Lỗ tai nghe thấy tiếng cửa phòng chậm rãi đóng lại, Trường Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra, hung tợn trừng mắt người bên cạnh.
Ai ngờ trong mắt chàng trai lại cảm thấy, cô gái nằm trong bồn tắm đáng yêu như mèo nhỏ, ngay cả bộ dáng trừng người cũng đáng yêu đến cực điểm. Cách mặt cô một khoảng không hôn hôn, ánh mắt Cố Tranh tràn ngập không tha.
"Anh phải trở về, buổi tối sẽ tìm em."
"Không gặp!"
Hôm nay làm ra sự tình với cô như vậy, buổi tối còn muốn tiếp tục?
Nằm mơ đi!
Trường Ngọc cùng Cố Tranh hồ nháo một lúc, ở trong phòng tắm hoãn một hồi lâu, thời điểm cô mặc quần áo đi ra gương mặt vẫn còn như hoa đào, sóng mắt nhộn nhạo.
Nhéo nhéo hai chân run rẩy, thật ra có một chút đau, nhưng không thể phủ nhận thật sự rất thoải mái, khoái cảm trong mơ chuyển dời đến hiện thực làm Trường Ngọc hoảng hốt một lát, nửa ngày mới bị cú điện thoại của mẹ Trường kéo lại tinh thần.
Trường Ngọc cầm lấy di động: "Mẹ, làm sao vậy?"
Mẹ Trường: "Ngọc Nhi, mau xuống dưới, cơm đều lạnh cả rồi. Chờ cơm nước xong, đợi lát nữa mẹ bồi con ra ngoài dạo phố, mấy cô gái trên đường quần áo đều đã đổi mới kiểu dáng rồi, mẹ dắt con đi mua nhé..."
Mẹ Trường cẩn thận thử, nếu Ngọc Nhi thật sự có ý niệm phí hoài bản thân, bà không thể đợi được, bà muốn cho con gái cảm nhận thế giới này vẫn còn tốt đẹp.
Mẹ Trường cân nhắc chờ thêm một thời gian liền mang Trường Ngọc và ba Trường, cả nhà ba người đi ra ngoài du lịch, hy vọng cô có thể thả lỏng trở lại.
Trường Ngọc không có cự tuyệt, cúp điện thoại liền thay quần áo, xuống lầu.
Cô xuống có chút lâu, mẹ Trường liền một bộ dạng khẩn trương, liên tục đánh giá Trường Ngọc từ đầu đến chân, xác nhận cô không bị thương tự mình hại mình mới thả lỏng lại. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của con gái, lúc này bà mới ý thức được chính mình biểu hiện quá mức rõ ràng, vội vàng thu liễm tâm trạng, khôi phục bộ dáng bình thường, tiếp đón Trường Ngọc rửa tay ăn cơm.
Trường Ngọc ngồi xuống, cầm đũa gắp lấy món ăn mình thích. Bất quá gần đây mẹ Trường đều nấu món cô thích ăn, nên cô ăn nhiều thêm nửa chén, còn nặng thêm hai cân.
Mẹ Trường thấy cô thích ăn, vui vẻ vô cùng, liên tục gắp đồ ăn cho cô, suýt nữa đem đồ ăn ở chén cơm chất thành một tòa núi nhỏ. Mãi cho đến khi Trường Ngọc xua tay ngăn cản, bà mới dừng lại.
Hai người cơm nước xong, lại qua một giờ mới thu thập ra cửa.
Mẹ Trường đã kêu taxi từ trước, hai người vừa lên xe tài xế cũng không nói lời nào, phóng xe thẳng đến địa chỉ.
Hai người trên xe nói nói cười cười, không khí vô cùng hòa hợp, mẹ Trường trong mắt nhiều thêm một tia vui mừng, xem ra con gái bà trong lòng cũng không lưu lại bóng ma, như vậy là tốt nhất.
Bất quá, Trường Ngọc cười nói xong lại dần dần phát hiện kiến trúc bốn phía không đúng lắm, cũng không phải đường dẫn đến nơi họ thường đi.
"Không sai, hôm nay chúng ta đi trung tâm thương mại XX."
Mẹ Trường giải thích nói.
Trường Ngọc lắp bắp kinh hãi: "Sao lại đến đó?"
Không giống nơi mà họ trước kia thường lui tới vốn hàng hóa đa dạng, chuẩn ngon bổ rẻ, đa phần khách hàng đều là dân chúng tóc húi cua, trung tâm thương mại XX này hoàn toàn khác biệt, sang trọng xa hoa, hàng hóa giá cả cũng ở một đẳng cấp khác. Có lần cô đi qua, lúc ấy mới 10 tuổi, chỉ mua một thứ đồ tiện ích cho trẻ em thôi đã mất hết vài trăm.
