Sau Khi Trùng Sinh Đám Vai Ác Đều Yêu Tôi

Chương 12: Giải Cứu




Đặng Đông đang định ra tay thì sững ra mấy hồi vì tiếng gào thét của Kỷ Lăng, đến khi hoàn hồn lại thì phần thuốc phá hủy gen kia đã rơi vào tay Kỷ Lăng.

Cậu ta nhìn bàn tay trống hoác của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Lăng với vẻ ngơ ngác:???

Kỷ Lăng cũng nhìn lại cậu ta, biểu cảm có hơi cứng đờ.

Khi bầu không khí sắp sửa rơi vào trạng thái quái dị…

Kỷ Lăng suýt chút nữa đã phá vỡ thiết lập nhân vật, cậu đảo tròng mắt một vòng, liếc nhìn Đặng Đông một cái rồi hừ lạnh: “Chuyện còn lại để đó cho tôi, cậu phắn sang một bên đi.”

Đặng Đông ngớ cả người, chỉ trong tích tắc đã lộ ra vẻ bừng tỉnh, hóa ra cậu Kỷ muốn tự mình ra tay! Cũng phải thôi, có thể tự tay hành hạ một người xuất sắc như thế thì kích thích biết bao nhiêu kia chứ, suýt chút nữa thì mình đã vượt quá chức phận rồi, đến cả người cậu Kỷ ngắm tới mà cũng dám đụng vào…

Đặng Đông ngượng ngùng cười: “Vâng, tôi hiểu.”

Kỷ Lăng thấy Đặng Đông không phát hiện ra điều gì khác, cứ thế nghe lời đứng qua một bên thì thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù cậu hận không thể ném phứt củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài ngay lập tức, nhưng thứ đồ chơi nguy hiểm thế này ngộ nhỡ rơi vào tay người khác, rồi lại vô tình đâm vào người Ninh Ngọc thì khi đó muốn khóc cũng không khóc nổi, vẫn nên tự mình cầm lấy thì tốt hơn.

Cậu vừa cầu cho Brendon tới nhanh một chút, vừa cầm kim tiêm đi đến trước mặt Ninh Ngọc “diễu võ giương oai”.

Ninh Ngọc lạnh lùng nhìn cậu, đáy mắt toát lên vẻ chán ghét, căm tức.

Anh ta cắn chặt răng, gương mặt cũng hiện rõ vẻ căng thẳng, giống như hận không thể cùng chết chung với cậu vậy!

Kỷ Lăng bị nhìn như thế thì cực kỳ chột dạ, thầm nghĩ, người anh em, xin lỗi anh nhé, tôi cũng chỉ vì muốn sống sót mà quay về nhà thôi… Tôi đảm bảo với anh sẽ không thực sự động tay động chân với anh đâu, nhất định sẽ gói ghém anh cho thật tốt rồi mới đưa đến tay Brendon.

Anh là người thấu tình đạt lý, hiền lành vị tha như thế, nếu như anh biết rõ chân tướng ắt sẽ thông cảm cho tôi thôi đúng không? Nếu như tôi có thể quay về, nhất định tôi sẽ không quên công ơn trời biển này của anh!

Sẵn nhắc về kiếp trước, vì cậu bắt cóc Ninh Ngọc còn suýt chút nữa hủy hoại anh ta, nên đã khiến Brendon giận dữ tột cùng, vì muốn bảo vệ cho Ninh Ngọc nên đã để anh ta vào nhà mình ở.

Cũng chính khoảng thời gian ở nhà Brendon ấy, Brendon càng ngày càng thích một Ninh Ngọc vừa dũng cảm lại vừa bất khuất, mà Cảnh Tùy cũng vì thế mà có những cơ hội được tiếp xúc với Ninh Ngọc, giúp cặp công thụ nảy sinh tình cảm với nhau lần đầu tiên!

