Suốt quãng đường đến công ty không nói gì.
Triệu Thụy Hoài không chờ Trì Tự mở cửa xe cho mình, vèo một cái bước xuống xe.
Thật là...
Trì Tự nhìn theo bóng lưng hắn, lâu sau mới hồi hồn.
Triệu Thụy Hoài lớn hơn Trì Tự ba tuổi. Trong ấn tượng của Trì Tự, Triệu Thụy Hoài luôn là một người rất thành thục ổn trọng. Khi anh mới nhậm chức, không hề có kinh nghiệm, lúc phạm lỗi cũng sẽ không tính toán với anh, chỉ đơn giản là nói cho anh biết mình sai ở đâu, phải rút kinh nghiệm thế nào.
Người như vậy lại tức giận vì một bữa sáng, Trì Tự mới cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng, Triệu Thụy Hoài hai mươi tám tuổi là như thế nào, anh không thể nhớ được.
Có lẽ là vì khi đó vô cùng căm hận Triệu Thụy Hoài. Không hiểu vì sao, sau này trong vô thức, cho dù mỗi sáng hắn đều làm điểm tâm ở nhà, anh cũng biết hắn thích ăn điểm tâm gì.
Trì Tự đã quen với Triệu Thụy Hoài ba mươi lăm tuổi. Hiện tại nhìn lại, cởi bỏ lòng hận thù, dùng linh hồn ba mươi hai tuổi gặp hắn lúc hai mươi tám tuổi bỗng cảm thấy có chút xa lạ.
Ừm, có thể nói là có chút đáng yêu.
Một người quyền thế ngập trời là hấp dẫn từ những chi tiết nhỏ. Một người trầm thục ổn trọng lại làm ra vài chuyện ngốc nghếch thật sự rất đáng yêu.
Nói thế nào cũng là một ông chủ sắp tuyệt chủng đến nơi, dù là tự ngẫm một chút Trì Tự cũng ngại nói thẳng là hắn ngốc.
Dù là đi nhanh theo, Trì Tự cũng không thể đi cùng thang máy với ông chủ. Anh đứng ở xa nhìn cửa thang máy từ từ khép lại. Ông chủ đứng bên trong xụ mặt, hằm hằm nhìn anh.
Ngã một lần khôn hơn một chút. Lúc này Trì Tự hiểu được suy nghĩ trong lòng ông chủ, lập tức đổi hướng, chạy ra ngoài.
Mua bữa sáng!
Vốn dĩ là một buổi sáng dư dả thời gian, lại vì hai lần ra cửa hành mua bữa sáng mà trở thành đến muộn mười phút.
Quẹt thẻ xong, Trì Tự cảm thấy mệt rã người. (mình cũng chả hiểu cái này nói gì nữa, trong QT là "đánh xong tạp", bản raw là 打完卡 Ai đó biết thì chỉ mình với)
Tuy với chức vụ của anh, quét thẻ chấm công cũng không phải quy định cứng nhắc, nhưng là do bản thân Trì Tự trước nay đều tự yêu cầu nghiêm khắc. Ngày thường, chỉ cần đến công ty nhất định phải quẹt thẻ đúng giờ. Thất bại của hôm nay giống như là hòa thượng phá vỡ giới luật thanh quy, sau này lại sẽ là thịt cá và mỹ nhân.
(Huhu cái đoạn này tôi chém đó, có ai rõ hơn về vụ cái thẻ thì nói tôi nha, tôi bất lực lắm)
Trì Tự bừng tỉnh ra, bản thân mình đã sa đọa.
Thôi, thoải mái cũng tốt.
Mang theo bữa sáng, nhẹ gõ cửa văn phòng làm việc Phó giám đốc, bên trong không phát ra âm thanh nào.
Thật là ấu trĩ.
Trì Tự bình tĩnh lại, gõ ba dài một ngắn lên cửa như phát điện tín để tránh chọc giận Boss đang ở bên trong khiến hắn trực tiếp đá văng cửa, mang mình đi đời nhà ma. Trì Tự giữ vững tiết tấu, vẫn rất đúng mực, mười giây gõ một lần, vừa không ồn ào, lại có vẻ chân thành.
