Thái Tử chính là vội vàng “Lấy lòng” Lâm Hành Chi, đương nhiên sẽ không từ chối đáp ứng yêu cầu nhỏ này.
Sau khi một nhóm người trở về chỗ ngồi, Thái tử yêu cầu Lâm Hành Chi có chuyện cứ nói, một bộ dáng "Đừng sợ, cô sẽ chống lưng cho ngươi."
Biểu hiện của Thái tử khiến Lâm Hành Chi hoảng hốt trong giây lát, khung cảnh trước mắt dường như trùng lặp với kiếp trước, y thấy được mình cảm động đến đỏ hoe mắt, cũng nhìn thấy Thái tử đạt được mục đích đang tươi cười.
Trong lòng y lại mắng chính mình ngu ngốc, sau đó theo lệ tạ ơn Thái tử rồi đi về phía Mạnh huynh người đầu tiên mắng y.
“Mạnh huynh nói ta vội vàng hầu hạ chủ tử cho nên không muốn tới yến tiệc, ta là do Hoàng Thượng khâm điểm Trạng Nguyên, có thể làm chủ tử của ta trong thiên hạ chỉ có một người, Có phải Mạnh huynh nói ta vội vàng hầu hạ Hoàng Thượng? Hay là Mạnh huynh cảm thấy người ngồi trên long ỷ hẳn là……” Lệ vương.
Hai chữ cuối cùng Lâm Hành Chi chỉ làm khẩu hình chưa nói ra tiếng, nhưng khi nhìn thấy người xưng hô Mạnh huynh, tức khắc đầu gối mềm nhũn liền trực tiếp quỳ xuống, hoảng loạn giải thích nói: “Ta không có, ta không phải ý này, ta……”
Lâm Hành Chi hừ cười một tiếng, không nghe gã ta giảo biện, lập tức đi đến người tiếp theo.
“Ngươi nói ta cùng Lệ vương điện hạ đã sớm quen biết, chuyện nên làm đều đã làm, rõ ràng như vậy, như thế nào? Ngươi nằm trên xà nhà Lệ Vương hay là dưới gầm giường thấy được? Không bằng ngươi cẩn thận nói lại, ta cùng Lệ vương điện hạ ở trên giường nói những lời âu yếm gì, dùng tư thế gì, nói ra đi nói ra mới có người tin tưởng ngươi, ngươi nói phải không?"
Người này tuy không quỳ, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, thân mình run như cầy sấy.
Khi nhìn thấy Lâm Hành Chi đi về phía người tiếp thao, những người có mặt đều hiểu tất cả những gì họ nói y đều nghe thấy, bây giờ là đang đánh trả.
Những người mới vừa rồi nghị luận Lâm Hành Chi lập tức thay đổi sắc mặt, bất luận là chính mình ngu xuẩn nhúng tay vào, hay người được chỉ đạo ra tay công kích Lâm Hành Chi, giờ phút này đều hoảng sợ.
Thái tử nói rằng mình sẽ chống lưng cho Lâm Hành Chi, chỉ sợ khó có thể bỏ qua chuyện này.
Một số người giả vờ bình tĩnh, trong khi những người khác thì hối hận không kịp, mà Lâm Hành Chi vẫn đang từng bước đáp lại lời nói của bọn họ, những người nổi giúp thì cảm tạ, còn vu khống thì không nương tay.
“Ta dám thừa nhận ta câu dẫn nam nhân, hiện tại ta đang đứng trước mặt ngươi, ngươi có dám nói lại nữa không?”
Lâm Hành Chi vừa đứng trước mặt người cuối cùng, lặp lại những lời đối phương mắng y, còn chưa kịp nghe lời ngụy biện, có một nội thị đột nhiên kêu vang “Hoàng Thượng giá lâm”, lời còn chưa dứt, Kiến Nguyên Đế đã tiến vào trong điện.
Kiến Nguyên Đế đã hơn bốn mươi tuổi, có chút phúc hậu, bất quá đứng ở vị trí cao đã lâu, sự uy nghiêm quanh thân khó có thể che giấu.