Nghĩ đến tầm quan trọng của tình tiết này… Kỷ Lăng hít một hơi dũng khí tiến đến gần Ninh Ngọc thêm nữa, lắc lư phần thuốc phá hủy gen trước mặt anh ta, nở một nụ cười đểu cáng cùng cực, phác họa cực kỳ chuẩn mực dáng vẻ một kẻ tiểu nhân đắc chí, phá lên cười nói: “Không phải vừa nãy anh còn phách lối lắm à? Sao giờ không nói nữa đi?”

Ninh Ngọc nhìn cậu chằm chằm, hơi thở dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, nhưng cơn rét buốt thấu xương trong đôi mắt như thể muốn băm cậu ra làm nghìn mảnh.

Anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Cậu giết chết tôi luôn đi!”

Sao lại thế được! Tôi có tự sát cũng không đi giết anh đâu, Kỷ Lăng nghĩ thầm như thế, trên mặt lại nở một nụ cười lạnh lẽo: “Muốn chết ư, đâu có dễ vậy được.”

Đôi mắt Kỷ Lăng dừng ở rất lâu trên người người đàn ông anh tuấn ngút ngàn đang mặc người làm thịt.

Không ngờ người này lại là một người bướng bỉnh khó thuần như thế, khiến người ta nảy sinh một thứ cảm giác khó hiểu… rằng nếu như có thể khiến anh ta cam nguyện quỳ xuống phục tùng dưới chân mình sẽ có thành tựu biết chừng nào.

Dừng dừng dừng! Kỷ Lăng cảm thấy nhất định là mình đang nhập vai sâu quá rồi, lại có thể nảy sinh ra những ý tưởng đáng sợ như vậy.

Thuốc phá hủy gen không thể dùng đến được, cả đời này cũng sẽ không dùng được, vậy nên cậu chỉ có thể hành động theo kiểu dựa vào mồm mép của mình làm nhục Ninh Ngọc để miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Kỷ Lăng hít sâu một hơi, một tay nắm lấy cổ áo Ninh Ngọc kéo xuống một chút, làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của người đàn ông, cậu chậc chậc mấy tiếng, đôi mắt trắng trợn mang theo ý: ‘Xem thường tôi thì thế nào, bây giờ chẳng phải anh đang ở trong tay tôi, mặc tôi muốn làm gì thì làm hay sao?’ Muốn làm gì thì làm đi ~ Muốn làm gì thì làm đi, muốn làm gì thì làm đi chứ ~

Kỷ Lăng ‘hừ’ một tiếng theo bản năng, vươn tay phải nhấc cằm Ninh Ngọc lên, chịu đựng hơi thở nóng hổi phả lên mặt, nói với vẻ hung tợn: “Tôi sẽ cho anh biết, cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.”

Đặng Đông đứng một bên nhìn mà muốn gấp gáp hộ luôn, cậu ta thầm nghĩ sao mà cậu Kỷ không ra tay luôn đi, có phải dài dòng văn tự quá rồi không? Cậu ta nhìn vóc người đầy quyến rũ của Ninh Ngọc đang bị kẹt ở nơi đó không động đậy được, không kiềm được nuốt nước miếng cái ực, hận mình không thể tiến lên đoạt lấy vật trong tay Kỷ Lăng, nhưng rốt cuộc, cậu ta cũng không có lá gan cắt ngang nhã hứng của Kỷ Lăng… chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Chờ cậu Kỷ chơi xong rồi thì biết đâu sẽ đồng ý cho cậu ta chơi thêm một chút, thế cũng được…

Kỷ Lăng “hèn hạ, vô sỉ, hung thần ác sát” đứng trước mặt Ninh Ngọc cả ngày trời, tay huơ huơ bình thuốc phá hủy gen trước mặt anh ta, nhìn thì giống vẻ kiêu ngạo thiếu đòn vậy thôi chứ trong lòng cậu đang gấp phát điên lên được…

Bởi vì cậu sắp hết cái để nói rồi!

Tại sao Brendon còn chưa tới nữa!

