Nhắc tới đến thê tử tương lai, Từ Văn Ngạn nháy mắt tích cực, vỗ ngực đảm bảo với Lâm Hành Chi, “Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để trong phạm vi mười dặm xung quanh Ninh Vương không có một cô nương có âm mưu với y."
Nhưng cậu ta lập tức lộ ra vẻ lo lắng:"Biểu ca, đừng nói với ta người ngươi muốn giới thiệu cho ta làm thê tử chính là Ninh Vương?
Từ Văn Ngạn theo bản năng lấy tay che ngực, cảnh giác nhìn Lâm Hành Chi, “Ta không thích nam nhân, hơn nữa ta còn phải lưu lại hậu nhân cho Từ gia."
Từ Văn Ngạn cảm thấy rầu thúi ruột cho Định An Hầu phủ, một bên thúc giục phụ thân và mẫu thân sinh cho mình một đệ đệ, vừa nghĩ nếu hai người không thể sinh thì cậu ta thành thân sớm một chút, sinh một đứa con trai, nuôi cho lớn để kế thừa gia nghiệp.
Tự ý thức được trên vai mình đang gánh vác một trọng trách lớn, Từ Văn Ngạn với ánh mắt kiên định tỏ vẻ, nếu họ Lâm ngươi muốn tác hợp ta cùng Ninh Vương, ta coi như không có vị biểu ca này, hừ!
Lâm Hành Chi giơ tay vỗ trán cậu ta:"Cả ngày ngươi nghĩ cái gì trong đầu vậy? Ngươi cảm thấy mình và Ninh Vương điện hạ có khả năng sao?"
Từ Văn Ngạn dẩu miệng phản bác, “Vậy khó nói nha, dù sao ta lớn lên cũng không kém, nói không chừng Ninh Vương đã coi trọng ta.”
“Hắn tuy rằng là hoàng tử, nhưng mặt không học vấn, không nghề nghiệp không làm việc đàng hoàng y rõ ràng càng hơn ta vài phần, y không có lý do ghét bỏ ta.”
Lâm Hành Chi: “...Ngươi thật đúng là người tự mình hiểu lấy mình, đồng thời có một sự tự tin không thể diễn tả được."
“An tâm, không phải Ninh Vương, mà là tiểu cô nương nũng nịu. Hơn nữa tuyệt đối sẽ không có người muốn đem người ghép thành một đôi với Ninh Vương.”
Rốt cuộc dựa theo bản tính của hai người này, nếu ở chung một chỗ, thì sẽ cùng nhau đi dạo. Lâu lâu lại tụ vô chung một chỗ xem thoại bản, lại chống lại sự phát triển của tấu khúc, đối với cả hai không có chỗ tốt.
Nghe được Lâm Hành Chi bảo đảm, Từ Văn Ngạn yên tâm, sau đó vui sướng xuống xe ngựa.
Bất quá cậu ta cũng không sốt ruột đi tìm bạn bè, mà gọi gã sai vặt của mình đến yểm trợ lẻn đến gần đội ngũ của Lệ Vương phủ.
Thanh danh của Từ Văn Ngạn ở bên ngoài cũng vang dội, suốt ngày cùng nhóm bạn rêu rao khắp phố, hầu như mọi hộ vệ của các nhà đều biết cậu ta.
Lại biết Định An Hầu phủ cùng tướng quân phủ quan hệ thân cận, cho nên không có ai ngăn cản cậu ta, cứ như vậy để Từ Văn Ngạn tới xe ngựa của Sở Chiêu.
Lệ Vương điện hạ cũng không phải người siêng năng gì, có xe ngựa thì chắc chắn sẽ không cưỡi ngựa, nằm ngửa trong xe ngựa nhàn nhã ăn hạt dưa, hắn cảm nhận được hai hơi thở xa lạ người khác, nhưng không có phản ứng gì chậm rãi rót cho mình chén trà.
Đang uống, bên tai vang lên một tiếng là:"Lệ Vương điện hạ, Lệ Vương điện hạ, là ta, Từ Văn Ngạn, Định An Hầu phủ."
Giọng nghe như mấy tên trộm.
Đối với Từ Văn Ngạn, Sở Chiêu ấn tượng chỉ có —— một biểu đệ thức thời nhưng lại luôn làm hư chuyện tốt của hắn.
Nhưng nếu là biểu đệ, vậy nể tình phản ứng một chút, Sở Chiêu hỏi, “Chuyện gì?”
