĩ, đây là hiện trạng quý tộc Đế quốc đối xử với bình dân, đặc biệt là ở Tinh hệ Sosa mà Carlos thống trị, loại chênh lệch cấp bậc này càng nghiêm trọng hơn, cậu chẳng qua chỉ đi ra ngoài một lần thôi, liền gặp chuyện quý tộc tùy ý giết chết bình dân.

Cậu biết chuyện này có rất nhiều, không nhìn thấy cậu cũng chẳng lo được, nhưng nếu như đã xuất hiện trước mắt cậu, thì sao có thể coi như không thấy được cơ chứ?

Kỷ Lăng bỗng nhiên đứng dậy, lạnh giọng quát: “Anh ta chỉ làm đổ một đĩa thức ăn mà thôi, cũng đã xin lỗi rồi, còn bức ép người như vậy có quá đáng quá không?”

Lena thấy như vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng đi theo Kỷ Lăng.

Hầu tước Roland không ngờ rằng chút chuyện nhỏ này lại có người đứng ra chỉ trích ông ta, vô cùng bất ngờ.

Có thể tới nơi này ăn cơm đều là quý tộc cao cấp, ai lại quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh cỏn con này chứ? Hơn nữa mọi người đều là người quen, càng không làm như vậy, ông ta nhìn kĩ lại, cau mày một lúc, sau đó nở nụ cười trào phúng.

Hóa ra là Kỷ Lăng à, chả trách được.

Hầu tước Roland không hiểu về con người Kỷ Lăng, nhưng vẫn nhận ra cậu, nghe nói là loại ăn chơi vô dụng kiêu căng, không thể ngờ được rằng lại có tính cách mềm mại thích lo chuyện bao đồng, ngài Carlos thích cái tên ngốc bạch ngọt như thế này à? Đúng là khiến người ta khó mà tin được.

Người khác nể thân phận của Kỷ Lăng mà cung kính với cậu, nhưng Roland sẽ không thật sự coi Kỷ Lăng là gì.

Ông ta là trọng thần tâm phúc của Carlos, không chỉ quản lý nguồn mạch Lorcana quan trọng mà còn được Carlos coi trọng, trong tay có quyền cao thân phận tôn quý, sẽ không đặt cái loại ăn chơi vô dụng được chiều sinh kiêu này vào trong mắt, cũng không cho rằng Carlos thật sự thích Kỷ Lăng.

Ông ta cho rằng Kỷ Lăng chẳng qua chỉ dựa vào thân phận cùng một khuôn mặt đẹp mà thôi, tham thời có được sự yêu thích của Carlos, đợi tới khi hết cảm thấy mới mẻ rồi thì là cái thá gì đâu? Cho dù có cưới về nhà thì cũng chỉ bày đó cho đẹp, ngài Công tước không thể nào vì một cái bình hoa như thế này mà làm gì ông ta được.

Hầu tước Roland nhìn Kỷ Lăng đầy châm chọc nói: “Hóa ra là cậu Kỷ, ngưỡng mộ đã lâu.”

Kỷ Lăng sửng sốt: “Ông biết tôi?”

Hầu tước Roland nói: “Cậu Kỷ tiếng tăm lẫy lừng, sao mà tôi lại không biết được chứ?”

Kỷ Lăng nghe thấy như vậy, còn tưởng danh tiếng của mình khiến ông ta sợ hãi, thế là nhướn mày nói: “Lúc cần khoan dung thì nên khoan dung, chuyện này cứ coi như thôi đi.”

Cậu vốn tưởng rằng Hầu tước Roland sẽ đồng ý với cậu chuyện nhỏ này giống như những quý tộc ở Đế Tinh kia, ai mà biết được đối phương lại cong khóe môi lên, cười khẩy một tiếng, nói: “Thế thì không được.”

Kỷ Lăng không ngờ rằng Hầu tước Roland lại từ chối yêu cầu của cậu, không khỏi hơi sửng sốt.

Hầu tước Roland đi lại gần Kỷ Lăng, cất tiếng cười quái gở bên tai cậu: “Cậu hãy ngoan ngoãn làm con chim hoàng yến bên người Đại Công tước Carlos đi, đừng có lo chuyện bao đồng, tôi còn có thể gọi cậu một tiếng cậu Kỷ.

