Cố Tranh nói không đến ba ngày, quả thật sau đó đã đem một loạt giấy tờ chứng minh thân phận trải trước mặt Trường Ngọc.
Cô cầm lấy một tờ, mặt trên còn in một con dấu của cục.
"Đây là từ đâu ra? Là thật hả?"
"Đều đóng dấu còn có thể giả sao?"
Trường Ngọc nhìn giấy chứng minh thân phận, ảnh thẻ vẫn là anh, nhưng thông tin đều sửa đổi, tên chuyển thành "Lạc Hà Tranh", địa chỉ cư trú đổi sang một thành phố cách nơi này thật xa.
Trường Ngọc quấn lấy Cố Tranh mà hỏi, anh không biết xấu hổ đòi hôn hôn mấy cái mới vừa lòng mà trả lời, nguyên lai sau khi anh sống lại, công pháp sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng không biết làm sao gần đây anh cảm nhận được còn một tia năng lượng lưu lại trong thân thể, tuy rằng chỉ có một tia nhưng như vậy cũng đủ rồi. Anh nghe được con trai thị trưởng gần đây xảy ra chuyện, bị ác quỷ quấn thân, đã mời vài vị cao tăng đắc đạo nhưng vô ích, âm thầm quan sát hồi lâu mới nhận ra mấy người gọi là cao tăng đắc đạo đó cư nhiên còn không mạnh bằng năng lượng trên người anh, vừa lúc anh đã làm quỷ, liền dễ như trở bàn tay đem ác quỷ bắt lấy và tiêu diệt.
Thị trưởng muốn tạ ơn anh, anh liền nhờ ông làm giả thân phận, người khác hoàn toàn không nhìn ra đây là giả. Vốn thị trưởng còn cảm thấy thù lao như này là quá ít, còn tặng riêng cho anh một căn hộ.
Trường Ngọc nghe xong tự nhiên cao hứng: "Vậy là tốt rồi."
"Thân phận đã định xong, ngày mai chúng ta chuẩn bị dọn đi."
"Kia... Ba mẹ anh thì sao? Muốn báo cho bọn họ biết không?"
Cố Tranh trầm mặc, mím môi, "Thôi bỏ đi, nếu bọn họ đã rời đi, tức là không muốn cùng anh liên quan gì nữa, anh đã chết qua một lần, quãng đời còn lại chỉ muốn có quan hệ cùng em mà thôi."
"Ừm" Trường Ngọc đỏ mặt, hiện tại anh nói lời âu yếm càng ngày càng trôi chảy, mở miệng cũng dễ dàng, bất quá cô còn ăn một ngụm như vậy, chê trách không được mà còn phải ôm người hôn hôn.
Ngày hôm sau, hai người quét dọn nhà cửa sạch sẽ, cái gì thuộc về Cố gia cũng không lấy, chỉ mang đi đồ thuộc về mình dọn đến nhà mới.
Nhà mới tọa lạc ở một mảnh đất giao thông phát triển, ra cửa tiện lợi, ngay cả trong không khí đều tràn ngập nhân khí phồn hoa, là khát vọng mà ba năm qua Cố Tranh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Hai người ở nhà mới ngọt ngào không biết xấu hổ mà trôi qua một khoảng thời gian, mãi cho đến khi ba mẹ Trường gọi điện dò hỏi, Trường Ngọc ấp a ấp úng, không thể nói rõ nguyên do.
Điện thoại lại bị Cố Tranh tiếp lấy, "Bác trai bác gái, con là bạn trai của Ngọc Nhi, thời gian qua cô ấy vẫn luôn ở cùng con."
Bên kia điện thoại, vẻ mặt ba mẹ Trường kinh ngạc, nhưng cũng phản ứng thật mau, kêu Cố Tranh tới nhà chơi.
Cố Tranh tự nhiên gật đầu, nói được.
Cúp điện thoại, anh liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ khẩn trương của Trường Ngọc.
"Làm sao vậy?"
