Một đêm trôi qua và mọi thứ trở lại bình yên.
Phản quân toàn quân bị diệt, không còn một ai.
Chỉ để lại mấy vạn thi thể, bị lửa lớn thiêu rụi, mùi máu tươi vẫn còn.
Có thể thấy rõ ràng, máu chảy ra từ cửa cung thấm đẫm mặt đất, nhuộm đỏ thảm thực vật, máu chảy thành sông theo đúng nghĩa đen.
Một số người sống sót tỏ ra biết ơn, một số khóc lóc thảm thiết, một số thì đi tìm thi thể người nhà trên phố.
Bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không quên, những thảm họa này do ai gây ra, ngay cả khi biến thành tro bụi cũng không đủ.
Nguyên nhân Sở Khâm tạo phản là bởi vì Kiến Nguyên Đế hại chết mẫu phi của hắn, giết sạch nhà ngoại, hoàn toàn là ân oán phụ tử, bá tánh vô tội bị liên lụy, bên ngoài tuy không dám nói cái gì, nhưng khó tránh khỏi sẽ bàn bạc chuyện này ở nơi riêng tư nói Kiến Nguyên Đế thật độc ác.
Xem ra, trong khoảng thời gian nửa năm ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện hơn mười năm trước, đều có liên quan đến Kiến Nguyên Đế, hình tượng của ông ta trong lòng bá tánh đã không còn là một vị minh quân, nếu việc này không có bá tánh một lời giải thích thỏa đáng, chỉ sợ lòng dân bất mãn, sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Đương nhiên, trong mắt nhiều người, cảm thấy sự phẫn nộ của bá tánh không phải là vấn đề gì lớn, bọn họ là sợ những thư sinh đó, làm ầm ĩ lên viết vào thơ vào sách, đừng nói đến Kiến Nguyên Đế, tất cả quan viên trong triều đều bị mắng máu chó đầy đầu.
Các triều thần không muốn nhận cái nồi này cho Kiến Nguyên Đế, việc này không liên quan gì đến bọn họ, ai ngờ vô duyên vô cớ bị mắng.
Vì vậy buổi sáng lâm triều, có người đứng ra bày tỏ sự phẫn uất trong dân chúng, để Kiến Nguyên Đế hạ chỉ treo xác Sở Khâm trên cổng thành ba ngày, để dân chúng trút giận.
Lại lấy danh nghĩa triều đình, có thể cấp một ít ngân lượng cho gia đình của những nữ tử vô tội bị Sở Khâm giết hại, có thể bồi thường một ít cho những người bị phản quân giết chết, bằng cách này, những người được hưởng chỗ tốt sẽ không nói gì nữa.
Mà những thư sinh đó cũng có thể nhìn thấy được sự nhân từ và chính trực của triều đình, lại thu mua thêm vài người khen ngợi triều đình thì hướng gió tự nhiên sẽ thay đổi.
Mọi sai lầm đều do Sở Khâm cùng phản quân gây ra, chuyện dơ bẩn đều có thể đổ lên đầu hắn, dù sao người chết cũng không thể mở miệng bào chữa.
Ngay khi đề nghị này được đưa ra, đã có rất nhiều người tán đồng.
Kiến Nguyên Đế cũng cảm thấy chuyện này có thể thực hiện được, Sở Khâm bị ông ta đâm thành như vậy, tự nhiên ông ta cũng không còn tình cảm phụ tử với Sở Khâm.
Bất quá, mặt mũi cũng phải giữ, Kiến Nguyên Đế do dự thoái thác rất nhiều lần, cuối cùng dưới sự thuyết phục của triều thần, ông “Không thể không” đáp ứng cái đề nghị này.
Về chân tướng cái chết của Sở Khâm, những người biết được đều hiểu rõ không đề cập đến.
Còn chuyện Kiến Nguyên Đế đẩy Văn phi ra chết thay, hay đồ sát Văn gia cũng giống như vậy, vì bảo vệ cái mũ ô sa trên đầu, cũng vì bảo vệ mạng sống của mình, dù sao cũng là bản án cũ cứ coi như chưa từng xảy ra là được.