Mẹ Trường xua tay: "Khó có khi về nhà một chuyến, đi đi, mua đồ mà con thích."
"Mẹ, con không cần." Trường Ngọc lại đau lòng cho túi tiền của mẹ Trường, vội vàng kêu tài xế đổi phương hướng.
Mẹ Trường lại ngăn cản cô: "Ngọc Nhi, con yên tâm, trong nhà vẫn còn tiền mà..."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, Ngọc Nhi nhà ta lớn lên xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên nên mặc đồ xinh đẹp, tuy rằng trong nhà không dư dả, địa vị của ba mẹ ở nơi công tác cũng không cao, nhưng con là con gái bảo bối của chúng ta, tuyệt không thể để cho người khác khi dễ!"
Trong lòng Trường Ngọc cảm động, hốc mắt đong đầy lệ, mẹ Trường vì cô mà lao tâm khổ tứ, mấy ngày nay ba Trường không đi làm mà đến cục cảnh sát chờ, mẹ Trường cũng không đi làm mà ở nhà bồi cô, miệng cô không nói nhưng trong lòng lại là áy náy, nếu không phải bởi vì cô, ba mẹ sẽ không mệt như vậy, nhớ tới tin nhắn của Hồ Tư Tùng, cô càng sợ hãi ba mẹ mất đi công việc. Nhưng hiện tại mẹ Trường lại nói không phải lỗi sai của cô, thậm chí còn ẩn ẩn trách cứ chính bà.
Hốc mắt hồng hồng, lệ quang trong mắt chớp động, tựa hồ giây tiếp theo liền rơi xuống, mẹ Trường lại dùng khăn giấy, ôn nhu giúp cô lau đi.
"Khóc cái gì?"
Trường Ngọc lắc đầu, cổ họng nghẹn ngào.
Mẹ Trường lại cười: "Nói hai câu lừa tình thôi, con liền khóc, nếu như để người khác thấy được, phỏng chừng lại nói cô bé nhà này chỉ biết khóc."
"Mẹ..."
"Trường gia chúng ta tuy rằng không tiền không thế, nhưng tiền thưa kiện vẫn có, mẹ không tin Hồ gia bọn họ có thể chỉ tay che trời, cùng lắm kiện không được mẹ liền thọc... Hiện tại không phải còn có thể đăng trên mạng sao? Mẹ sẽ đăng lên cho cả nước đều xem, Hồ gia bọn hắn là cái dạng gì? Hắn che được miệng chúng ta, làm sao che được miệng thiên hạ?"
Mẹ Trường nổi giận đùng đùng mà buông ra lời tàn nhẫn, vỗ vỗ mu bàn tay Trường Ngọc: "Được rồi đừng khóc, lát nữa còn mua quần áo đó, khóc lóc liền khó coi."
Trường Ngọc dẩu miệng, hung hăng xoa hốc mắt, đem nước mắt thu hồi: "Lúc nãy mẹ còn khen con xinh đẹp, giờ lại nói con khó coi."
Mẹ Trường cười, nhéo nhéo chóp mũi cô: "Được được được, con đẹp nhất, Ngọc Nhi nhà ta đẹp nhất thế giới."
Trường Ngọc lúc này mới nghẹn lại, nhanh chóng ngượng ngùng. Cũng may địa điểm bọn họ muốn đi cũng vừa vặn đến, hai người xuống xe, mẹ Trường liền khoác lấy khuỷu tay Trường Ngọc, đi vào thương mại.
Dạo xong các cửa hàng quần áo ở lầu một, trên tay hai người đã xách hai ba cái túi, mua xong quần áo Trường Ngọc định trở về, ai ngờ mẹ Trường mắt cũng không chớp quẹt thẻ "Rẹt rẹt rẹt", cô nhìn mà đau lòng, mẹ Trường một chút cũng chưa đã, kéo người lên lầu tiếp tục mua sắm.
Không ngờ vừa mới vào một cửa hàng liền đụng phải một đám người.
Trường Ngọc một tay xách túi, một tay bảo vệ mẹ Trường, nói "Thực xin lỗi.", giương mắt qua liền ngây ngẩn cả người.
Mẹ Trường nhìn lại, thật là gia hỏa, oan gia ngõ hẹp!
Đối diện không phải là dì Hồ sao? Bên người còn có ba bốn bà thím, quần áo cao quý xa hoa, cùng hai người Trường Ngọc hoàn toàn bất đồng.
