Sau Khi Trọng Sinh Tôi Về Miêu Cương Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 3: Cộng Minh




Tuân An đã chết một năm sau, hắn trúng tuyển đại học Thiên Sư ở thủ đô, trở thành sinh viên năm nhất cùng với Lâm Văn Văn tình cảm ổn định. Khi hắn khí phách hăng hái mang theo các bạn học ra ngoài thực tiễn liền bị lệ quỷ Vu Vanh tàn nhẫn giết chết.

Tuân An rõ ràng nhớ chó mực dữ hồn đi theo bên người Vu Vanh như thế nào từng ngụm xét nát hắn nuốt xuống, xương cốt cùng linh hồn của hắn đều bị cắn thành mảnh vỡ.

"Không sợ, không sợ. Hiện tại Vu Vanh còn sống, không có gì phải sợ."

Tuân An bị Lưu Hổ đuổi ra ngoài, hắn không đi học cũng không đi ký túc xá. Tùy tiện tìm một nơi ngồi xuống, thần kinh mà cắn móng tay. Đột nhiên hắn đột nhiên đứng lên: "Không được! Không thể ngây người ở Dương Gia Bình, hiện tại đã ngày 15 tháng 6, nhiều nhất ba tháng sau Đề Đăng Quỷ Vương liền hiện thế. Toàn bộ Dương Gia Thành sẽ trở thành Quỷ Vực."

Hắn chạy vài bước về hướng ký túc xá lại đột nhiên dừng lại, bắt lấy đầu tóc tràn đầy máu khô lâm vào trạng thái điên cuồng: "Không, không được, Mình còn không có đem Lâm Văn Văn nắm tới tay. Không có ba cô ấy, mình không lên được thủ đô Thiên đại. Thiên sư! Mình phải làm thiên sư! Mình cần thiết phải làm thiên sư!"

Trăm năm nước, thần quái toàn cầu sống lại. Quỷ Vực buông xuống, quỷ quái tàn sát bừa bãi, lệ quỷ không sợ vật công kích, không sợ hãi súng ống đạn dược, nhân loại suy thoái. Nguy cấp nhất, khi toàn cầu hơn phân nửa khu vực đều bị quỷ quái chiếm cứ. May mắn thiên địa dị biến lưu lại cho nhân loại một đường sống. Quỷ quái xuất thế, Đạo gia phục hưng, người có thiên phú có thể thi vào đại học Thiên Sư quốc nội, học tập môn pháp đuổi quỷ trừ tà. Người thiên phú không tốt cũng có thể trả giá đại giới nuôi quỷ quái, lấy quỷ quái đối phó quỷ quái.

Người trước được gọi là Thiên Sư, người sau được gọi là người nuôi quỷ. Mặt khác, thế giới trên mọi quốc gia có năng lực giả xuất hiện. Nhiều năm, hậu nhân cùng lệ quỷ rốt cuộc đạt tới trạng thái tương đối căn bằng. Chỉ là trên thế giới này, đại đa số vẫn là người thường, đã không có thiên phú trở thành thiên sư, lại không có mệnh cách cứng cỏi có thể dưỡng được lệ quỷ, cả đời như ếch ngồi đáy giếng, không thấy được thế giới bên ngoài.

Lệ quỷ Vu Vanh sinh thời chính là một người bình thường như vậy.

"Vu Vanh, Vu Vanh, hiện tại hắn chỉ là người thường. Mình có thể động thủ trước, mình có thể giết hắn... Không.. Không được!"

Sau giai đoạn tính toán ác độc, Tuân An lại đầy mặt hoảng sợ: "Không... Không, Vu Vanh không thể chết được, hắn nhất định không thể chết được."

Tuân An nhớ mang máng, đời trước trong khoảng thời gian này, tình cảm hắn cùng Vu Vanh hẳn là không tồi. Cho nên ba tháng sau Quỷ Vương hiện thế, người dưỡng quỷ cùng thiên sư tắm máu chiến đấu hăng hái, người thường vội vàng thoát thân. Vu Vanh mới có thể một đường xả thân bảo hộ hắn, mở một con đường máu, thậm chí bùa hộ mệnh đều cho hắn.

Nếu, nếu không phải lúc sau lại xui xẻo lâm vào Quỷ Vực, cần thiết có người hy sinh mới có thể chạy thoát, Tuân An cũng không đem Vu Vanh đẩy ra. Khi xem cậu bị lệ quỷ xé nát, cắn nuốt, Tuân An cũng sợ hãi thương tâm. Nhưng người cũng đã chết, thực mau hắn liền đem Vu Vanh vứt ra sau đầu. Sau lại trên đường thoát chết, Tuân An ngẫu nhiên gặp được Lâm Văn Văn đi lạc tách mất người nhà của mình. Dựa vào bùa hộ mệnh của Vu Vanh, hai người mới nghiêng ngã lảo đảo sống sót.