Nhưng sau sự việc này, cũng làm cho bọn họ biết thêm về bộ mặt thật của Kiến Nguyên Đế, sau khi trở về nhà liền dặn dò người nhà gần đây phải cẩn thận.
Để tránh bị giận chó đánh mèo, rốt cuộc thì đó là cũng là người có thể đẩy phi tử ra chặn thích khách, lại có thể tự tay đâm nhi tử mười nhát, giết triều thần và gia quyến không hề lưu tình, không ai muốn bước vào vết xe đổ của Văn gia.
Kiến Nguyên Đế không điếc cũng không mù, nên đương nhiên nhận thấy sự thay đổi thái độ của người phía dưới và phi tần đối với mình, trong lòng vô cùng tức giận, lại lo lắng việc xử phạt vào thời điểm này sẽ khiến mọi người càng thêm sợ hãi ông hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kiến Nguyên Đế nghĩ ra một ý tưởng hay, ông ban thưởng cho tất những người quan trọng tham gia cuộc kháng chiến chống lại quân phản loạn ngày hôm đó, đồng thời ban thưởng cho Kim Vũ Vệ, tuần phòng doanh và quân đóng ngoài thành.
Thái Tử cùng Tề Vương được không ít thứ tốt, được Kiến Nguyên Đế khen ngợi nhiều lần, không có ý định trách phạt Thái tử vì thất bại trong việc chỉ huy, hay trách phạt Tề Vương vì lập công mà không báo cáo chuyện Sở Khâm sẽ tạo phản ngay đêm trung thu.
Tất cả những thị vệ của triều thần, bao gồm tướng quân phủ và Lệ Vương phủ đều được thưởng bạc trắng, mỗi thị vệ chết đi còn có trợ cấp bạc.
Ngoài ra, còn có một ít tơ lụa, trái cây từ cống vật địa phương và điểm tâm do ngự trù trong cung làm để bày tỏ lòng nhân từ của mình.
Kiến Nguyên Đế lần này ban thưởng cho Lâm phụ khi đánh thắng trận còn nhiều hơn.
Chỉ là những người nhận được ban thưởng có phản ứng rất kỳ lạ.
Chưa nói đến những điều khác, chỉ lấy Lệ Vương phủ và Phủ tướng quân làm ví dụ.
Ban thưởng vừa đến, mọi người trong phủ đều đầy nghi ngờ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không thể tin được đó là sự thật.
Dù sao từ khi Lệ Vương khai phủ cho đến hôm nay, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy một sợi tóc nào trong cung chứ đừng nói đến thưởng bạc.
Mà Nam Tinh, lập tức cho người đi mời Gia Cát Thẩm Đồng tới thử độc, tự hỏi đây có phải là thủ đoạn mới của Kiến Nguyên Đế để tra tấn chủ tử của nàng hay không.
Đương nhiên, sau khi xác nhận là không có độc, Nam Tinh cũng không cho Sở Chiêu mà đưa hết cho hạ nhân trong phủ.
Nàng ghét bỏ những thứ Kiến Nguyên Đế thưởng, nó sẽ làm ô uế miệng chủ tử nhà nàng.
Cùng lúc đó, tướng quân phủ bên này, cả nhà vây quanh một đống ban thưởng, cả kinh há to miệng, “Vắt cổ chày ra nước rút sao?”
Chu thị sờ sờ tơ lụa, đều là chất liệu tốt nhất, bạc cũng là thật, không hề pha, cũng cảm thấy kỳ, “Vắt cổ chày ra nước cũng có hôm nay, đây là cắt thịt đó."
Lâm phụ nói: “Nếu thưởng, vậy thu đi.”
Nói xong lại tự giễu mà cười một cái, “Ta đánh nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được nó còn tệ hơn dập phản loạn.”
Chu thị thấy ông như vậy, lập tức tiến lên an ủi, biến thành đóa hoa khen ngợi Lâm phụ, sau đó điên cuồng dẫm Kiến Nguyên Đế, đa số là nói ông ta là súc sinh không cần nhắc tới.