“Là về biểu ca, Vương gia, biểu ca ta, hắn…”
Từ Văn Ngạn nói còn chưa dứt lời, mành liền đột nhiên bị vén lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Lệ Vương, “Đi lên nói.”
Từ Văn Ngạn vội vàng xua tay, “Không, không, chỉ nói một câu, ta nói xong liền đi.”
“Vương gia, biểu ca ta vừa rồi có chút khổ sở, tựa hồ sắp khóc, ngài nếu không đi xem xem...xem hắn?"
Nhìn thấy Lệ Vương nhảy ra khỏi xe ngựa, Từ Văn Ngạn lặng lẽ nuốt hai chữ còn lại vào trong lòng.
Khi nhìn lại, thậm chí không còn nhìn thấy bóng lưng của Lệ Vương.
Từ Văn Ngạn ở trong lòng cảm thán, Vương gia với biểu ca nhất định là chân ái, nhìn một cái là biết.
Cảm thán xong, Từ Văn Ngạn liền rung đùi đắc ý rời đi, làm xong một chuyện tốt còn phải đi làm chuyện tốt thứ hai, vì thê tử tương lai, cố lên!
Bên kia, sau khi Từ Văn Ngạn rời đi, Lâm Hành Chi liền bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của mình với Sở Chiêu, khác với những gì y dự định.
Nhưng y hình như không nỡ rời khỏi Sở Chiêu.
Lâm Hành Chi không biết mình bắt đầu thay đổi từ khi nào, bất tri bất giác trong lòng liền có một người, khác hẳn với báo ân phụ tá trước kia, đó là một loại cảm xúc khác biệt hoàn toàn với trước đây.
Cho nên y đâm lao thì phải theo lao, hay nên nói rõ với Sở Chiêu?
Lâm Hành Chi cảm thấy mờ mịt, cau mày, mặt không vui chút nào.
Sở Chiêu tới, nhìn thấy Lâm Hành Chi như vậy, liền đưa tay vuốt giữa mày, "Là ai chọc Vương phi của bổn vương không vui? Nói cho bổn vương biết, bổn vương sẽ cho người đi chăm sóc hắn cẩn thận."
Động tác của Sở Chiêu rất nhẹ, hơn nữa bên ngoài xe ngựa có Thạch Mặc Thạch Nghiên canh, cả hai đã quen thuộc với vị Lệ Vương điện hạ đột nhiên xuất hiện cạnh thiếu gia nhà mình từ lâu, cho nên cũng không nhắc nhở Lâm Hành Chi, Lâm Hành Chi lại đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, sau khi nghe thấy tiếng của Sở Chiêu mới hoàn hồn.
Cảm xúc mờ mịt trong mắt y càng thêm mãnh liệt hơn:"Vương gia? Sao ngài lại tới nữa?"
"Sao vậy, không muốn ta tới à?"
Lâm Hành Chi gật đầu lại lắc đầu, rất mâu thuẫn, y nằm dài lên chiếc bàn nhỏ đặt trong xe ngựa:"Không biết."
“Vương gia có việc gì sao?” Lâm Hành Chi hỏi.
Sở Chiêu cũng vì phản ứng của Lâm Hành Chi mà cau mày, kéo y vào lòng:"Đã lâu không gặp, Vương phi trở nên xa lạ hơn với ta rất nhiều, ta chọc em giận sao?"
Lâm Hành Chi chính mình cũng không có chú ý tới, bị Sở Chiêu hỏi tới, còn liên tục lắc đầu:"Không có mà, có lẽ là ta chỉ đang suy nghĩ một ít chuyện."
“Không muốn cho ta biết?” Sở Chiêu dùng ngón tay chọc chọc vào đầu ngón tay y, tiến lại gần nói chuyện với Lâm Hành Chi.
Hơi thở phả vào tai y, nóng hổi, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả không nói nên lời, Lâm Hành Chi theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng Sở Chiêu không cho phép hắn trực tiếp ôm mặt Lâm Hành Chi, bắt y quay mặt đối diện với mình, trong sự bối rối của y trực tiếp cúi đầu chiếm lấy môi y.
Sở Chiêu hôn y rất nhẹ, như sợ làm y bị thương, nhưng lại rất lâu chậm chạp không chịu buông ra, liên tục đụng chạm khiến trong lòng Lâm Hành Chi nổi lên gợn sóng, y cảm thấy Sở Chiêu như đang hôn một trân bảo.
Mà trân bảo đó chính là y.
Lâm Hành chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, lấy một loại cường thế hôn lại, cố gắng chủ động.
Ngoài ra còn có một loại cảm giác hiến tế, hiến tế bản thân để nhảy múa cùng người trong lòng.