Nếu không...!thì cậu là cái thá gì đâu, cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi.”

Cuối cùng sắc mặt Kỷ Lăng cũng thay đổi, lộ ra vẻ mặt bất ngờ, tuy rằng cậu đã nhìn thấy không ít những lời nói như thế này ở trên mạng, cũng có thể đoán được những lời dị nghị đằng sau lưng của người khác, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người dám nói cậu là chim hoàng yến của Carlos ngay trước mặt cậu.

Còn chưa đợi Kỷ Lăng hoàn hồn lại, Lena đã to tiếng quát: “Roland, ông nói bậy gì đó!”

Tuy rằng Roland có chút kiêng kị Lena nhưng cũng không sợ bà ấy, cười khiêu khích nói: “Sao thế? Bà cũng muốn lo chuyện bao đồng à?”

Kỷ Lăng cau mày nhìn cảnh này, cậu cũng đã hiểu ra rồi, chắc hẳn tên quý tộc này có thân phận không tầm thường, có thân phận như vậy nên cảm thấy ông ta quan trọng hơn so với cậu ở trong mắt Carlos, cho nên mới dám nói ra những lời ngông cuồng ở trước mặt cậu, không hề đặt cậu vào trong mắt.

Thực ra cũng có thể hiểu được, ở Đế quốc lấy thực lực làm đầu, cậu chỉ là một đồ vô dụng cấp C, tuy rằng có thân phận cao qúy, ở đây lại dựa vào Carlos mà cáo mượn oai hùm, những người tỏ ra cung kính với cậu, sợ rằng trong lòng cũng sẽ nghĩ như lão Huân tước này, chỉ có điều đa số người không dám thể hiện ra mà thôi.

Gặp phải chuyện ngày hôm nay, thật ra cũng không phải là bất ngờ.

Nhưng ông ta có không thích cậu, nhiều nhất cũng chỉ dám sỉ nhục cậu mấy câu như vậy mà thôi, Kỷ Lăng không hề cho rằng ông ta sẽ dám làm gì cậu, dù sao thì cậu cũng là vợ sắp cưới trên danh nghĩa của Carlos, nếu như ông ta dám động vào cậu, cho dù là vì thể diện, Carlos cũng tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta! Người này trông thì rất ngứa đòn, nhưng thực ra có thể làm gì được cậu đâu? Còn chẳng biết cuối cùng ai phải chịu bực bội nữa!

Kỷ Lăng cười lạnh một tiếng, đi lên một bước chắn đằng trước người hầu, đang chuẩn bị lên tiếng thì đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự phẫn nộ: “Roland!”

Hầu tước Roland ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc vô cùng, vội vàng cung kính cúi người nói: “Ngài Carlos!”

Đối mặt với Carlos, ông ta không dám bất kính một chút nào cả.

Carlos sải bước chân đi tới, ánh mắt âm trầm vô cùng, không chút do dự giơ tay lên đánh Hầu tước Roland! Khuôn mặt căng chặt che đậy một tầng sương lạnh, từ trên cao nhìn xuống nói: “Đối mặt với người còn cao quý hơn thân phận của ông, vậy mà đến sự tôn trọng tối thiểu cũng không hiểu sao?”

Roland không thể ngờ được rằng Carlos sẽ trực tiếp ra tay, bị đánh cho ho ra một ngụm máu, không dám tin mà nhìn Carlos.

Ngài Carlos lại vì một chuyện nho nhỏ không đáng nhắc tới, mà ra tay với ông ta ở nơi công cộng sao?!

Ánh mắt Hầu tước Roland tràn đầy khó hiểu và hoảng sợ, nghe giọng nói không có chút độ ấm nào vàng lên ở bên trên đỉnh đầu ông ta: “Xem ra cuộc sống an nhàn đã khiến ông trở nên tự đại ngạo mạn rồi, tôi rất nghi ngờ rằng ông có thể thực hiện tốt chức trách của mình hay không đấy, tôi sẽ để người khác tiếp quản nguồn mạch Lorcan, thời gian này ông hãy ở trong nhà, suy nghĩ lại về sai lầm của mình đi.”

