Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 50




Kim Vũ Vệ có người đốt đuốc, có người đi lấy dầu, nhưng Sở Khâm có chuẩn bị mà đến làm sao có thể cho Thái tử cơ hội này.

Sở Khâm giơ tay vung lên, phía sau liền lập tức có người truyền đạt mệnh lệnh hắn,“Đốt lửa, bắn tên!”

Giống như đúc chiến thuật mà hắn uy hiếp Thập Nguyệt, chẳng qua là dùng tới ngàn người đến để đối phó với mười mấy người của Lệ Vương phủ thực sự không có lời.

Nhưng đối phó nhân số tương đồng Kim Vũ Vệ Sở Khâm liền không có gì luyến tiếc.

Huống chi bọn họ ra tay trước, Thái tử mặc dù có sao chép phương pháp tấn công bằng lửa thì cũng đã mất cơ hội, nếu lợi dụng đối phương đang rối loạn mà giết chết hắn, Kim Vũ Vệ cũng sẽ bị thương.

Ngọn lửa bắt đầu, những mũi tên tẩm dầu bốc cháy bay về phía Kim Vũ Vệ, vị thái tử vốn tự mãn bỗng mất đi lợi thế, còn phải được người che chở trốn ra xa.

Kim Vũ Vệ một bên lui một bên ngăn cản những mũi tên bắn tới, đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, phản quân lại khí thế mãnh liệt vọt tới, hoàn toàn biến thành đơn phương thu hoạch đầu người.

Lâm Kỳ, người trở về sau cuộc điều tra, nói với Lâm phụ tướng sĩ thủ thành đều bị đầu độc chết và thi thể của họ được giấu trong một gian nhà.

Thi thể đã lạnh từ lâu, cái suy đoán có người cùng phản quân nội ứng ngoại hợp đúng tám chín phần mười.

Chuyện cũng đã phát sinh, nhiều lời cũng vô dụng, Lâm Kỳ liền đứng ở bên cạnh Lâm phụ theo dõi trận chiến, nhìn thấy biểu hiện của Kim Vũ Vệ nhận xét: “Kinh thành đã bình yên quá lâu, những tinh nhuệ được dưỡng ở trong thành cũng dưỡng thành phế."

Cũng không thể nào thắng nổi đạo tặc giữa đường trở thành phản quân.

Đúng vậy, trong phản quân của Sở Khâm có rất nhiều đạo tặc, đều đã giết người đã nhìn thấy máu, đều là những kẻ liều mạng.

Trong đó còn có những tên Man tộc mà Lâm Kỳ đã từng giao thủ trên chiến trường, những con sói đói Tây Kiệt đã làm ăn mua bán với Sở Khâm.

Vị An Vương điện hạ này quả thực rất có bản lĩnh, vô thanh vô thức lại thu được nhiều người như vậy.

Lâm phụ nhìn về phía trước với ánh mắt lạnh lùng, ông nói với Lâm Kỳ, “Cho nên nhóm người này một người cũng không thể giữ lại."

Ông không biết Sở Khâm hứa hẹn với những người này sẽ có lợi ích gì, nhưng đám ác ma ăn thịt người này quá nguy hiểm, chỉ cần một trong số chúng còn tồn tại, vô số người sẽ phải chịu tai ương.

Lâm Kỳ dò hỏi, “Phụ thân, người có muốn ra thành điều binh?”

Lâm phụ nói: “Con ra khỏi thành trước, chuẩn bị sẵn sàng nhận hiệu lệnh. Sau khi nhận được chỉ dụ, con lập tức dẫn quân vào thành."

Nếu không có chiếu chỉ, Kiến Nguyên Đế sẽ bất mãn, thậm chí trách tội, lần này phụ trách chống lại phản quân là Thái Tử cũng sẽ cảm thấy bị đoạt nổi bật.

Cứu là có công, sẽ có người lập tức tố cáo Lâm gia vì tội tự mình điều binh.

Vắt chanh bỏ vỏ, xưa nay vẫn như vậy.

Trong kinh thành này có quá nhiều âm mưu, mưu mô, biên quan còn đơn giản hơn nhiều, ông từ trước đến nay đều không thích kinh thành.

Nhưng tất cả điểm yếu của ông đều ở đây.