Tầm một phút sau bên trong mới có tiếng đáp lại, "Vào đi."
Vừa đẩy cửa ra, Trì Tự có cảm giác chú rể kêu cửa rước dâu, không thể giải thích nổi. Đương nhiên, ông chủ không thể nào là nàng dâu. Anh gõ cửa giống như gọi mẹ, kêu rất lâu mẹ ở bên trong mới ới lại một tiếng. Sau đó mở cửa như được nhận một hòn ngọc quý trên tay. (đoạn này mình khum hiểu gì cạ)
Tuy là ví dụ này hơi thái quá, nhưng về bản chất cũng không sai lệch lắm.
Trì Tự đặt bữa sáng lên bàn làm việc của hắn, vừa rất quy củ đứng bên cạnh nhắc các hạng mục công việc trong hôm nay, "Mười giờ Trương tổng có hẹn trước, ở Linh Lung Sơn Trang, đàm phán hợp tác với các khu nghỉ dưỡng. Lúc 10h45 có hội nghị thảo luận bản vẽ thiết kế. Buổi chiều đi nghiệm thu khách sạn mới hoàn thành ở Tinh Hải Loan, sau đó đi thị sát công viên giải trí Tinh Hải."
Trì Tự nói xong nhìn thoáng qua Triệu Thụy Hoài.
Hắn như không nghe thấy, lấy túi lại xem bữa sáng của mình.
Khúc mắc này, Trì Tự sợ là hôm nay không qua được, nếu không lát nữa phải nhắc lại.
Lúc Trì Tự đang cảm thán mình khổ hết sức, Triệu Thụy Hoài bỗng ngẩng đầu lên, dùng khẩu khí bình tĩnh để che đậy nói lắp, "Sao em lại chọn món này."
Chuyện này nếu là người khác nghe đều sẽ khó hiểu, nhưng Trì Tự hiểu ý hắn.
Ông chủ ngạc nhiên vì bữa sáng mình mua đều là đồ hắn thích ăn.
Làm thế nào để trở thành tâm phúc của ông chủ, điều thứ hai: hiểu thói quen của ông chủ, trên nhiều phương diện làm cho ông chủ cảm nhận được sự chu đáo của mình mà không cần quá phô trương.
"Không phải anh không thích món ăn có hương vị phức tạp sao? Nên tôi đã mua mấy món thanh đạm một chút."
Triệu Thụy Hoài cũng được coi như là ngậm chìa khóa vàng chào đời, vậy mà trong việc ăn uống, một chút cầu kì cũng không có. Chỉ nói đến bữa sáng thôi, cái gì mà cháo thịt nạc, trứng vịt Bắc Thảo, cháo hải sản, cháo thịt băm, hắn đều ăn không vô. Ngược lại chỉ chung tình với cháo gạo, cháo gạo kê, cháo hai loại gạo, đều là những món rẻ nhất trong tiệm.
Đối với những món ăn cao cấp phức tạp đến mức chia thành hương giữa hương cuối, không cần nhắc đến.
"Ừm."
Bữa sáng vừa ý, sắc mặt Triệu Thụy Hoài tức khắc từ âm u sang ôn hòa hẳn lại. Hắn tự chuẩn bị rồi đưa các điều khoản và điều kiện hợp đồng với khu nghỉ dưỡng cho Trì Tự, dùng ngữ khí trìu mến nói với anh, "Đi soạn một phần hợp đồng."
Hòn ngọc quý trên tay.
Trì Tự cầm hợp đồng, ra khỏi văn phòng. Trong lòng thở phào, trên mặt lại bình thản.
Bên cạnh còn có người nhìn, anh cũng cần sĩ diện.
"Thư ký Trì, Triệu tổng làm sao vậy? Lúc vừa vào tâm trạng không được tốt."
Người nói là thư kí thứ hai của Triệu Thụy Hoài, năng lực làm việc rất tốt, là một người có tiền đồ rộng mở, là một thư kí lí tưởng.
