Sau Khi Trọng Sinh Thành Nam Thần

Chương 2




Tác giả có lời muốn nói: viết truyện mới, đây là góc nhìn của nam chủ, truyện ngôn tình! Truyện Ngôn tình! Truyện Ngôn tình! ( chuyện quan trọng cần nói ba lần)

Thế giới giải trí!

Viết truyện lúc tình hình bệnh dịch đang bùng nổ, hy vọng mọi người thân thể khỏe mạnh, bình bình an an.

Giới thiệu một bộ truyện cùng tác giả《 80 phì nữu nghịch tập ký [ xuyên thư ]》

____________

Chương 2

Cũng không biết có phải là do xuyên qua nên tự xuất hiện năng lực hay không.

Trước mắt bài thi đã xếp thành núi cao, bây giờ làm bài nhất định không còn kịp nữa, nếu đã vậy chỉ có thể chép bài.

Mặt khác có thể kéo dài trước một chút thời gian, nhưng bài tập toán là việc rất cấp bách, giáo viên dạy môn toán là lão sư Diệt Tuyệt, có thể nói là hận bọn học tra hàng phía sau căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng rất ít có người dám ngăn cản cô ta hành sự.

Phó Thanh Thời biết Dương Ninh rất chăm chỉ cố gắng, cho nên cô không có khả năng sẽ không làm bài tập, thậm chí sẽ hoàn thành thực tốt.

Tuy rằng cô ở lớp thành tích chỉ trung bình, nhưng cũng vì học ở trường trung học Nam Uyển nổi danh cả nước, mà nhất ban cao tam lại là lớp *mũi nhọn, được xem quân dự bị đỗ vào trường đại học Yến Kinh.

(*)Mũi nhọn: lực lượng tiên phong,đứng đầu, thực hiện nhiệm vụ quan trọng nhất.

Thành tích của Dương Ninh nếu đặt lớp thấp hơn một tầng thực sự có thể đứng trước vài tên.

Đương nhiên ban nhất dãy sau có một loạt kẻ thành tích thấp đều là dùng quan hệ để tiến vào, các lão sư đối với mấy cái loại học tra này căm thù đến tận xương tuỷ, hận không thể đem bọn họ toàn bộ đuổi ra khỏi trường.

Phó Thanh Thời gõ xuống bàn của Dương Ninh, "Dương Ninh, bài tập toán có thể hay không cho tôi mượn chép một chút."

Dương Ninh ngẩng đầu lên, trong nháy mắt có hơi kinh ngạc, là một cô gái thực sự bình thường, mái tóc dày che khuất trán, đôi mắt lớn nhưng có chút vô thần, phía dưới đôi mắt xuất hiện một vệt quầng thâm. Ngũ quan đoan chính, chỉ có thể nói diện mạo quá bình thường.

Cô lập tức cúi đầu nhìn bài thi toán học chồng chất trên bàn, kết quả vì quá hoảng loạn, đống bài thi toán chất như núi rơi xuống đất.

"Xin lỗi", cô thấp giọng nói.

Sau đó cong lưng nhặt bài thi, Phó Thanh Thời giúp cô đem bài thi nhặt lên.

Dương Ninh mặt có chút đỏ, sau đó lại tìm trong bài thi, cuối cùng là đem tập toán đưa ra.

"Cảm ơn", Phó Thanh Thời nói, sau đó trở về vị trí của mình.

Dương Ninh thật cẩn thận liếc hắn một cái, Phó Thanh Thời nhanh chóng chép bài tập, tốc độ tay của hắn phi thường nhanh, chỉ nghe thấy âm thanh xẹt xẹt của ngòi bút trên giấy.

Thì ra học bá cũng chép bài tập a! Tên béo ngồi cạnh Phó Thanh Thời sửng sốt một chút, hắn cảm thấy mình và bạn cùng bàn mới tìm được một chút tương đồng.

Phó Thanh Thời ở lớp học vốn dĩ chính là một cái đèn tập chung sự chú ý, nhất cử nhất động của hắn, tất cả đều lọt vào trong mắt của vô số người, vô số nữ sinh dùng ánh mắt ghen ghét nhìn về phía Dương Ninh.

Dùng thời gian mười phút hắn liền chép xong toàn bộ bài tập toán, sau đó đem tập toán trả lại cho Dương Ninh. Mặt khác những bạn học kia toàn là mượn bài tập của cô.

"Phó Thanh Thời, cậu cũng cho ta mượn chép một chút", tiểu béo liếc mắt nhìn hắn.

Phó Thanh Thời nhìn cậu ta một cái, đem bài tập ném cho cậu ta,

"Bài chép nhiều, chọn đề mình không biết làm chép lẹ đi."