Dọc theo đường đi hoạn nạn thấy chân tình, tình cảm hai người nhanh chóng tăng nhanh. Sau khi được cứu ra, Lâm Văn Văn thành bạn gái hắn, cô tự mình đi cầu người cha giáo sư ở thủ đô Thiên Sư cho nên với thiên phú thường thường của Tuân An mới có thể phá cách trúng tuyển, lên làm thủ khoa năm nhất. Khi đó, Tuân An thỏa thuê mãn nguyện, đúng ra khởi điểm hắn thắng chức nhanh. Nhưng trăm triệu lần Tuân An không nghĩ tới, một năm sau lúc hắn mang đội đi ra ngoài thực tập, thế mà bị Vu Vanh đã biến thành lệ quỷ bắt lấy.

Quỷ cũng có cấp bậc, ác quỷ đều có thể hủy diệt thành phố, càng đừng nói lệ quỷ cấp càng cao hơn.

Đời này Tuân An chỉ thấy qua một lệ quỷ là Vu Vanh. Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền không có sức phản kháng.

Bất quả, một năm Vu Vanh có thể trở thành lệ quỷ, có vết xe đổ, Tuân An không dám đánh cuộc.

"Làm sao bây giờ? Rốt cuộc làm sao bây giờ?"

Tuân An hai mắt đỏ bừng, hắn trợn mắt nhắm mắt, trong đầu óc đều là thời điểm Vu Vanh giết chết bản thân, ánh mắt lãnh khốc tựa như xem miếng thịt heo, không một tia cảm tình. Hàm răng hắn run run, khanh khách rung động. Đột nhiên, đôi mắt Tuân An trợn to: "Đúng rồi! Có một người khẳng định có thể giết Vu Vanh. Vị kia hiện tại hẳn là ở chỗ này, hắn ở đây, hắn ở đây, mình phải tìm hắn, mình phải tìm hắn."

Chỉ có người đó mới có thể thay đổi vận mệnh của mình!

______

"Phiền toái mọi người, hai người đi thong thả."

Hai người kia tự xưng đến từ đặc cảnh Bộ Công An Khoa Số 7, vấn đề nhiều như nước, ước chừng đến ngày hôm sau mới kết thúc điều tra. Trừ bỏ quỷ chết đói ở ngoài, Vu Vanh tỉ mỉ cùng bọn họ nói chuyện quỷ điện thoại, nửa đêm còn dẫn bọn họ đi hẻm nhỏ kia, nhìn bọn họ đem điện thoại di động bị ăn mòn thành rách nát cùng tro cốt như than đen kia đều thu đi.

Mà thu hoạch của cậu là một bộ điện thoại đặc chế cùng số điện thoại của Chu Tuần.

"Đồng chí, căn cứ theo cậu miêu tả, cậu rất có khả năng bị quỷ quái cấp D trở lên theo dõi."

Chu Tuần nghiêm túc nói: "Bộ điện thoại này là khoa Số 7 đặc chế, một khi nó gọi điện thoại cho cậu, chúng ta sẽ thu được tin tức trước tiên cũng đuổi theo tới. Nếu có cái gì khác thường, cậu liền lập tức gọi điện thoại cho tôi, cho dù ở trong Quỷ Vực, nó cũng có thể sử dụng bình thường."

"Vâng."

Cái gì là Quỷ Vực?

Cái gì là khoa số 7?

Sau cả đêm nói chuyện, Vu Vanh đã hiểu biết đại khái. Thế giới này xác thật nguy hiểm, cho dù ở khu an toàn, người thường không cẩn thận một chút cũng sẽ mất mạng.

Vu Vanh thật ra lý giải vì cái gì 'cậu' xác nhận chính mình không có thiên phú thiên sư, sẽ chấp nhất trở thành người nuôi quỷ. Ở thế giới này, chỉ có được sức mạnh mới có thể sống thống khoái tự tại. Hơn nữa mẹ cũng là người thường, ở thế giới quỷ quái tung hoành này, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người thường tựa như cá trên thớt, không hề có sức mạnh chống cự.

Nhìn Vu Vanh trãi qua sinh tử vẫn bình tĩnh trấn định như thế, trong mắt Chu Tuần có nhiều thêm vài phần thưởng thức. Người này ý chí kiên định, là hạt giống tốt nuôi quỷ, đáng tiếc...