Loại cường thế đột ngột này hoàn toàn khác với sự thẹn thùng thường ngày của y, Sở Chiêu sửng sốt một lát, sau đó nhanh chóng tiếp nhận, những miêu tả được viết trong thoại bản bị đánh thức, sau đó quy về hành động, hôn cho đến khi toàn thân người đó mềm mại, có chút khó thở mới buông y ra.
Nụ hôn này kéo dài có chút lâu, Lâm Hành Chi mềm mại ngã vào trong ngực hắn, vùi đầu vào cổ Sở Chiêu, ngượng ngùng không dám nhìn ai.
Cảm xúc khổ sở trong lòng dần dần tiêu tan theo phản ứng của cơ thể, chính là cảm thấy quyến luyến Sở Chiêu thêm một chút.
Lâm Hành Chi dưới ý thức ôm người kia chặt hơn một chút, lộ ra vẻ không cam lòng.
Sở Chiêu đối mặt với Vương phi nhà mình trước nay đều phối hợp, ngoan ngoãn để người ôm mình một hồi lâu mới vỗ nhẹ vào lưng Lâm Hành Chi hỏi:"Có khá hơn không?"
Không chờ Lâm Hành Chi trả lời, lại nói: “Nếu còn chưa khá hơn, vậy thì ta cũng không khá hơn là bao."
Lâm Hành Chi vội vàng buông tay, nghiêng người nhìn hắn:"Ngài làm sao vậy?"
Sở Chiêu cũng không muốn ngay trên xe ngựa bộc lộ bản chất lưu manh của mình, nhưng Vương phi của hắn lại đang ngồi trên đùi hắn, vừa rồi lại hôn mãnh liệt như vậy, nếu tiếp tục ngồi yên thì giống như hắn không được.
Sở Chiêu cử động eo, thì thầm vào tai Lâm Hành Chi, sau đó —— Toàn thân Lâm Hành Chi đột nhiên đỏ bừng, theo bản năng đứng dậy, lùi về sau một bước, bởi vì đôi chân không đứng vững và thêm xe ngựa đột nhiên xốc nảy, thiếu chút nữa Lâm Hành Chi đã đập vào tấm ván gỗ.
Sở dĩ là thiếu chút nữa, là bởi vì Sở Chiêu kéo y lại, một tay ôm eo, khi xe ngựa xóc nảy trán hai người trực tiếp va vào nhau.
“Tê ~” Lâm Hành Chi kêu một tiếng, nước mắt trào ra.
Y lên án nhìn Sở Chiêu, "Ngài luyện thiết đầu công hay sao vậy, đầu cứng như vậy."
Sở Chiêu xoa xoa cho y, đỡ y ngồi dậy, Lâm Hành Chi lại bắt đầu oán giận, "Xe ngựa sớm không xốc trễ không xốc, cố tình xốc ngay lúc này." Đau đến khiến y tức giận.
Sở Chiêu cảm thấy buồn cười, khi nổi giận Vương phi của hắn cũng đáng yêu như vậy.
Sau khi xoa xoa trán, Sở Chiêu lại thổi thổi cho y, "Thổi thổi, đau bay đi."
Lâm Hành Chi trợn mắt nói:"Ngài là đang dỗ dành con nít sao?"
“Không, ta là đang dỗ tâm can bảo bối của ta,” Sở Chiêu nghiêm túc nói.
Lâm Hành Chi lập tức nhớ tới lời Sở Chiêu vừa nói vào tai, mặt lại bắt đầu đỏ bừng, nhấc mông tránh xa tên lưu manh này.
Sở Chiêu vòng qua ngăn cản y hành động, trực tiếp tiến vào chủ đề, "Vừa rồi trông em rất khổ sở, có thể nói cho ta biết được không?"
Giọng nói của Sở Chiêu ôn hòa, mang theo hương vị mê người, Lâm Hành Chi nhìn hắn, đột nhiên hiểu ra vì sao người ta thích giấu giếm.
Nhưng y đã có một bí mật, hơn nữa nghĩ đến lời mình nói với Chu thị, y không muốn tự tát vào mặt mình lần hai.
Lâm Hành Chi nói: “Ngài có biết chuyện Trần gia muốn gả nữ nhi cho Ninh Vương, ý đồ mượn sức Ninh Vương để y làm túi tiền cho Thái tử?”
Sở Chiêu gật đầu, hắn vốn là người có tin tức linh thông, hơn nữa Ninh Vương là người một nhà, đương nhiên sẽ chú ý nhiều hơn.
