Thái Tử giải quyết phiền phức do chính mình gây ra khá nhanh chóng, chỉ trong vòng ba ngày, tin đồn Lâm Hành Chi cấu kết sát thủ đã biến mất, cũng chứng tỏ những lời đe dọa của Sở Chiêu có hiệu quả.
Cái tên đâm Sở Chiêu bị thương bị người của Thái tử lấy tội danh đồng đảng của sát thủ trực tiếp đưa ra pháp trường chém đầu, người nhà tên đó giận nhưng không dám nói gì sợ bị liên lụy toàn tộc.
Cùng lúc đó, triều đình đang điều tra rõ hung thủ giết chết một số đại thần, Kiến Nguyên Đế ban thưởng cho những nhà của quan lại đó để xoa dịu.
Dự tính chờ Thái Tử đẩy người chịu tội thay ra, chỉ cần ban thưởng cho mỗi người nằm gai nếm mật thề sống ch·ết thay phụ thân báo thù thì chuyện này sẽ kết thúc tại đây.
Sau bao nhiêu nỗ lực, không một ai thu được gì cả.
Có lẽ niềm vui mừng duy nhất chính là có được mấy ngày bình yên.
Lâm Hành Chi ở nhà cùnh Sở Chiêu dưỡng thương, mỗi ngày nghe người ta bẩm báo những chuyện cười bên ngoài, tỷ như cái trên Tống Nhàn người đầu tiên vu khống Lâm Hành Chi đã chết, hắn chính là kẻ đứng sau sai xử sát thủ.
Lại tỷ như ai được ban thưởng cái gì, ai làm môn khách của Đông Cung Thái tử, quan lục bộ đang làm cái gì, vô cùng náo nhiệt.
Thời gian trôi qua rất mau, chớp mắt đã gần đến Tết, đường phố đã bắt đầu có cảm giác của năm mới.
Lâm Hành Chi nhất vừa ăn (tạc viên) do nhà bếp làm, một bên xem thoại bản do Nam Tinh tìm cho, là tác phẩm mới của Ninh Vương, viết về cá chép tinh và quý công tử, cũng không biết có phải ảo giác của y hay không, mà y cảm thấy cá chép tinh có chút giống Lý Hằng quý công tử thì có bóng dáng của Thái tử.
Nhắc đến Lý Hằng, có vẻ như vị Thám hoa này sau một đêm phong tình với Thái tử, nhận ra nam nhân làm với nam nhân cũng rất thoải mái, bắt đầu trở thành khách quen của Tuý Hoan Lâu.
Thái Tử không động tĩnh gì, bức tranh hắn lấy về xé nát rồi đốt thành tro, bớt đi một nhược điểm có khả năng là tâm trạng đang vui vẻ.
Cũng không nhắm vào Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi nữa, suốt ngày ở trên triều đấu với Tề Vương, hai người đấu nhau kịch liệt nhưng chẳng thu được gì, ngược lại còn tặng cho Ninh Vương không ít người.
Biên quan xảy ra bão tuyết, nhiều bá tánh chạy nạn đến kinh thành, Thái Tử cùng Tề Vương đều muốn tranh công lao, trước khi lâm triều có thể cãi nửa ngày, sau khi bị trúng độc tinh thần Kiến Nguyên Đế chán nản, cảm thấy rất phiền chán, dứt khoát chỉ đích danh Ninh Vương, đem chuyện này giao cho hắn làm.
Thân là kẻ có tiền, lại là người có đầu óc kiếm tiền, để hắn làm chuyện này là quá thích hợp, trước khi cho người khác có cơ hội gây rắc rối, Ninh Vương đã sắp xếp xong những người tị nạn.
Bởi vậy, vị Ninh Vương không làm việc đàng hoàng đã lọt vào mắt xanh của rất nhiều người, những người đứng về phía Ninh Vương đều cảm thấy mình đã nhìn đúng người.
Bất quá Ninh Vương lại điệu thấp, cũng không muốn tranh giành với Thái Tử và Tề Vương, tạm thời còn chưa có bị hai người đặt ở trong mắt, mục tiêu của bọn họ là quyền lực trong tay Kiến Nguyên Đế.