Trước đó Carlos ra tay đánh Hầu tước Roland đã khiến cho tất cả những người vây xem vô cùng bất ngờ rồi.

Bây giờ lời của Carlos, lập tức khiến cho mọi người càng thêm kinh hãi, tất cả đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Ngài Carlos không những phẫn nộ tự tay đánh trọng thương Hầu tước Roland mà còn cách chức của ông ta cùng với quyền quản lý nguồn mạch, chỉ là vì ông ta chống đối Kỷ Lăng?

Đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Sao có thể như vậy được?

Thật ra trước đó, rất nhiều người bên ngoài thì cung kính với Kỷ Lăng, nhưng suy nghĩ trong lòng cũng chẳng khác là bao so với Hầu tước Roland, cho rằng Kỷ Lăng chẳng qua chỉ là đồ vật mà Carlos nhất thời thấy hứng thú mà thôi, một bình hoa vô dụng, nhưng bây giờ Carlos lại vì Kỷ Lăng, đến cả trọng thần tâm phúc của mình mà cũng có thể nói trừng phạt là trừng phạt được, chỉ là vì đối phương bất kính với Kỷ Lăng, đây không phải là thái độ đối xử với một con chim hoàng yến đâu!

Mọi người đều kính sợ cúi thấp đầu không dám nhìn Kỷ Lăng nữa, sợ rằng mình bất cẩn sẽ chọc giận Carlos, đến cả Hầu tước Roland mà bọn họ còn không bằng, làm sao dám gánh chịu lửa giận của Carlos cơ chứ?

Kỷ Lăng nhìn thấy cảnh này cũng rất khiếp sợ.

Không ngờ rằng Carlos sẽ đột nhiên xuất hiện.

Cậu cũng không hiểu rõ giá trị và tầm quan trọng của nguồn mạch kia, cũng không biết thân phận cụ thể của Hầu tước Roland, càng không có một chút đồng tình nào với Roland! Cái loại quý tộc sa đọa coi mạng người như rơm rạ này có gì đáng để đồng tình cơ chứ? Nếu không phải cậu không đánh lại được ông ta thì cậu đã muốn tự mình ra tay đánh rồi! Nhưng điều này vẫn không ngăn cản được việc cậu vẫn cảm thấy Carlos đáng sợ...

Hôm nay thì giết người hầu, ngày mai thì uy hiếp người dân trong thành phố, ngày kia đánh tâm phúc bị thương, làm người cần gì phải tàn ác như vậy cơ chứ? Một lời không vừa ý là lấy cái mạng luôn, đúng là quá hung tàn quá đáng sợ mà!

Vẻ mặt Kỷ Lăng một lời khó nói hết, lạnh lùng vô tình tàn nhẫn như vậy, đúng là phù hợp với thiết lập phải diện vô cùng đó.

Nhưng mà anh có biết gì không? Nhân vật phản diện hung tàn như anh thế này, thường thì sống không được lâu đâu...

Nhưng trước khi anh chết, có thể là tôi sẽ chết trước đó, còn là kiểu chết trông vô cùng thê thảm xấu hổ nữa, Kỷ Lăng nhớ lại cảnh tượng khủng bố ngày hôm qua, lại nhìn người đàn ông lạnh lùng đáng sợ trước mặt, lập tức nhớ lại chuyện đau lòng, mắt thấy chua xót, suýt chút nữa lại muốn khóc tiếp.

Nghĩ tới việc rất có thể mình sẽ bị đâm chết, tâm trạng khó khăn lắm mới tốt lên lập tức lại trở nên bi thương!

Carlos quay đầu lại liền nhìn thấy vành mắt đỏ bừng của Kỷ Lăng, dáng vẻ bi thương vô cùng, trái tim chợt co rút lại.

Ban nãy Kỷ Lăng bị sỉ nhục, khiến anh ta cảm thấy tự trách đau khổ không thôi, đây là anh ta sai...!cho dù anh ta đã dùng hết khả năng để cho cậu thiếu niên tất cả những gì tốt nhất, nhưng vẫn có người vì vậy mà chửi bới cậu thiếu niên anh ta yêu thương, anh ta không thể nào khống chế được suy nghĩ của mỗi người.