“Ta cảm thấy ngài kỳ thật không cần ta,” Lâm Hành Chi nói thật.
Đầu óc Sở Chiêu nhanh chóng chuyển động, có tiền đề là Ninh Vương, hắn lập tức hiểu tại sao Lâm Hành Chi lại nói như vậy.
Y kiên quyết nói với Lâm Hành Chi:"Không có, ta cần em, ta rất rất cần em "
"Em khác với mọi người, em là người ta đặt ở đầu quả tim, ta yêu em muốn chiều chuộng em cả đời, muốn nắm tay em sóng vai với em, ta hy vọng mọi việc của ta đều có em, cùng em gắt gao tương liên."
“Ta biết ngài cái gì cũng đều chuẩn bị tốt, những việc ta có thể làm vì ngài, ngài đều đã sớm an bài, hơn nữa là ta vội vàng muốn gả cho ngài..." Lâm Hành Chi cũng không biết nói tiếp như thế nào. Lúc đó y không nghĩ đến chuyện tình cảm, chỉ cho rằng tình cảnh Sở Chiêu khó khăn, muốn giúp hắn xoay chuyển tình thế, chờ sự việc giải quyết xong, y sẽ thành thành thật thật làm triều thần, không chậm trễ việc hắn một lần nữa lấy thê tử.
Sở Chiêu nhéo nhéo đầu ngón tay Lâm Hành Chi, “Hối hận?”
“Nhưng bổn vương chắc chắn sẽ không cho em cơ hội hối hận. Lúc trước em vội vàng muốn gả cho bổn vương, bổn vương đã đáp ứng. Cho nên hiện tại bổn vương cũng muốn vội vàng giữ chặt em, em cũng phải đồng ý, có nghe rõ không?"
Tuy giọng điệu vẫn ôn hòa nhưng toàn thân Sở Chiêu lại toát ra một loại cường thế khó tả.
Hắn không cho phép Lâm Hành Chi phản bác, chứ đừng nói đến chuyện từ chối.
Lâm Hành Chi ngẩn ra một lát, sau đó hỏi lại, “Ngài là muốn cho ta cảm thấy ngài rất cần ta, muốn ta làm Vương phi của ngài đúng không?”
Lời nói có chút kỳ quái, nhưng cũng không có gì không đúng, Sở Chiêu không biết nói gì hơn ngoài gật đầu.
Lâm Hành Chi thấy hắn có chút ngốc, ngược lại nở một nụ cười, giải thích " Ta là có chút khổ sở,
ngài không cần ta nhiều như ta mong đợi, không có ta ngài vẫn có thể làm những gì ngài muốn, nhưng ta cũng rất rõ ràng, ta cũng không phải là một phế vật, ít nhất ta có thể giúp ngài ít đi đường vòng, bớt vất vả hơn."
Sở Chiêu đối với lời này không tán đồng, "Ta rất cần em!”
Lâm Hành Chi mím môi, “Trước tiên ngài đừng nói chuyện, mà nghe ta nói.”
“Lúc mới đầu, ta nghĩ nếu ngài muốn ta ở bên cạnh ngài cả đời, ta có thể làm được. Nếu sau khi mọi việc đã thành, ngài muốn cưới người khác, ta cũng không liên quan. Nhưng hiện tại ta không muốn, Sở Chiêu, ta không đành lòng để ngài cưới người khác, ta sẽ không vui."
Khi nghe những lời trước đó của Lâm Hành Chi, Sở Chiêu lộ ra vẻ mặt không hài lòng, nhưng khi nghe được nửa câu sau, lập tức vui vẻ ra mặt.
Hắn nói: “Quả nhiên là kẻ lừa đảo, lừa dối cả thể xác lẫn tinh thần của ta. Em phải bị trừng phạt nghiêm khắc."
Lâm Hành Chi cười làm lành, ngay từ đầu y cũng không nghĩ tới mình sẽ thích một nam nhân, chỉ nghĩ sẽ báo ân, dù sao y cũng sẽ ở bên người này đến hết đời này, muốn làm cái đều được.
Y biết, có lẽ mình đã sớm động tâm, chỉ là trước nay y không dám đi tìm tòi nghiên cứu những khác thường trong lòng.
Nhưng hiện tại, liền muốn nhiều hơn nữa.
Lâm Hành Chi duỗi tay sờ soạng trên ngực Sở Chiêu, “Vương gia, có lẽ ta thật sự rất thèm khát thân thể của ngài.”
“Thèm đến thích ngài như vậy.”