Lồng ngực Ninh Ngọc phập phồng, mồ hôi tuôn xối cả thấm ướt vạt áo anh ta, trông chật vật vô cùng, thế nhưng trong đôi mắt màu xanh lá cây vẫn mang thần thái sắc bén như cũ, sau một khoảng lặng yên ngắn ngủi, anh ta nhìn Kỷ Lăng, cười nhạo cậu: “Thật à… Tôi nhìn nãy giờ, cậu cũng có dám giết tôi đâu.”

Đôi mắt Kỷ Lăng trợn trừng, trông hệt như mèo giẫm phải đuôi, cất giọng the thé: “Ai không dám giết anh chứ!”

Chân mày Ninh Ngọc nhướng lên, anh ta nhìn chòng chọc cậu với vẻ khinh miệt: “Vậy thì cậu cứ ra tay cho tôi xem thử đi.”

Kỷ Lăng mạnh mẽ phản bác: “Giết chết anh vậy thì lợi cho anh quá rồi!”

Ninh Ngọc nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi thấy cậu không dám thì có.”

Kỷ Lăng giẫm mạnh chân: “Anh muốn khích tôi ra tay chứ gì? Đừng có mơ!”

Ninh Ngọc nói: “Thế thì sao nào? Cậu có giỏi thì cứ ra tay đi…” Anh mở to mắt, trong đôi mắt ấy tràn đầy vẻ châm chọc đầy buốt giá, rồi anh gằn từng chữ một: “Hay là, cậu sợ Bệ hạ sẽ trách cứ cậu.”

Kỷ Lăng nghe thấy thế thì vẻ mặt “giận đến không kiềm chế nổi”, cái lùm mía nó, anh nói câu nào khác thì tôi còn có thể làm bộ nhẫn nhịn một tí, nhưng anh nhắc đến Cảnh Tùy thì là anh đang chọc đến vảy ngược của nguyên chủ rồi, không cho biết nếm mùi đau khổ thì không xong đâu!

Bàn tay níu lấy cổ áo Ninh Ngọc của cậu dùng sức quá nhiều nên run rẩy, bỗng dưng cậu nâng tay phải lên kề sát ống tiêm ngay cổ anh ta, hung ác dọa: “Anh đừng có tưởng bở là tôi sẽ không làm gì anh.”

Ninh Ngọc phá lên cười, đôi mắt lạnh giá: “Vậy thì cậu nói được làm được đi.”

Kỷ Lăng: “...”

Anh hai à anh bị gì vậy, cho bậc thang đi xuống giùm đi chứ? QAQ

Tôi biết anh sống một đời “chết vinh còn hơn sống nhục”, chắc chắn sẽ không cúi đầu trước thế lực xấu xa… Nhưng làm người đôi lúc cũng phải biết co biết giãn chứ, tình huống đặc biệt thì phải xử lý bằng phương pháp đặc biệt, giữ gìn cánh rừng xanh thì sợ gì mai này không có củi đốt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà.

Một con kiến hôi như tôi còn biết sống cho qua ngày đoạn tháng… anh hùng hổ dọa người như thế là đang làm khó tôi lắm, biết không.

Cho nên, tại sao tới giờ này rồi mà Brendon vẫn chưa tới!

Cuối cùng Kỷ Lăng cũng bắt đầu hơi luống cuống, cậu thầm nghĩ kỳ này khác với kỳ trước, đây cũng chỉ là ý muốn nhất thời của mình, biết đâu Ninh Ngọc không biết nên chưa kịp cầu cứu? Kỷ Lăng nghĩ đến đó thì thấy cả người bắt đầu bất ổn, vở kịch này làm sao diễn tiếp được đây…

Cậu trừng mắt nhìn chòng chọc Ninh Ngọc.

Ninh Ngọc cùng lạnh lùng nhìn lại cậu.

Đặng Đông nhìn tình cảnh trước mắt mà đần thối cả ra.

Chẳng hiểu tại sao mà cậu ta lại có cảm giác rất quái lạ, cứ như thể Ninh Ngọc rất muốn Kỷ Lăng ra tay, nhưng Kỷ Lăng lại chẳng dám ra tay… Không không không, đây chắc chắn là ảo giác của cậu ta thôi.

