Sau Khi Trọng Sinh, Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn

Chương 20: Bị cô phớt lờ




Kiều Thời Niệm kiểm tra hòm thư, bên trong cũng có nhiều phản hồi từ các công ty mà cô đã gửi hồ sơ.

Khi học đại học, cô đã đạt được nhiều chứng chỉ quan trọng, đủ điều kiện thẩm định các dự án đầu tư phức tạp nên cũng được các công ty tài chính săn đón.

Có hai công ty mời cô tới phỏng vấn, cũng có hai công ty sẵn sàng mời cô tới làm việc, nhưng vì cô chưa có kinh nghiệm làm việc nên tiền lương so với những nhân sự khác không cao bằng.

Kiều Thời Niệm đều gửi thư cảm ơn tới những công ty này.

Lúc trước cô muốn làm tìm việc đúng chuyên ngành, nhưng bây giờ đã quyết định hợp tác với Mạc Tu Viễn, cô không thể tới làm việc tại công ty khác.

Kiều Thời Niệm lại mở ra tài liệu về Minh Mao.

Minh Mao là một nhà máy sản xuất rượu, mấy năm gần đây, tốc độ phát triển đặc biệt nhanh, bên cạnh lịch sử lâu đời còn có những danh tiếng lưu truyền làm cho nơi này vô cùng nổi tiếng.

Kiều Thời Niệm nhớ rằng, ở kiếp trước, sau khi Minh Mao được một lần nữa tung ra thị trường sau khi rót vốn, giá trị của nó tăng lên nhanh chóng, đồng thời cũng giúp cho Bác Châu của Hoắc thị kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ.

Đương nhiên sẽ có càng nhiều công ty muốn đầu tư vào.

Thực lực của Mạc Tu Viễn không kém nhưng cuối cùng vẫn bị Hoắc thị áp chế.

Có thế, ở kiếp trước, Mạc Tu Viễn cũng tham gia đấu thầu nhưng bị Hoắc thị đánh bại.

Kiều Thời Niệm lúc đó hoàn toàn chỉ để ý đến một mình Hoắc Nghiên Từ, ngoài anh ta, những người khác cô cũng không chú ý đến.

Trước mắt, nếu muốn thắng được hạng mục này, cô nghỉ sẽ phải ra giá cao hơn Bác Châu, nhưng không thể vượt quá giá trị thật của nó.

Ở kiếp trước, cô nhớ khi Minh Mao được niêm yết trên thị trường, các kênh tin tức thi nhau đưa tin, cô nhớ rõ, có cả tin tức công khai số vốn đầu tư của Bác Châu và tỉ lệ cổ phần đạt được.

Tuy nhiên, những tin tức đó chưa chắc đã là chính xác, chỉ nên tham khảo, cần phân tích dựa trên tình hình thực tế.

Nghĩ xong, Kiều Thời Niệm chuyên tâm nghiên cứu tài liệu.

* * *

Chạng vạng tối, Hoắc Nghiên Từ trở về.

Dì Vương nhìn thấy hắn xuất hiện có chút kinh ngạc: "Tiên sinh trở về rồi, bữa tối đang được chuẩn bị, người chờ thêm một chút."

Dì Vương cảm thấy gần đây, tần suất tiên sinh trở về nhà ngày một nhiều hơn.



Trước đây một tuần chỉ trở về hai ba ngày, thời gian còn lại nếu không đi công tác thì cũng ở lại công ty làm việc. Mấy ngày gần đây thường xuyên trở về, thời gian lại có chút.. hơi sớm.

Hoắc Nghiên Từ liếc mắt nhìn lên lầu: "Kiều Thời Niệm đã về chưa?"

Dì Vương gật đầu: "Phu nhân đã về từ sớm. Vẫn ở trong phòng chưa ra ngoài."

Hoắc Nghiên Từ nhấc chân đi lên lầu.

Cửa phòng Kiều Thời Niệm khép hờ, bên trong có tiếng gõ máy tính.

Hoắc Nghiên Từ cố ý ho một tiếng.

Tiếng gõ bàn phím bên trong dừng lại, sau đó là một loạt tiếng bước chân tiến về phía cửa phòng.

Hoắc Nghiên Từ bày ra dáng vẻ kiêu căng, nghĩ rặng Kiều Thời Niệm sẽ giống như trước đây, vui mừng nhảy nhót chạy ra khỏi phòng hỏi hắn vì sao hôm nay lại trở về sớm như vậy.

Kết quả, "phịch" một tiếng, Kiều Thời Niệm đóng sầm cửa lại.