Sau đó chưa nói được vài câu, Lâm phụ liền đem Chu thị ôm vào trong lòng ngực, Chu thị như chim nhỏ nép vào.
Lâm Tu giơ tay ôm lấy thê tử của chính mình, đối đệ đệ muội muội nói,"Đã đến lúc phải đi rồi."
Đám người Lâm Hành Chi lập tức đi theo sau.
Lâm Kỳ nhìn đại ca đại tẩu, tức giận hỏi Lâm Hành Chi"Giờ phút này đệ có suy nghĩ gì?"
Lâm Hành Chi lắc đầu, “Không có, tháng chạp này ta sẽ thành thân.”
Lâm Kỳ:...
Càng chua chát, càng muốn đánh đệ đệ hơn.
Tiểu cô nương Lâm Uyển hảo tâm mở miệng an ủi nhị ca, “Nhị ca, còn có ta ở bên ca, nhị ca yên tâm, chờ khi ca lấy được thê tử ta sẽ xuất giá, sẽ không để nhị ca là người độc thân cuối cùng trong nhà."
Lâm Kỳ cảm động không thôi, cảm thấy quả nhiên vẫn là muội muội tri kỷ.
Sau đó hỏi nàng một vấn đề, “Nếu nhị ca vẫn không cưới được thê tử, vậy muội cũng không xuất giá sao?
Lâm Uyển quyết đoán lắc đầu, cũng sửa lời nói: “Nhị ca yên tâm, chờ sau khi muội quen biết nhiều người, lại giúp ca hỏi một chút xem có cô nương nào nguyện ý làm nhị tẩu của ta không?"
Lâm Kỳ thở dài, không một ai đáng tin cậy.
Lâm Hành Chi đặt tay lên vai nhị ca cổ vũ, “Nhị ca đừng nản chí.”
Nói như không nói, Lâm Kỳ trợn mắt, đẩy tay Lâm Hành Chi ra.
Sau đó dùng tay trái vỗ mạnh vào vai Lâm Hành Chi hai cái, "Chờ đi, nhị ca của hai đứa sẽ tìm một thê tử văn võ song toàn trở về loé mù mắt hai đứa!"
Sau đó chắp tay sau lưng, chí khí tràn đầy rời đi.
Lâm Hành Chi cùng Lâm Uyển chúc phúc.
Sau đó, mỗi người trở về sân của mình, Lâm Hành Chi đi bộ đến Hải Đường Uyển, kết quả vừa mới đi tới cổng vồm, suýt bị một cành cây bay tới đâm trúng.
Khác với sự yên tĩnh thường ngày, lúc này trong Hải Đường Uyển có hai người đang bay nhảy không thể tách rời, Lâm Hành Chi đã quá quen thuộc.
Một người là hộ vệ của y Thạch Mặc, một người là hộ vệ của Sở Chiêu Thập Nguyệt.
Lâm Hành Chi nhìn cây hải đường bị hư hại trong sân, vẻ mặt không vui, mắng hai người đã phi lên tới nóc nhà:" Đánh nhau không biết đi ra ngoài đánh sao? Hải đường của ta đã làm sai gì sao mà bị các ngươi đối xử như thế này?!"
Thạch Mặc nghe được thanh âm quyết đoán thu tay lại, cũng há mồm liền cáo trạng, “Thiếu gia, là người này không biết xấu hổ, hắn muốn đem thiếu gia cướp về Lệ Vương phủ!”
Thập Nguyệt lập tức nói ra lời Nam Tinh đã dạy:"Sao có thể gọi là cướp được? Hai phu phu này đã qua con đường tình yêu, nên gọi đây là tình thú."
Thạch Mặc bất mãn, “Lại không phải vị hôn phu của ngươi, muốn tình thú thì tự Vương gia của các ngươi tới, ngươi tới thì không tính."
Quá có lý, Lâm Hành Chi cảm thấy bị thuyết phục.
