Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 35




Đừng nói Lâm Hành Chi có tin hay không, chính ngay cả bản thân Lâm Uyển cũng không tin lắm, mặc dù bình thường nàng che giấu rất giỏi.

Tất nhiên đều là do một tay Chu thị dạy ra, trước mặt người khác thì là tiểu cô nương nũng nịu, nhưng nếu gặp phải người có ác ý với mình, thì sẽ đánh đến phụ mẫu hắn nhận không ra.

Như thế, mới có thể tự bảo vệ mình.

Kỳ thật Lâm Hành Chi cũng không ngoài ý muốn, y đã sớm biết tiểu cô nương nhà bọn họ là người không dễ chọc, hôm nay còn mang theo nhiều người như vậy, thu thập mấy tên sát thủ bình thường cũng không thành vấn đề, giết sát thủ cũng không phải là không được.

Đương nhiên, tiểu cô nương nhà bọn họ một chút cũng không xấu, tuy rằng biết công phu, xuất thân cũng không kém nhưng chưa từng có ỷ mạnh hiếp yếu khi dễ ai, còn rất thích giúp đỡ mọi người, tất cả những người được nàng cứu giúp đều thích nàng.

Lâm Hành Chi xoay người nhìn về phía Sở Chiêu cùng Thập Nguyệt, trong mắt có chút uy hiếp, hỏi: “Các ngươi vừa rồi thấy cái gì?”

Lệ vương điện hạ là người có mắt, quyết đoán lắc đầu.

Thập Nguyệt tuy là bị khờ nhưng lại nghe lời chủ tử, cho nên cũng thành thật lắc đầu.

Lâm Hành Chi rất hài lòng:"Tốt lắm."

Sau đó tiến lên vài bước đi đến trước mặt Lâm Uyển, duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ nàng, ôn hòa hỏi: “Tam ca tin muội, tay đánh có mỏi không? Có muốn tam ca giúp muội không?"

Lâm Uyển tức khắc thở phào một hơi, lắc đầu với Lâm Hành Chi, “Không cần, tam ca sức lực ca không đủ, tự muội đánh."

Sau đó xoay người, nhặt roi lên đập mạnh xuống đất rồi hét lớn: “Nâng người tới!”

Hộ vệ Lâm gia phối hợp rất ăn ý đưa hắc y cuối cùng chưa bị đánh đến.

Tiểu cô nương quất roi, như cũ công bằng mặt một roi chân một roi, đánh tựa hồ so lúc trước còn dùng lực nhiều hơn một chút.

Có lẽ là vì có bọn họ ở đây, nên tiểu cô nương mới không mở miệng mắng chửi người.

Trong khi Lâm Uyển giáo huấn người kia, Lâm Hành Chi và chủ tớ Sở Chiêu đi tham quan những người bị đánh trước đó, thảm đến không nỡ nhìn thẳng.

Bao gồm cả kẻ đang bị đánh, tổng cộng có năm người, nha hoàn bên cạnh Lâm Uyển giải thích: "Vốn là có sáu người, sau khi đưa tới đây thì một người đi để lại năm người này canh giữ. Theo những người ở đây nói thì người đó đi Tướng quân phủ, để tam thiếu gia biết được tin tiểu thư bị bắt."

Hiển nhiên, vết máu cũng là do người báo tin làm ra nhằm dẫn bọn họ tìm được xe ngựa, phát hiện ra tờ giấy trong xe.

Lâm Hành Chi hỏi: “Bọn họ không xuống tay với nha hoàn và hộ vệ?"

Kim Bảo nói: “Bọn họ vừa xuất hiện nô tỳ cùng Bạc Bảo cùng với tiểu thư rúc vào nhau, có lẽ là bọn họ thấy chúng ta đều là nữ tử trói gà không chặt, nên không muốn giết."

Khóe miệng Lâm Hành Chi giật giật khi nghe câu nữ tử tay trói gà không chặt.

"Về phần hộ vệ, vốn dĩ là muốn giết, nhưng tiểu thư lại dùng tự sát để uy hiếp, bọn họ được phân phó, hiện tại không thể để tiểu thư chết. Nên chỉ có thể trói tất cả chúng ta lại đi vào mật đạo."

Đúng như những gì đám người Lâm Hành Chi đoán, những kẻ này cũng không phải sát thủ thực sự mà chỉ là mấy tên thổ phỉ được Sở Khâm dùng bạc dụ dỗ.