Trường Ngọc gấp gáp: "Hiện tại sao đi gặp ba mẹ được, họ nhất định sẽ biết!"
"Em quên rồi sao, anh còn một chút năng lượng."
"Có thể không?" Trường Ngọc hồ nghi.
Cố Tranh: "Không thể, em bồi bổ năng lượng cho anh đi."
Trường Ngọc: "..." Lưu manh!
Bận tâm cho đến hôm nay phải về nhà, Trường Ngọc không cho anh làm bậy, hai người sớm chuẩn bị ra cửa. Cố Tranh đang mang giày, Trường Ngọc lại gắt gao muốn kéo dài thời gian, không muốn đi, ước gì ba mẹ gọi điện thoại tới hủy bỏ.
Đáng tiếc lại không có.
Cố Tranh thấy cô cứ chần chừ, liền đem người kéo qua, tỉ mỉ giúp cô đeo giày, sau đó nắm tay cô đi.
Trường Ngọc mắt trợn trắng, sao hai bên đều không như ý nguyện của cô vậy.
Tất cả đều vô cùng cao hứng, chỉ có một mình cô không tình nguyện.
Hai người gọi xe, tài xế nhìn một phát biết liền, hỏi bọn họ là về ra mắt sao, Cố Tranh cười nói đi gặp bác trai bác gái.
Tài xế vừa nghe thế, liền kể bản thân lúc trước về ra mắt bác trai bác gái cũng quẫn bách, làm Cố Tranh chú ý.
Anh gật đầu an ủi.
"Nhưng mà..." Tài xế cảm khái nói: "Nếu tôi lớn lên đẹp trai bằng phân nửa cậu thì sẽ không đến mức đuổi theo lấy lòng bác trai bác gái lâu vậy đâu. Tiểu tử cố lên đó!"
"Phụt"
Trường Ngọc không nhịn được cười ra tiếng, trong lòng u sầu cũng bị gián đoạn như vậy, sau đó biến mất không còn tung tích.
Cố Tranh đem sợi tóc của cô vén ra sau tai, cầm tay cô: "Tin anh nhé."
Trường Ngọc nhìn mắt anh, chậm rãi gật đầu, "Ừm!"
Tài xế thu hồi ánh mắt, trong lòng tấm tắc ra tiếng, người trẻ bây giờ nha, thật tốt đẹp.
Không đến nửa giờ hai người đã đến tiểu khu, tới cửa, tay Trường Ngọc run lên một chút, bất quá vẫn ấn chuông cửa.
"Tới đây." Thanh âm mẹ Trường nhanh chóng truyền đến.
Theo sau đó, cửa mở ra.
Mẹ Trường mở cửa, nhìn thấy chàng trai đứng bên cạnh con gái, người nọ ăn mặc không tồi, thân hình lại cao lớn, gương mặt... lớn lên lại đẹp trai như vậy, nhưng là có điểm quen mắt giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi. Bất quá mẹ Trường vẫn phủ nhận, bảnh trai như vậy nếu bà gặp qua nhất định sẽ có ấn tượng.
"Tới tới tới, mau vào nhà đi." Mẹ Trường tiếp đón.
Trường Ngọc vẫn luôn nhìn chằm chằm mẹ Trường, thấy trên mặt bà không có gì khác thường, lúc này mới thả lỏng lại.
Hai người cởi giày, trên tay Cố Tranh còn xách theo quà cáp.
Mẹ Trường: "Ai da tới là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì, tốn tiền lắm..."
Trường Ngọc: "Anh ấy tên là Lạc Hà Tranh."
"... Tiểu Lạc tới tới tới, mau vào nhà, uống ly trà nào."
Cố Tranh theo sau: "Dạ."
Ba Trường cũng nhiệt tình, tiếp đón Cố Tranh ngồi xuống.
Hai người như anh em gặp nhau vui vẻ, căn bản dừng không được. Trường Ngọc lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, nhỏ giọng cùng mẹ Trường nói chuyện.
Bữa cơm này, cả chủ và khách đều vui đến không còn gì nữa.
