Đường Tử Du kinh ngạc nhìn anh, trong nháy mắt, không nói lời nào.
Anh sửng sốt một hồi, rốt cục ý thức được, thận trọng hỏi: “Anh, anh nói giỡn sao?”
“Đương nhiên không phải.”Cố Tửu Hình vẫn bình tĩnh như mọi khi, “Tôi chỉ nói rõ tình huống mà em có khả năng gặp phải nhất. Dù sao, gia đình chúng tôi cũng có hai đứa con, đây là sự thật khách quan.”
Đường Tử Du nhìn vẻ mặt của hắn, không hiểu suy nghĩ của hắn, do dự hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Anh, anh thích em sao?”
“Mặc dù hiện tại tôi không có tình cảm với em, nhưng điều này không ngăn cản tôi cảm thấy em rất đáng yêu, rất đáng để thích, nếu muốn, chúng ta có thể đính hôn trước, sau đó từ từ tiếp xúc để vun đắp tình cảm. Trên đời này có những người yêu trước cưới sau, cũng có người cưới trước yêu sau, tôi không cự tuyệt việc quen biết, thậm chí thích em.”Cố Tửu Hình thẳng thắn nói.
Đường Tử Du không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, không biết nên trả lời thế nào, đành phải cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Cố Tửu Hình thấy vậy, hỏi, “Em không muốn?”
“Em không biết.”
“Không biết, hay là không thể buông Tiểu Cửu được?”
Đường Tử Du ngơ ngẩn nhìn hắn, thành thật nói, “Em không biết.”
**“Buông tay Cố Cửu Từ thì dễ, nối lại tình cảm mới khó. Em không biết có nên thử hay không. Em sợ chúng ta sẽ quay lại một vòng luẩn quẩn, không thích hợp.Hơn nữa em càng sợ rằng chúng ta không cần phải bắt đầu,bởi trong lúc hoảng loạn, em để chúng ta bắt đầu mối quan hệ này.”
**raw: “放下一个顾酒辞很容易,可是重新捡起一段感情很难。我不清楚我该不该去尝试,我怕绕一圈回来,我们也不合适,我更怕我们其实根本没必要开始,却稀里糊涂的让自己开始了一段新的感情。”(lời của ai vậy má!?)
Đường Tử Du kiên nhẫn giải thích với Cố Tửu Hình: “Em chưa bao giờ nghĩ đến tình huống mà anh đề cập. Trước khi anh nói những lời này, tất cả những gì em muốn là phát triển sự nghiệp của mình thật tốt. Em không muốn có bất cứ quan hệ gì với Cố Tửu Từ và em không muốn yêu ai nữa, nhưng anh nói như vậy, em thực sự không biết phải làm gì.”
Cố Tửu Hình nhìn vẻ bất lực giữa lông mày của anh, an ủi anh: “Không sao, chuyện này đối với em quả thực có chút đường đột, em có thể từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ thông suốt thì nói với tôi.”
“Trước khi em nói cho tôi biết quyết định cuối cùng của mình, tôi sẽ không nói cho bà nội chuyện này, em suy nghĩ kỹ rồi nói cho bà ấy biết.”
Đường Tử Du ngốc ngốc gật đầu, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.Em cần về phải không? Tôi đưa em về.”
Đường Tử Du liên tục xua tay, “Không cần, em tự mình gọi taxi.”
“Xấu hổ?” Cố Tửu Hình hỏi.
Đường Tử Du xác thật có chút xấu hổ, anh gật đầu, cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Cố Tửu Hình cảm thấy anh thật đúng là thành thật đến đáng yêu.
Hắn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tử Du, anh đang ngồi dưới nắng cầm bảng vẽ vẽ, tranh rất đẹp, cười lên trông càng đẹp hơn.
Anh quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt sáng ngời trong veo, giống như một hươu con tò mò.
Cố Tửu Hình lúc đó đã bật cười, thực sự muốn xoa đầu và thuần hóa hươu con này.