Đến khu rừng này, sau khi thủ lĩnh rời đi, đám thổ phỉ ở lại thấy Lâm Uyển và hai nha hoàn xinh đẹp, lại nghĩ đến mệnh lệnh của bên trên, chỉ cần tiểu thư Lâm gia không có chuyện gì là được. Sau một hồi uy hiếp đe dọa, mấy người này liền kéo Kim Bảo và Bạc Bảo đi chơi đùa với bọn họ.

Kim Bảo, Bạc Bảo lớn lên cùng Lâm Uyển, là hảo tỷ muội còn không phải người dễ chọc. Ngay lập tức Kim Bảo hạ độc đám người đó, sau đó để hộ vệ trói người, tra hỏi, cuối cùng là xử lý.

Kim Bảo đá tên thổ phỉ nằm gần nhất,"Dây thừng đang trói bọn họ cũng là tự họ đem theo." vốn là dùng để trói hộ vệ.

Nghe được tâm tư của bọn đó, Lâm Hành Chi nhìn những tên thổ phỉ với ánh mắt đầy hận thù nói:" Nếu như vậy, thiến hết toàn bộ."

Lâm Hành Chi rút đao trong tay hộ vệ, đang định ra tay thì lại bị Sở Chiêu ngăn lại:" Bẩn, không cần em tới."

Thập Nguyệt tự giác tiến lên, thay Vương phi làm việc dơ tay.

Một nhát kiếm lóe lên, dứt khoát lại lưu loát. Kẻ đầu tiên hết lên trước khi hắn kịp phản ứng thì nghiệt căn đã bị chém đứt, động tác nhanh đến mức Kim Bảo Bạc Bảo muốn lấy tay che mắt tiểu thư nhà mình cũng chỉ kịp che một con.

Cảnh tượng biến thành năm người cùng nhau kêu thảm thiết, khiến chim chóc trong rừng bay tứ tán, chim chóc sợ chết khiếp.

Khi những người này kêu thảm thiết, Lệ Vương điện hạ ân cần từ phía sau đưa tay bịt tai Vương phi lại, sợ y bị giật mình.

Hành động cẩn thận che chở như vậy khiến tất cả những người có mặt đều trợn mắt há mồm, Lâm Uyển người vừa lấy lại được thị lực, ở trong lòng cảm thán tam ca của nàng quả là người yếu đuối nhất trong nhà, ngay cả Lệ Vương điện hạ cũng biết.



Nhìn thấy ánh mắt thấu hiểu của muội muội, Lâm Hành Chi đỏ mặt, kéo tay Sở Chiêu ra, giả vờ bình tĩnh mà tiếp tục hỏi Kim Bảo:" Còn hỏi ra được gì nữa?"

"Ta biết, ta biết." Cuối cùng gần như đã làm xong, Lâm Uyển chạy tới tích cực đáp lời: "Những tên súc sinh này trước đó đã giết rất nhiều người, cướp những cô nương nhà lành về trại thổ phỉ của chúng. Tam ca, ta thực sự muốn đánh chết bọn họ."

Khó trách tiểu cô nương tức giận đến mức đập nát mặt của những tên súc sinh này.

Lâm Hành Chi nói: “Bọn họ sẽ chết, không cần muội động thủ.”

“Muội muội, còn có gì nữa? Trừ bỏ trói muội tới, bọn chúng còn muốn làm gì muội?”

Lệ Vương điện hạ đang muốn thể hiện tìm được đúng cơ hội chen vào nói, mở miệng ra là muội muội.

Lâm Hành Chi dùng khuỷu tay thúc hắn, “Đừng kêu loạn!”

Tiểu cô nương rộng lượng tỏ vẻ, “Không sao đâu nha, sớm hay muộn gì cũng sẽ kêu, ta không ngại đâu.”

Tam ca của nàng khẳng định không thể thoát khỏi nanh vuốt của Vương gia, thì sao không thể gọi là muội muội?

“Ngày mai bọn họ sẽ mang ta vào thành, đi Phẩm thu yến.”

Nguyên bản là: "Phía trên gia nói, xem Lục gia các ngươi biết điều hay không. Nếu thức thời, thì lập tức viết thư cho phụ thân ngươi người đang trên đường hồi kinh, để ông ta xử lý sạch sẽ đám tiện dân kia. Sau đó một đao cắt cổ mình, thì sẽ nể mặt đưa ngươi về nhà."

"Nếu đã cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ thì đừng trách chúng ta không thương hoa tiếc ngọc. Ngày mai sẽ trói ngươi mang đến phẩm thu yến, lột sạch quần áo xinh đẹp trên người ngươi rồi treo ngươi lên cổng lớn. Để mọi người cùng nhìn xem nữ nhi của đại tướng quân không mặc quần áo là cái dạng gì."