Tiểu béo trước là sửng sốt sau đó kích động, cậu thế nhưng mượn được bài tập của học bá, nếu là trước kia cậu căn bản là không dám tưởng tượng. Tuy rằng học bá cũng là chép bài của người khác, nhưng Dương Ninh thành tích cũng không tệ a!

Bởi vì Diệt Tuyệt lão sư trên cơ bản chỉ cần liếc mắt một cái là biết có phải chép bài của người khác hay không, cho nên học sinh có thành tích tốt đều không muốn đưa bài cho bọn cặn bã như bọn hắn mượn chép.

Đương nhiên nếu là Phó Thanh Thời nói muốn mượn, khẳng định có vô số nữ sinh nguyện ý đem bài tập của mình dâng tới cho hắn.

Đây là sự khác biệt giữa người với người, một bọn nữ sinh nông cạn.

Phó Thanh Thời biết, cho nên bài Dương Ninh hắn một nửa là chép còn một nửa là tự làm, thậm chí trong lúc vô tình liếc thấy mấy chỗ sai cũng tiện tay sửa lại cho cô. Cho nên bài của hắn đã thay đổi so với bài của Dương Ninh.

Đây là sự lợi hại của một bộ óc thông minh, nếu là trước đây Dương Ninh cũng không dám nghĩ, Dương Ninh không thông minh, thành tích của cô tất cả đều là do chính mình so với người khác càng cố gắng nỗ lực hơn mà đạt được.

"Ca ca yên tâm!" Hắn cười hắc hắc một tiếng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn đến xưng hô cũng trực tiếp thay đổi.

"Tôi không có chép hết", Phó Thanh Thời quay đầu, nói với Dương Ninh.

"A! Um! Ta biết", Dương Ninh mặt lại đỏ vài phần.

Cô ghi công thức ra tập để học, chỗ đó vài khúc cô suy nghĩ đến nát đầu cũng không nghĩ ra được đáp án, vậy mà Phó Thanh Thời đã viết ra được.

Hắn mô phỏng cực kỳ giống nét chữ của cô, nếu không phải biết bài của mình ra sao, khẳng định kể cả cô cũng không phân biệt được chữ của hai người.

Mà Phó Thanh Thời cầm lấy bài của mình lên xem, chữ hắn viết là chữ *hành thư rất có lực, đó cũng là chữ của Phó Thanh Thời hắn.

(*) hành thư: phong cách viết chữ hán bắt nguồn từ thảo thư. (Nguồn: wikipedia)

Phó Thanh Thời từ nhỏ đã luyện tập thư pháp, cho nên chữ phi thường đẹp, mà hắn nhập vào nên kế thừa chữ viết tay của Phó Thanh Thời.

"Phó Thanh Thời, tôi cũng muốn mượn chép một chút......"

"ta cũng muốn, ta cũng muốn......"

Trong lúc nhất thời, hàng phía sau chép bài tập đến vô cùng vui vẻ.

Chép bài tập của học bá, liền chỉ có một chữ......

Sảng khoái.

Rốt cuộc cũng không cần xem đối với những người đó hai mắt nhìn không rõ người hay quỷ, nhìn từ quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.

(Editor/ tui nghĩ chiếc gáo ở đây chắc chỉ cái gáo nước:>)

Tiết thứ 2 là tiết vật lý, những người khác thì đang chép bài tập, Phó Thanh Thời thì đang bổ sung bài tập.

"Phó Thanh Thời, đề này ngươi lên giải", lão sư vật lý đi tìm nửa ngày, cuối cùng mới từ một đám người tìm được Phó Thanh Thời, hắn là học sinh giáo sư thích nhất, không gì sánh bằng.

Mà lúc này lão sư vật lý đã đi xuống bục giảng, bước tới sau bàn hắn.

Phó Thanh Thời đặt bút xuống, đem bài thi khép lại, sau đó liếc mắt nhìn trang trong sách Dương Ninh, nhanh chóng đem sách vật lý lật đến đúng trang, lúc này mới đứng lên.

Tiểu béo ở bên cạnh cho hắn một cái ngón cái, cao thủ là đây a.

Phó Thanh Thời ở trên bục giảng làm bài, lão sư vật lý đứng ở chỗ ngồi kế bên hắn, nhìn đến nỗi mở sổ sách ra ký vào, hắn đều là nói nội dung trọng điểm, sau đó mới đứng ở phía sau xem Phó Thanh Thời ở trên bảng giải đề, thỉnh thoảng gật đầu một cái.