Lâm Kỳ lĩnh mệnh, “Phụ thân, cẩn thận.”

Lâm phụ gật đầu, “Con đi trước, mang theo thêm vài người, cẩn thận An Vương mai phục ngoài thành."

Tình thế trận chiến phía trước đã rõ ràng, Kim Vũ Vệ bỏ lỡ cơ hội, liên tiếp rút lui, rút thẳng vào tường cung, vừa vào cung, Thái tử càng cẩn thận hơn, không dám làm đổ dầu, một khi hoàng cung bốc cháy, hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Nhưng Sở Khâm thì khác, sau khi vào cửa cung càng thêm không kiêng nể gì, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc để bất cứ ai trong cung sống sót, dùng lửa thiêu sạch hết là điều hắn muốn.

Chỉ tiếc dầu không đủ, hiện tại không có chỗ bổ sung, cũng chỉ có thể giết vào.

Có thị vệ tùy thời theo dõi trận chiến, báo cáo với Kiến Nguyên Đế, khi nghe thái tử liên tiếp bại trận rút lui, Kim Vũ Vệ thiệt hại hơn phân nửa, Kiến Nguyên Đế hoàn toàn sa sầm, đập bàn mắng,"Phế vật!"

Tuy không nhắc đích danh nhưng những người ở đây đều biết đang mắng ai, Trần hoàng hậu sắc mặt cứng đơ, hối hận vì để Thái tử đi ngăn phản quân, đã nguy hiểm lại không chiếm được chỗ tốt, còn bởi vì chỉ huy không tốt mà khiến Kiến Nguyên Đế bất mãn.

Trần hoàng hậu tiến lên khuyên nhủ Kiến Nguyên Đế bớt giận, cũng vì Thái Tử giải vây, “Hoàng Thượng, Thái Tử chưa từng ra chiến trường, cũng không tàn nhẫn như An Vương, khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân. Lâm đại tướng quân hôm nay không phải vừa lúc đã trở lại sao, hắn là hãn tướng có kinh nghiệm sa trường, đối phó phản quân nho nhỏ sẽ dễ dàng hơn. Hoàng Thượng sao không hạ lệnh để Lâm đại tướng quân tiếp nhận chỉ huy?”

Kiến Nguyên Đế có chút do dự, lần này Lâm Tĩnh Chu hồi kinh ông liền không muốn dùng, chỉ tính toán để người ở trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày, rồi tìm lấy cớ đem người ném về biên quan.

Ông ta kiêng kị Lâm Tĩnh Chu, lại hy vọng người này trấn giữ biên quan thật tốt, trừ bỏ mâu thuẫn trong lòng, nguyên nhân chủ yếu là có quá ít võ tướng như Lâm Tĩnh Chu có thể độc thủ một phương.

Không có mấy người có thể trọng dụng, đó cũng là lý do Kiến Nguyên Đế bất mãn, mặc dù ông đã rất nỗ lực rất nhiều để thăng chức cho những võ tướng đó, nhưng loại đánh giặc này lại yêu cầu thiên phú, trong vạn người chỉ có một người.

Huống chi ông muốn chính là đại tướng quân như Lâm Tĩnh Chu, chiến thần như Sở Chiêu.

Nhưng bây giờ Kiến Nguyên Đế không hài lòng với hai người này.

Giờ phút này để Lâm Tĩnh Chu tiêu diệt phản quân, lại cho một cơ hội lập công, bá tánh trong kinh thành sẽ coi hắn như vị cứu tinh, nghĩ đến đây, Kiến Nguyên Đế cảm thấy không vui.

Trần hoàng hậu nào không nhìn ra ông ta có ý gì, không khỏi cười lạnh ở trong lòng, chính mình không để bụng bá tánh, lại muốn bá tánh đối với ông ta mang ơn đội nghĩa, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Trần hoàng hậu đang muốn mở miệng khuyên, Lệ phi đột nhiên tiến lên, ngữ khí kiều nhu đối Kiến Nguyên Đế nói: “Hoàng Thượng, chỗ thần thiếp cũng có một người thích hợp.”

Kiến Nguyên Đế ngẩng đầu, “Nói nghe một chút.”