Đúng vậy, Kiến Nguyên Đế bởi vì trúng độc không có tinh thần, không những không thể nạp tiểu cô nương vào cung, ngay cả quyền lực trong tay cũng khó giữ được.
Chẳng qua, Sở Chiêu cảm thấy tình trạng cũ Kiến Nguyên Đế không giống như là bị độc của Nguyệt Hồn gây ra, có lẽ là có người khác động tay động chân.
Đại khái là thời cơ chín muồi, ông ta phải băng hà.
Lâm Hành Chi tính toán thời gian, phát hiện trước đó ít nhất là tám năm, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến y vui vẻ.
Đang xem thoại bản đến vui vẻ, Thập Nguyệt đã đẩy cửa phòng chạy vào, trông còn vui vẻ hơn y, "Chủ tử, Vương phi có tin tốt!"
Lâm Hành Chi đang nằm ở trên ghế quý phi và Sở Chiêu đang vuốt mèo đồng thời ngẩng đầu.
Tuy rằng cảnh tượng như vậy Thập Nguyệt đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng vẫn muốn nói, chủ tử cùng Vương phi thật biết hưởng thụ, nhìn cuộc sống hai người xem không ai thoải mái bằng họ.
Sở Chiêu liếc nhìn Thập Nguyệt một cái, nói:"Nói."
Thập Nguyệt kích động: “Lệ phi có!”
“Hả?” Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thập Nguyệt còn tưởng hau người họ không hiểu, vì thế cao giọng hơn một chút, "Lệ phi có, có thai, đứa bé là của Trần Kiều!"
“Ừm,” hai người lại đồng thời gật gật đầu, cũng không kinh ngạc.
Nhưng vẫn cho Thập Nguyệt mặt mũi, Lâm Hành Chi nói: "Nói chi tiết cho ta."
Kỳ thật rất đơn giản, điều kiện giao dịch trước đó của Sở Chiêu với Trần hoàng hậu là việc Trần Kiều bò lên giường Lệ phi.
Trần Kiều là người Trần gia, lại ở hậu cung ngủ với nữ nhân của Kiến Nguyên Đế, nếu bị Kiến Nguyên Đế phát hiện, hậu quả có thể tưởng tượng được, mặc dù Thái tử và Trần hoàng hậu không bị liên lụy nhưng Trần gia chắc chắn sẽ xong đời.
Dù sao Kiến Nguyên Đế ghét nhất loại chuyện này, trong lòng nữ nhân của hắn có người khác hắn còn có thể giết toàn tộc, huống chi là hai người đó đã lăn giường.
Trần hoàng hậu biết rõ hậu quả nhất nên không dám đánh cược, chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Sở Chiêu, ra tay bảo vệ Lâm Hành Chi.
Sau khi biết được quan hệ của Trần Kiều và Lệ phi, hoàng hậu cũng không chặt đường lui tới của Trần Kiều và Lệ phi, mà ngược lại còn để gã qua lại thường xuyên hơn, có lẽ đây là điều mà bà mong muốn.
Lệ phi có thai, Kiến Nguyên Đế đã lâu không lâm hạnh bất kỳ kẻ nào thì lấy đâu ra một hài tử, đầu xanh đến sợ, trò hay chân chính cũng đã bắt đầu.
Suy cho cùng hài tử cũng phải có phụ thân.
Mà tìm ai làm phụ thân của hài tử trong bụng Lệ phi, ứng cử viên không thể dễ đoán hơn, ngoại trừ Tề Vương không có người thứ hai.
Thập Nguyệt nói: “Hoàng Hậu rất để ý đến cái thai này, thậm chí còn cho người tìm thuốc cho Lệ phi uống. Mỗi ngày đều không thiếu, giống như thật sự đang chăm sóc cháu dâu."
“Tóm lại, Lệ phi có thai, không thể không có công của Hoàng Hậu.”
Lâm Hành Chi: “Xem ra phải chúc mừng Trần gia thêm nhân khẩu.”
Chẳng trách tâm tình Hoàng đế Kiến Nguyên Đế không tốt như vậy, Trần hoàng hậu rõ ràng là đang ngăn cản ông ta vào hậu cung, khiến ông ta không quan tâm đến những việc khác ngoài triều chính.