Anh ta lại làm tổn thương cậu rồi.

Carlos gian nan giơ tay lên, muốn an ủi cậu thiếu niên một chút, cuối cùng lại nhìn thấy cậu thiếu niên bỗng lùi về phía sau một bước.

Trong đôi mắt xanh lam kia là sự sợ hãi xa cách không chút che giấu.

Đúng thật, em ấy giận mình rồi, vốn dĩ bị ép ở lại bên cạnh mình, nhưng vẫn bị người khác coi thường sỉ nhục, bây giờ chắc chắn là càng chán ghét mình hơn đúng không...

Carlos nhắm chặt mắt lại, nụ cười bên khóe môi có chút cay đắng, một lúc sau, anh ta suy sụp cất tiếng nói trầm khàn: “Lena, bà chăm sóc cho Kỷ Lăng đi.”

Sau đó quay người cất bước rời đi.

Sắc mặt Lena thay đổi, muốn đi lên ngăn Carlos lại nhưng bà ấy nhìn bóng lưng và bước chân nặng nề của Carlos, đột nhiên không thể động đậy, đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy dáng vẻ muốn đến gần một người nhưng lại không thể làm gì được như vậy của Carlos.

Người khác không nhìn ra được, nhưng bà ấy có thể nhìn ra được.

Lena thở dài một tiếng, vốn dĩ bà ấy còn định tạo ra một cơ hội để Carlos và Kỷ Lăng ở cạnh nhau, không ngờ rằng cuối cùng lại trở thành như thế này, trong lòng vô cùng hối hận.

Quay đầu lại nhìn khuôn mặt sợ hãi trắng bệch của Kỷ Lăng, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng thở dài một tiếng rồi nói: “Cậu chủ, thực ra ngài Carlos sẽ không làm tổn thương ngài đâu, thậm chí ngài ấy con trừng phạt Hầu tước Roland vì ngài nữa! Ngài ấy thực sự đối xử với ngài rất tốt, ngài không cần phải sợ.”

Kỷ Lăng nghĩ thầm cô chỉ là một hầu gái, cô chẳng hiểu gì cả, cũng không biết Carlos định làm chuyện tàn nhẫn như thế nào với tôi đâu!

Kỷ Lăng nghiêm túc cảnh cáo bà ấy: “Cô không biết Carlos đáng sợ tới mức nào đâu, đến thuộc hạ là quý tộc của mình mà anh ta cũng có thể vô tình như vậy, chứ đừng nói là đối xử với những người hầu như các cô? Sau này cô làm việc bên cạnh anh ta, nhất định phải cẩn thận chú ý bảo vệ bản thân đấy!”

Cậu thực sự rất lo lắng cho an nguy của cô gái này, sợ cô không cẩn thận sẽ bị Carlos xử chết, làm việc bên cạnh Carlos đúng là quá nguy hiểm!

Gần vua như gần cọp đại khái chính là như thế phải không?

Lena nhìn sự lo lắng chân thành nơi đáy mắt Kỷ Lăng, suýt chút nữa thì bị nghẹn không nói lên lời, hình như bà ấy đột nhiên có chút...!hiểu được sự tuyệt vọng của Carlos rồi.

Bởi vì xảy ra chuyện như thế này, Kỷ Lăng không có tâm trạng tiếp tục ăn cơm nữa, cứ vậy mà quay trở về trong cung.

Buổi tối Kỷ Lăng ngồi một mình trong phòng, mở trừng mắt không dám ngủ, sợ rằng Carlos đột nhiên tới đây, muốn làm chuyện tàn nhẫn vô nhân đạo với cậu.

Cuối cùng đợi tới mức không chịu nổi nữa liền ngủ mất, tới ngày hôm sau tỉnh dậy cũng không nhìn thấy Carlos.

Carlos lại không tới đây ư?

Kỷ Lăng vừa thấy may mắn vừa vui mừng, buổi sáng lúc Lena chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cậu cẩn thận dè dặt hỏi: “Hôm qua Carlos có tới không?”