Lệ phi nói: “Đương nhiên là Tề Vương điện hạ, Hoàng Thượng không phải nói Tề Vương điện hạ gửi thư, hắn vẫn luôn truy lùng phản quân, hiện giờ phản quân vào thành, Tề Vương điện hạ cũng cách đây không xa. Hoàng Thượng không bằng hiện tại cho người ra khỏi thành đi tìm Tề Vương điện hạ, sau đó lại cho hắn một đạo thánh chỉ, để Tề Vương điện hạ mang quân đóng ngoài thành vào cứu viện.”

“Phản quân thế tới rào rạt, chỉ dựa vào Kim Vũ Vệ sợ là ngăn cản không được, dù sao quân đóng ngoài thành đều là người đã từng ra chiến trường, đối phó với quân phản loạn sẽ có ưu thế.”

Kiến Nguyên Đế dần dần bị thuyết phục, đổi thành Trần hoàng hậu xụ mặt, nàng phản bác Lệ phi, “Tề Vương hiện giờ còn không biết ở nơi nào, vạn nhất tìm không được người, chúng ta chẳng lẽ cũng chỉ có thể ngồi chờ phản quân công tiến vào sao?”

“Hoàng Hậu nương nương đừng nóng vội,” Lệ phi sớm có kế hoạch, giọng điệu bình tĩnh ôn hòa, khiến người nghe cảm thấy an tâm.

Nàng cũng không úp úp mở mở, nói thẳng nói: “Hoàng Thượng có thể hạ lệnh triệu tập hộ vệ trong phủ của các vị đại nhân, để cho bọn họ tới chống lại phản quân trước. Thị vệ ở Lệ Vương phủ cùng phủ tướng quân đều là những người tinh nhuệ từ chiến trường trở về, võ công cao cường, nhất định có thể chống cự đến khi viện quân vào thành."

Không chỉ tạo cơ hội cho Tề Vương lập công, lại đồng thời chống lại Lệ Vương phủ và phủ tướng quân để lấy lòng Kiến Nguyên Đế, với kế sách như vậy, ngay cả Trần hoàng hậu không thể không xem trọng Lệ phi.

Kiến Nguyên Đế đương nhiên rất hài lòng, lập tức sai người chuẩn bị chiếu chỉ, lập tức cho người mang ra khỏi cung tuyên chỉ.

Có rất nhiều cửa ra khỏi cung, nhưng hiện tại chỉ có cửa chính bị chiếm giữ, cũng không ảnh hưởng đến người ra khỏi cung truyền lời.

Lệ phi ở trước mặt Kiến Nguyên Đế xu nịnh, ông ta nắm lấy bàn tay ngọc mềm mại của nàng khen ngợi rất lâu, điều này khiến Trần hoàng hậu không hài lòng.

Trần hoàng hậu nhìn bóng lưng mê hoặc của Lệ phi, cười cười, không vội, nhảy càng cao mới có thể té càng đau, nàng sẽ chờ.

Tuy rằng dẫm lên Lệ Vương phủ cùng tướng quân phủ lấy lòng Kiến Nguyên Đế, nhưng cũng đắc tội những cận thần khác, sau khi phản loạn kết thúc, sẽ có rất nhiều trò hay để xem.

Thị vệ chi viện còn chưa tới, phía trước Kim Vũ Vệ đã có chút duy trì không được, người trong tuần phòng doanh cũng bị Thái tử điều động đi tác chiến, chẳng qua mấy người này còn không bằng Kim Vũ Vệ, tới cũng là chịu chết.

Giữa ánh sáng của đao và lửa, Thái tử cũng rơi vào tình trạng chật vật, trong lòng vừa căm thù Sở Khâm vừa hối hận vì đã nhận chuyện này.

Đây cũng là lần đầu tiên Thái Tử ý thức được hắn hoàn toàn không có thiên phú mang binh đánh giặc, hắn không nên nhận cái này.

Khi ánh mắt hắn nhìn thấy Lâm phụ cùng hơn chục người đang tiến về phía mình, ánh mắt Thái tử đột nhiên sáng lên, hắn càng chắc chắn rằng mình muốn mượn sức Lâm gia.

Lâm phụ cũng giật mình trước phong cách chiến đấu liều lĩnh, đấu đá lung tung không hề chuẩn bị, loại người này nếu lên chiến trường, nhất định là kẻ tặng đầu cho quân địch.