Y đứng về phía người của mình, hỏi Thập Nguyệt,"Vương gia kêu ngươi đến đưa ta đến Vương phủ? Hắn xảy ra chuyện gì sao?"
Dù sao hắn nếu có thể tới, Sở Chiêu sẽ đích thân tới.
Thập Nguyệt vội vàng giải thích, “Vương phi yên tâm, chủ tử không xảy ra việc gì, chủ tử vốn là muốn đích thân tới đón Vương phi, nhưng lâm thời bị gọi vào cung, nên sai thuộc hạ đến đón Vương phi, xe ngựa cũng đã ở bên ngoài."
Cũng còn tốt Lâm Hành Chi không còn lo lắng nữa, "Muốn đưa ta đi đâu?"
Thập Nguyệt nói: “Chủ tử nói hôm nay là ngày cuối thi thể phản tặc Sở Khâm bị treo trên cửa thành, cho nên muốn mang Vương phi đi xem."
Lâm Hành Chi:…
Nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, dẫn y đi xem thi thể, đây là cái gọi là tình thú?
Thập Nguyệt thay chủ tử nhà mình biện giải,"Chủ tử nói cũng coi như là cho những nữ tử đó một lời giải thích. Người hại họ đã chết rồi."
Lâm Hành Chi cảm thấy cái này có thể, lập tức phân phó Thạch Mặc, “Ngươi đi tìm Thạch Nghiên, bảo hắn mua thêm nhan và tiền giấy."
Lâm Hành Chi cảm thấy còn có thể đi đến chùa một chuyến, thắp đèn cho những cô nương này.
Tuy rằng chỉ là những thứ vô ích nhưng vẫn mang lại trong lòng một ít ký thác, cảm thấy cuộc sống của các nàng ở đó sẽ tốt hơn một chút.
“Vương phi không cần phiền toái, Nam Tinh cô nương đã cho người chuẩn bị tốt, đều đã chất đầy ở ngoài cửa xe ngựa."
Sau đó giơ tay, “Vương phi, mời.”
Lâm Hành Chi lựa chọn đi cửa chính, dù sao phụ thân y cũng ở nhà, nhìn nhi tử có cửa không đi, lại để người ta xách bay tới bay lui, không chừng sẽ trực tiếp đánh gãy chân y, lí do là —— dù sao nó cũng vô dụng.
Sau khi lên xe ngựa, không đi được bao xa, trong xe liền có thêm một người.
“Có nhớ ta không, Vương phi?”
Sau khi thấy rõ người tới, hai mắt Lâm Hành Chi sáng lên, muốn chào hỏi hắn, kết quả bị Sở Chiêu đoạt trước.
Nghe được nội dung câu hỏi của Sở Chiêu nhìn thấy ánh mắt mong đợi của hắn, Lâm Hành Chi cảm thấy bất đắc dĩ, thành thật nói:"Có nhớ."
Cũng có nhớ, dù sao cũng mấy ngày không gặp nhau.
Hai chữ này khiến Sở Chiêu trên mặt nháy mắt tươi cười, hắn giơ tay nhéo nhéo mặt Lâm Hành Chi, “Ta cũng rất nhớ em.”
Cũng nhận xét về hành vi niết mặt, “Cảm giác ở tay không thay đổi, xem ra mấy ngày nay em không hề sợ hãi, ăn no ngủ kỹ."
Lâm Hành Chi chớp chớp mắt, mờ mịt, “Này sao ngài có thể nhận ra?”
Sở Chiêu cười khẽ, “Người khác thì ta nhìn không ra, nhưng Vương phi của ta, nhắm mắt cũng biết dáng vẻ em như thế nào.”
Sau đó Lâm Hành Chi không nói chuyện, Sở Chiêu liền tự mình xây bậc thang cho mình:"Vương phi không tò mò sao?"
Lâm Hành Chi ngẫm lại, vẫn là cho mặt mũi, “Ta như thế nào?”
Sở Chiêu nhướng mày, trực tiếp nâng cằm Lâm Hành Chi, “Đương nhiên là dáng vẻ mà ta thích.”