Sao mà cậu Kỳ lại không dám ra tay cho được!

Bầu không khí rơi vào sự yên lặng đáng sợ.

Cho đến khi một tiếng vang lớn đột ngột truyền tới, phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này!

Cánh cửa kim loại dày nặng ầm ầm sụp đổ, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng theo đó xuất hiện tại cửa.

Anh ấy đứng ngược sáng, gương mặt lạnh như tiền đứng dưới bóng mờ lộ ra góc cạnh rất rõ ràng, mang một mái tóc màu đỏ đậm, một đôi mắt màu xám nhạt toát ra sát ý lẫm liệt khiến người ta không rét mà run… Người tới không phải Brendon thì còn ai!

Vẻ mặt vui mừng của Kỷ Lăng khựng lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông từ trên trời lao xuống, cứ như cậu đang nhìn siêu anh hùng cứu cậu từ trong biển lửa vậy!

Cuối cùng anh cũng tới rồi!

Vẻ mặt sợ hãi của Đặng Đông cũng lộ ra rõ ràng, đôi môi run rẩy vì sợ hãi, thiếu điều muốn ngồi bệt mông xuống đất.

Sao, sao lại như thế được!

Chỉ có một mình Ninh Ngọc tạm coi như bình tĩnh, anh ta khẽ khàng thở phào một hơi, cơ thể căng thẳng suốt từ nãy giờ từ từ thả lỏng.

Cuối cùng cũng tới rồi.

Brendon xông vào, vừa liếc mắt đã thấy Ninh Ngọc quần áo xốc xếch đang bị trói trông rất khổ sở, mà một tay Kỷ Lăng đang cầm thuốc phá hủy gen kề lên cổ Ninh Ngọc.

Con ngươi anh ấy co rút, sải bước tiến lên siết chặt cổ tay Kỷ Lăng, lạnh lùng quát: “Cậu đang làm gì vậy!”

Kỷ Lăng đau đến mức kêu lên một tiếng, buông bàn tay đang giữ thuốc phá hủy gen để nó lăn lốc trên mặt đất, lăn đến bên chân Brendon.

Nhìn thấy vẻ tức giận đến mức không thể kiểm soát được vẻ mặt của Brendon, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cậu vẫn sợ đến mức tái xám mặt mày theo bản năng.

Brendon nhìn thấy mặt mũi tái nhợt hẳn đi của Kỷ Lăng thì ngẩn ra một chốc, như thế có một chậu nước lạnh xối thẳng từ trên đỉnh đầu anh ấy xuống.

Cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại từ cơn tức giận kia.

Sau khi anh ấy nhận được tín hiệu cầu cứu của Ninh Ngọc thì lập tức chạy tới đây, chỉ biết rằng Ninh Ngọc đang gặp nguy hiểm chứ cũng không biết kẻ chủ mưu là ai, bởi vì kiếp này có quá nhiều chuyện đã thay đổi.

Ban đầu Brendon cũng không hề liên tưởng đến Kỷ Lăng… Anh ấy vừa xông vào đã thấy thuốc phá hủy gen, rồi nghĩ đến công dụng của thứ thuốc này nên nỗi giận dữ không sao kiềm chế bộc phát, vậy là theo bản năng tiến lên ngăn cản Kỷ Lăng.

Bấy giờ tỉnh táo lại, Brendon mới nhận ra sự hấp tấp ban nãy của mình, bèn chậm rãi thả tay ra.

Nếu như là Kỷ Lăng thì hẳn mọi chuyện sẽ không giống như nó đang hiển hiện bên ngoài.

Thật ra thì kiếp trước cũng đã từng xảy ra chuyện y hệt rồi.

Kiếp trước, sau khi Kỷ Lăng bị anh ấy đuổi cổ khỏi Bộ Quân sự, vì căm ghét nên đã sai người bắt cóc Ninh Ngọc, khi đó cũng là anh ấy đến cứu, khi đó Kỷ Lăng đã sắp sửa ra tay thành công với Ninh Ngọc rồi, nên anh ấy không hề do dự xuất chiêu đá Kỷ Lăng bị thương.

