Editor: Hannah
Nhiều năm trôi qua, lại một lần nữa Yến Ninh thấy Khương Vệ càng thêm trẻ trung, nàng cảm thấy trong lòng mình rất hoài niệm, cũng cảm thấy có chút áy náy.
Nàng cảm thấy bản thân là một phiền toái rất lớn, sẽ làm phiền người khác rất nhiều.
Nếu không có nàng, sinh hoạt của Khương Vệ trải qua thư thái cỡ nào cơ chứ.
Hắn cũng không cần đi chiếu cố một nha đầu yếu ớt khóc sướt mướt, mềm yếu vô dụng dù là nhất thời cũng không thể không có hắn bên cạnh, cũng không cần khi ở biên quan còn phải phân tâm suy nghĩ biểu muội có thể bị sợ hãi, có thể bị khϊếp đảm, có thể lại khóc hay không. Tưởng tượng đến đây, Yến Ninh hít hít cái mũi, mềm mại dựa vào trên vai A Dung.
Nàng không biết đời trước, khi tin A Dung cùng bản thân đã chết truyền tới biên quan, Khương Vệ sẽ có tâm tình như thế nào.
Nàng chỉ hy vọng Khương Vệ không quá thương tâm, không cần vì nàng mà khổ sở.
“Được rồi, nhanh mặc quần áo đi.” A Dung thấy Yến Ninh tuy rằng vẫn phát sốt như cũ, đầu cũng nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ bị sốt đến đỏ bừng, đôi mắt càng mơ mơ màng màng, nhưng lại khăng khăng muốn đi gặp Khương Hoàn. Trong lòng nàng ấy không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi, xua tay kêu nha hoàn xung quanh mặc quần áo cho Yến Ninh.
Nhưng Yến Ninh hốt hoảng nhìn đại nhà hoàn bên người A Dung cười ngâm ngâm hầu hạ mình, không khỏi ngơ ngác hỏi, “Phất Đông đâu?” Bên người nàng có bốn đại nha hoàn, Phất Đông lúc này cũng đã bắt đầu hầu hạ nàng, nghĩ đến người ở đời trước tới cuối cùng vẫn bầu bạn cùng nàng, Yến Ninh cảm thấy bản thân rất muốn gặp Phất Đông.
“Nàng vội sắc thuốc cho muội mà. Không bằng kêu Tàng Thu tới hầu hạ muội nhé?” A Dung cho rằng Yến Ninh không có quen nha hoàn của nàng ấy hầu hạ, nên ôn hòa hỏi nàng.
Tàng Thu là một đại nhà hoàn khác thân cận nhất bên người Yến Ninh.
Mặt Yến Ninh đột nhiên hơi hơi trắng bệch.
Tàng Thu……
Nàng nghe thấy cái tên này liền cảm thấy trong lòng sinh ra vô hạn chán ghét còn có thống hận.
“Không cần nàng ta!” Yến Ninh bắt lấy vạt áo của A Dung, rũ đầu, cảm thấy bản thân khó có thể hít thở, lại cảm thấy máu cả người trở nên lạnh lẽo, hốc mắt chua xót tới mức không kiềm được nước mắt, thấp giọng nói, “Muội không cần nàng ta!”
Thanh âm nàng mỏng manh, chỉ có A Dung có thể nghe thấy, chỉ là trên mặt nàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vẻ mặt thống khổ lại khiến A Dung như suy tư gì mà rũ mắt. Trên mặt nàng ấy mang theo tươi cười nhu hòa, đỡ thân thể nhỏ xinh của Yến Ninh, ôn nhu nói, “Được. Biết muội đau lòng người bên cạnh, muội không muốn làm các nàng mệt mỏi. Ta không gọi nàng ta lại đây hầu hạ nữa. Thay quần áo cho biểu cô nương đi.”
Nàng ấy phân phó đại nha hoàn của mình.
Đại nha hoàn kia thật ra cảm thấy Yến Ninh là một chủ tử rất quan tâm săn sóc nha hoàn, cười gật đầu, sửa sang lại cho Yến Ninh, lúc này mới gọi Khương Vệ đang đứng ở cửa chịu gió lạnh tiến vào.
Thiếu niên anh tuấn đĩnh bạt sải bước tiến vào, tức khắc bị chấn kinh.
“Các tỷ…… có phải quá khóa trương rồi hãy không? ” Hắn nhìn quả cầu lông lớn đang ghé vào trên giường mà sợ ngây người, cục lông nho nhỏ tròn tròn, co lại một nắm, da lông tuyết trắng xù xù bao lại kín không kẽ hở, trong chốc lát, tựa hồ nghe thấy thanh âm hắn nên có chút ngượng ngùng, cục lông xù xù run run, từ phía dưới phía dưới lộ ra một khuôn mặt nhỏ thanh diễm đáng thương. Dưới mái tóc đen thật dài, đôi mắt cất giấu nước mắt đáng thương vô cùng, nàng nhút nhát sợ sệt mà từ phía dưới da lông nhìn Khương Vệ một cái, lại vặn vẹo thân mình nhỏ, đem cơ thể trốn vào bên tròn da lông.
Phảng phất như chỉ cần trốn như vậy liền thập phần an toàn.
“Câm miệng. Nếu gió thổi vào A Ninh thì hỏi tội đệ!” A Dung một chút cũng không cảm thấy đem biểu muội nhà mình bao thành một quả cầu lông có cái gì không đúng, thấy Khương Vệ vô tâm không phổi còn nhìn chằm chằm cục lông, liền đứng dậy bảo Khương Vệ lại đây nói, “Trên đường cẩn thật một chút, đừng lại làm gió thổi vào A Ninh. Muội ấy đang phát sốt đấy. ”
Trong lòng A Dung chỉ cảm thấy bây giờ Lý Quốc Công cùng mẫu thân nàng ấy là Lý Quốc Công phu nhân làm ầm ĩ có chút quá mức. Yến Ninh đã bị bệnh đến sắp tắt thở, Lý Quốc Công thế nhưng còn có mặt mũi ở chỗ này làm ầm ĩ vì Khương Hoàn, quả thực hoàn toàn không để Yến Ninh vào trong lòng.