Kiến Nguyên Đế hiển nhiên là nghe được lời Lâm Hành Chi nói, vào điện liền trách mắng: “Cái gì câu dẫn không câu dẫn, các ngươi đường đường là tiến sĩ, tương lai sẽ là mệnh quan triều đình miệng lại đầy những lời nói thô tục, chẳng lẽ là muốn người trong thiên hạ nhạo báng."
Có lẽ là cảm thấy như vậy còn chưa đủ, Kiến Nguyên Đế sau khi ngồi xuống vị trí lại chụp được án kỉ đập mạnh lên bàn, cả giận nói: “Bất kham đại nhậm!”
Kiến Nguyên Đế đến đột ngột, các sĩ tử trong điện không hề chuẩn bị trước, nhanh chóng hành lễ thì Hoàng thượng đã vào đến cửa. Hơn nữa, vì Kiến Nguyên Đế tức giận, nhiều tiến sĩ mới vừa vội vàng quỳ xuống bị dọa sợ muốn ngã ngang. Khi đến nơi, sắc mặt Kiến Nguyên Đế càng trở nên khó coi.
Vẫn là Thái tử và các đại thần cùng đi đến với Kiến Nguyên Đế đến giúp nói chuyện cầu tình, lại chờ đám người này quỳ một lúc lâu Kiến Nguyên Đế mới kêu đứng lên.
Có lẽ bởi vì biết những người này đang nói chuyện hoang đường gì, nên Kiến Nguyên Đế cũng không nhắc đến nữa, chỉ chăm chú nhìn Lâm Hành Chi, sau đó nâng ly dời lực chú ý, nói những lời động viên các tân khoa tiến sĩ.
Nói trắng ra, yến hội này chỉ là nơi để những tiến sĩ chưa nhập quan trường tìm cách xây dựng mối quan hệ, cho các hoàng tử chiêu mộ người về phe mình, cũng cho những quan đại thần thêm người để trợ lực.
Kiếp trước Lâm Hành Chi chỉ hận Sở Chiêu vì những lời lẽ xúc phạm đó khiến y làm vào hoàn cảnh khó xử, cho nên y cũng không có tâm tư cùng người khác trò chuyện.
Mà đời này, Lâm Hành Chi liếc nhìn hàng ghế hoàng tử đang ngồi, y không hề cảm thấy nan kham mà có chút thất vọng vì không nhìn thấy Sở Chiêu.
Rõ ràng kiếp trước có tới.
Vì Sở Chiêu không có ở đây nên Lâm Hành Chi cũng không có ý định kính rượu với đám người vừa chế giễu mình, y chỉ đơn giản ngồi ở vị trí của mình dùng bữa, dù sao cũng là ngự trù trong cung làm, tuy rằng đã lạnh nhưng ăn cũng không tồi
Thái tử vốn vẫn để ý tới Lâm Hành Chi, khi nhìn thấy y ngồi một mình dùng bữa, dường như không hòa hợp với xung quanh, còn nhìn ra hương vị của tịch mịch cô đơn, gã lập tức cảm thấy lúc này là một cơ hội tốt.
Gã có lệ mà ứng phó các quan đại thần và tân khoa tiến sĩ đến kính rượu và nói chuyện, sau đó xoay người đi về phía Lâm Hành Chi, tuy nhiên, có người nhanh hơn gã, Thái tử còn chưa đến gần, bên cạnh Lâm Hành Chi đã có người khác, nhiệt tình bắt chuyện với Lâm Hành Chi.
Người đến là Ngũ hoàng đương triều, được phong là Ninh Vương rõ ràng là người khác biệt trong hoàng thất, không thích tranh quyền đoạt lợi mà chỉ thích đến các kỹ viện, uống rượu, nằm bò ở đầu giường quan sát người ta mây mưa.
Vì thế, còn làm ra không ít, những cuốn Xuân cung đồ bán chạy nhất trên thị trường, đều xuất phát từ tay hắn ta ra.
Ninh Vương tự cho rằng quen biết, liền đến gần Lâm Hành Chi, bắt đầu hỏi: "Sao trạng nguyên lang không nói gì? Ngươi còn đang nhớ Tam hoàng huynh của ta à?"
“Công phu trên giường của Tam hoàng huynh có tốt không? Ta nghe nói ngươi vào Vương phủ không bao lâu đã đi ra rồi. Ngươi nói nhỏ với bổn vương đi, Tam hoàng huynh có phải không được lâu hay không?”