Phía sau còn có nhiều lời nói khó nghe, nhưng Lâm Uyển không nói ra, nàng không muốn làm ô uế lỗ tai tam ca.

Chỉ nghe mấy câu, Lâm Hành Chi đã tức giận, cầm lấy roi trong tay Lâm Uyển vọt tới, giơ roi cao lên rồi mạnh mẽ vụt xuống, kèm theo đó là tiếng gầm giận dữ.

Lâm Hành Chi đang trút giận, y không hiểu tại sao lại có kẻ ác độc như vậy, dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để hủy hoại một tiểu cô nương.

“A!!!”

Lâm Hành Chi cùng kẻ bị y đánh đồng thời hét lên, vì tức giận, khuôn mặt Lâm Hành Chi đỏ bừng, trong mắt y đầy sát ý, y muốn đem những con súc sinh này chém thành từng mảnh.

Nhìn thấy tam ca còn tức giận hơn mình, Lâm Uyển cảm động đến suýt khóc.

Sở Chiêu động tác càng nhanh hơn, tiến lên ôm lấy eo Lâm Hành Chi, tiếp nhận roi trong tay y, nói: “Để ta làm, em cũng biết, tra tấn người là thứ ta giỏi nhất."

Có ý đồ xấu với muội muội, lại làm Vương phi của hắn giận thành như vậy, hắn tất nhiên sẽ làm cho bọn chúng sống không bằng chết!

Sở Chiêu phân phó một tiếng, để Thập Nguyệt và các hộ vệ kéo người ra xa. Sau đó, bên tai đám người Lâm Hành Chi đều là cầu xin tha, lần lượt cầu xin Sở Chiêu trực tiếp giết bọn họ.

Lâm Uyển còn ở bên cạnh cảm thán, “Vương gia thật sự rất thích hợp đi Hình bộ làm quản ngục.”

Cơn giận trong lòng Lâm Hành Chi tiêu tan một chút, đặt tay lên đầu tiểu cô nương kéo kéo vài cái, thành công làm tóc nàng rối tung.

Lâm Uyển ném ra ánh mắt trách móc, gọi Kim Bảo... tới chải tóc, trong miệng lẩm bẩm nói:" Vì hôm nay ca tới cứu ta, nên ta sẽ không so đo với ca."

Lâm Hành Chi nhếch môi, nói, “Vậy đa tạ đại tiểu thư nhà ta khoan hồng độ lượng.”

Sở Chiêu giáo huấn người xong, tay cùng roi đều dính máu, Lâm Hành Chi móc khăn tay ra lau cho hắn, sau đó ngẩng đầu lên nói cảm ơn.

Sở Chiêu hỏi ngược lại: “Sợ sao?”

Lâm Hành Chi lắc đầu, sau đó lại lắc đầu, “Không sợ, ta đã nói qua, ngài sẽ không đối xử với ta như vậy.”

"Còn người mà ta và ngài đang để ý đến, những tên súc sinh đó không vô tội, đáng bị chém thành từng mảnh, thì sao ta phải sợ ngài."

“Chỉ cần em không sợ,” Sở Chiêu duỗi tay muốn xoa đầu Lâm Hành Chi nhưng vừa chạm vào liền rút tay lại, tay hắn vừa dính máu của đám thổ phỉ, bẩn.

Sau khi gấp khăn tay lại, Lâm Hành Chi nói:"Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi, đừng để đại ca đại tẩu lo lắng."

“Ừ,” Sở Chiêu đáp lại, sau đó nhìn Lâm Hành Chi an bài.



Mật đạo có thể tiến vào cũng có thể ra, bọn họ liền dọc theo đường cũ quay về.

Bọn họ cũng không hề có ý định xử lí những tên thổ phỉ đó, vừa bị Sở Chiêu tra tấn, dù có bò cũng không thể bó về thành, chỉ có thể nằm đó chờ chết.

Sau khi đi xuyên qua mật đạo dài và tối, đoàn người đang chuẩn bị tìm cơ quan thì cửa đã đột nhiên mở ra.

“Là người đi báo tin!”

Ai đó trong số hộ vệ hết lên.

Tên thổ phỉ mở cửa nhìn thấy nhiều người đứng ở ngay đó liền nhận ra có điều gì đó không ổn nên quay người bỏ chạy.

Bọn họ nhiều người như vậy, làm sao có thể để hắn chạy thoát.

Thập Nguyệt nhảy lên, vừa bước ra ngoài đã túm lấy cổ áo hắn, ném người thẳng xuống đất, chân trực tiếp dẫm lên mặt hắn.