Lần ấy anh ấy đã để mặc cho nỗi tức giận, chán ghét trong lòng mình chi phối, nên đã bỏ qua rất nhiều chi tiết vốn nên phát hiện ra từ lâu.

Mãi cho đến khi Kỷ Lăng đã chết đi bao nhiêu năm, anh nhớ lại đoạn ký ức kia vô số lần thì mới dần dà nhận ra, có lẽ năm ấy mình đã trách nhầm cậu thiếu niên đó rồi.

Khi ấy Kỷ Lăng đã chiếm thế thượng phong, nếu như cậu thật sự muốn ra tay hại Ninh Ngọc thì làm sao lại để mình có cơ hội cứu một Ninh Ngọc hoàn toàn lành lặn ra kia chứ? Kỷ Lăng vốn dĩ có vô số cách thức có thể khiến mình không thể đến cứu kịp, Brendon hiểu quá rõ mớ thủ đoạn đê hèn của đám quý tộc Đế quốc sống xa hoa kia, cũng biết họ có thể làm đến mức độ nào… thế nhưng Kỷ Lăng không hề làm như vậy.

Thật ra thiếu niên ấy cũng không muốn tổn thương đến ai cả… Chẳng qua cậu không nuốt trôi cơn tức này được, lại quá ghen tị với Ninh Ngọc nên mới dùng cách thức này để vớt vát mặt mũi.

Dù cho anh ấy có không đến, hẳn cậu cũng sẽ không thật sự ra tay làm hại Ninh Ngọc.

Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ sống quá phóng khoáng lại có phần sĩ diện hão mà thôi… Nhưng khi ấy Brendon không nhận ra điều này.

Anh ấy đã làm cậu tổn thương.

Brendon nghĩ đến đó thì lòng đau như cắt, nỗi ân hận hệt như một tảng đá lớn đè lên lồng ngực anh ấy nặng trĩu, khiến anh ấy như nghẹt thở.

Anh ấy quay đầu nhìn Ninh Ngọc đang bị trói trên ghế, lẳng lặng đi đến, bóp nát ổ khóa kim loại cứng rắn chỉ với một tay.

“Rắc rắc”, vòng kim loại đặc chế trong tay anh ấy vỡ vụn thành từng mảnh… Brendon cúi đầu nhìn một chốc, đảm bảo Ninh Ngọc không có thương tích gì, chỉ là bị bỏ thuốc nên cơ thể tạm thời không còn sức lực mà thôi.

Kiếp này cậu ấy vẫn như thế… Rõ ràng ở thế lấn lướt, nhưng cuối cùng vẫn chẳng đành lòng làm tổn thương người khác, chỉ nói mấy lời mồm mép mà thôi.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này một lần nữa, Brendon đã khẳng định chắc nịch suy đoán của mình.

Nếu như Kỷ Lăng thật sự muốn tổn thương người khác thì cần gì phải nói lời dông dài, chẳng dám ra tay như vậy?

Brendon xoay người lại, đờ ra khi nhìn trông thấy sắc mặt tái nhợt của cậu thiếu niên, lòng anh ấy luống cuống, sự hối hận đan xen nỗi đau khổ lẫn tiếc thương cho cậu… Tại sao ngày trước mình lại không nhìn thấy được chuyện này? Tại sao lại khiến cậu đau lòng như thế? Thân là một Nguyên soái của Bộ Quân sự, vậy mà lại đi trách cứ một đứa trẻ vẫn còn chưa thông hiểu sự đời.

Đúng thật quá quắt.

Brendon mím chặt môi, màu xám tro của đôi đồng tử chất đầy sầu muộn.

Đời này được sống lại, anh ấy đã thề sẽ không bao giờ hiểu lầm hay tổn thương cậu nữa, mà sẽ cố gắng bảo vệ cậu cho tốt.

‘Thật ra thì, bản thân mình cũng rất muốn gặp lại cậu thiếu niên này, lần trước, mình đã chẳng thể ngăn cản được chuyện cậu rời đi, cũng chẳng có lý do nào thích hợp để đến tìm cậu.’