Lena dừng lại một chút, vẻ mặt phức tạp nói: “Không có, mấy ngày này ngài ấy hơi bận, chắc là sẽ không tới đâu...” Nhìn dáng vẻ ngày hôm qua của Carlos, có lẽ là tổn thương rất nhiều đấy, tạm thời không thể nào đối mặt được với Kỷ Lăng đâu.

Kỷ Lăng lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng, liên tục hỏi: “Thật vậy sao? Cô chắc chắn chứ?”

Lena: “...”

Làm sao vậy? Đột nhiên có chút xót xa thay cho cái tên Carlos kia à? Cô gái này bị ma nhập hả, điên rồi sao? Thế mà lại thương thay cho cái tên lạnh lùng vô tình kia?! Thế giới này không bình thường nữa rồi!

Lena đối diện với ánh mắt vừa mong đợi vừa thấp thỏm bất an của Kỷ Lăng, hồi lâu sau, gian nan cất tiếng, nói: “Đúng vậy...”

Kỷ Lăng thở phào một hơi, đôi mắt sáng ngời nhìn bà ấy, chân thành nói: “Cảm ơn cô.”

Lena: “...!Ừm.”

Nụ cười của bà ấy cương cứng lại, thảm không nỡ nhìn mà quay mặt sang chỗ khác.

Haiz, thôi vậy, chuyện tình cảm không miễn cưỡng được, cứ thuận theo tự nhiên đi, bà ấy lo lắng cái gì chứ? Carlos nguyện ý tự tìm lấy đau khổ, nhất quyết phải giữ lấy người không yêu mình, vậy thì đó cũng là lựa chọn của anh ta.

Có thể trách ai được chứ?



Carlos quả nhiên không xuất hiện, Kỷ Lăng được sống mấy ngày yên tâm, rất nhanh đã tới đêm trước ngày kết hôn.

Kỷ Lăng quay trở về phòng liền nhìn thấy Carlos đứng quay lưng lại với cậu ở bên trong, Kỷ Lăng chẳng có mấy bất ngờ, nên đến thì vẫn phải đến thôi.

Carlos nghe thấy tiếng mở cửa thì quay người lại, nhìn chằm chằm cậu thiếu nhiên trước mặt, đôi đồng tử màu nâu âm trầm như vực sâu, môi mỏng mím chặt.

Bởi vì không muốn đối diện với ánh mắt sợ hãi chán ghét đầu thù hận kia, cho nên mấy ngày nay anh ta đều không tới, thế nhưng ngày mai...!đã là hôn lễ của bọn họ rồi.

Ngày mai, em sẽ trở thành bạn đời của tôi.

Kỷ Lăng cũng im lặng nhìn Carlos, cái chuyện đổi ý ngay lúc này cậu cũng không dám lắm, chuyện đã tới nước này rồi cũng chỉ có đi một bước nhìn một bước thôi, mình ngày ngày ra ngoài dạo chơi, tuy rằng không có cơ hội cầu cứu, nhưng tin tức cậu ở đây cũng không phải là bí mật, chắc chắn là đã bị truyền ra ngoài từ lâu rồi nhỉ.

Ngoài chờ đợi ra, cậu chẳng làm được gì cả.

Dường như cũng không có gì để nói với Carlos.

Kỷ Lăng im lặng rất lâu, nhớ tới bản thân vẫn còn một chuyện vẫn chưa thể yên tâm được, Văn Ngạn...!từ sau khi bị Carlos đưa về, mình vẫn chưa được gặp anh ta.

Kỷ Lăng chần chừ một chút, cuối cùng cất lời, nói: “Tôi muốn gặp Văn Ngạn một lần.”

Carlos nhìn khuôn mặt của cậu thiếu niên, chậm rãi cong khóe môi lên, cười một cái, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt lại là ánh sáng âm trầm vắng lặng.

Anh ta tới nơi này, rốt cuộc là đang chờ mong điều gì vậy?

Ngày mai chính là hôn lễ của bọn họ rồi, thế nhưng lời duy nhất mà cậu thiếu niên muốn nói với anh ta, yêu cầu muốn đề nghị với anh ta, lại là đi gặp người đàn ông khác một lần.