Mẹ Trường nhìn thấy họ, hừ lạnh một tiếng kéo tay Trường Ngọc muốn rời khỏi, dì Hồ liền kêu lại.
"Phòng Lam, Ngọc Nhi, từ từ, đây là làm sao?"
Mẹ Trường đột nhiên quay đầu: "Đây là làm sao, bà còn mặt mũi mà hỏi, bà nên đi hỏi hai tên súc sinh nhà bà đi, bọn họ làm cái gì! Khi dễ Ngọc Nhi nhà tôi đến thế này, có bản lĩnh đi khi dễ con gái nhà thị trưởng kìa, ỷ chúng tôi là dân chúng tóc húi cua, liền mặc sức lăn lộn à?"
Dì Hồ bị ăn mắng, vẻ mặt ngơ ngác, nhưng các bà thím đi cùng lại không phải đèn cạn dầu.
"Bà có ý tứ gì, đem lời nói nói ra cho rõ ràng, đụng vào người không xin lỗi đã không đúng lý hợp tình, lại còn chửi bới?"
"Đi đường mà không có mắt, chó ngoan cũng không cản đường." Một bà thím nhìn có vẻ sang trọng đánh giá mẹ Trường cùng Trường Ngọc một vòng, cười nhạo: "Thân phận thấp kém thì nên tự biết lấy, địa phương không nên tới thì đừng có tới, đỡ phải đến lúc mất mặt người ta liền cười cho."
Dì Hồ hơi hơi nhíu mày: "Sao lại nói Phòng Lam cùng Ngọc Nhi như vậy, hai người họ là bằng hữu của tôi."
Mẹ Trường: "Đừng, ai là bằng hữu của bà, đừng vũ nhục hai từ bằng hữu."
Dì Hồ có chút thương tâm: "Phòng Lam, đến tột cùng là sao, hai ngày nay tôi gọi điện, bà cũng không nhận, lúc trước chúng ta vẫn còn tốt đẹp mà?"
Mẹ Trường: "Đừng giả mù sa mưa, biểu cảm ngây thơ này thật khiến người ta buồn nôn, Ngọc Nhi chúng ta đi."
Nói xong kéo tay Trường Ngọc rời đi, giày cao gót dẫm đến rung động.
Dì Hồ muốn ngăn cản, nhưng lời nói vừa rồi của mẹ Trường thật sự khiến bà tổn thương, bà hỏi xin giúp đỡ từ các bà thím chung quanh.
"Xảy ra chuyện gì?"
Thật ra các bà thím đó vẫn biết một chút, nhưng không ai nói ra, sớm nghe nói phu nhân Hồ gia có tiếng là ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết ăn chơi nhảy múa, ngay cả chồng mình trộm tanh* cũng không biết.
(*trộm tanh: ngoại tình)
Nghe nói hai ngày trước chồng bà ta còn ở câu lạc bộ đêm chơi 3P, lúc đó bà ta đang làm gì, chính là cùng bọn họ chị chị em em đi spa. Đương nhiên việc này không thể nói ra, các bà thím ăn ý mà trao đổi ánh mắt, ngoài miệng thoái thác, "Ai biết được, nói không chừng là muốn mượn tiền."
"Aizz, tôi nghe nói lầu trên mới ra kiểu vòng cổ mới, toàn thế giới chỉ có 5 bộ, chúng ta đi xem đi."
"Được đó được đó."
Các bà thím phụ họa nói, lôi kéo dì Hồ lên thẳng lầu 7. Dì Hồ bị các bà gián đoạn, tâm tư liền chuyển qua trang sức, cũng quên mất dò hỏi.
Cho đến khi cùng mọi người chia tay, mang theo "chiến lợi phẩm" trở về, dì Hồ mới bừng tỉnh nhớ ra chuyện hôm nay. Bà vẫn cảm thấy nơi nào quái quái, nhưng không thể chỉ ra được, người khác cũng không nói cho bà, chỉ có thể trở về hỏi chồng bà cùng con trai một chút.
"Ê, bà nghe ai nói Hồ tổng 3P?"
Các bà thím vốn đã tứ tán, bây giờ một lần nữa ngồi trở lại quán cà phê, tụ tập nói chuyện, bất quá lúc này đã thiếu đi một người, hiển nhiên càng thêm thả lỏng.
"Chồng tôi có một người bạn tham gia cổ phần câu lạc bộ đêm đó, hôm đó đi kiểm tra tình hình tiêu thụ, ai biết liền thấy được! Nguyên bản chỉ có một, sau đó một nữ phục vụ đưa rượu vào, một lúc sau mới đi ra, sau khi Hồ tổng rời đi mới có người đi vào quét tước, bà đoán họ nhìn thấy cái gì?"
