"Cố Chỉ, hiện tại ánh sáng chiếu chói mắt, em kéo rèm cửa lại đi."
Cố Chỉ nhìn một cái, đứng lên, đem rèm cửa thả xuống.
Lại nói Nhất Trung giống như là một đóa hoa lạ, trên phương diện học tập yêu cầu nghiêm khắc còn chưa tính, nhưng từng chi tiết cũng muốn tìm tòi nghiên cứu cẩn thận, việc này Cố Chỉ rất là không hiểu được.
Nói ngay đến bức rèm này, vì thẩm mỹ mà đặc biệt mua mấy cái ruy-băng màu lam thắt thành nơ bướm, hơn nữa độ cao so với những rèm cửa khác cũng phải bằng nhau.
Cũng không biết lãnh đạo trường có phải cung Xử Nữ hay không.
Cố Chỉ thả rèm cửa xuống, nhất thời cảm thấy phòng học tối hơn rất nhiều, ít nhất không chói mắt giống lúc trước.
Chờ tới thời điểm trời hoàn toàn tối, Cố Chỉ lại đem rèm cửa buộc lên.
Cố Chỉ ngồi bên cạnh Thẩm Úc, cảm giác vô cùng thoải mái.
Gió mùa hè nhẹ nhàng khoan khoái thổi tóc Thẩm Úc bay bay, Cố Chỉ lấy tay chống đầu, cảm thấy bạn học nhỏ càng nhìn càng đẹp.
Giờ tự học buổi tối luôn luôn buồn chán, vì nâng cao tiến độ, thời gian tự học buổi tối của cấp ba đã đổi từ mười giờ thành mười một giờ mới kết thúc.
Có điều tất cả mọi người tựa hồ đã quen với loại tiết tấu này, chỉ có Thẩm Úc ghé vào trên bàn ngủ.
Cố Chỉ có chứng mất ngủ nghiêm trọng, thường xuyên cả đêm ngủ không yên, nhưng nhìn Thẩm Úc ngủ nhu thuận như thế, tự mình cũng có chút buồn ngủ.
Cố Chỉ cảm thấy là lạ, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Úc không khỏi lại ôn nhu thêm vài phần.
Cố Chỉ vẫn luôn nghĩ mình không phải người có tình, trước đây cha mẹ chớp nhoáng kết hôn, sau lại đều có người bên ngoài, sau đó lại tự lập gia đình riêng. Mà hắn tựa hồ chính là một người dư thừa.
Bởi vậy sống mười chín năm, làm việc cho tới bây giờ đều là mạnh mẽ vang dội, không chút lưu tình.
Duy chỉ khi đối mặt với bạn học nhỏ bên cạnh, âm thanh nói chuyện cũng không khỏi mềm hơn vài phần, sợ dọa đối phương.
Phần tình cảm này nói không rõ, nhưng Cố Chỉ lại vô cùng hưởng thụ cùng quý trọng.
"Thẩm Úc, đứng lên!"
Không biết từ lúc nào giáo viên Tiếng Anh đã đi tới trước mặt hai người, mặt xanh mét, rất mất hứng.
"Suốt ngày không lo học chỉ biết ngủ, cậu nhìn bài kiểm tra học kỳ của mình xem, sai be bét."
Thẩm Úc bị dọa đến đứng lên, nhìn thấy giáo viên đứng bên cạnh liền xấu hổ cúi đầu.
Cậu phản ứng chậm, có đôi khi còn chưa kịp hiểu hết giáo viên đã bắt đầu nói đề tiếp theo, hơn nữa tay cầm bút căn bản không nghe theo cậu, mỗi khi làm bài thi luôn làm không xong.
"Thưa cô, em xin lỗi."
Đi học đúng là không nên ngủ.
Nhưng giáo viên Tiếng Anh làm sao có thể chấp nhận lời xin lỗi của cậu, ngữ khí nói chuyện rất không tốt: "Cậu xem cậu là loại người gì, đã ngu ngốc thì ở nhà đi. Đừng đi học làm ảnh hưởng hình ảnh của trường!"
"Cậu nhìn những câu này đi, rõ ràng là câu hỏi cho không điểm, vì sao vẫn sai?"
Thẩm Úc tuy rằng phản ứng chậm, nhưng không phải thằng ngốc, ngay lập tức biết giáo viên đang sỉ nhục mình.
Cậu ấp úng nửa ngày, muốn phản bác, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt chanh chua của giáo viên Tiếng Anh Thẩm Úc chỉ có thể đỏ mắt.
"Cô cũng nói những câu này là cho không điểm, vậy sao còn muốn trừ điểm của bạn học Thẩm?"
Con ngươi màu nâu của Cố Chỉ giống như rắn độc, lạnh lùng nhìn về phía giáo viên: "Cô đừng miệng phun đầy phân, em sắp ói rồi."
Giáo viên Tiếng Anh giật giật khóe miệng, tay run rẩy mà chỉ vào Cố Chỉ, kết quả phát hiện chính mình không nhận ra học sinh này, nhất thời tiến thoái lưỡng nan (Hạ bất lai đài - không xuống đài được, ý chỉ việc khó xử, không biết làm như thế nào, không kết thúc được).
Mà Thẩm Nhất Hòa ngồi phía trước cũng không quá thích vị giáo viên Tiếng Anh này.
Bởi vì giáo viên Tiếng Anh mỗi lần đều sẽ đem học sinh có thành tích kém mắng một trận.
Bình thường mắng Thẩm Úc xong sẽ mắng hắn.