Hậu cung nằm dưới sự kiểm soát của Trần hoàng hậu, vậy thì không phải tạo cơ hội cho Trần Kiều và Lệ phi sao.
Kế tiếp là xem Trần hoàng hậu có thành công trong việc hãm hại Tề Vương hay không, hay là Tề Vương phản kích thành công tận diệt Trần gia.
Dù sao ai thắng bọn họ cũng đều vui, Lâm Hành Chi nói thầm, “Không biết có muốn diễn vở kịch này vào đêm giao thừa hay không.”
Sở Chiêu mở miệng, “Không được, hài tử còn quá nhỏ không thể xuất hiện, để lão súc sinh đó tận mắt chứng kiến nữ nhân của mình lớn bụng là tốt nhất." Hạt giống trong bụng không phải của ông ta, dù thế nào cũng sẽ bị chấn động mạnh.
Được hình thành trong một âm mưu, đã chú định đứa bé đó không thể sinh ra, cho dù nó là vô tội.
Lâm Hành Chi lại viên khác vào trong miệng, nhắc mãi: “ Còn mấy ngày nữa là ăn Tết rồi.”
Sở Chiêu nghe theo lời của Lâm Hành Chi nói, “Tin tức ở biên quan cũng nên đưa về tới.”
Sở Chiêu nói như khai quang, vừa nói xong đã có người đi vào, cầm một phong thư: "Chủ tử, thư từ Bắc Sơn Tây."
Thập Nguyệt đi nhận lấy thư trình lên Sở Chiêu, “Chủ tử.”
Con mèo sắp bị Sở Chiêu vuốt trọc cuối cùng cũng được về với tự do, chân sau lấy đà nhảy ra khỏi ghế chạy thẳng về phía Lâm Hành Chi.
Con mèo là một bé mèo con, là con mèo được nhà bếp nuôi để bắt chuột, tình cờ đi vào sân này và không thể rời đi.
Lâm Hành Chi đặt tên cho con mèo này là tiểu lê hoa, bởi vì đây là một con mèo li hoa...*
[Mèo Dragon Li (còn được gọi là Mèo Li Hua Trung Quốc, Li Hua, Li Hua Mau và nhiều tên gọi khác, tiếng Trung: 貍花貓 hoặc đơn giản là Li Mao (tiếng Trung: 貍貓)) là một giống mèo nhà Trung Quốc có nguồn gốc từ văn hóa dân gian mới của đất nước Trung Quốc và văn hóa vương triều. Giống mèo Dragon Li là giống mèo tự nhiên, dựa trên một giống bản địa tự nhiên, được công nhận là một giống có nguồn gốc từ Hoa Kỳ bởi Hiệp hội Yêu thích Mèo (CFA) và Hiệp hội Yêu thích Mèo Trung Quốc (CAA).]
Tiểu Lê Hoa kêu meo meo với Lâm Hành Chi và dùng chân chộp lấy miếng thịt viên trên đĩa trước mặt Lâm Hành Chi, như muốn nói: "Đầu ta bị nam nhân nhà ngươi vuốt trọc rồi, mau bồi thường cho ta."
Lâm Hành Chi nhìn lông trên lưng Lê Hoa quả thật không còn dày như lần đầu gặp mặt, nên có lòng tốt giúp Vương gia giải quyết tốt hậu quả, lấy một viên đút cho nó ăn.
Tiểu Lê Hoa bên này ngoan ngoãn ăn ngon lành, Sở Chiêu cũng vừa đọc xong thư.
Nếu đánh nhau rồi, chiến sự sẽ không dễ dàng kết thúc, trừ phi đem đối phương đả thương đánh cho tàn phế, đánh tới không dám tới phạm!
Giống như hắn năm đó.
Trong thư Tiết Thương nói tuyết rơi dày đặc đã bao phủ toàn bộ thảo nguyên, tình hình rất nghiêm trọng, các bộ tộc trên các thảo nguyên đang tập hợp binh mã muốn đánh đến chết mới thôi, muốn gặm nhấm toàn bộ vùng Tây Bắc Sơn Tây của Đại Sở.
Bởi vì được cung cấp đầy đủ lương thảo và quân bị nên việc chiến đấu không quá khó khăn, nhưng quân địch hung hãn quân Bắc Sơn Tây thương vong thảm trọng, thành một trận chiến ác liệt.