Thế nhưng, tham vọng thăng chức từ thư kí lên tình nhân cùng với năng lực làm việc không liên quan.
Sở dĩ muốn làm tình nhân mà không phải làm phu nhân nhà giàu là vì ả cảm thấy mình và Triệu Thụy Hoài môn không đăng hộ không đối, cũng không hiểu phẩm rượu pha trà nấu nướng, những kỹ năng mà phu nhân nhà giàu chuẩn bị. Nên về cơ bản, Triệu Thụy Hoài không thể lấy ả. Nhưng làm tình nhân thì khác, ả ngực lớn, lại xinh đẹp, cá gặp nước, ông chủ và thư kí yêu đương, đến lúc ông chủ vui vẻ thì thưởng cái xe cái nhà hoặc mấy chứ linh tinh gì đó, rất thoải mái.
Thật ra, Trì Tự rất bội phục ả, tự mình vạch định rõ, lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ cho tương lai. Cách nhìn hợp tình hợp lý, da mặt rõ dày, "Thư ký Tống, hôm nay Triệu tổng tâm tình thật sự không tốt nên nên tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm đi thay quần áo đi, nếu không cô chuẩn bị thư từ chức đi."
Thư kí Tống câu dẫn cũng chọn thời cơ, ả thực sự nghe lời, cầm lấy chiếc túi đặt dưới bàn làm việc, xoay người chạy đến toilet.
"Âm mười tám độ, để trần hai cái đùi, cũng không sợ lạnh."
Nhưng mà Tống Đại Minh Bạch nỗ lực như vậy cuối cùng cũng không thể hoàn thành lí tưởng của mình. Mùa đông năm sau, tầm lúc này, ả sẽ hạnh phúc kết hôn cùng một giáo sư đại học trung thực.
Cũng không thể nói ả chơi đùa đủ rồi mới tìm một người thành thật, là vì ả chỉ quen qua hai người bạn trai, một người ở cấp ba, một người ở đại học. Tình cảm ngây ngô đó qua thì đến Triệu Thụy Hoài,bị ả quấn lấy nhiều năm không buông.
Nói đến không buông, Trì Tự lại có chút bội phục Triệu Thụy Hoài. Tống Đại Minh Bạch dù sao cũng là cô gái cá tính, xinh đẹp, luôn ân cần chung quanh hắn, vậy mà hắn lại làm như không thấy. Giống như là trên phương diện nào đó có trục trặc, buộc lòng Tống Đại Minh Bạch sống sờ sờ phải cải tà quy chính, từ chủ nghĩa hiện thực trở thành chủ nghĩa lý tưởng, đi theo chân ái cùng nhau làm giàu nhờ đôi bàn tay của mình.
Trì Tự còn nhớ, ngày Tống Đại Minh Bạch kết hôn, anh cũng từng rất bội phục lòng kiên trì muốn báo thù của mình.
Bởi vì buổi thảo luận bản thiết kế sẽ kéo dài, làm cho nhân viên lỡ giờ nghỉ trưa, cho nên Triệu Thụy Hoài đặt ở nhà hàng lớn một bàn thức ăn phong phú, vừa ăn vừa làm việc. Ý định lấy đồ ăn sang chiếm dụng thời gian của nhân viên, đây là thủ đoạn hắn quen dùng.
Không còn cách nào, bản thiết kế cho khách sạn mới là cấp thiết. Nó phải được hoàn thiện trong tuần này, nếu chậm trễ, tổn thất không phải dùng hai bữa cơm là có thể thay thế, hắn mời nhân viên ăn cơm đã có thể tăng hiệu suất lại thu phục được lòng người, suy tính cẩn thận không chừa một lỗ hổng.
Trì Tự phỉ nhổ hành vi này, nhưng cơm Ngũ Thường hấp trong niêu tre thật sự quá thơm.
Không hổ là tiệm cơm số nhất thủ đô.
Mười hai giờ rưỡi, thiết kế khách sạn cũng có tiến triển, Triệu Thụy Hoài tuyên bố tan họp, một nhóm kiến trúc sư có thể ra về. Theo quy tắc, Trì Tự phải nắm rõ thời gian, đưa ông chủ đến khách sạn Tinh Hải Loan.