“Hay là không được?” Ninh Vương hạ giọng, nhưng đôi mắt to lại tràn đầy tò mò.
Lâm Hành Chi ăn ngay nói thật, “Ta còn chưa thử qua, bất quá chờ có cơ hội nhìn thấy Lệ vương điện hạ, ta sẽ giúp Vương gia ngài hỏi một chút?”
“Không được không được,” Ninh Vương lập tức lui về phía sau hai bước, lắc đầu như muốn rớt ra “Bổn vương còn muốn sống thêm mấy năm nữa, vẽ thêm nhiều bức xuân cung đồ sống động để tương lai sẽ được lưu danh thiên cổ.”
Lâm Hành Chi tỏ ra tán dương và khen ngợi:"Vương gia có chí lớn."
“Quá khen quá khen,” Ninh Vương vui cười, ngồi lại bên cạnh Lâm Hành Chi, cùng y thương lượng nói: “Nếu sau này có thể, ngươi tiết lộ cho bổn vương vài thứ không? Yên tâm, bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi.”
Ninh Vương ngay tại chỗ lấy ra một túi tiền căng phồng, đặt trước mặt Lâm Hành Chi, “Tiền đặt cọc.”
Lâm Hành Chi rất là tâm động, bất quá cũng rất lo lắng, y cũng không biết phải qua bao lâu mới có thể lên làm Vương phi Sở Chiêu, muốn kiểm tra kỹ năng giường chiếu của Sở Chiêu phải mất bao lâu.
Hơn nữa, mục đích y làm Vương phi của Sở Chiêu, cũng không phải cái này.
Lâm Hành Chi không chịu nhận túi tiền, Ninh Vương đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, hắn mở miệng như pháo bắt đầu nả.
Trong mắt Thái tử, tính hình như vậy đã trở thành cuộc trò chuyện vui vẻ, nghĩ đến thái độ của Lâm Hành Chi đối với mình, Thái tử dần dần nhìn Lâm Hành Chi và Ninh Vương bằng ánh mắt không thiện cảm.
Thái Tử nhìn bọn họ bằng ánh mắt nóng rực, Lâm Hành Chi đương nhiên cũng nhận ra, cho nên sau khi từ chối Ninh Vương mấy lần, đột nhiên đổi ý, nhận tiền đặt cọc.
Ninh Vương kỳ vọng sẽ sớm biết được, tam hoàng huynh người mà mọi người sợ hãi kỹ thuật giường chiếu sẽ như thế nào, vui vẻ đập bàn, nâng ly rượu muốn kính Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi cũng lộ ý cười, cùng hắn chạm cốc, “Vương gia, mời.”
Khi ngửa đầu uống rượu, Lâm Hành Chi dường như nghe thấy tiếng nghiến răng của ai đó, khiến y cười nhiều hơn, tuy bây giờ không thể làm được gì nhiều nhưng chỉ cần có thể khiến kẻ thù của mình khó chịu y càng vui vẻ.
Chẳng qua Thái Tử cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ, nhanh chóng tìm được cớ đi dạo ngắm cảnh làm thơ, đem Lâm Hành Chi đẩy đến trước mắt Kiến Nguyên Đế, còn khen ngợi Lâm Hành Chi một cách mãnh liệt với Kiến Nguyên Đế, làm Lâm Hành Chi không có cách nào từ chối.
Đây là muốn đem y trên chiếc thuyền Đông Cung.
Lâm Hành Chi nhanh chóng nhận thấy Kiến Nguyên Đế nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén cũng chưa đáp ứng đề nghị của Thái tử.
Vẫn là quá nóng vội, không có Lâm Hành Chi phối hợp, Thái Tử lại quá mức sốt ruột mượn mượn sức y để Lâm gia gia nhập đội ngũ, tự nhiên chạm vào nghịch lân của Kiến Nguyên Đế.
Không có một vị hoàng đế nào đang khỏe mạnh lại thích nhi tử mơ ước ngai vàng của mình, điều này chả khác nào muốn ông phải chết sớm.
Thái Tử còn đang mong chờ, nhưng Lâm Hành Chi đã quỳ xuống tạ tội, “Hồi Hoàng Thượng, học sinh tài hèn học ít, đảm đương không nổi lời khen của Thái Tử, học sinh được khen mà sợ hãi.”