"Còn có thể là cái gì." Một bà thím khác xem thường, còn không phải là chuyện đó sao.
"Aizz, không phải." Bà thím đang buôn tin nói: "Nghe nói bị chơi đến chảy máu, đưa vào bệnh viện bác sĩ nói không bao giờ sinh con được nữa."
"Trời----"
Các bà thím hít vào một ngụm khí lạnh, liếc mắt lẫn nhau, ai cũng chưa lên tiếng.
Hồ tổng như vậy, con trai của lão ta còn có thể là thứ tốt gì, cũng không biết bộ dáng Hồ phu nhân là giả vờ hay là... Nhà ai có tâm tư đem con gái liên hôn, tất cả đều muốn nghỉ hết.
Trở về nhà, dì Hồ hỏi quản gia: "Lão gia và thiếu gia đâu?"
Quản gia đáp: "Lão gia còn ở công ty, hôm nay về trễ một chút, thiếu gia đang ở phòng ạ."
Ông dừng một chút, muốn nói cho phu nhân nghe hôm nay thiếu gia kêu bác sĩ tư nhân, nhưng miệng chỉ giật giật, cuối cùng cũng chưa nói.
Dì Hồ gật đầu tỏ vẻ minh bạch, cho người cầm đống túi xách vừa mua để ở phòng quần áo, chính mình liền lên lầu đi phòng Hồ Tư Tùng.
"Khấu khấu --- "
Bức màn bị kéo lên, không có bật đèn, trong căn phòng âm u, Hồ Tư Tùng ngồi ở trên ghế, nhớ lại lời bác sĩ nói với hắn.
"Thiếu gia gần đây làm tình thường xuyên quá mức, nên tu thân dưỡng thể, ăn thanh đạm một chút, chỉ cần thiếu gia uống thuốc đúng giờ, phối hợp lời dặn của bác sĩ... cũng không phải là không chữa khỏi."
Càng làm hắn phẫn nộ cùng xấu hổ chính là, thời điểm bác sĩ vừa mới đụng vào gậy thịt của mình, nó liền dựng lên, chưa sờ hai cái đã bắn. Hắn vĩnh viễn không quên được ánh mắt kinh ngạc không chút nào che dấu của vị bác sĩ kia.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!
Sao có thể trong một đêm, hắn liền... sớm tiết!
Thời điểm nói ra hai chữ này cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, Hồ Tư Tùng đắm chìm trong suy nghĩ nghe được tiếng đập của, lửa giận trong lòng tăng vọt.
"Cút!"
Ngoài cửa, dì Hồ bị dọa cho hoảng sợ: "Tư Tùng, con nói cái gì?"
Hồ Tư Tùng trầm mặc một hồi, mới chậm rãi đứng dậy, mở cửa.
Dì Hồ vừa nhấc đầu liền nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của nhi tử mà bà lấy làm tự hào, tròng mắt che kín tơ máu, một chút đều không giống bộ dáng hào hoa phong nhã ngày thường.
Lời quan tâm bỗng nghẹn lại trong cổ họng.
"Con..."
Hồ Tư Tùng thay đổi sắc mặt, khóe miệng treo lên tươi cười miễn cưỡng, tốt xấu gì vẫn giả dạng được bộ dáng ngày thường, nhưng quần áo dúm dó trên người cũng không che đậy được hơi thở suy sút.
"Mẹ, sao vậy?"
Dì Hồ: "... Chính là lại đây xem con."
Hồ Tư Tùng bài trừ ra một gương mặt tươi cười ứng đối.
"Con không sao, chỉ là ngủ lâu nên có chút đau đầu."
"Nga, mẹ nói rồi... Buổi tối đi ngủ sớm một chút, không cần thức đêm, việc ở trường không vội." Dì Hồ còn tưởng buổi tối hắn vội vàng lo chuyện ở trường học, trấn an: "Đúng rồi, con biết nhà dì Trường phát sinh chuyện gì không, hôm nay gặp bà ấy, không hiểu sao vẻ mặt không cao hứng?"
Hồ Tư Tùng nhếch miệng cười: "Con cũng không rõ lắm."
"Thật không rõ?"
"Mẹ, con thật sự không biết."
Dì Hồ nửa tin nửa ngờ, bất quá tin tưởng con trai bà sẽ không lừa mình, cùng lắm thì bà đi hỏi chồng, nghĩ như vậy, dì Hồ hàn huyên hai câu, thấy Hồ Tư Tùng có chút mệt mỏi, liền giục hắn đi nghỉ ngơi.