Hắn nâng tay lên, xoa tóc Đường Tử Du.
Đường Tử Du ngạc nhiên ngước lên,anh nhìn thấy sự dịu dàng và bao dung trong mắt Cố Tửu Hình.
Hắn nói: “Vậy tôi không tiễn em, bất cứ lúc nào cần thì liên hệ với tôi.”
Đường Tử Du nhìn vào mắt hắn rồi chậm rãi gật đầu.
Cố Tửu Hình thu tay, đưa anh ra cửa.
Đường Tử Du chào tạm biệt hắn rồi quay người bước xuống lầu.
....
Anh cảm thấy rất bối rối, anh hiểu rõ khi đến đây, nhưng những lời của Cố Tửu Hình lại khiến anh bối rối.
Anh rất muốn có một gia đình, từ nhỏ điều anh mong muốn nhất chính là có một gia đình trọn vẹn, đặc biệt là sau khi ông ngoại ra đi.
Thời điểm anh rung động nhất đối với Cố Cửu Từ không phải lúc nào khác mà là sau khi ông ngoại qua đời.
Anh nhìn thi thể ông ngoại khóc đến mức không kìm được lòng mình.
Anh khóc đến toàn thân phát run, ngay lúc anh cảm thấy cơ thể sắp mất đi sức lực, Cố Cửu Từ liền ôm lấy anh.
Hắn ôm anh vào lòng, an ủi: “Đừng khóc, ông ngoại mất rồi, từ nay anh sẽ là người nhà của em, anh sẽ chăm sóc em.”
Đó là khoảnh khắc mà Đường Tử Du vĩnh viễn nhớ rõ.
Khoảnh khắc anh ôm Cố Cửu Từ, khoảnh khắc đó anh hoàn toàn khuất phục trái tim mình.
Tuy nhiên, sau đó anh phát hiện ra sự vĩnh cửu mà anh trân trọng trong tim có thể chỉ là một khoảnh khắc vô nghĩa đối với Cố Tửu Từ.
Hắn chỉ tùy tiện nói một câu, thậm chí còn không thể gọi là hứa hẹn chứ đừng nói là thực hiện.
Vậy nên, những gì hắn đã nói, nếu hắn không nhớ nó, coi như nó không tồn tại.
Anh vẫn chưa có nhà, một mình lẻ bóng.
Nếu là Cố Tửu Hình……
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy một bóng đen rơi xuống, Đường Tử Du ngẩng đầu nhìn lại, chính là Cố Cửu Từ.
Anh nhìn Cố Cửu Từ, trong một khoảnh khắc,phảng phất như đã cách xa cả đời.
Cố Cửu Từ ngăn anh lại, hỏi: “Anh tôi nói với cậu cái gì?”
“Không có gì.” Đường Tử Du trầm giọng nói.
“Tại sao cậu không nói với tôi về việc thiếu tiền?”
“Không cần thiết.”
“Vậy cái gì là cần thiết? Chẳng lẽ là hủy bỏ hôn ước với tôi sao?”
Đường Tử Du gật đầu, “Anh có thể tránh sang một bên không?”
Cố Cửu Từ cười nói: “Đường Tử Du, cậu mê diễn đến vậy sao? Diễn như vậy không thấy nhàm chán sao?”
“Tôi là nghiêm túc.”
“Cậu nghĩ tôi có nên tin không?”
“Tôi mặc kệ anh có tin hay không, nhưng tôi nói rất nghiêm túc. Tôi đã nói rất rõ ràng với anh, xin mời tránh đường.”
Nói xong,anh đưa tay đẩy Cố Cửu Từ ra.
Cố Cửu Từ nắm lấy tay anh, muốn nói chuyện lại mẫn cảm nhận ra có gì đó.
Hắn cúi đầu xuống, thấy những ngón tay của Đường Tử Du dưới lòng bàn tay trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.
Cố Tửu Từ sửng sốt - chiếc nhẫn trên tay Đường Tử Du đã biến mất.