Trường Ngọc không nhớ rõ đây là lần thứ mấy từ khăn trải giường ướt đến ngượng ngùng mà tỉnh lại, hôm nay so với dĩ vãng càng ướt đến lợi hại, ánh mắt chạm vào quần lót kề sát dưới thân, cư nhiên bắt đầu tập mãi thành thói quen.
Nhưng lúc này, cô cũng không có lập tức chạy đến nhà vệ sinh thay nội y, mà chính là xoay người nằm nghiêng, hai chân kẹp chăn, hồi tưởng cảnh trong mộng.
Cố Tranh ơi...
Cô cắn môi, hốc mắt ướt át, nước mắt trong suốt rơi lên gối, lông mi cong vút run rẩy, nội tâm cô là đang trốn tránh sao, lời nói của Cố Tranh phải chăng chỉ là do cô tự mình an ủi mới tưởng tượng ra?
Khóe miệng tự giễu ngầm nhấp, xẹt qua một độ cung buồn cười. Cô đem vòng ngọc trên cổ cởi xuống, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve, lòng bàn tay non mềm gắt gao nắm, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cạnh ngọc sắc bén cọ qua, tức khắc máu đỏ tươi dính lên hồng ngọc.
Cơn đau từ ngón tay truyền đến, kích thích thần kinh cô, cô lại không hề để ý, đôi môi bị cắn cơ hồ muốn trầy da.
Khóc đến hoảng hốt, thời gian cũng trở nên lâu dài, phảng phất trong tiếng khóc xuôi tai nghe đến một tiếng than nhẹ.
Còn chưa kịp phân biệt, ngọc trong tay bỗng nở rộ ánh sáng, nhu hòa không chói mắt, giây tiếp theo cô liền rơi vào lòng ngực một người.
Nói rơi vào cũng không hoàn toàn chính xác, thậm chí cũng không phải là người, chỉ là một đoàn khí mang dáng dấp con người, tục xưng quỷ, cũng có thể gọi là linh hồn.
Cánh tay như hư không đáp ở sau lưng Trường Ngọc, khoảng cách một lóng tay, ngay cả dựa gần thân thể cô đều có khoảng cách.
Trong mắt nâu mông lung, phản chiếu ngược một gương mặt quen thuộc, mặt mày, còn có ánh mắt của anh, ôn nhu lại dung túng.
Hai chữ trong cổ họng lăn lộn, ở đầu lưỡi đảo qua một lần, lại không dám chân chính phun ra, cô sợ vừa nói xong, ảo cảnh liền tan.
Cố Tranh ở bên cô bao nhiêu năm, làm sao không biết cô đang nghĩ gì, muốn như trước kia vuốt vuốt chóp mũi cô, nhưng hôm nay chỉ có thể hoảng loạn mà nói.
"Ngọc Nhi, đừng khóc, em nhìn đi, anh liền ở trước mắt em đây."
Không nghĩ tới anh vừa mở miệng, Trường Ngọc không quan tâm mà đâm đầu tiến vào lòng ngực anh, thế nhưng lại xuyên qua thân thể của Cố Tranh!
Trường Ngọc tức khắc ngây ngẩn cả người.
Cố Tranh bất đắc dĩ mà ngồi dậy, bởi vì hành động của cô, sắc mặt càng tái nhợt một phần.
Người còn sống dương khí so với âm khí của quỷ sẽ mạnh hơn, thường sẽ thương tổn đến quỷ hồn. Trái lại, nếu âm khí của quỷ lớn hơn, người sống sẽ bị quỷ hấp thu dương khí, cuối cùng thương tổn mà chết.
Lời nói Cố Tranh thấm thía: "Anh không phải ảo giác của em, ba năm trước đây anh đã chết, trước mắt anh chỉ là một linh hồn, cũng chính là quỷ."
Anh tạm dừng, dù ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong lòng lại lo lắng bất an, sợ hãi Trường Ngọc sẽ sợ anh, chán ghét anh.
Hầu kết bất an mà trên dưới lăn lộn, anh chuyên chú nhìn biểu tình trên mặt cô, không buông tha dù chỉ là một chút.
Bất quá Trường Ngọc tựa hồ rất dễ dàng mà tiếp nhận sự thật anh là quỷ, chỉ là hơi hơi kinh ngạc, giây tiếp theo biểu tình trở nên nghiêm túc.
"Anh bị thương," cô nhấp môi, có chút bất an: "Là vì em vừa mới đụng anh sao?"
Cô chú ý tới Cố Tranh luôn bảo trì một khoảng cách thân cận nhưng vừa vặn không để chạm vào nhau.
"Em... em không sợ anh sao?" Cố Tranh rũ xuống đôi mắt.
Trường Ngọc để sát mình vào một chút, đè thấp nửa người trên, ngửa đầu đối diện gương mặt rũ xuống của anh, khoảng cách chừng một bàn tay.
"Sợ hãi? Cố Tranh, em thích anh còn không kịp, sao có thể sợ hãi?" Vẻ mặt cô nghiêm túc, một đôi mắt nâu đối diện đôi mắt thâm sắc của anh, Cố Tranh nhìn thấu trong đôi mấy ấy có anh, cũng chỉ có một mình anh.
Thẳng đến sau này Cố Tranh nhắc đến ngày đó vì sao cô một chút cũng không sợ hãi, Trường Ngọc ghé vào sô pha, như một con mèo lười biếng nheo mắt lại trả lời.
"Em cứ nghĩ sẽ không còn gặp lại được người, người ấy một lần nữa xuất hiện trước mắt. Chẳng sợ chỉ là một giấc mộng, em cũng muốn chặt chẽ bắt lấy, ngủ say không tỉnh."
Một khắc kia, Cố Tranh mới hiểu được, đâu phải chỉ mình anh đuổi theo cô, rõ ràng cả hai người đều chạy về phía nhau, lại bởi vì ngăn trở, nhiều năm trôi qua mới đến được đáy lòng đối phương.
Mà giờ phút này Cố Tranh chỉ có mừng rỡ như điên, tay chân cũng không biết nên để nơi nào mới tốt. (*Kang: tội nghiệp anh muốn ôm vợ cũng không được :