Ông ngoại là người thân duy nhất của cô, kiếp trước cô còn không được gặp mặt ông lần cuối. Kiếp này, cô phải hiếu kính với người, không thể để cho ông thất vọng về cô.
Bởi vì bị thương nên Kiều Thời Niệm tạm thời không tới gặp ông, chỉ có thể nén kích động, qua mấy ngày nữa sẽ về thăm ông.
Sau khi gọi điện thoại, Kiều Thời Niệm ngồi một mình ở sân thượng, nhớ lại chuyện kiếp trước.
Năm ấy cô mười tám tuổi, sau một lần được Hoắc Nghiên Từ cứu giúp đã đem lòng yêu anh ta. Cả thanh xuân cô mặt dày sử dụng hết mọi cách để theo đuổi Hoắc Nghiên Từ nhưng tất cả đều vô ích, anh ta chẳng ngó ngàng tới cô.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Hoắc lão phu nhân biết được tâm tư của cô, cật lực sắp đặt để cho Hoắc Nghiên Từ cùng cô đăng kí kết hôn, từ đó cô trở thành Hoắc phu nhân, gả được cho người trong lòng.
Dù Hoắc Nghiên Từ có chán ghét cô ra mặt, nhưng cô vẫn một mình ôm mộng có thể thay đổi cái nhìn của anh ta với cô.
Cho tới nửa năm sau, khi Bạch Y Y về nước, tới làm việc tại công ty của Hoắc Nghiên Từ. Quan hệ của bọn họ không bình thường làm cho Kiều Thời Niệm sợ hãi sẽ mất đi Hoắc Nghiên Từ. Kiều Thời Niệm bắt đầu lo lắng, thường xuyên ầm ĩ muốn Hoắc Nghiên Từ xác nhận mối quan hệ. Nhưng tất cả mọi việc đều không có kết quả, cô còn dùng cách nhảy lầu để ép buộc, nhưng lại làm cho quan hệ giữa Hoắc Nghiên Từ và Bạch Y Y ngày càng sâu đậm hơn, tần suất anh ta về nhà ngày càng ít.
Quá tuyệt vọng, cô bèn dùng cách cuối cùng là cầu cứu Hoắc lão phu nhân, nhờ bà giúp mình tạo cơ hội để cùng Hoắc Nghiên Từ xuất ngoại.
Không ngờ, đêm trước khi hai người xuất ngoại, nhà của Bạch Y Y bị trộm đột nhập, cướp của và phóng hỏa, suýt chút nữa Bạch Y Y thiệt mạng. Tên trộm sau khi bị bắt lại khai ra cô là người đứng sau sai khiến.
Việc này hoàn toàn chọc giận Hoắc Nghiên Từ, anh ta mặc kệ cô cố gắng giải thích, cuối cùng nhất quyết muốn đẩy cô vào tù. Cũng nhờ có ông ngoại và Hoắc lão phu nhân can thiệp, hết lời khuyên bảo Hoắc Nghiên Từ mới tha cho cô một kiếp nạn. Nhưng Hoắc Nghiên Từ cho rằng tâm thần cô có vấn đề, mang cô đến bệnh viện tâm thần để trị liệu, một đợt trị liệu kéo dài đến hơn hai năm..
Nghĩ lại kiếp trước trải qua đủ chuyện, Kiều Thời Niệm rơi nước mắt lúc nào không hay.
Những ghen tị điên rồ, thống khổ đó đếu xuất phát từ chấp niệm của cô đối với Hoắc Nghiên Từ. Chập niệm này đã hủy hoại cả đời cô. Có thể là ông trời cũng không thể đứng nhìn, cho nên đã cho cô một cơ hội sống lại.
Hiện tại Hoắc Nghiên Từ và Bạch Y Y tình cảm còn chưa sâu đậm. Mà cô cũng còn tỉnh táo, chưa làm ra những chuyện điên cuồng. Cô chỉ cẩn tránh xa bọn họ, sẽ không phải vào viện tâm thần, cũng sẽ không bị ung thư.
Cô có thể sống lại một kiếp nữa.
* * *
Ba ngày sau, Kiều Thời Niệm trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, vết thương do nhảy lầu đã lành, tinh thần đã hoàn toàn ổn định.
Từ hôm đó, Hoắc Nghiên Từ cùng Bạch Y Y rời đi, đến nay hai người cũng chưa gặp lại.
Không ngờ rằng, kiếp này Bạch Y Y không bị thương nhưng Hoắc Nghiên Từ cũng không trở về nhà mấy ngày liền.
Kiều Thời Niệm đương nhiên sẽ không để tâm đến chuyện này. Cô đã quyết định sẽ kết thúc với Hoắc Nghiên Từ. Chấm dứt cuộc hôn nhân sai lầm này. Sau này, bọn họ sẽ ai đi đường nấy, sống cuộc sống của riêng mình.
Kiều Thời Niệm lấy điện thoại gọi cho Hoắc Nghiên Từ. Mấy hồi chuông cũng không thấy nghe máy. Cô suýt thì quên, Hoắc Nghiên Từ sợ cô dây dưa, thường không nghe điện thoại của cô.
Kiều Thời Niệm liền soạn một đoạn tin nhắn gửi đi.
"Hiện tại anh có thời gian không? Mang giấy tờ tới cục dân chính, chúng ta ly hôn".
Một lúc sau, Kiều Thời Niệm vẫn không thấy Hoắc Nghiên Từ trả lời, cô nghĩ có thể hắn không thấy được tin nhắn, lại gửi lại một lần nữa. Tin nhắn như cũ, không có hồi âm. Kiều Thời Niệm suy nghĩ một lúc, quyết định tới tập đoàn Hoắc Thị tìm hắn.
Lễ tân tại tòa nhà nhận ra Kiều Thời Niệm. Trước đây khi cô vừa lấy được chứng nhận kết hôn với Hoắc Nghiên Từ đã từng tới đây tuyên bố chủ quyền.
Thấy Kiều Thời Niệm lại đến, lễ tân tỏ vè khinh thường: "Xin lỗi, muốn gặp Tổng giám đốc phải có lịch hẹn trước".
Hoắc Nghiên Từ không muốn gặp cô, tất cả mọi người ở đây đều biết.
Kiều Thời Niệm không so đo thái độ của cô ta, lấy ra một tập văn kiện: "Phiền cô giao cho Hoắc Nghiên Từ."
Kiều Thời Niệm lập tức xoay người rời đi, chợt nghe thấy phía sau lễ tân mỉa mai: "Chắc lại thư tình, không thấy mất mặt hay sao."
Tập văn kiện của cô ngay sau đó bị quăng vào thùng rác!