Không những thế, cô còn tiện tay khóa cửa lại.

"Kiều Thời Niệm" Hoắc Nghiên Từ không nhịn được, tức giận kêu tên cô.

Nhưng Kiều Thời Niệm ở bên trong giả điếc không nghe thấy.

Hoắc Nghiên Từ trong chốc lát tức giận đến cực điểm, đi về phía thư phòng.

Hắn ở trong thư phòng đến hơn nửa giờ đồng hồ nhưng cũng không thấy tiếng Kiều Thời Niệm mở cửa đi ra. Càng không nói đến chuyện bưng trà, rót nước, chạy quanh hỏi hắn đủ chuyện như trước đây.

Hoắc Nghiên Từ cảm thấy ngồi trong thư phòng bí bách khó chịu, liền đi xuống lầu.

"Tiên sinh, người muốn ra ngoài sao? Cơm đã chuẩn bị xong rồi." Dì Vương nói.

Hoắc Nghiên Từ không nói, nghiêm mặt ngồi xuống bên bàn ăn, dì Vương nói nhỏ: "Để tôi đi mời phu nhân."

Không bao lâu sau, Kiều Thời Niệm trên người mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái cùng dì Vương đi xuống lầu.

Cô tâm tình không tồi, lúc đi xuống còn cùng dì Vương nói đùa vài câu.

Nhìn thấy cô như vậy, Hoắc Nghiên Từ không hiểu sao trong lòng lại phiền muộn hơn.

Hiện tại xem ra, cô hoàn toàn không có việc gì.



"Phu nhân, hôm nay tôi nấu toàn những món giúp bổ máu, người hãy ăn nhiều một chút." Dì Vương nói.

"Được, Dì cũng vất vả rồi, hãy ngồi xuống cùng ăn đi." Kiều Thời Niệm cười nhẹ nhàng mời.

Dì Vương lắc đầu: "Không đâu phu nhân, tôi có đồ ăn ở trong bếp rồi."

Hoắc Nghiên Từ cau mày hỏi: "Thân thể có vấn đề gì sao?"

Dì Vương chủ động trả lời: "Phu nhân bị thiếu máu nhẹ, bác sĩ nói nên ăn nhiều thực phẩm giúp bổ máu."

"Tiên sinh, Phu nhân, hai người dùng bữa trước đi."

Dì Vương đi rồi, Hoắc Nghiên Từ cầm đũa lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao trước nay chưa từng nghe cô nói bị thiếu máu?"

Kiều Thời Niệm nhấp một ngụm canh gà: "Anh cũng đâu phải bác sĩ, nói với anh có tác dụng gì."

Hoắc Nghiên Từ nghẹn lời, nhịn xuống, liền đem một chiếc thẻ đen đẩy đến trước mặt Kiều Thời Niệm.

"Thích cái gì thì tự mua."

Kiều Thời Niệm có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Không phải là tôi đã phá hỏng lễ kỷ niệm năm năm quen biết hay sao? Tôi nháo nhào muốn ly hôn, hãm hại Bạch Y Y, còn làm cho ông ngoại cùng bà nội lo lắng như vậy?"

Hoắc Nghiên Từ nói: "Cầm thẻ này, tự chọn cho mình món quà, chuyện này dừng ở đây. Bên phía Bạch Y Y cô cũng không cần giải thích gì nữa, nhưng sau này đừng gây sự như vậy nữa."

Nghe thấy mấy lời này, Kiều Thời Niệm khó hiểu, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

Đúng vậy, ngày mà cô được sống lại lần nữa không chỉ là sinh nhật của Bạch Y Y mà còn là ngày kỉ niệm năm năm quen biết của bọn họ. Bời vì trước ngày này, Hoắc Nghiên Từ đã đi công tác liên tiếp nửa tháng trời chưa trở về.

Cho nên Kiều Thời Niệm đặc biệt coi trọng ngày hôm đó.

Trong lòng cô vui vẻ không thôi, chính mình chọn quà, còn sắp xếp một bàn tiệc dưới ánh nến, nghĩ muốn cho Hoắc Nghiên Từ một sự ngạc nhiên ngọt ngào, cùng anh ta lưu giữ lại kỉ niệm đẹp.

Kết quả, cô lại nghe được tin tức Hoắc Nghiên Từ trở về liền sẽ tổ chức sinh nhật cho Bạch Y Y.

Kiều Thời Niệm nghĩ rằng, Hoắc Nghiên Từ sẽ không biết ngày đó là ngày gì.

Hóa ra hắn biết.