“Chỗ nào cũng đều thích.”
Lâm Hành Chi: “...biết ngay là sẽ không nói được lời đúng đắn nào.”
Sở Chiêu tỏ vẻ, “Em chính là Vương phi sắp gả cho ta, thích em như thế sao có thể gọi là không đúng đắn."
Lâm Hành Chi không biện giải với hắn nữa, hỏi Kiến Nguyên Đế triệu hắn vào cung là vì chuyện gì.
Nhắc tới cái này, Sở Chiêu trực tiếp liền cười lên tiếng, chẳng qua là trào phúng mà cười, “Đến săn bắn mùa thu, lão súc sinh đó muốn ta phụ trách trị an cho lần săn bắn đó và bảo vệ ông ta."
Lâm Hành Chi: “??? Ta nghe lầm sao?”
Sở Chiêu cảm thấy vẻ mặt ngơ ngác và kinh ngạc của Vương phi thật đáng yêu, vì thế giơ tay xoa xoa tai y," Em không nghe lầm, chính là như vậy."
Mới đầu Sở Chiêu cũng không biết Kiến Nguyên Đế vì sao lại lựa chọn hắn, mà Kiến Nguyên Đế cũng không phải cùng hắn thương lượng, là trực tiếp hạ lệnh, còn cảnh cáo Sở Chiêu, nếu đến lúc đó dù có nửa điểm sai lầm, cũng sẽ bị khiển trách.
Sở Chiêu cảm thấy người này quả thực có bệnh, cũng lập tức đáp lại một câu, “Nếu ông không sợ đến lúc đó ta một đao giải quyết ông, thì cứ việc để ta phụ trách.”
Sau đó liền trực tiếp rời đi, không để ý tới sự ồn ào giận dữ phía sau.
Tuy nhiên, rất nhanh hắn đã biết lý do tại sao Kiến Nguyên Đế lại giao cho hắn phụ trách lần săn bắn mùa thu này. Một là phản loạn đêm đó, thị vệ Lệ Vương và biểu hiện dũng mãnh, Thái tử đem chuyện này nói với Kiến Nguyên Đế, cũng khen người trong phủ hắn.
Thứ hai là Trần hoàng hậu lại nói một số lời không rõ ràng, khiến Kiến Nguyên Đế cho rằng bọn phản loạn vẫn còn sót lại, ông lại là người đích thân đâm chết thủ lĩnh phản quân còn cho người treo xác lên cổng thành để dân chúng trút giận, Kiến Nguyên Đế lại sợ chết.
Vẫn chưa biết Trần hoàng hậu và Thái tử đang mưu tính cái gì, nhưng hiển nhiên Kiến Nguyên Đế đã rơi vào bẫy, ông nghĩ đến Sở Chiêu.
Làm một người không tự mình hiểu lấy người, khả năng còn cảm thấy chính mình biểu hiện coi trọng Sở Chiêu một chút, hắn liền cảm động rơi nước mắt, vì ông mà làm việc.
Kết quả bị Sở Chiêu hung hăng đánh vào mặt, có lẽ càng muốn giết hắn hơn.
Lâm Hành Chi nghe xong chỉ cảm thấy hả giận, mắng to Kiến Nguyên Đế xứng đáng, đồng thời cũng biểu đạt tiếc nuối của chính mình “Ngươi nói lúc đó Sở Khâm sao không bóp chết ông ta luôn đi?"
Cũng chỉ là bị đau cổ mấy ngày là hết, quá đáng tiếc.
Sở Chiêu rất thích Vương phi nhà hắn trước mặt hắn không chút che giấu mà bảo vệ hắn.
Sở Chiêu nói: “Không vội, có lẽ săn bắn mùa thu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Ánh mắt Sở Chiêu thay đổi, Lâm Hành Chi cảm thấy như đang ấp ủ cái gì đó.
Y không hỏi, dù sao chỉ cần Kiến Nguyên Đế không tốt y liền cao hứng.
