Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc

Chương 45




Thời điểm Yến Ninh biết những chuyện này còn đang ở Thập hoàng tử phủ, bởi vậy nghe A Dung thổn thức một phen.

Nàng cảm thấy vị đại cô nương Thái An Hầu phủ này cực kì đáng thương, nhưng cho dù nàng ấy có đáng thương bao nhiêu, Yến Ninh cũng không muốn có qua lại hay liên quan gì với người của Thái An Hầu phủ.

Nàng nghĩ. . . nếu như ngày sau nàng ngẫu nhiên gặp được vị đại cô nương này, có lẽ sẽ mịt mờ nhắc nhở nàng ấy một chút, không khiến nàng ấy sẽ bị gả cho người không tốt như ở kiếp trước mà thôi.

Nếu như Thái An Hầu nhất định còn muốn như làm những điều như ở kiếp trước mà nhận Khương Hoàn về nhà, vậy Yến Ninh nghĩ, nếu như nàng có thể nghĩ ra một biện pháp, khiến vị đại cô nương này đuổi Khương Hoàn ra khi nàng ta chưa nháo ra những chuyện không dễ nghe ra ngoài thì việc lấy chồng sẽ không có vấn đề gì.
Nàng mím mím khóe miệng, dựa vào A Lan nhỏ giọng nói, "Muội không muốn ra ngoài chơi." Cho tới bây giờ nàng đều là người mềm yếu nhát gan, cũng chỉ thích ở trong nhà chơi cùng tỷ muội của mình, cũng không phải là một người có thể kết giao bạn bè khắp nơi, ngày bình thường thì người chơi với nàng nhiều nhất, đại khái cũng chỉ có biểu tỷ Khương Lan nhị phòng và cả Bát cô nương Ngụy Quốc Công Phủ.

Nàng vốn có tính tình như vậy, bây giờ dù xem như sống lại cũng không muốn bắt bản thân biến thành dáng vẻ lanh lợi hoạt bát hay gì đấy, thấy A Lan ném phong thϊếp mời kia ra một bên, nàng bất an kéo tay A Lan hỏi, "Biểu tỷ, có phải là muội cản trở tỷ đi ra ngoài chơi rồi hay không?"

A Lan thích kết giao bằng hữu, cũng là người có tính tình hào sảng cởi mở, có rất nhiều quý nữ nhỏ muốn giao hảo với nàng ấy.
Yến Ninh rất lo lắng A Lan vẫn cứ như lúc trước, bởi vì không muốn để nàng chỉ có mộ người cô đơn trong Quốc Công Phủ, cũng từ chối rất nhiều thϊếp mời không đi ra bên ngoài chơi đùa.

Nếu là như thế thì Yến Ninh cảm thấy trong lòng không thể chịu được.



"Ta còn bị mẫu thân cấm túc mà, coi như muốn đi ra ngoài chơi cũng không đi được. Thật sự không phải vì muội. Muội đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này." A Lan sờ sờ đầu Yến Ninh, thấy nàng nhút nhát cười với mình, ánh mắt sáng lên hỏi, "Vậy không bằng chúng ta. . ."

Nàng ấy mới định nói không bằng rủ cả đường tỷ A Dung và đường huynh Khương Vệ mời tới viện tử này của nàng ấy để mọi người chơi đùa náo nhiệt hơn một chút, hiện tại trời rất lạnh, cùng nhau ở bên cạnh lò lửa ăn lẩu và nướng thịt thì quá tuyệt vời rồi, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của một nữ tử hỏi, "Con còn muốn lôi kéo A Ninh làm cái gì thế?"
Thanh âm này mang theo vài phần lãnh đạm, mặt A Lan tràn đầy phấn khởi lập tức xịt đi, quay đầu nhìn ra cổng, nói với nữ tử thanh tú sắc mặt lãnh đạm đang từ ngoài cửa đi vào, "Mẫu thân, con thật sự không muốn làm cái gì cả." Nàng ấy cảm thấy từ sau khi Yến Ninh rơi xuống nước bởi vì bản thân muốn khoe khoang cá chép trong hồ, trước mặt trưởng bối trong nhà đã trở thành người cầm đầu gây tai họa rồi.

"Không muốn làm cái gì? Nếu ta không đến đây, chỉ sợ nóc phòng cũng bị con chọc ra lỗ thủng rồi."

Người vừa vào cửa chính là Nhị thái thái mẫu thân A Lan, thấy A Lan, bà ấy nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào trên thân Yến Ninh đang vội vàng đứng dậy thỉnh an mình.

"Con đã khỏe nhiều chưa?" Bà ấy nhàn nhạt hỏi.

Mặt mày nhị thái thái lãnh đạm, ánh mắt nhìn người vĩnh viễn mang theo đạm mạc, mặc dù cử chỉ làm việc luôn mười phần ưu nhã, nhưng lại chưa từng nhiệt tình.
Trong lòng Yến Ninh có chút khẩn trương, đỏ mặt thấp giọng nói lời cảm tạ với Nhị thái thái, "Đa tạ Nhị cữu mẫu quan tâm. Con đã khỏe hơn rồi ạ." Trước kia nàng rất sợ vị Nhị cữu mẫu mặt lạnh này, cảm thấy bà ấy không thể so với Đại cữu mẫu Lý Quốc Công phu nhân đối xử với mọi người ôn nhu từ ái, nhưng vào một năm kia, thời điểm nàng bị Trường Bình trưởng công chúa ở trên yến tiệc sai sử răn dạy, là vị Nhị cữu mẫu này ngày đó đúng lúc có mặt ở yến hội, đứng dậy trước mặt mọi người, kéo Yến Ninh trực tiếp rời đi yến tiệc trước sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Trường Bình trưởng công chúa, chỉ vứt xuống một câu đánh vào mặt Trường Bình trưởng công chúa, khiến bà ta xấu hổ vừa thẹn vừa buồn bực.

"Hài tử Khương gia chúng ta, cũng không phải người mà Trưởng công chúa có thể tùy ý khi nhục quát lớn."