Trường Ngọc một giấc ngủ đến hừng đông, cũng không biết vì cái gì ngủ đặc biệt ngon, thần thanh khí sảng, cả người thoải mái vô cùng.
Cô đang muốn đứng lên, khóe mắt dư quang liếc đến một đoàn bóng đen, bỗng nhiên căng thẳng, theo bản năng muốn hét lên, giây tiếp theo bóng đen liền động.
"Ngọc Nhi, là anh."
Thanh âm quen thuộc kéo lý trí Trường Ngọc về.
Cô nghiêng đầu nhìn trúc mã nhà mình dù bận vẫn ung dung dựa nghiêng trên giường, trong tay cầm một quyển sách, tay kia chống đầu. Lúc này đã buông sách xuống, nhìn cô.
Trường Ngọc bị Cố Tranh làm cho hoảng sợ, tay nhỏ vỗ ngực trừng anh một cái, mới nhớ tới cái gì, vội vàng đứng dậy, quan tâm hỏi:
"Ban ngày anh xuất hiện không bị gì sao? Có thoải mái hay không?"
Cố Tranh: "Không có, Ngọc Nhi không cần lo lắng. Sau này anh có thể xuất hiện từ 6 giờ tối hôm trước đến 6 giờ sáng hôm sau, sẽ không có việc gì."
Cố Tranh phải bảo đảm không có vấn đề mãi, Trường Ngọc mới yên tâm.
Chẳng qua cô hỏi sao anh bỗng nhiên xuất hiện, Cố Tranh chỉ cười không nói, cách hư không xoa xoa tóc cô, cô cũng thức thời không hỏi nữa.
"Aizz, anh đang xem sách gì đó?"
Trường Ngọc nhìn qua, bao bìa cái gì cũng không có, nhìn không ra là sách gì.
Cô chỉ nhàm chán thuận miệng nói thôi, ai ngờ Cố Tranh lại nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười.
"Muốn xem không?"
Liền đem sách đưa cho cô, Trường Ngọc tiếp nhận, nghi hoặc nhìn anh, chậm rãi cuối đầu, nhìn đến trang giấy đang được anh lật ra kia.
Trang sách đơn giản vẽ ra mấy bức họa, chính là, người đàn ông đem cô gái đè ở phía trước cửa sổ, một đôi vú cực lớn bị đè trên cửa kính, dẩu mông, trước tấm kính còn tàn lưu dâm thủy, phía sau người đàn ông đem dương vật màu đen dưới háng thẳng tắp thọc tiến thân thể cô gái.
Tiếp theo lại càng dâm đãng, chính là cô gái nằm ở trên giường, một tay nắm lấy gậy mát xa tự an ủi sát nhập, tay kia đè trứng run để trước ngực, khóe miệng nước miếng chảy xuôi thành mảng trên giường.
Trường Ngọc nhìn thoáng qua, mặt đỏ lên như đít khỉ, giống như đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, lập tức ném trả về trên người Cố Tranh.
Ngón tay phấn nộn run run rẩy rẩy, chỉ anh, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, như là mới vừa hôn môi xong mà thẹn thùng.
"Anh anh lưu manh!"
Cố Tranh nhặt sách lên, nhướng mày, nhìn về phía Trường Ngọc. Cô vừa tỉnh ngủ, mắt đều là mơ màng, lúc này mang thẹn thùng không dám đối diện ánh mắt anh, khuôn mặt nhỏ hồng thấu, trên người mặc váy ngủ, một bên dây rơi xuống cô cũng không phát hiện, không nghĩ chỉ rớt xuống một lóng tay như vậy đã đem nửa cái mượt mà bại lộ trong không khí, cũng bại lộ trong tầm mắt anh.
"Ngọc Nhi muốn thử không?" Anh thò người lại đây, muốn kéo váy cô, bị Trường Ngọc đỏ mặt né tránh.
"Cố Tranh hư, em mới không cần." Nói rồi đỏ mặt chạy xuống giường, chui đầu vào WC.
Cửa vừa mới đóng lại, một cái đầu nhỏ liền dò xét chui ra.
Cố Tranh nhìn qua.
Trường Ngọc nháy mắt khẩn trương: "Không được tiến vào!" Nói xong cửa nhanh chóng đóng lại, bằng không lại bị anh nhìn thêm chút nữa.
Cố Tranh nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, không nhịn được mà bật cười, trong lòng thầm nói thật ra không cần đi vào anh cũng xem được. Tầm mắt chuyển dời lên quyển sách trên tay, ý cười dần dần thu liễm, sau đó biến mất. Nếu Trường Ngọc ở đây, cô sẽ phát hiện mặt sau không phải hoàn toàn là xuân cung đồ, mà là hình ảnh vẽ thân thể người, toàn thân mạch lạc xem đến rõ ràng.
Ánh mắt thâm thúy, thật ra bởi vì tối hôm qua Cố Tranh trừng trị Hồ Tư Tùng, ngoài ý muốn phát hiện cái này, trước kia mặt sau công pháp đều là trang trống, hiện tại bỗng xuất hiện ra thêm vài tờ cùng nhiều loại biện pháp. Có thể hấp thu tà khí, thay đổi thành năng lượng cần thiết. Tà khí lớn nhất của Hồ Tư Tùng phát ra từ côn thịt chính giữa hai chân, một khi làm hắn mất đi, hơn phân nửa tà khí liền không có, bất quá Cố Tranh lại không nghĩ tiện nghi cho hắn như vậy, dám xuống tay với Ngọc Nhi, đây chỉ là mở đầu mà thôi.
Anh không thể rời đi huyết ngọc quá lâu, nhưng ra ngoài một hồi thu hoạch cũng không nhỏ, anh tin tưởng nếu cứ chiếu theo nó mà làm, không lâu sau liền có thể sống lại, ở trong hiện thực chân chính đụng chạm, sờ đến Ngọc Nhi.
Đến lúc đó.
Giơ tay sờ sờ môi, đáy mắt chớp động ý cười.
Trường Ngọc khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, trong lúc chuẩn bị tắm rửa cảm thấy Cố Tranh đang nhìn trộm mình, tay nhỏ khẩn trương nắm lấy góc áo, thử hỏi vọng ra: "Cố Tranh, anh đang làm gì?"
Thanh âm xa xa truyền đến: "Đọc sách."
Trường Ngọc tưởng tượng đến quyển sách mà anh nói, mặt hơi hơi vặn vẹo, nhưng nghe thanh âm ước chừng vẫn đang ở chỗ ngồi lúc nãy, không tự giác thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc an tâm mà cởi quần áo.
Dây áo hơi mỏng cởi ra, đôi vú no đủ lập tức gấp không chờ nổi bắn ra đến, dây áo cởi đến đầu gối cong cong, cô hơi khom lưng nhấc chân cởi, mượt mà mông nhỏ nhếch lên, độ cung tốt đẹp dưới ánh đèn lồ lộ không thể nghi ngờ.
Cô không hề biết, cảnh tượng tốt đẹp đều rơi vào một đôi mắt thâm sắc.
Giờ phút này, cánh cửa nhà tắm đều biến thành pha lê trong suốt, ngồi ở vị trí Cố Tranh vừa lúc nhìn không sót thứ gì.