Chỉ có thể dựa vào trí nhớ phác họa hình dáng của cậu, nhưng anh ấy nào có ngờ… lần gặp lại tiếp theo của họ lại ở trong tình cảnh thế này.

Nhớ về việc mình từng phụ lòng Kỷ Lăng ở kiếp trước, nhớ lại khi nãy mình đã có hành động nóng nảy thế nào khiến đôi mắt Brendon lóe lên nỗi tự trách khôn nguôi, bàn tay buông thõng hai bên siết chặt thành đấm, trong cổ họng như mắc kẹt thứ gì vậy…

Nhất thời, anh ấy không biết mình nên nói gì đây.

Kỷ Lăng nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của Brendon rồi lại trông thấy hai nắm tay siết chặt của anh ta, nhớ tiếp đến khi nãy anh ta bóp nát vòng kim loại như bóp một miếng đậu phụ thì nuốt nước bọt một cái “ực”, trong lòng phát hoảng cả lên… Khung cảnh bị Brendon vung tay đập cho một chưởng đến mức hộc máu bất tỉnh ở kiếp trước khiến cậu nhớ đến đã thấy sợ.

Trong lòng Kỷ Lăng lệ đẫm bờ mi, thiếu điều muốn quỳ xuống xin tha, nhưng vì tình tiết truyện…

Cuối cùng cậu vẫn lấy hết sức lực tiến về trước một bước!

Đừng thấy nó chỉ là một bước đi bé xíu, nhưng đây là bước tiến dài mà cậu cố gắng chỉ để quay về nhà đấy!

Lần này tính ra cậu còn quá trớn hơn kiếp trước, ngay cả thứ nguy hiểm như thuốc phá hủy gen này cũng lấy ra rồi, chắc chắn Brendon sẽ nổi trận lôi đình hơn nữa, nhưng vì tình yêu của mấy người, tôi cắn rơm cắn cỏ làm đấy!

Kỷ Lăng ngước nhìn Brendon với vẻ chẳng hề kiêng dè, hất đầu lên bắn ra ánh mắt khiêu khích, cắn răng nói: “Anh muốn gì đây?”

Brendon nhìn cậu hồi lâu, nhấc chân…

Trái tim Kỷ Lăng đập bùm bùm như nổi trống, thầm nghĩ, kiểu này là bị ăn đòn chắc rồi! Nhưng lúc này con chim cút Đặng Đông vốn đang đứng run lẩy bẩy rúc ở một góc đột ngột nhào ra, liều mạng ôm lấy Brendon vừa mới nhấc chân lên, run rẩy cầu xin: “Thưa ngài Nguyên soái, xin, xin ngài đừng trách cứ cậu Kỷ… Đây đều là mưu kế của tôi cả...”

Brendon: “...”

Kỷ Lăng: “...”

Nói thật chứ, đúng là Kỷ Lăng có hơi cảm động thật đấy.

Cậu nhìn Đặng Đông, thằng đệ này của cậu run như cầy sấy, sợ đến mức muốn ra quần đến nơi mà vẫn bất chấp xông ra cầu xin tha thứ cho mình! Thật sự còn khiến người ta xúc động hơn cái hồi Trung tướng Hawke ra giải vây… Nhưng mà! Tại sao lần nào tôi chờ đến cái khoảnh khắc mình bị vả mặt thì đều có người nhảy ra can ngăn thế này! Tôi không có mượn mà!

Hơn nữa, chuyện này là một người ủ mưu một người làm, đúng là thuốc phá hủy gen do Đặng Đông lấy, nhưng việc bắt cóc Ninh Ngọc là do chính cậu sai khiến, vậy nên dù cho Đặng Đông là loại người như thế nào thì đó cũng không phải lý do mình được quyền đẩy cậu ta ra làm tấm bia.

Còn nữa, cậu đây thân là một nam phụ phản diện, chuyện kéo thù hận này đâu thể không làm chứ, không ai được quyền cướp đoạt công việc với cậu hết!