Phó Thanh Thời không hổ là học sinh hắn coi trọng nhất, giải đề ý nghĩ thập phần rõ ràng, đề này xem như cạm bẫy bên trong tương đối khó.

"Phó Thanh Thời, giúp các bạn học nói một chút cách ngươi giải đề", vật lý lão sư uống một ngụm nước, lão thần khắp nơi nói.

Lúc nói xong câu đó, lão sư vật lý cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ bọn học sinh nữ, hắn không khỏi lắc lắc đầu, hiện tại nữ sinh đều như vậy a!

Phó Thanh Thời giọng nói mát lạnh, giống như núi cao thanh lãnh làm tâm người hơi lạnh, bị điều hòa thổi đến buồn ngủ cũng đều bị đánh cho thanh tỉnh, hắn chỉ đơn giản nói có hai phút, mọi người phía dưới còn chưa đã thèm, liền rời bục giảng.

Sau khi tan học, hắn lấy lại tập toán về trong tay, trước khi nộp lên hắn sửa lại vài đề sai.

Toàn bộ quá trình tiểu béo đều chứng kiến, Ngô không nhịn khỏi lại lần nữa vươn ngón tay cái....

Tài xế già quả nhiên cao tay.

Phó Thanh Thời đổi vị trí đến hàng phía sau, ngồi ở hàng học tra phía sau có điểm tốt vừa có điểm xấu, điểm tốt là có người cho bọn họ mượn chép bài tập, không tốt chính là lão sư luôn thích ở hàng phía sau đi tới đi lui.

Trước kia lão sư thái độ đối với bọn họ chỉ cần không quấy rầy hàng phía trên học tập thì liền không quản, nhưng hiện tại ngủ một giấc lão sư đều nhắc nhở một tiếng.

Bất quá Phó Thanh Thời nhìn như kiểu người cô độc, không dễ ở chung, nhưng kỳ thật hắn rất trọng tình nghĩa, chẳng những cho bọn họ mượn chép bài, lúc thi cử cũng mặc cho bọn hắn chép, đương nhiên mỗi lần trước khi nộp bài thi hắn đều sẽ sửa lại đáp án.

Cho nên tuy rằng bọn họ đối với việc lão sư đột nhiên quan tâm đều ai oán than vãn, nhưng hảo cảm đối với Phó Thanh Thời tốt hơn không ít.

Trước kia Phó Thanh Thời trong mắt họ là thần tiên không dính khói lửa phàm tục, hiện tại thì là một bán tiên*ngưu bức. Đương nhiên đây đều là bọn họ nói sau lưng.

(*) ngưu bức: từ này là chỉ những hán tử thô lỗ vai u bắp thịt, dùng sức mạnh cơ bắp để áp bức người khác, ý nói vừa khỏe lại vừa ngu như trâu.

Tiết tự học buổi tối đến 10 giờ, chuông tan học vang lên, bên cạnh hắn nhóm học tra đã sớm chuẩn bị trực tiếp chạy ra khỏi cổng trường.

Phó Thanh Thời ngồi trên vị trí, hắn không nhìn sách, mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đôi mắt hắn hơi rũ, biểu tình bình tĩnh, hắn mang khí chất có thể đem mình cùng người xung quanh tạo ra một bức tường vô hình, làm hắn cùng khung cảnh phòng học có chút không hợp nhau.

Chờ Dương Ninh thu thập đồ vật xong rời đi, ra khỏi phòng học, hắn mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Mà người đang chờ Phó Thanh Thời là Tô Tiêu Mộ đang xấu hổ há miệng thở dốc, nhà bọn họ bởi vì cùng hướng, cho nên hai người thường xuyên cùng nhau đi về.

Phó Thanh Thời đem nàng lờ mờ quên mất, thay đổi chỗ ngồi xong liền không để ý đến cô, nếu là trước kia thật không dám tưởng, việc này làm cho cô trong lòng sinh ra cảm xúc chênh lệch.

Vốn dĩ cô tưởng nếu Phó Thanh Thời chủ động cùng cô nói chuyện, cô liền tha thứ cho hắn. Có thể mỗi lần sau tiết tự học buổi tối cùng nhau trở về, thế mà Phó Thanh Thời liền như vậy bỏ đi rồi, đi rồi....

Tất cả nam nhân đều là đại móng heo, cô tức giận mà lấy bút chọc cái bàn.

Cô nghiêng đầu đối diện với Lý Thanh Gia bĩu môi, đáy lòng Tô Tiêu Mộ ấm ức, thật cho rằng toàn bộ nam nhân trên thế giới này đều muốn vây quanh cô.