"Nhóc con!"

Thanh âm khàn khàn khô khốc vang lên, khó nghe muốn chết, phảng phất như tiếng kêu của quạ. Vu Vanh cúi đầu, thấy từ đầu tới cuối cậu không nói một cậu, lão nhân rốt cuộc mở miệng, vẫn dùng giọng ra lệnh làm người khác không thoải mái, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm cậu, từng câu từng chữ, rất có thâm ý: "Nhóc con, ta xem cậu hẳn là người sống lâu trăm tuổi."

"Nhưng đừng tìm chết cho ta, biết không?"

"Nhỡ kỹ! Hảo hảo tồn tại cho ta, đừng đi liều mạng."

Hai gã đặc cảnh mặc áo gió đen rời đi, một trước một sau, thẳng đến khi quay đầu lại cũng không nhìn đến bóng dáng cửa hàng áo liệm lão Lương. Chu Tuần hiếu kỳ nói: "Lão Mã! Ngài học xem tướng mạo khi nào vậy? Hai ta cũng coi như cộng sự, ngài cũng xem cho tôi một quẻ đi."

Lão nhân trầm mặt không nói gì, đột nhiên lão kêu lên một tiếng. Vốn là thân thể lọm khọm run rẩy nay thống khổ cuộc thành một đoàn. Ngay sau đó, đôi lòng mày khô vàng thưa thớt của lão nhiều ra thêm hai tròng mắt. Con ngươi tròng mắt trắng như mực, đồng tử đỏ bừng, di chuyển loạn xạ quỷ dị nhanh như chớp. Cùng lúc đó, làn da lão Mã bành trướng lên, nếp nhăn đều bị căng ra, má trái của hắn dần dần biểu hiện mơ hồ ra một gương mặt quỷ trẻ con khủng bố.

"Mẹ nó! Quỷ anh như thế nào đột nhiên phản phệ?"

Chu Tuần bị hoảng sợ, lấp tức nhận ra sự tình nghiêm trọng. Chu Tuần một phen tháo khẩu trang xuống, liền thấy hai bên phía miệng hắn rạn nứt hướng vế phía trước, tựa như truyền thuyết vết nứt nữ quỷ khủng bố. Ngay sau đó, Chu Tuần toét miệng, hắn không có hàm răng, yết hầu tối om sâu không thấy đáy, có vết sẹo mặt quỷ thối rửa màu trắng ở cổ họng, tỏa ra mùi nồng nặc tanh tưởi đồng thời hơi nhúc nhích như là muốn sống lại.

Khi thời điểm quỷ sang xuất hiện, trên mặt lão Mã sắp rách da nhưng quỷ anh rốt cuộc cũng không kiên kỵ mà tiếp tục bành trướng. Ngay thời điểm hai người giằng co, Chu Tuần vội vàng từ trong bao da móc ra một tấm phù triện màu vàng đập dán vào trên mặt lão Mã, lại móc di động ra cất cao giọng hát. Âm thanh réo rắt nghiêm trang tụng xướng từ di động truyền đến, có hai nơi phù triện cùng nhạc ảnh hưởng, quỷ anh trên mặt lão Mã rốt cuộc dần dần biến mất, cuối cùng khôi phục bình thường.

Chu Tuần lúc này mới thở ra một hơi, cho bản thân hít thở không khí tươi mới rồi sau đó một lần nữa đeo khẩu trang lên, lòng sợ hãi nói: "Quỷ anh như thế nào lại đột nhiên phản phệ? Tôi nhớ rõ lần trước thời điểm kiểm tra sức khỏe, kỳ an toàn của ngài còn hai năm rưỡi mà."

Mã lão ho không ngừng, trãi qua lần phản phệ này, trên mặt lão càng nhiều nếp nhăn. Lông mày loang lỗ, thoạt nhìn lại già thêm vài tuổi. Nuôi quỹ, dưỡng quỹ, chính là dùng tuổi thọ của mình uy quỷ, đây coi là cái giá lớn để có được sức mạnh quỷ quái. Mỗi một lần phản phệ, tuổi thọ người nuôi quỷ liền sẽ ngắn đi một đoạn.

"Đây là cộng hưởng."

"Cộng hưởng?"

"Ừ"

Lão Mã nặng nề gật đầu: "Quỷ cấp thấp sẽ tự phát đáp lại quỷ cao cấp, dùng hết hết thảy cũng muốn trở lại bên người. Loại tình huống này, ta sống hơn phân nửa đời chỉ gặp không qua 2 lần, không có chỗ nào không phải là nguy hiểm đến cực điểm."

