Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc

Chương 37




Editor: Hannah

Ở trên mặt nàng chỉ có thể lộ ra một nụ cười nho nhỏ, biểu hiện bản thân giờ phút này bị bệnh cũng không quá khó chịu, nhưng Lý Quốc Công phu nhân thấy nàng hiểu chuyện thế này, trong lòng chua chua, vội vàng thò người ra ôm tiểu cô nương đơn bạc mảnh khảnh vào trong ngực, thấp giọng nói, " A Ninh, Đại cữu mẫu ở đây. Nếu có gì khó chịu thfi nói với Đại cữu mẫu nhé."

Yến Ninh suy yếu lắc đầu.

Nàng cảm thấy cuống họng đau giống như bị lửa đốt.

"Tỉnh lại thì tốt rồi. Vị cô nương này thân thể đơn bạc, lại bị nhiễm lạnh, gần đây phải ăn đồ bổ và đơn thuốc giữ ấm cơ thể." Một tiếng nói già nua vang lên ở một bên, Yến Ninh cảm thấy cực kì lạ lẫm, cố gắng giật giật người đi xem thử, chỉ nghe thấy Lý Quốc Công phu nhân cảm kích nói, "Đa tạ đại nhân. Nếu như đại nhân nhìn thấy Vương Gia, cũng xin đại nhân thay thϊếp thân đa tạ Vương Gia. A Ninh, nhanh nhanh đa tạ lão đại nhân đã xem bệnh cho con." Hôm nay Lý Quốc Công phu nhân thật sự không nghĩ tới, thái y chính bởi vì y thuật được phi thường cao siêu luôn không đi lại ở hào môn kinh đô, vậy mà tự mình đến phủ.
Khi bà biết là Sở Vương gọi thái y chính tới xem bệnh cho Yến Ninh, nhất thời cực kì cảm kích Sở Vương.

Ai cũng nói Sở Vương lãnh khốc, thế nhưng Lý Quốc Công phu nhân lại cảm thấy Sở Vương là người có tính tình quý bần thương nhược.

Hắn chưa bao giờ gặp Yến Ninh, thế nhưng lại vì một đứa bé bị ủy khuất mà ra mặt, còn mời thái y chính tới trị bệnh cho nàng.

Sở Vương rõ ràng là người vô cùng tốt.

Yến Ninh. . . nói rất đúng.

Nghĩ đến khi Yến Ninh ở Thượng Phòng huyên thuyên nói Sở Vương là người vô cùng tốt, ánh mắt Lý Quốc Công phu nhân không khỏi thêm vài phần mềm mại.

Nàng vuốt ve khuôn mặt vẫn còn nóng như cũ của Yến Ninh, đột nhiên nghĩ đến cái gì, do dự một chút rồi gọi A Dung tới ôm Yến Ninh, lại mời thái y chính cùng mình tới một bên, thấp giọng nói, "Còn có một chuyện muốn cầu xin đại nhân hỗ trợ. Cô cháu gái này của thϊếp thân từ khi còn trong tã lót đã từng bị bệnh nặng, mặc dù khi đó đã khỏi hẳn, thế nhưng thân thể từ nhỏ vẫn luôn đơn bạc. Không biết có đơn thuốc có thể điều dưỡng thân thể nàng hay không."
Khi còn nhỏ Yến Ninh từng bởi vì biến cố trong nhà mà chịu khổ rất lớn, những năm gần đây thân thể vốn đã yếu ớt, đơn bạc. Cũng vì thân thể yếu đuối, nên tính cách cũng rất yếu ớt, cực kì rụt rè.

Thái y chính khá chần chờ.



Nếu như chỉ cần trị bệnh lần này cho Yến Ninh, để lần bệnh này không để lại mầm bệnh gì thì rất đơn giản.

Nhưng thời điểm ông bắt mạch cho vị Biểu cô nương Lý Quốc Công Phủ này đích thật là xem không hết bệnh, nhưng bệnh này lại phải từ từ điều trị.

Hay nói cách khác là ông ta sẽ phải thường xuyên tới cửa.

Nhưng ông ấy luôn không xem bênh cho người ở ngoài cung trong thời gian dài như vậy.

"Để ta suy nghĩ lại một chút." Trong lòng của ông không nguyện ý điều trị thân thể cho Yến Ninh trong thời gian dài, dù sao Yến Ninh cũng không phải là người trong cung. Chỉ là Sở Vương nhìn vị Biểu cô nương này với con mắt khác, người khác không biết, nhưng thái y chính lại bị người Sở Vương lôi từ Thái y viện tới đây. . . Trong lòng suy nghĩ thái độ của Sở Vương.
Nếu như Sở Vương không thèm để ý vị Biểu cô nương này chút nào, vậy tự nhiên ông ta cũng mặc kệ vị Biểu cô nương hay cô nương bên ngoài, bỏ mặc cũng không sao.

Nhưng nếu như Sở Vương. . . Nhưng Sở Vương đối với người khác đều rất lãnh đạm, hẳn sẽ không bảo ông ta xem trọng chuyện của Biểu cô nương Quốc Công Phủ.

Câu nói này của ông ta mang theo ý từ chối, đáy mắt Lý Quốc Công phu nhân khó nén thất vọng.

Nhưng bà vẫn là nói cám ơn, mời thái y chính viết đơn thuốc điều dưỡng cho lần Yến Ninh sốt cao vì rơi xuống nước này.

Ngay lúc này Lý Quốc Công đã thấy Yến Ninh tỉnh lại, ở một bên mở miệng nói, "A Ninh, cháu đã tỉnh. Đại cữu cữu rất đau lòng về cháu đấy." Ông ta nở nụ cười như gió xuân với Yến Ninh đang yếu ớt nằm trong ngực A Dung, bẹp miệng để A Dung đút tổ yến cho mình thấm giọng, ôn tồn nói, "Đại cữu cữu lo lắng cho cháu, luôn ở đây chờ cháu tỉnh lại. Bây giờ cháu cảm thấy thế nào?"
Ông ta lộ ra bộ dáng rất ân cần, cuống họng Yến Ninh sưng đau nhức không thể phát ra tiếng, chỉ sợ hãi nằm ở trong ngực A Dung, gật đầu nhẹ.

"Cháu xem. Cháu cũng đã không sao. Thế nhưng A Ninh à, A Hoàn biểu tỷ của cháu bây giờ ngay cả thái y tới xem bệnh cũng không có." Lý Quốc Công rất chán nản nói.

Mặc dù Yến Ninh còn đang bệnh nặng, đầu óc còn không thanh tỉnh, cũng luôn rất đần, nhưng nàng cũng cảm thấy mình nghe rõ.

Lý Quốc Công sao lại như đang mượn thái y với nàng vậy?