Phó Thanh Thời thật ra không biết có hai nữ nhân bởi vì hắn mà tâm trí điên cuồng bổ não, hắn đi ở phía sau Dương Ninh đang bước đi ở đằng xa.

Dương Ninh rất cao, hơn một mét bảy, tuy rằng tướng mạo chỉ có thể tính là đạt ở mức tiêu chuẩn, lại có một dáng người tuyệt vời, chỉ là cô ăn mặc rộng thùng thình nên che lấp đi ưu thế của mình, khiến cô vô cùng bình thường.

Cô ở trường học không có bạn bè, cũng đã từng có, nhưng người nọ đem nhật ký của cô lan truyền khắp nơi, sau đó hai người cãi nhau, về sau nàng vẫn luôn cô đơn một mình.

Dương Ninh không ở ký túc xá, cô mỗi ngày đều sẽ đi qua một cái con hẻm hẻo lánh, sau đó lại đi vào một khu nhà dân cũ, mẹ cô ở chỗ đó thuê một phòng đơn nhỏ cho cô.

Mỗi ngày đi con đường này, cô đều sẽ bước chân đi thật nhanh, trực tiếp chuyển qua chạy.

Liền tại đó cô vùi đầu bước đi nhanh về phía trước, cuối hẻm nhỏ xuất hiện vài bóng người, cô nhịn không được thả chậm bước chân.

"Dương Ninh, như thế nào tới giờ mới tới nha! Đem bài tập toán của ngươi cũng cho chúng ta mượn chép a!" Trong đêm tối truyền ra tiếng cười kiêu ngạo của một nữ sinh.

Dương Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau cô cũng có mấy thân ảnh cà lơ phất phơ canh giữ ở đó.

Lúc trước nhật ký của cô bị truyền ra ngoài, đã bị ban giáo bá đánh rất nhiều lần, có mấy lần chạy thoát được, có mấy lần tránh không thoát, thì bị đánh.

Phó Thanh Thời là nam thần của một số nhân vật phong vân ở Nam Uyển, nhất cử nhất động đều có vô số người để ý, có thể nhanh chóng lan truyền tin tức, người thích Phó Thanh Thời nhất định không ít, nhưng lại ít có người nào dám thổ lộ với hắn.

Không nói đến hắn có đồng ý hay không, nam thần có một đám nữ giáo bá sẽ bắt nạn bất kỳ ai thích Phó Thanh Thời, dần dần nhiều người trong lòng dù có thích cũng tuyệt nhiên không nói ra.

Thấy ánh mắt đầu tiên của Phó Thanh Thời, Dương Ninh trong đáy lòng liền đem hạt giống yêu thích chôn xuống, cô biết mình và Phó Thanh Thời không cùng một thế giới.

Cô là đầm lầy bùn, mà hắn lại là bầu trời trăng sáng, trừ bỏ quan hệ bạn học, hai người vốn không có bất kỳ quan hệ gì.

Cho nên chuyện yêu thầm này, cô vẫn luôn giấu trong lòng, ghi vào nhật ký, trừ bỏ cùng bạn bè tốt có nói qua.

Nhưng không nghĩ tới cuối cùng đổi lấy sự phản bội.

Dương Ninh trong lòng tràn ngập phẫn nộ, cô từ cặp sách lấy ra con dao gọt hoa quả, hung tợn nhìn các nàng.

Mà đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên chiếu lại đây một chùm ánh sáng chói mắt, mọi người nhịn không được nhắm hai mắt lại, chờ lúc có thể mở to mắt, hai người đang đứng vây bắt ở phía sau kia cũng đã không thấy.

Thao, gặp quỷ.

"Vương Hiểu Tuệ, Diêu Lệ, hai người các ngươi chết đi đâu vậy", cô gái cầm đầu nhịn không được hùng hùng hổ hổ mà hô.

Nhưng không có người đáp lại.

Mà ở một bên hẻm nhỏ, Phó Thanh Thời đem hai người đã đánh gục ném ở trong góc.

Trở lại thời điểm lúc này, trong hẻm nhỏ chỉ còn lại một mình Dương Ninh, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, mới hướng đến ngôi nhà chạy như điên, Phó Thanh Thời như cũ đi ở phía sau cô, thẳng đến lúc nàng vào hiên nhà.

Hắn ngừng ở cách đó không xa nhìn tòa nhà cũ xưa, đáy lòng một số ký ức không ngừng quay cuồng hiện lên, bất tri bất giác đã qua hai mươi năm, căn phòng trên lầu 5 bật đèn sáng.

__________

Tiểu béo biểu hiện: đôi mắt ta có thể nhìn thấu hồng trần a (๑˘︶˘๑).