"Quỷ anh là ác quỷ cấp C, nói cách khác có thể khiến nó cộng minh, ít nhất đặng cấp cao nhất là lệ quỷ cấp B."

"Hả? Lệ quỷ?"

Chu Tuần nghe xong khiếp sợ: "Nhưng Dương Gia BÌnh nếu có lệ quỷ, cục cảm ứng khó sớm đã kêu to quang quác rồi. Nói nữa, nếu nói thật là lệ quỷ cộng minh, quỷ sang của tôi như thế nào không có phản ứng?"

Lão Mã không nói lời nào, trầm mặc. Sau đó một lúc lâu đột nhiên nói: "Hôm nay thấy nhóc con kia, cậu biết không?"

"Biết, đương nhiên biết. Hắn chính là danh nhân ở Dương Gia Bình. Lão Mã, ông mới vừa điều lại đây không biết, chúng tôi bên này hầu hết đều biết tiểu nhóc con Vu Vanh này."

Chu Tuần tiếc nuối líu lưỡi: "Vu Vanh cũng coi như kỳ nhân, người khác hoặc là trọng âm khí, hoặc là trọng dương khí, hắn ngược lại, trên người nửa điểm âm khí cũng không có, độ tinh khiết còn không bằng người bình thường. Năm 12 tuổi, thi thiên sư, sơ kỳ hắn cũng không qua được, liền ngược lại muốn nuôi quỷ, nhưng tuy nói chúng ta nuôi quỷ không có cửa ải gì, nhưng ít nhất âm khí là trọng điểm, làm đa số quỷ trụ lại an nhàn chút, nhóc con này hướng đến đó là vừa đúng nhưng đến quỷ chuột còn không thèm để ý tới hắn. Này còn nuôi quỷ như thế nào?"

"Hazzz.... Tuy nói thân thủ không tồi, có thể đánh có thể chạy, nhưng không có thiên phú, cũng không nuôi được quỷ, đời này cũng chỉ là một người bình thường."

"Người thường."

Lão Mã cười nhẹ, vết sẹo trên má chuyển động như con rết, lầm bầm lầu bầu: "Ta nhưng thật ra lần đầu tiên thấy người thường như vậy."

"Trước mắt trở về báo cáo cho phía trên, đem khu vực Dương Gia Bình định vì Cấp III (Cấp nguy hiểm), liền nói là do ta."

"Tiểu Chu, cậu thời khắc chú ý tiếp điện thoại của hắn, nhớ kỹ, nhất định, nhất định phải bảo hộ hắn an toàn. Hắn bên kia báo án xử lý ưu tiên, hiểu chưa?"

"Biết biết, không cần lão Mã nói, bảo hộ người thường chính là chức trách chứng ta mà, bất quá tôi lần đầu tiên nghe được lão Mã cường điệu nhiều như vậy. Nhóc con Vu Vanh này chẳng lẽ có năng lực đặc biệt nào sao? Lão Mã! Lão Mã! Ông thế như nào không để ý đến tôi? Lão Mã?"

____

"Mì trứng đây! Chạy nhanh tới ăn một chút đi.."

Mì trừng ra xanh,trứng rán vàng óng ánh nằm cùng mấy cây ray xanh biết, cậu phóng tới bên bàn, mùi hương bay vào mũi, mẹ Vưu một bên oán giận: "Tiểu ca đặc cảnh kia cũng thật là, hỏi phạm nhân cũng không hỏi cả đêm đâu, thật muốn mạng."

"Mẹ!"

Vu vanh không động đũa, hắn vô thức chạm vào di động Chu Tuấn đưa, cả ngày hôm nay mang cho Vu Vanh sự chấn động không thua gì chuyện trọng sinh, tình cảm hắn trì độn nhưng không phải ngốc, nghĩ tới nghĩ lui, Vu Vanh cuối cùng ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc: "Con có lời muốn nói với mẹ."

"Ồ! Không nghĩ tới có một ngày, mẹ con mình có thể nghĩ đến cùng một thứ."

Mẹ Vu nhướn đầu mày cao cao, ngang ngược bá đạo: "Nếu con không đói bụng, vậy trước hết nghe mẹ nói."

"Tuần sau là đại thọ 90 tuổi bà ngoại con, dự đem những gia sản của bà truyền cho con, mẹ suy nghĩ dù sao con cũng không có thiên phú làm thiên sư, dưỡng quỷ cũng quá sức. Còn không bằng về Miêu Trại thử thời vận."