Xe ngựa nhanh chóng đến cổng thành, từ ngày thi thể Sở Khâm bị treo lên, cổng thành bình thường càng trở nên náo nhiệt.
Thi thể vốn đã bị đâm hơn chục nhát, sau hai ngày càng biến dạng hơn, qua quần áo có thể thấy đã bị đá ném vào, thủng lỗ chỗ, cũng bắt đầu phát ra mùi hôi thối.
Nhưng không có ai đồng tình với gã, hết thảy đều là trừng phạt đúng tội.
Lâm Hành Chi liếc nhìn hai cái rồi quay đi, ánh mắt rơi vào một khoảng không gian rộng lớn đầy cỏ dại bên cạnh cổng thành, nói với Sở Chiêu:"Chúng ta đốt giấy cho những cô nương ở đây đi."
“Ừm,” Sở Chiêu gật đầu ứng, nhưng chỉ để Lâm Hành Chi tự mình đi, nếu nhiều người biết bí mật sẽ khó giấu, hiện tại không thích hợp để bọn họ xuất hiện cùng nhau.
Lâm Hành Chi hứa với hắn:" Vương gia yên tâm, ta sẽ nói cho những cô nương đó biết tâm ý của ngài."
Xe ngựa chất đầy nhan và giấy tiền vàng bạc, Thạch Mặc cùng Thạch Nghiên giúp đỡ khiêng xuống, người chung quanh tò mò tiến tới hỏi thăm, Thạch Nghiên liền giải thích với từng người một.
Không ít người thở dài nói những cô nương đó thật đáng thương, muốn cùng họ đốt một ít tiền giấy, có người quay lại ném thêm mấy viên đá vào người Sở Khâm.
Lâm Hành Chi ném tiền giấy vào lửa từng chút một, nhẹ nhàng nói với họ người xấu đã chết, còn có lời chúc phúc của y dành cho họ, kiếp sau vô ưu vô lo, không bệnh không đau.
Đương nhiên, cũng không quên nói Vương gia nhà mình đã làm gì, yêu ghét rõ ràng, bị người ta nói là hung thần nhưng thực tế lại rất thiện lương.
Đốt tiền giấy xong thì trời đã không còn sớm, nhưng vẫn chưa muộn để vào chùa thắp đèn.
Sau khi Lâm Hành Chi quay lại xe ngựa, xe ngựa liền đi thẳng đến Thiên Phật Tự.
Hôm nay không phải ngày mồng một hay ngày mười lăm, hơn nữa trời cũng không còn sớm nên người đến thắp hương bái phật cũng không nhiều lắm, Lâm Hành Chi liền cùng Sở Chiêu vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi lên.
Dù sao cũng có Vương gia ở đây, Lâm Hành Chi cũng không lo lắng buổi tối không về nhà được.
Bọn họ vốn tưởng rằng lúc này sẽ không có người, nhưng khi lên tới đỉnh núi, bọn họ phát hiện trong chùa đang diễn ra một buổi siêu độ, trong đó có một người mà cả Lâm Hành Chi và Sở Chiêu đều biết, trước mặt nàng là hai mươi ba ngọn đèn.
Tiền Vương phi của Sở Khâm, Tề Thư Dung.
Một người bị liên lụy trong chuyện này, bất hạnh lại miễn cưỡng xem là nữ tử may mắn.
Hai người Lâm Hành Chi không có vào điện quấy rầy, chỉ dừng ở ngoài cửa, Lâm Hành Chi chỉ vào ngọn đèn trên Phật đài cho Sở Chiêu nhìn,“Có người nhớ tới những nữ tử vô tội đó.”
Sở Chiêu gật đầu, đồng tình với lời nói của Lâm Hành Chi, đồng thời giải thích với Lâm Hành Chi vì sao ngay từ đầu hắn muốn làm giúp đỡ Tề Thư Dung, “Sau khi mẫu phi qua đời, nàng từng giúp ta đuổi những nội thị và cung nữ ức hiếp ta, ta nợ nàng một ân tình.”
Lâm Hành Chi kết luận, “Cho nên các người đều là người tốt.”