Đến cả hận em cũng đã lười chẳng muốn hận tôi rồi sao?

Thế nhưng cho dù như vậy...!tôi còn có cách nào để từ chối em được cơ chứ.

Carlos nói: “Được.”

Anh ta không nói nhiều thêm một chữ nào, quay người liền đi, dẫn Kỷ Lăng tới địa lao.

Carlos đứng yên ở trước cửa, không đi vào trong, khuôn mặt nho nhã sắc sảo đó trông mơ hồ không rõ trong ánh sáng tối tăm, giọng nói trầm khàn: “Cậu ta ở bên trong.”

Kỷ Lăng cảm thấy hình như hôm nay Carlos vô cùng im lặng, nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, cẩn thận dè dặt liếc nhìn Carlos một cái rồi căng thẳng đi vào bên trong.

Đây là một cái địa lao lạnh lẽo, trống rỗng chẳng có gì.

Văn Ngạn mặc một bộ đồ tù nhân màu xám, hai tay hai chân đều có xiềng xích, sắc mặt tái nhợt ngồi trên đất nhắm chặt hai mắt, anh ấy nghe thấy tiếng bước chân thì chậm rãi mở mắt ra, đợi tới khi nhìn thấy rõ Kỷ Lăng, anh ấy lập tức đứng dậy, trong đôi mắt đen láy lập tức xuất hiện ánh sáng bi thương phức tạp.

Mấy ngày nay, thậm chí anh ấy còn nghĩ rằng cứ dứt khoát chết đi cho xong, như vậy Carlos sẽ không thể dùng anh ấy để đe dọa Kỷ Lăng được nữa.

Thế nhưng anh ấy lại nghĩ rằng, trước khi chết ít nhất cũng có thể gặp Kỷ Lăng một lần, không cam lòng cứ từ bỏ như vậy.

Vốn dĩ anh ấy muốn bảo vệ cậu thiếu niên, mang đến hạnh phúc cho cậu, cuối cùng lại trở thành gông xiềng trói buộc lấy cậu, điều này khiến anh ấy càng thêm đau khổ không thôi.

Hơn nữa cậu thiếu niên mà anh ấy yêu thường...!cho dù đã biết tất cả chuyên ở kiếp trước nhưng vẫn lựa chọn bảo vệ anh ấy, vì anh ấy mà lựa chọn một người đàn ông khác.

Bờ môi Văn Ngạn tái nhợt không có chút màu máu, anh ấy gian nan cất tiếng nói khàn đặc: “Cậu...!không trách tôi sao?”

Kỷ Lăng nhìn dáng vẻ này của Văn Ngạn, khẽ thở dài một tiếng, cậu biết Văn Ngạn đang nói cái gì, anh ta đang nói tới chuyện đời trước...!tuy rằng chuyện đó hay chút nào, nhưng nói có hay cứ hay hận thù gì, thực ra Kỷ Lăng không thấy sao cả.

Không chỉ với Văn Ngạn, thực ra với bất kì người nào cũng như vậy.

Dù sao thì cậu cũng chỉ dùng thân phận của người khác để đi theo cốt truyện mà thôi, vai cậu diễn cũng chẳng phải một vai tốt đẹp gì, tất cả những gì cậu làm chỉ là vì nhiệm vụ chứ không hề thật lòng, trong tình huống này nhất định phải nói ai nợ ai thì thực sự không công bằng.

Trước đây cậu xa cách sợ hãi Văn Ngạn, chẳng qua là vì xuất phát từ sự sợ hãi và không tin tưởng từ chính bản thân, giống như cậu sợ loại Boss phản diện giống như Carlos vậy, giống như nỗi sợ hãi của người bình thường đối với đồ thần kinh biến thái ấy! Mà không phải là vì tranh đoạt tình cảm gì đó...

Hơn nữa, cho dù kiếp trước anh làm cái gì, bây giờ thảm hại như vậy, cũng coi như huề nhau rồi.

Kỷ Lăng thở dài nói: “Ai nói tôi không trách anh?”

Văn Ngạn bỗng dưng giương mắt lên.