Thập Nguyệt xin chỉ thị Lâm Uyển, “Lâm tiểu thư, muốn đánh sao?”

Còn tích cực đề cử chính mình, “Ta có thể làm thay tiểu thư, ta có sức mạnh xuống tay cũng tàn nhẫn. Ta đảm bảo đánh hắn đến mức tổ tiên cũng không nhận ra."

Lâm Uyển rất muốn làm vậy.

Tuy nhiên, phu quân tương lai của tam ca giúp nàng cự tuyệt.

“Bịt kín miệng đem người trói nhốt lại, về sau chậm rãi đánh, hiện tại về nhà báo bình an trước.”

Thập Nguyệt lập tức làm theo, Lâm Uyển cũng không dám nhiều lời.

Chờ ra khỏi tiểu viện, Thạch Nghiên cùng mấy hộ vệ Lâm gia đi tới, lại nhìn thấy Lâm Uyển ở đó, Thạch Nghiên há mồm liền bắt đầu nịnh nọt thiếu gia nhà mình.

Nịnh nọt xong mới phát hiện, phát hiện người mua gà do cậu ta hỏi thăm cũng đã bị nhóm người thiếu gia bắt được...

Cũng không có gì khác, chính là cảm thấy bận rộn cả một buổi trưa, lại giống như không có làm gì cả, trong lúc nhất thời trong lòng có vài phần mờ mịt.

Bất quá không mờ mịt được bao lâu, Thạch Nghiên lại bị Lâm Hành Chi sai xử chạy việc vặt báo tin cho bọn người Lâm đại ca, Lâm Hành Chi đưa Lâm Uyển về nhà.

Sở Chiêu không đi cùng, mà hẹn gặp Lâm Hành Chi trong buổi Phẩm thu yến ngày mai.

Sau khi về nhà, Lâm Uyển bị mọi người kéo lại, ngoại trừ Lâm Hành Chi, sau khi xác nhận người không bị gì mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo lại yêu cầu Lâm Uyển kể lại mọi chuyện xảy ra từ lúc nàng ra khỏi cửa, sau khi nghe thấy ý đồ của đối phương, Chu thị một tay đập bàn, còn khiến cái bàn bị què quặt.

Lừa giận trong người tăng vọt, hận không thể ngay lập tức xách đao chém Sở Khâm thành từng mảnh!

"Tên khốn này không chỉ muốn giết nam nhân của ta, còn muốn động vào nữ nhi ta, chờ lão nương tìm được cơ hội, ta không đập nát đầu hắn thì lão nương không phải họ Chu!"

Chu thị đằng đằng sát khí làm Lâm Hành Chi và mấy người khác đều hoảng sợ, sợ bà sẽ trực tiếp giết một đường đến An Vương phủ.

Vẫn là Từ Thu Nương mở miệng dời đi đề tài, nàng hỏi Lâm Uyển, “Tiểu muội, hạ nhân Chu gia tới báo tin đâu?”

Những người khác sôi nổi ghé mắt xem nàng, Lâm Uyển nói: “Lúc ấy xe ngựa bị đổ ở ngõ nhỏ, hắn sợ hãi bỏ chạy, sau đó cũng không gặp lại."

Cũng không biết là bị giết hay là bỏ trốn.

Từ Thu Nương nói: “Nhất định phải tìm được hắn. Chỉ khi tìm được hắn mới biết có phải là bị mua chuộc hay không. Thiếu phu nhân Chu gia bị kinh hách có chút trùng hợp, chỉ sợ có người cố ý gây ra."

Mục đích là để dụ người Lâm gia ra cửa, hoặc là nói cách khác là vì Lâm Uyển.

Nếu thật là hạ nhân Chu gia bị mua chuộc, trong ứng ngoại hợp tính kế hai nhà Lâm Chu, vậy thì chắc chắn lại thêm một chuyện.

Nghĩ đến hôm nay Chu gia suýt nữa một thi hai mạng, Chu thị mặt lại lạnh vài phần, “Đồ khốn, sớm muộn gì lão nương cũng sẽ xử lý hắn!”

Nhìn phản ứng này của Chu thị, Lâm Hành Chi cảm thấy ban đêm mình nên đến đây để giữ cửa, bởi vì mẫu thân y rất có thể nửa đêm trong mộng muốn mạng chó của Sở Khâm.

Vì thế, chờ Lâm Hành Chi nửa đêm cầm theo đèn lồng vừa vặn gặp phải Chu thị đang muốn trèo tường, y liền biết mình không đoán sai.

Không ai hiểu mẫu thân bằng nhi tử.