Ánh mắt Cố Chỉ phức tạp, hơi hạ mắt, thấy bạn học nhỏ bên cạnh tựa hồ có chút sợ hãi, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
"Không có việc gì, không trách cậu."
".. Ừ." Thẩm Úc gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.
Thấy vậy, Cố Chỉ lấy một cây kẹo mút trong túi mình ra, nói: "Ăn kẹo đi."
Nói xong, đưa kẹo cho Thẩm Úc, thấy Thẩm Úc không nhận, trực tiếp đút vào túi áo đối phương.
"Cảm.. Cảm ơn." Giọng Thẩm Úc rất nhỏ, âm sắc pha trộn giữa giọng thiếu niên và thanh niên, làm cho cả thể xác và tinh thần người nghe đều thoải mái.
"Không cần cảm ơn, lần sau anh lại mời cậu ăn."
Cố Chỉ không thích ăn kẹo, que kẹo này là lúc trước đi siêu thị nhân viên thu ngân tặng cho hắn, vẫn luôn đặt trong ví tiền không ăn.
Không nghĩ tới hôm nay lại có công dụng.
Giáo viên Tiếng Anh thấy hai người phạm lỗi còn ngồi nói chuyện riêng, sắc mặt xanh mét: "Hai cậu kia, ra ngoài đứng cho tôi."
Thẩm Úc sửng sốt, còn chưa phản ứng lại đã bị Cố Chỉ kéo đi ra ngoài.
Sắc mặt Thẩm Úc tái nhợt, dùng ánh mắt áy náy nhìn Cố Chỉ: "Xin.. Xin lỗi.. Cố Ca."
Xấu hổ cúi đầu, nghĩ thầm, nếu không phải do mình thi kém, Cố Ca cũng sẽ không cần vì cậu mà phải chịu phạt đứng, mất mặt.
Nhưng sự chú ý của Cố Chỉ căn bản không ở điểm này, một khắc khi nghe được Thẩm Úc gọi Cố Ca trong lòng hắn tựa như có rất nhiều pháo nhỏ nổ bùm bùm chúc mừng.
Ánh mắt kinh hỉ mà nhìn bạn học nhỏ bên cạnh, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.
"Anh không trách cậu." Cố Chỉ vò đầu, tâm tình phi thường tốt.
"Đúng rồi, bạn học nhỏ, cậu ở ngoài hay trọ lại trường?"
Nếu ở ngoài trường hắn sẽ thuê một phòng trọ gần trường, hai người bọn họ sáng tối mỗi ngày đều sẽ cùng một chỗ.
"Trọ.. Trọ ở trường." Thẩm Úc nghĩ nghĩ: "Ở phòng 511."
"Hửm?" Cố Chỉ cho là mình nghe nhầm.
511 không phải là phòng ngủ hôm nay hắn mới nhận sao?
"Không nghĩ tới chúng ta thật đúng là có duyên, anh cũng ở phòng 511."
Nói xong, liền thấy đôi mắt Thẩm Úc sáng lên, kích động nửa ngày cũng không nói rõ được: "Vậy.. Vậy thật sự là.. Thật tốt quá!"
Đây đại khái là chuyện vui vẻ nhất Thẩm Úc nghe được trong năm nay.
Hai người tán gẫu một lát, đương nhiên bình thường đều là Cố Chỉ nói không ngừng còn Thẩm Úc lẳng lặng nghe, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ của hai người.
Cuối cùng chuông tan học rốt cục vang lên, Cố Chỉ liền mang theo Thẩm Úc chuẩn bị rời đi.
Nhưng đi được vài bước lại phát hiện Thẩm Úc chưa cùng đi lên.
Nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, kết quả thấy Thẩm Úc đang quẫn bách mà nhìn hắn, mặt nghẹn đỏ bừng.
Cố Chỉ lùi lại, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Lúc này các học sinh đã tràn ra khỏi phòng học, trên hành lang nơi nơi đều là người, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Úc ở dưới ánh đèn yếu ớt càng thêm ửng đỏ.
"Cố.. Cố Ca, cậu đi trước đi."
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Cố Chỉ cau mày, dứt khoát đứng bên cạnh Thẩm Úc, chờ học sinh trên hành lang đi hết.
Khoảng chừng ba phút, cả tầng trệt đã hết người, Cố Chỉ mới nhìn Thẩm Úc.
Lúc này, Thẩm Úc trong lòng vô cùng bối rối, sợ Cố Ca tức giận.
Quả nhiên, Cố Chỉ khoanh hai tay trước ngực, dò hỏi: "Tan học sao không trở về phòng?"
Thẩm Úc ngẩng đầu, không dám đối diện với ánh mắt Cố Chỉ, nhưng vẫn chậm chạp nói: "Tôi.. Tôi đi không nhanh."
Cố Chỉ sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại.
Bạn học nhỏ hành động có vấn đề, lúc trước cậu bị mình kéo ra nên không chú ý, bởi vậy cũng quên chuyện này.
"Xin lỗi, tôi quên mất."
Nếu lúc trước hắn chú ý nhiều hơn chút thì đã không khiến bạn học nhỏ quẫn bách như vậy.