Cũng may Thái Tử lúc này thanh tỉnh, càng rõ ràng, nếu hắn bại dưới tay Sở Khâm, không chỉ có Kiến Nguyên Đế muốn phạt hắn, triều thần cũng sẽ coi thường hắn.

Thái Tử tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, cho nên trịnh trọng khẩn cầu Lâm phụ tiếp nhận chỉ huy, còn đem lệnh bài Kiến Nguyên cho hắn đưa ra.

Kỳ thật, khi Lâm phụ dẫn người tới cũng đã làm tốt chuẩn bị, dù sao ông cũng không thể để phản quân giết chết Kiến Nguyên Đế, nếu phản quân đắc thắng, toàn bộ người ở kinh thành đều phải chết, ông ngàn dặm xa xôi hồi kinh cũng không phải để nhìn thê nhi già trẻ chết như thế nào.

Lâm phụ chắp tay, “Thần lĩnh mệnh.”

Tiếp theo giơ cao trường kiếm, hét lớn: “Chúng tướng sĩ nghe hiệu lệnh!”

Thị vệ Lâm gia lập tức đồng thanh đáp:"Có!" Người đến không nhiều, nhưng khí thế lại áp đảo.

Kim Vũ Vệ đang chật vật chiến đấu dường như có chỗ dựa, cảm thấy có nhiều hy vọng sống sót hơn.

“Bày trận, theo ta diệt phản quân!” Giọng nói như tiếng chuông đồng, dẫn đầu xông ra ngoài.

Thị vệ Lâm gia theo sát phía sau, vung kiếm đối mặt với kẻ địch.

Lâm phụ cùng thị vệ Lâm gia đã vào tư thế sẵn sàng, tiêu diệt kẻ địch nhanh chóng chỉ bằng một kiếm, khiến người ta nhìn vào trông như đang chém dưa thái rau vô cùng nhẹ nhàng, đồng thời cũng truyền cảm hứng rất lớn cho Kim Vũ Vệ.

Những phản quân này chẳng qua chỉ có vậy, chỉ cần xuống tay hung mãnh hơn, dứt khoát hơn thì có thể giết chết.

Khí thế có, cục diện cũng không hoàn toàn nghiêng về một bên nữa.

Thập Nguyệt nhìn thấy Lâm phụ tiếp nhận cục diện rối rắm này, cũng dẫn người vào tham gia. Ai biểu đây là phụ thân của Vương phi, nhạc phụ của chủ tử bọn họ, cũng không thể để bị thương.

Kiến Nguyên Đế hạ đạt thánh chỉ cũng mang đến không ít hộ vệ của quan viên, tất cả đều thống nhất để Lâm phụ chỉ huy, phần thắng không lớn, nhưng cũng có thể phản kháng đến khi viện binh đến.

……

Viện binh kỳ thật đã sớm ở trên đường, Lâm Kỳ ra khỏi thành không bao lâu liền đụng phải Tề Vương mang theo quân đóng ngoài thành bất quá tốc độ cũng không nhanh, bởi vì Tề Vương không chiếu điều binh. Các tướng đi theo Tề Vương đều rất lo lắng, dưới tình huống không chiếu chỉ mà vào thành.

Sau khi gặp Lâm Kỳ, hai bên đầu muốn hắn đứng giữa làm thuyết khách, Tề Vương muốn đẩy nhanh tốc độ vào thành, tướng quân đóng quân thì muốn Lâm Kỳ khuyên Tề Vương đi xin chỉ dụ càng sớm càng tốt, hai bên đều có nỗi lo riêng.

Lâm Kỳ cảm thấy Tề Vương không nên xuất hiện sớm như vậy, vốn là biết hôm nay Sở Khâm sẽ tạo phản nhưng không báo, dẫn quân vào thành cứu viện cũng sẽ có động cơ thầm kín.

Mặc dù, đây là sự thật.

Nhưng không thể nói trắng ra như vậy.

Vì thế Lâm Kỳ hảo tâm phân tích cho Tề Vương mặc dù trong đêm không thể nhìn ra sắc mặt Tề Vương, nhưng chắc chắn không tốt đẹp gì.