Nếu mất đi Bắc Sơn Tây và Tây Bắc, Đại Sở sẽ bị tấn công từ hai phía, đến lúc đó quân địch sẽ tiến quân thần tốc đánh thẳng vào kinh thành.
Đại Sở liền hoàn toàn xong rồi.
Sở Chiêu không quan tâm Đại Sở có diệt vong hay không, nhưng hắn không muốn bá tánh vô tội bị liên lụy, nếu như những bộ tộc ở thảo nguyên thành công chiếm được Tây Bắc Sơn Tây thì người chịu thiệt vẫn là bá tánh.
Sở Chiêu hỏi: “Tiết Thương có viết tấu chương dâng lên không?”
Cấp dưới trả lời: “Tấu chương đang trên đường, ngày mai có thể tới.”
“Nói với Ninh Vương, không để bất cứ kẻ nào trì hoãn hay cản trở. Nếu cần thiết để hắn đem tấu chương vào cung.”
Từ sau việc hãm hại trôi qua, Thái tử và Tề Vương đều im lặng, nên phải làm cho bọn họ loạn lên mới được.
Hắn đã nói sẽ làm cho bọn họ có một năm không được yên ổn, hắn nói được làm được.
Thập Nguyệt và ám vệ đến truyền tin được lệnh phân phó đã ra ngoài, Lâm Hành Chi ôm () ngồi xuống bên cạnh Sở Chiêu:"Tiết tướng quân có thể ứng phó tình huống ở Bắc Sơn Tây được không?"
“Có thể,” Sở Chiêu chỉ nói một chữ, cũng đủ để thể hiện hắn tín nhiệm Tiết Thương.
Sở Chiêu: “Hắn là người của Nguyệt Tịch quốc ta."
Ngọn lửa lớn đó đã thiêu rụi tất cả mọi thứ trong Nguyệt Tịch quốc, huyết mạch duy nhất còn sót lại của Nguyệt Tịch quốc đã phân tán khắp nơi ở Đại Sở, dù vậy, bọn họ vẫn bị đuổi giết. Người Nguyệt Tịch quốc còn sống đến hôm nay dùng mười ngón tay cũng đếm được.
Tiết Thương sống đến bây giờ, đã là may mắn vừa là bất hạnh.
Mẫu thân hắn là người Đại Sở, phụ thân vì mẫu thân hắn mà ở lại Đại Sở, Tiết Thương sinh ra không bao lâu thì Nguyệt Tịch quốc bị diệt, phụ thân hắn bị người ta đuổi giết, vì để bảo vệ mẫu tử hai người mà phụ thân dẫn dụ sát thủ. Bị một đao đâm chết, bất hạnh chính là thê tử và nhi tử của ông ấy phải chứng kiến ông ấy bị giết chết.
Sau này mẫu thân Tiết Thương qua đời vẫn vì bảo vệ hắn, Tiết Thương lại một lần nữa nhìn thấy mẫu thân ngã vào trong vũng máu, hắn hận Kiến Nguyên Đế, Trần hoàng hậu và Thái tử không kém gì Sở Chiêu.
Cho nên Sở Chiêu biết Tiết Thương sẽ không bao giờ phản bội.
Nếu không có người nào đó dạy dỗ, e rằng Tiết Thương bây giờ đã trở thành một kẻ sát nhân, hoàn toàn bị hận thù vây lấy.
Lâm Hành Chi tò mò Tiết Thương làm sao để sống sót, y vừa muốn hỏi, Sở Chiêu liền giành trả lời trước, “Là phụ thân của em.”
“Là phụ thân cứu hắn,” Sở Chiêu nói.
Lâm Hành Chi đún là không biết việc này, thúc giục Sở Chiêu nói cho y nghe.
Sở Chiêu:"Em có biết vì sao lão súc sinh đó không vừa mắt Lâm gia không?"
Lâm Hành chi đạo: “Sợ công cao chấn chủ, hoàng đế già rồi đều sợ ch·ết, tính tình đa nghi, càng sợ mất đi quyền lực trong tay, một vị tướng quân có binh quyền trong tay sẽ trở thành cái đinh trong mắt.”