Kỷ Lăng nhìn vào đôi mắt anh ấy, chậm rãi nói: “Anh là người hầu của tôi, mạng của anh là của tôi, chưa có sự cho phép của tôi mà đã tự quyết định tìm cái chết, còn dám hỏi tôi có trách anh hay không à?”

Văn Ngạn sửng sốt, không dám tin mà nhìn Kỷ Lăng, cánh môi hơi run rẩy.

Hôm nay Kỷ Lăng tới đây ngoài việc muốn xem xem Văn Ngạn có còn sống hay không, thực ra cũng là vì lo lắng anh ấy xảy ra chuyện, con người Văn Ngạn thực sự không bình thường, có bệnh tâm lý, vừa tự ti lại vừa cố chấp còn vô cùng tàn nhẫn với bản thân, Kỷ Lăng sợ tên thần kinh này cảm thấy bởi vì anh ta nên mới khiến mình bị Carlos áp chế, nhất thời luẩn quẩn mà tự sát gì đó, cho nên cố ý tới đây nói lời này.

Tuy rằng Văn Ngạn không phải là người tốt nhưng vì cậu mà chết thì cậu vẫn sẽ tự trách.

Ánh mắt Văn Ngạn dao động kịch liệt, hồi lâu sau, anh ấy cụp mắt xuống, khàn giọng nói: “Là lỗi của tôi, xin lỗi.”

Cái mạng này của tôi là của em, từ trước đây, tới bây giờ, đều là như vậy.

Kỷ Lăng thở ra một hơi, cậu nhìn Văn Ngạn, xác định Văn Ngạn tạm thời chắc hẳn sẽ không sao, đang chuẩn bị rời khỏi nơi này, dù sao thì Carlos vẫn còn đang đợi ở cửa đó, cậu không muốn chọc giận Boss phản diện vui buồn thất thường kia đâu.

Lúc này Văn Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bi ai và khổ sở, anh ấy khẽ giọng nói: “Tôi có thể hôn ngài một cái không?”

Kỷ Lăng: “...”

Cậu nghe lời khẩn cầu hèn mọn lại thành kính của Văn Ngạn, sắc mặt chợt đỏ lên.

Thầm nghĩ anh có bệnh hả, đã là lúc nào rồi, không nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình đi, còn có tâm trạng mà nghĩ tới chuyện này à? Kỷ Lăng vừa bực mình vừa bất đắc dĩ, đúng là hết cách với cái tên đầu óc không bình thường này! Rất muốn bổ cái đầu anh ta ra xem anh ta toàn là nghĩ cái gì!

Cậu vô cùng muốn từ chối thẳng thừng, nhưng lời tới bên miệng, nhìn dáng vẻ thảm hại của Văn Ngạn, ánh mắt hèn mọn tuyệt vọng kia, nghĩ tới người này vì cậu mà buông bỏ tất cả, lại vì cậu mà suýt nữa phải bỏ mạng, nếu như cậu từ chối thẳng thừng, chẳng phải là quá vô tình lạnh lùng sao? Biết đâu còn kích thích khiến anh ta đi tìm chết nữa?

Đúng là khiến người ta khó xử mà!

Kỷ Lăng cương cứng tại chỗ, đầu óc không ngừng xoay chuyển, thầm nghĩ mình phải nghĩ ra lời từ chối uyển chuyện lại không khiến người khác tổn thương...

Văn Ngạn nhìn chằm chằm cậu thiếu niên.

Nhìn dáng vẻ khó xử của cậu thiếu niên, đáy lòng mềm mại vô cùng, cậu thiếu niên dịu dàng lương thiện như vậy, lúc này tình yêu trong lòng anh ấy cuộn trào, không thể kìm chế được.

Văn Ngạn đi lên trước một bước, cúi đầu xuống, khẽ khàng hôn lên.

Nụ hôn này vô cùng ngắn ngủi, giống như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm liền tách ra, trước khi Kỷ Lăng phản ứng lại, Văn Ngạn đã ngẩng đầu lên rồi...!anh ấy nhìn vào con ngươi phóng to khiếp sợ của cậu thiếu niên, dùng thanh âm chỉ có Kỷ Lăng nghe thấy, khẽ nói bên tai cậu: “Sẽ có người tới cứu ngài.”.