Hiệu phó nhìn hai nam sinh trước mặt, luôn cảm thấy nam sinh có dáng người cao hơn kia đã từng gặp ở đâu đó.
Thời điểm hắn còn đang suy nghĩ, Lí Dung trước mắt đã rưng rưng, trên mặt lộ vẻ điềm đạm đáng yêu: "Hiệu phó, thầy nói xem tôi cần cù chăm chỉ chân thành dạy học nhiều năm như vậy là vì cái gì, còn không phải là hy vọng học sinh có tiền đồ rực rỡ như hoa sao? Nhưng tôi có như nào cũng không nghĩ tới mình cư nhiên sẽ có một ngày gặp chuyện như này.."
Nói xong, Lí Dung bật khóc.
Hiệu phó đang tự hỏi ngay lập tức ngừng suy nghĩ, vội vàng không coi ai ra gì mà an ủi cô ta: "Cô Lý, cô là giáo viên nòng cốt của Nhất Trung chúng ta, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Chỉ cùng Thẩm Úc.
Ánh mắt nhất thời trở nên hung dữ, ngón tay chỉ chỉ trước ngực Cố Chỉ: "Số điện thoại của cha mẹ cậu là bao nhiêu?"
Cố Chỉ không nói chuyện, nhưng Thẩm Úc ở một bên lại xiết chặt nắm tay, ánh mắt vẫn ẩn nhẫn lập tức trở nên cương quyết.
"Hiệu phó, là cô Lý mắng em trước!"
Mà hiệu phó lại giống như nghe được một chuyện cười lớn, nói với Nghiêm Khoan: "Thầy Nghiêm, thầy xem học sinh thầy dạy dỗ như nào, mau gọi điện thoại cho phụ huynh."
"Hiệu phó, việc này thật sự không cần.."
"Không cần cái gì?" Hiệu phó không kiên nhẫn nhìn Nghiêm Khoan chằm chằm, mặc kệ hắn nói như thế nào Nghiêm Khoan vẫn không gọi điện thoại.
Ngay sau đó, Nghiêm Khoan lại nghe thấy giọng hiệu phó mang theo ghét bỏ vang lên: "Nếu thành tích kém thì phải chịu giáo viên mắng, mặc kệ nói như thế nào thì cô Lý cũng không dùng cách xử phạt về thể xác học sinh."
Nghiêm Khoan tức giận không nhịn được, mặt đỏ lên, nhưng gia giáo khiến hắn không nói được lời khó nghe.
"Hiệu phó, nếu vậy tôi cảm thấy chúng ta không còn gì để nói." Nghiêm Khoan ngồi xuống ghế làm việc, bất đắc dĩ nói.
Giáo viên không có tiết buổi sáng giờ phút này đều ở lại văn phòng làm việc, bởi vậy đều nghe được lời hiệu phó, trong lòng cũng không thoải mái.
Bọn họ lúc trước nếu lựa chọn nghề giáo viên thì đều muốn suy nghĩ từ góc độ lợi ích của học sinh.
Đây là điều khắc trong tâm khảm của từng giáo viên.
Mà trong lời nói của hiệu phó lại lạnh lùng không có tình người.
Bởi vậy, tất cả mọi người đều đồng tình nhìn hai học sinh.
Cuối cùng dưới yêu cầu mãnh liệt của hiệu phó, Nghiêm Khoan vẫn phải gọi cho cha mẹ của Cố Chỉ và Thẩm Úc.
Nhưng cuộc gọi đi đều thông báo số điện thoại không có người dùng.
Cố Chỉ dùng ánh mắt trào phúng mà nhìn về phía hiệu phó.
Dãy số kia ba năm trước đã bị hắn hủy bỏ, gọi được thì chỉ có thể gặp ma thôi.
Có điều..
Cố Chỉ cúi đầu, đôi mắt trầm xuống, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Đoàn Đông?"
Đoàn Đông là tên của hiệu phó, giờ phút này hắn còn chưa phản ứng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Cố Chỉ đang cúi đầu.
Cố Chỉ cười cười, mi gian* không giận tự uy, khóe miệng hơi hơi cong lên, thoạt nhìn tâm tình tựa hồ không tồi: "Tôi nhớ kỹ ông rồi, khoảng thời gian này tốt nhất đừng ra cổng trường."
*mi gian: Điểm giữa hai đầu lông mày
Nghiêm Khoan nghe được trong lòng lộp bộp một tiếng, vốn muốn ngăn cản, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ Đoàn Đông hung dữ trợn cặp mắt trắng dã.
Quên đi, bị dọa một lần cũng xứng đáng.
Cùng lắm thì đến lúc đó nháo đến mức lão hiệu trưởng đến đây!
Toàn thể thầy trò trong trường cũng không thích vị hiệu phó này, bởi vì trong nhà có chút quan hệ nên mới làm được chức hiệu phó này, nhưng đến trường học nhiều năm như vậy, cống hiến không có một chút, ngược lại bận bịu cũng không ít.
Nói ngay đến hồ sen trong sân trường, vốn là một đại biểu của trường học, kết quả Đoàn Đông tiêu tốn một trăm vạn sửa chữa lại, đem hồ sen sửa thành núi giả.
Vì vậy mà có không ít học sinh từng phản đối chuyện này.