Tới buổi tối, mẹ Trường còn muốn Cố Tranh ở lại.
Trường Ngọc: "Nhà mình không có phòng trống mà."
Mẹ Trường liếc mắt một cái: "Ngủ phòng con đó."
Nhất thời Trường Ngọc liền đỏ mặt, "Mẹ!"
Mẹ Trường còn trêu chọc: "Ba mẹ cũng là người từng trải, tư tưởng rất thoáng, chỉ cần không gây ra chuyện, chúng ta đều là kẻ điếc, cái gì cũng không nghe thấy."
Mặt Trường Ngọc cơ hồ bốc khói, hấp tấp đứng dậy, ném xuống một câu "Con đi rửa chén đây" liền chạy mất.
Nhìn bóng dáng cô, Cố Tranh mặt hơi trầm xuống, bảo đảm: "Bác trai bác gái yên tâm, con tôn trọng Ngọc Nhi, mọi chuyện đều vì cô ấy đầu tiên, sẽ không làm chuyện cô ấy không thích."
Lúc này mẹ Trường mới yên tâm, cùng ba Trường nhìn nhau cười.
Trong phòng bếp, Trường Ngọc thất thần rửa chén, nghiêng lỗ tai hy vọng nghe lỏm được cái gì đó, lại không thể nghe được gì hết.
"Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"
Trường Ngọc thấy anh vào, liền hỏi: "Sao anh giấu được ba mẹ em thế?"
Cố Tranh cởi bỏ khuy áo, xắn tay áo lên, lấy chén trên tay cô, "Để anh."
Trường Ngọc chưa từng thấy qua bộ dạng anh rửa chén, liền đưa cho anh.
Thiếu niên một bên rửa chén, một bên nhàn nhạt nói: "Cũng không có gì, chỉ là sửa lại ký ức của họ một chút, khiến họ lúc nhớ đến Cố Tranh liền không nhớ được mặt mà thôi. Ngay cả thấy ảnh chụp cũng sẽ không đem anh liên tưởng đến Cố Tranh."
Trường Ngọc: "À à." Vậy cô yên tâm rồi.
Bộ dáng thiếu niên nghiêm túc cúi đầu, thâm thúy lại chuyên chú, cánh tay lộ ra ẩn ẩn gân xanh, khiến cô trong nháy mắt nhớ đến lúc anh điên cuồng trên giường.
Nhìn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Lại nghĩ tới cái gì, mặt hồng như vậy?" Thiếu niên quay đầu cười khẽ.
Trường Ngọc đỏ mặt trừng anh một cái, đi ra ngoài, biểu tình kiêu ngạo nhưng dáng vẻ như chạy trối chết.
Màn đêm buông xuống thành phố chỉ vừa xốc lên một góc ầm ĩ, hình ảnh sáng lạn phản chiếu ngược nơi đáy mắt anh, phía sau là tiếng TV náo nhiệt vô cùng.
"Tiểu Lạc, mau tới ăn trái cây."
"Tiểu Lạc là khách, sao con lại để người ta rửa chén?"
Trường Ngọc thè lưỡi, không thể không tiến vào phòng bếp, lôi kéo Cố Tranh: "Đi thôi, chúng ta ra xem TV."
Trong phòng khách, ánh đèn ấm áp bao phủ trên người anh, Trường Ngọc, và cả ba mẹ Trường, anh chỉ cảm thấy cả người ấm áp.
Anh buông đồ ra, rửa sạch tay, nắm lấy tay cô, "Ừm."
HOÀN.
-----------------------------
Kang: hô hô cuối cùng đã hoàn, lâu lắm mới tìm được một bộ ngôn vừa H vừa ma quỷ đúng gu tui luôn đó, chờ hoài hông thấy ai edit nên nhảy hố luôn. Hy vọng mọi người sẽ thích, cảm ơn mọi người rất nhiều moaz moaz
Cùng chờđợi hố mới của Kang nha, đừng quên ấn sao và cmt để tui có động lực nàaaaaa