Lâm Kỳ nói: “Tề Vương điện hạ không bằng chờ một chút, có lẽ chỉ dụ sẽ sớm đến.”

Phản quân thế công hung mãnh, Thái Tử lại ăn mệt, hoàng đế chỉ cần không nghĩ đến việc sẽ mất mạng trong tay nhi tử, chắc chắn sẽ sai người đến gọi viện binh.

Lâm Kỳ vừa nói xong liền nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại, Lâm Kỳ nhìn thoáng qua nỗi:" Nhìn xem, không phải là đã tới rồi sao? Bây giờ là danh chính ngôn thuận."



Lâm Kỳ cúi đầu chấp tay trước Tề Vương, “Chúc điện hạ đại thắng,” sau đó liền mang theo người của mình ẩn nấp với quân đóng, không thấy bóng dáng.

Hắn không có ý định nhúng tay vào, cũng không muốn đoạt công lao của vị Tề Vương này, Tề Vương để đến được đây cũng phải tốn rất nhiều công sức.

Ánh mắt của Tề Vương lóe lên nhìn về hướng Lâm Kỳ biến mất, chỉ cần Lâm gia có tâm, bọn họ rất hiểu biết.

Đã là người thông minh, lại là trọng thần mà triều đình hiện giờ không thể không cậy vào, Tề Vương cảm thấy hắn cũng không phải không thể cưới Lâm Hành Chi, hoặc là vị tiểu cô nương Lâm gia.

Mười ba mười bốn tuổi là thời điểm chọn hôn phu.

Ý đồ mới vừa định, người tuyên chỉ liền đến, người đến là một nội thị cùng một người của Kim Vũ Vệ, tay cầm thánh chỉ của Kiến Nguyên Đế, sau khi nhìn thấy Tề Vương và quân đồn trú, liền cảm thấy vui đến phát khóc, nội thị nhanh chóng tuyên chỉ, rồi thúc giục đại quân nhanh chóng vào thành.

Hoàn toàn không hỏi đại quân vì sao không ở nơi đóng quân ngược lại tới gần cửa thành.

Tề Vương muốn lập công tự nhiên sẽ không do dự, giơ tay lên, dẫn đại quân vào thành.

……

Hoàng cung

Theo thời gian cùng thể lực xói mòn, sự chênh lệch về quân số khiến việc kháng cự trở lại khó khăn. Tuy nhiên quân phản loạn không có chi viện, số lượng thương vong tăng lên rất nhiều, vẫn đang bị mắc kẹt ở gần cửa cung, khó có thể đi tới, hơn nữa biết sẽ có quân chi viện triều đình đến, liền có vẻ nôn nóng, thiếu đi dũng mãnh thể hiện ban đầu.

Hơn nữa bởi vì Kim Vũ Vệ cùng các thị vệ nhân số ít, dễ dàng phân tán, cho nên dầu vẫn có tác dụng, khắp lối vào cung có thể nghe thấy tiếng kêu giết chóc.

Sở Khâm cũng bắt đầu nóng vội, gọi lão già dò hỏi: "Bên ngoài thành xảy ra chuyện gì vậy? Trong cung có người bắt đầu ra tay sao?"

Lão già nói: “Người do thám vừa trở về nói, Tề Vương đã dẫn quân vào thành, sắp đến rồi. Về phần trong cung còn chưa có động tĩnh.”

Sở Khâm dưới mặt nạ sắc mặt âm trầm, hắn đã đi đến bước này, thì tuyệt đối không thể thất bại.

"Khi quân tiếp viện đến, cho dù không còn ai, cũng phải ngăn người lại. Ta sẽ dẫn vài người vào cung, làm theo hiệu lệnh của ta."

Lão già gật đầu, “Tuân lệnh, xin chủ thượng cẩn thận, nếu là vạn nhất, thỉnh chủ thượng bảo mệnh quan trọng, núi xanh vẫn còn đó, chúng ta có thể bắt đầu lại."

Sở Khâm cười, không phản bác lời lão già nói, chỉ nói: “Đã biết, ta có chừng mực.”

Lần này không thành, nào còn có cái về sau, cho nên lần này có phải đồng quy vu tận hắn cũng muốn cẩu hoàng đế chết!