Sở Chiêu “Ừm”, “Nhưng đây chỉ là một trong số đó. Ông ta oán hận Lâm gia đã tồn tại hơn mười năm rồi."
Sở Chiêu nói cho Lâm Hành Chi đáp án, “Bởi vì người được phái đi tiêu diệt Nguyệt Tịch quốc vốn nên là nhạc phụ."
Trong lòng Lâm Hành Chi run lên, mắt mở to không thể tin nổi.
Sở Chiêu xoa xoa đầu Lâm Hành Chi, chậm rãi giải thích cho y nghe, Lâm gia nhiều thế hệ là võ tướng, nam nhân trong nhà đều lập công trạng hiển hách, tận trung với triều đình, triều thần như vậy hoàng đế nào không yêu quý.
Cho nên năm đó Lâm phụ được Kiến Nguyên Đế thập phần nể trọng, việc lớn như việc tiêu diệt một quốc gia chắc chắn sẽ nghĩ đến Lâm phụ đầu tiên, tuy nhiên Lâm phụ không đáp ứng, ngược lại khuyên can Hoàng đế không nên tuyệt tình như vậy, thành công chọc giận Kiến Nguyên Đế đang nổi nóng.
Kiến Nguyên Đế dưới sự tức giận ném Lâm phụ chạy đến trấn giữ biên quan, nhiều năm không thể hồi kinh.
Trần gia lại bắt lấy lần này cơ hội thành công thượng vị thành người được Kiến Nguyên Đế nể trọng tin cậy nhất.
Cuối cùng Nguyệt Tịch quốc cũng không thể tránh được số phận mất nước, các bộ tộc rải rác khắp nơi cũng bự đuổi giết, Lâm phụ cảm thấy thẹn trong lòng nên đã bí mật dẫn người đi cứu rất nhiều người nhưng cuối cùng chỉ còn lại ba đứa trẻ sống sót, Tiết Thương là một trong số đó.
“Ta chỉ biết chuyện này từ nhạc phụ vào ngày hồi môn. Nhạc phụ nói người năm đó hạ lệnh đuổi giết người Nguyệt Tịch quốc không phải lão súc sinh, mà là Trần gia bọn họ sợ bị trả thù cho nên tiên hạ thủ vi cường*, không chừa một người nào của Nguyệt Tịch quốc!"
*Ai ra tay (hạ thủ) trước kẻ địch, người đó sẽ tạo được bất ngờ. Và chính sự bất ngờ đó sẽ trở thành sức mạnh khiến cho người hạ thủ trước dành được chiến thắng. Cre:nongnghiep.vn
Ngay cả chính hắn, cũng là chịu đựng không biết bao nhiêu lần tính kế và đầu độc mới sống sót đi đến Bắc Sơn Tây.
Sở Chiêu ôm lấy Vương của hắn, “Em biết không, những năm đó trong lòng ta luôn nghĩ đến em, em là cuộc sống của ta."
Người này chính là ánh sáng duy nhất trong lòng hắn, đã mấy lần hắn bị hận thù che mắt, lại tình cờ gặp được Lâm phụ vào cung, Lâm phụ chưa từng nói gì với hắn, ông chỉ khoe với những người khác mình có một tiểu nhi tử thông mình lanh lợi rất giỏi việc đọc sách.
Đứa bé nho nhỏ, ngoan ngoãn đáng yêu nói muốn gả cho hắn làm thê tử được hắn giấu ở trong lòng, khắc sâu vào trong tâm trí.
Cho nên hắn luôn nhớ rõ không thể vì hận thù mà đánh mất chính mình, nếu không thì không thể lấy được thê tử của hắn.
“Lúc em nói muốn gả cho ta, trong lòng ta chỉ biết nói mình may mắn, may mắn có thể xứng được với em, may mắn vì đã có được em."
Sở Chiêu làm cho hai mắt Lâm Hành Chi đỏ lên, chui vào trong lòng Sở Chiêu dùng hết sức dụi.
Tâm trạng của Sở Chiêu cũng rất tốt, ôm lấy Vương phi của hắn, trên mặt mỉm cười:"Cho nên, Tiết Thương sẽ không phản bội ta, mà chiến sự ở biên quan có thể làm kẻ thù hoảng sợ."