Lâm Hành Chi cúi thấp đầu tỏ vẻ thành thật.
Kiến Nguyên Đế tầm mắt dừng ở trên người Lâm Hành Chi một hồi, kết luận đây là người biết tiến biết lùi, đồng thời nghĩ đến phụ tử Lâm gia còn đang ở biên giới, Kiến Nguyên Đế thả chận ngữ khí: “Đứng lên đi, ngươi tài học như thế nào trẫm đã biết được, không cần khiêm tốn như thế.”
“Thái Tử nói rất đúng, đây là yến tiệc đặc biệc bày ra cho các tân khoa tiến sĩ, cũng là để các ngươi thể hiện tài năng của mình,” Kiến Nguyên Đế sai người mang bút mực đến, tại chỗ sáng tác một bài thơ, nói: “Hôm nay ai đứng nhất, trẫm thưởng cho người đó bài thơ này và một trăm lượng vàng làm phần thưởng.”
Lời này vừa nói ra, những tiến sĩ phía dưới lập tức quỳ xuống cảm ơn, tất cả đều chuẩn bị để giành vị trí thứ nhất, những tiến sĩ này đều xuất thân từ những gia đình nghèo khó, nếu có vàng, họ có thể mua được một căn nhà ở kinh thành phồn hoa phú quý này, lại còn có thể lộ mặt trước Hoàng đế, một mũi tên trúng hai con nhạn ai mà không muốn.
Lâm Hành Chi kẻ "Tài hèn học ít" tất nhiên là không có ý định tranh giành, chỉ viết một bài thơ để ứng phó, đương nhiên vẫn có một số người thiển cận tìm đến y nhân cơ hội này chế giễu, bất quá lại bị Lâm Hành Chi bẩm báo với Hoàng đế dọa chạy.
Vừa không có can đảm vừa không có đầu óc.
Cuối cùng là Thám Hoa lang giành được vị trí thứ nhất, được Kiến Nguyên Đế khen vài câu, mừng đến liên tục quỳ dập đầu tạ ơn, ngay cả người bị Lâm Hành Chi làm cho khó chịu, Thái tử cũng lộ vài phần ý cười.
Người của gã lộ mặt trước Kiến Nguyên Đế, sau sau này được trọng dụng lại nhiều thêm
một phần trợ lực, tự nhiên thay đổi chủ ý.
Chỉ có Ninh Vương ngồi xổm bên cạnh Lâm Hành Chi, y vừa định nói chuyện lại nghe thấy hắn khinh thường khịt mũi mắng ngu ngốc.
Lâm Hành Chi giả vờ không nghe thấy gì, chỉ mong mọi chuyện mau kết thúc, để y có thể nhanh chóng rời cung đi tìm câu trả lời.
Kiến Nguyên Đế sau khi ban thưởng đã rời đi, để Thái Tử tiếp tục chủ trì yến hội, người vây quanh Thái Tử ngày càng nhiều, khiến gã không hề cơ hội tới tìm Lâm Hành Chi, mà Lâm Hành Chi đương nhiên sẽ không đi đến gặp Thái tử.
Tuy nhiên, Lâm Hành Chi cũng không thể rời cung ngay lập tức, hai người trước đó nói giúp y đã đến nói muốn cùng y lãnh giáo học vấn.
Lâm Hành Chi còn nhớ rõ hai người này, kiếp trước tính tình chính trực, không chấp nhận một hạt cát trong mắt, cho nên đắc tội với Thám hoa, cho đến khi Lâm Hành Chi qua đời, bọn họ cũng chỉ là quan viên địa phương, nhưng cũng là quan viên tốt, là số ít người được bá tánh khen.
Nếu là quan tốt, vậy không thể bị kẻ tiểu nhân ức hiếp, nhất định phải để lại cho Sở Chiêu dùng, nghĩ đến đây, Lâm Hành Chi thoáng chốc đối với hai người nhiệt tình rất nhiều.
Y mỉm cười với hai người, nói "Đa tạ hai người đã lên tiếng giúp ta ngày hôm nay, ta kính hai huynh một ly."
- ---------------cảm ơn các bạn đã iu thích------------