Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc

Chương 2




Hắn trầm mặc hồi lâu, trên gương mặt tuấn tú hiện lên sự chua sót thoáng qua, nhìn Yến Ninh giọng ôn tồn nói, "Cho dù nàng muốn nhặt xác cho biểu tỷ nàng là Thập hoàng tử phi, ta cũng sẽ đi chung với nàng." Thanh âm của hắn ôn nhu lưu luyến, giống như gió xuân động lòng người, Yến Ninh bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt nhìn về phía hắn hiện lên một chút sáng rọi.

"Thật sự sao?"

"Thật sự." trên mặt Thẩm Ngôn Khanh lộ ra nụ cười ôn nhu, đem Yến Ninh đỡ dậy, cầm tổ yến trong tay đút cho nàng.

Yến Ninh dừng một chút, kinh ngạc nhìn tổ yến trước mặt, còn có nụ cười ôn nhu gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười.

Năm đó, hắn chính là dùng nụ cười ôn nhu này làm nàng vừa gặp đã thương.

Hắn cũng là dùng nụ cười ôn nhu này làm nàng nghĩ rằng hắn yêu nàng, làm nàng biết rõ phủ Đoan Dương Bá là đầm rồng hang hổ, lại liều lĩnh gả cho hắn.
Hắn biết nàng thích ăn tổ yến sao?

Nàng cũng không thích ăn tổ yến.

Chẳng qua năm đó hắn lần đầu tiên gặp phải nàng, nàng đang vểnh miệng ăn tổ yến mà đại biểu tỷ cố đút cho nàng, nũng nịu làm nũng oán giận cùng đại biểu tỷ, làm người thiếu niên tươi cười giống như gió xuân đi đến cạnh nàng cười hỏi nàng, " Thích ăn tổ yến như vậy sao? Ngươi đã ăn hai chén." Nàng bối rối, giống như con thỏ tham ăn bị bắt gặp, rúc vào trong lòng đại biểu tỷ vừa thẹn lại quẫn. Nàng vốn là như thế, yếu đuối, bất lực lại vô dụng như thế. Câu hỏi đó hắn cũng chỉ là thuận miệng mà hỏi, tựa như những công tử phong lưu mở miệng trêu ghẹo rồi quên nhanh như cơn gió thoảng qua, từ đó về sau chưa bao giờ nhắc lại chuyện này lần nào nữa.

Nàng muốn giải thích, lại khϊếp đảm không biết nên mở miệng như thế nào.
Thời điểm đó Thẩm Ngôn Khanh đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là người xa lạ, không biết nàng thích gì là chuyện có thể hiểu được.

Nhưng bọn họ đã thành thân ba năm, hắn vẫn không biết nàng cũng không thích tổ yến.



Người như vậy, lại nói vơi nàng là sau này chúng ta sẽ sống bên nhau.

Khóe mắt Yến Ninh rơi ra hai giọt lệ trong suốt, mặt tái nhợt giống như đóa hoa đã bị giẫm nát, nuốt vào chén tổ yến kia, ngửa đầu mong đợi nhìn Thẩm Ngôn Khanh hỏi, "Ta đã ăn xong tổ yến, khi nào thìngươi đưa ta về nhà?"

Phủ Đoan Dương Bá này không phải nhà nàng, nhà nàng... hiện tại có lẽ đã không còn gì nữa cả, đại biểu tỷ, đại cữu mẫu... Nhưng vô luận suy sụp như thế nào, đó cũng là nơi nàng lớn lên. Nước mắt nàng óng ánh trong suốt, Thẩm Ngôn Khanh nhìn nàng, hồi lâu sau nói, "Chờ thân thể nàng tốt hơn một chút."
Hắn đang muốn mở miệng, lại nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến thanh âm của gã sai vặt, "Thế tử, quý phủ của Cửu hoàng tử có..." Gã sai vặt vẫn chưa nói xong, Thẩm Ngôn Khanh nhắm mắt đem Yến Ninh đặt lên giường, nhìn nàng nở nụ cười chế giễu với mình, ngón tay thon dài bao trùm lên gương mặt đẫm đầy nước mắt của nàng, "Yến Ninh, đừng suy nghĩ lung tung. Ta đi rồi về ngay."

"Được." Yến Ninh không có tranh cãi ầm ĩ, ngoan ngoãn nói.

Nàng dịu ngoan như vậy, đây là lần đầu tiên từ khi tân hôn đến giờ, không tỏ ra đau lòng mỗi khi hắn đi đến quý phủ của Cửu hoàng tử.

Khóe miệng của hắn hơi cong lên, giống như trước kia, sờ lên tóc của Yến Ninh.

"Yến Ninh, A Ninh, nàng rất ngoan." Thanh âm của hắn mang theo mấy phần mềm mại, Yến Ninh nhẹnhàng đáp ứng rồi nhắm mắt lại. Thấy nàng tựa hồ muốn, Thẩm Ngôn Khanh nhẹ nhàng mà thở ra mộthơi, nhìn đại nha hoàn đang ở bên cạnh thấp giọng khóc thầm, sau một lát xoay người rời đi. Khi thân ảnh của hắn vừa biến mất ở trong phòng, Yến Ninh bỗng nhiên ngồi dậy, giãy dụa bước ra khỏi giường.
"Tiểu thư." Phất Đông khóc tiến lên đỡ lấy nàng.

"Đi mau. Chúng ta đi về nhà." Yến Ninh cảm thấy gần như không còn chút sức lực nào, nhưng mà ánh mắt lại sáng đến dọa người, dưới sự hầu hạ của Phất Đông, thay một bộ xiêm y cũ của nha hoàn, kêu Phất Đông dìu ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng vắng lặng, sân viện này là nơi mà ngay cả hạ nhân cũng khinh thường tới hầu hạ. Nhưng mà lần đầu tiên Yến Ninh lại cảm thấy may mắn nơi này không có nhiều hạ nhân hầu hạ. Nàng vội cã cùng Phất Đông rời khỏi cái nhà này, đi thẳng đến cổng, nhìn Phất Đông đem một chiếc vòng vàng bát bảo nặng trịch đưa cho ma ma giữ cửa mặt mày hớn hở, rồi đi thẳng ra cổng.

"Thanh âm gì thế?" Nàng cực kỳ suy yếu, đột nhiên nghe thấytựa hồ từ nơi nào truyền đến tiếng chúc mừng vang dội, không khỏi lầm bầm hỏi.