Tinh Hải Loan được coi là con sông trong nhất thủ đô, tên được đặt theo sự phản chiếu của các ngôi sao về đêm chiếu trên mặt nước. Vài năm trước, Triệu Xương Nguyên đã mua mảnh đất ven bờ, nhưng Tinh Hải Loan ở vị trí xa xôi, rất khó để thu hồi chi phí xây dựng. Mãi không động thổ, cho đến năm kia Triệu Thụy Hoài mới quyết định xây công viên giải trí ở bờ sông Tinh Hải Loan.
Ban đầu đề nghị này không được thông qua, công viên giải trí vị trí tốt lại có tiếng nhiều đếm không xuể. Dù thế nào, xây công viên giải trí ở Tinh Hải Loan cũng sẽ thâm hụt.
Nhưng dù sao, Triệu Thụy Hoài cũng là đại thiếu gia cũng tập đoàn Đại Hòa, là chủ nhân tương lai, từ nhỏ đã là một đứa trẻ ưu tú, không thể chịu thua được.
Vì thế, với sự hỗ trợ của Triệu Xương Nguyên và do Triệu Thụy Hoài chủ đạo hạng mục,Tinh Hải Loan được xây lên trong thủ đô, trở thành công viên giải trí có vòng đu quay lớn nhất thủ đô. Cùng với hằng hà xa số các loại món ăn vặt. Vào mỗi tối, trong công viên toàn là ánh đèn rực rỡ. Nếu chơi đu quay còn có thể thưởng thức bầu trời đầy sao diễm lệ ở Tinh Hải Loan.
Sau này, khi tất cả đã hoàn thành, Triệu Thụy Hoài hào phóng mời rất nhiều phóng viên đến, dạo chơi công viên miễn phí. Dùng một số tiền lớn lăng xê, cuối cùng, Tinh Hải Loan trở thành một nơi cảnh đẹp nổi tiếng. Công viên giải trí Tinh Hải Loan cũng là một thánh địa hẹn hò, ngay cả phố ăn vặt Tinh Hải cũng được tán thưởng.
So với những nơi phải đi bộ để tham quan không có gì thú vị như cố cung Di Hòa Viên, công viên Tinh Hải Loan đủ mọi thứ như ăn nhậu, chơi bời, ngắm cảnh, ngay cả du khách cũng nghe danh mà đến. Ăn khách đến đáng sợ. Trong gần tám tháng, toàn bộ hạng mục Tinh Hải đều thu hồi được vốn. Đây cũng không phải là lợi nhuận của một lần, lợi nhuận trong tương lai nếu nghĩ tới cũng sẽ cười rớt hàm. Không chỉ thế, những khu đất phụ cận Tinh Hải Loan cũng sẽ được tăng giá, khu mua bán Tinh Hải và khách sạn Tinh Hải đều được thừa cơ mà sinh ra.
Có thể làm một thất bại trở thành như vậy, Triệu Thụy Hoài chịu đủ lời bàn tán từ phía cổ đông giờ không còn một người dám xem thường hắn.
Cũng là từ khi đó, Trì Tự liền biết, bản thân muốn hạ được tập đoàn Đại Hòa phải tốn cả đời để đánh bại Triệu Thụy Hoài.
Lúc anh ba mươi hai tuổi đã gấp đến không chờ được, chỉ là vì anh không còn đủ khả năng nữa.
Anh sợ nếu mình tiếp tục chờ đợi cũng sẽ từ bỏ như thư kí Tống.
Nhưng anh không thể giống thư kí Tống, từ bỏ trong hạnh phúc.
Cho dù là hổ thẹn với bố mẹ, hay là vì bản thân, Trì Tự chưa bao giờ nghĩ sâu xa, trước kia là vậy, hiện tại cũng thế.
________________________________
Hết chương 5
Chương này tôi chém khá nhiều đoạn, vì nó khó hiểu quá à huhu. Không giữ nổi nguyên văn nhma ý thì vẫn đúng nha.