Kỷ Lăng trừng to mắt quát Đặng Đông: “Cậu biến qua một bên, đừng có mà xin xỏ anh ta!”

Vừa dứt lời lại tiếp tục hất cằm về phía Brendon, bổ sung: “Việc cậu ta có lá gan động vào Ninh Ngọc, cũng chỉ vì dựa theo lệnh của tôi mà làm.

Anh có giỏi thì trút lên đầu tôi này!”

Đặng Đông vốn cắn răng lao ra cũng chỉ vì sợ Kỷ Lăng sẽ có chuyện.

Nếu như Kỷ Lăng mà thật sự gặp phải chuyện gì, đến khi đó Đại Công tước Carlos nhất định sẽ không để cậu ta yên thân đâu.

Dù cả Carlos lẫn Brendon đều là những đối tượng mà cậu ta không tài nào trêu vào nổi, nhưng Đặng Đông cảm thấy Carlos còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so với Brendon… Dù sao cùng lắm Brendon sẽ giết chết cậu ta, chứ còn Carlos có thể sẽ khiến cậu ta sống không bằng chết…

Nhưng cậu ta nào có ngờ được việc cậu Kỷ lại là một người có tấm lòng nghĩa khí như thế, khi đối mặt với một Nguyên soái nổi trận lôi đình lại tự nguyện vì người bạn chỉ mới giao thiệp sương sương ra mặt, tức thì cảm động đến mức khóc bù lu bù loa.

Brendon: “...”

Anh ấy nhìn gương mặt đang ra vẻ khiêu khích của Kỷ Lăng, lại nhìn qua Đặng Đông nước mắt giàn giụa vì cảm động… Thật sự anh ấy đâu có định ra tay làm gì Kỷ Lăng, sao anh ấy có thể vì chút chuyện cỏn con này mà tổn thương Kỷ Lăng được kia chứ? Nhưng tại sao lúc nào cũng có người cho rằng mình sẽ hại cậu vậy?!

Anh ấy nhìn Đặng Đông…

Đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh như băng.

Hơn nữa kẻ này còn là tên đầu sỏ nữa? Kỷ Lăng chỉ là một đứa trẻ hơi xốc nổi mà thôi, cậu ấy vốn không hề có ý tổn thương ai, có một tấm lòng chân thành, chỉ vì bản thân ở trong một tầng lớp quý tộc như thế, bên cạnh cũng toàn là một đám bạn bè tồi tệ hư hỏng nên mới khiến cậu làm những hành động thế này.

Hơn nữa, Kỷ Lăng hiền lành đến mức tự nguyện đứng ra bảo vệ cho loại người như Đặng Đông, làm sao cậu có thể lấy ra cái thứ thuốc phá hủy gen này kia chứ? Chắc chắn là do Đặng Đông lấy ra, tên công tử bột nhà họ Đặng này làm chuyện xấu nhiều không kể xiết, Brendon cũng nghe phong thanh một chút, nhưng trước giờ chuyện này không liên quan gì đến anh ấy nên anh không buồn bận tâm thôi.

Cũng bởi vì loại người như Đặng Đông mới đẩy thiếu niên vào con đường xấu, tất cả là vì đám người này đã đầu độc cậu…

Brendon nhất thời sinh ra ý muốn giết người, tất cả lửa giận đều tập trung thiêu đốt Đặng Đông, khí thế lạnh lùng nghiêm nghị càn quét qua.

Anh ấy quát một tiếng “Tránh ra” rồi nhấc chân đạp bay Đặng Đông ra ngoài!

Đặng Đông bay thẳng ra ngoài đập vào một vách tường, xụi lơ trên nền đất khạc ra một búng máu, hơi thở mong manh nằm đấy, không cựa quậy gì nữa.

Nhưng Brendon chỉ thờ ơ liếc nhìn một thoáng rồi dời ánh mắt đi.