Khi Sở Khâm nghe thấy tiếng vó ngựa từ quân chi viện liền dẫn người đi, lão già cũng đi truyền đạt mệnh lệnh của Sở Khâm.

Viện quân đã đến, hai bên có phản ứng hoàn toàn bất đồng, Kim Vũ Vệ cùng các hộ vệ hoan hô nhảy nhót, giết phản quân cũng mạnh mẽ hơn, trong khi phản quân bắt đầu rối loạn.

Tề Vương không muốn tỏ ra nhân từ, vừa lên liền khuyên phản quân đầu hàng nhận tội, mà là dẫn người trực tiếp giết hết bọn chúng, đợi đến khi không còn nhiều lắm mới đi báo tin.

Khi Tề Vương đến, ước tính số ít người còn lại cũng không làm gì được Lâm phụ, Thập Nguyệt nói một tiếng với Lâm phụ, liền mang theo thị vệ Lệ Vương phủ rút lui.

Lâm phụ bên này cũng đi tìm Thái Tử, cùng hắn khách sáo một phen, trả lại công lao chống phản quân cho Thái tử rồi bước sang một bên.

Hộ vệ của các gia tộc khác cũng đi theo, không dám nhận công lao, còn sống là tốt rồi.

Nếu bọn họ tiếp tục làm người thức thời, dù Hoàng đế không nói gì, thái tử cũng không đối xử tệ với bọn họ.

Nhưng phản quân vẫn chưa chết, biến cố gì cũng có thể xảy ra, Tề Vương trên cao nhìn xuống tuyên dương hắn cùng Kiến Nguyên Đế nhân từ, chỗ tối lại đột nhiên bay ra một mũi tên đâm thẳng tới muốn lấy mạng của hắn.

“Tề Vương điện hạ cẩn thận!”

Trong đại quân có người đột nhiên hét lên, Tề Vương theo bản năng quay sang một bên, sau đó mũi tên sượt qua da đầu, không gây thương vong, nhưng khi chạm vào bàn tay đã đầy máu.

Trong mắt Tề Vương lóe lên một tia thô bạo, hoàn toàn không muốn giữ lại một ai sống sót, lập tức ra lệnh:"Giết cho bổn vương, không tha một ai!"

Một số phản quân còn hét lên,"Đừng tin những lời nhảm nhí của bọn họ. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta, còn không bằng giết cho đã, có chết cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng, mở ra một con đường máu!"

Hai bên lại cùng nhau chiến đấu, bởi vì cảm thấy đây là trận chiến cuối cùng, phản quân hung hãn lại trỗi dậy, cục diện chiến đấu lại trở nên căng thẳng.

Cũng may không kéo dài bao lâu, quân chi viện đều đã thấy máu, giết người cũng sẽ không nương tay, cộng với sự đàn áp về số lượng, phản quân rất nhanh đã thất thủ ngã xuống cửa cung.

Là chân chính thi tích như núi, máu chảy thành sông.

Những người còn sống bắt đầu hoan hô thắng lợi, Thái tử nhân lúc Tề Vương băng bố, sai người tìm xác của Sở Khâm, những phản quân đã chết đó không quan trọng, quan trọng nhất là Sở Khâm, hắn nhất định phải tìm được.

Người bên Tề Vương phản ứng lại, lập tức gia nhập đội quân tìm kiếm, đây là cuộc tranh đấu cuối cùng giữa hắn ta và thái tử, ai tìm được Sở Khâm trước thì thắng.

Nhưng mà tìm kiếm hồi lâu cũng chưa tìm được thi thể Sở Khâm, Thái Tử híp mắt lạnh giọng hạ lệnh, “Tìm, từng xác chết cũng phải tìm tên nghịch tặc đó cho cô, cô tuyệt đối không cho phép loạn thần tặc tử chạy thoát."

Tề Vương hạ lệnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm những thi thể trên mặt đất, giống như muốn đem Sở Khâm nhìn ra.

Mà giờ phút này người bị nhớ thương Sở Khâm lại lặng yên sờ đến Trường Minh cung nơi Kiến Nguyên Đế cùng phi tử tổ chức tết trung thu.

Liếc mắt một cái liền thấy trên mặt đất nằm mấy thi thể, tất cả đều là ám tuyến hắn an bài trong hoàng cung.