Sau đấy, anh ấy tiến lên một bước, chân giẫm thẳng lên kim tiêm thuốc phá hủy gen khiến nó nát bấy.

m thanh thủy tinh tan vỡ vang dội trong căn phòng rất mực yên tĩnh, hệt như một tiếng sấm vang trời xé toạc màn đêm yên lặng, từng đợt da gà nổi đầy lên vì sợ hãi.

Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, nỗi sợ hãi khiến cậu quên cả nhúc nhích.

Người đàn ông cao lớn khoác trên mình bộ quân phục màu đen tuyền, gương mặt lạnh căm, bên dưới bờ môi mím chặt là chiếc cằm đang căng ra, sợi tóc đỏ nhạt trông cứ như được nhuốm bởi màu của máu.

Dù anh ấy đứng yên tại chỗ thì vẫn khiến người khác dấy lên nỗi sợ hãi trong lòng.

Đây chính là… chiến thần Đế quốc khiến biết bao dị tộc sun vòi sợ hãi.

Giờ phút này Kỷ Lăng đã cảm nhận hết sức sâu sắc về câu miêu tả ấy.

Mà Brendon lần này trông còn đáng sợ hơn đời trước nhiều.

Vẻ mặt Kỷ Lăng cứng đờ, tái nhợt, trong lòng khóc không ra nước mắt.

Cậu lén lút nhìn qua Đặng Đông xụi lơ trên đất chẳng biết còn sống hay đã chết, âm thầm suy tính xem liệu mình có thể ngăn cản một cú đánh chất đầy phẫn nộ của Brendon không, chắc cậu không bị đánh chết thật đâu nhỉ…

Đây là tình cảnh sắp sửa thoát game hay sao…

Brendon nhìn thiếu niên ngơ ngác trước mặt mình, chầm chậm bình tĩnh lại khỏi cơn tức tối vừa rồi.

Anh ấy nào nỡ lòng trách cứ cậu thiếu niên này dù chỉ một chút, vậy nên anh mới trút hết cơn tức của mình lên Đặng Đông, ra tay không hề lưu tình tí nào.

Nhưng khi tỉnh táo lại, hành động ban nãy của mình có lẽ là đã dọa thiếu niên mất rồi, khiến cậu hiểu nhầm mình đang tức giận với cậu.

Brendon âm thầm khổ não không thôi.

Anh ấy nhìn đôi mắt xinh đẹp màu xanh da trời của thiếu niên, lại nhớ đến những chuyện ở kiếp trước, cuối cùng dừng lại tại khoảnh khắc ngày ấy ở nơi núi đao biển lửa, cậu thiếu niên đã xuất hiện trước mặt anh ấy, với cặp mắt sáng ngời hệt như một ngôi sao đang tỏa hào quang chói mắt ấy… Khung cảnh ấy đã khắc sâu vào linh hồn anh ấy từ lâu, để rồi sau đó bao nhiêu năm ròng khiến anh ấy chìm trong nỗi ân hận đau đớn, dày vò.

Chỉ vì cung cách đối xử thường nhật của cậu thiếu niên nên khiến cho ai ai cũng hiểu nhầm cậu, ngay cả mình cũng không hề nhìn thấy chân tướng sớm hơn, mà phải để đến khi cậu chết đi mới thấu tỏ được.

Cũng may, lúc này cậu vẫn còn sống.

Tất cả đều có cơ hội cứu vãn…

Brendon nghĩ đến đấy thì con tim vốn sắt như đá chẳng bao giờ dao động sợ hãi, lần đầu tiên vì một người nào đó mà cảm nhận thấy thứ cảm xúc khác lạ.

Lần này, anh ấy muốn kề cận bên cậu.

Brendon thả nắm tay ra, cố gắng thể hiện một gương mặt tự cho là dịu dàng, muốn an ủi thiếu niên đang sợ hãi khôn cùng.

Thế nhưng anh ấy vừa bước lên một bước.

Đã trông thấy sắc mặt thiếu niên trắng không còn một giọt máu, lảo đảo lùi về sau, trong đôi mắt màu xanh da trời kia chất chứa đầy nỗi hoảng sợ!.