Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 22: Còn muốn làm gì bổn vương




Biểu tình " Ta quyết giữ gìn sự trong sạch, tuyệt đối không cũng dã nam nhân tiếp xúc gần" của Lâm Hành Chi khiến Thái tử tức giận đến mức hận không thể học tác phong lưu manh của Sở Chiêu, trực tiếp cướp người mang đến Đông Cung.

Nhưng gã nhịn xuống, bắt đầu dụ dỗ Lâm Hành Chi, “Hành Chi, ngươi là nam tử, chẳng lẽ ngươi cam tâm gả cho một người ngươi không thích, giống như nữ tử bị giam trong nội trách suốt ngày không được tự do?”

“Ngươi đã quên ngươi là tân khoa Trạng Nguyên sao? Ngươi đã quên tham vọng phụng sự đất nước, giành được chỗ đứng trong triều đình trước khi tham gia kỳ thi sao?”

“Lâm Hành Chi, Sở Chiêu muốn nạp ngươi làm thiếp, ngươi bằng lòng chịu sỉ nhục như vậy sao?!”

Thái Tử càng nói càng thêm kích động, liền gọi thẳng tên của Sở Chiêu.

Lâm Hành Chi ánh mắt hơi trầm xuống, thanh âm phát lạnh, hỏi Thái Tử, “Thái Tử điện hạ, là người phương nào nói cho ngài biết Lệ Vương muốn nạp thần làm thiếp?”

"Hay là ngài biết trước khi thánh chỉ được ban xuống?"

Trong lòng Thái tử run lên, ảo não vì sự bất cẩn của mình, cũng không thích sự nhạy bén của Lâm Hành Chi.

Gã lảng tránh đi câu hỏi Lâm Hành Chi, chỉ nói: “Không quan trọng, quan trọng là ngươi, Hành Chi, ngươi nghe một chút lời đồn đãi trên đường, lại ngẫm lại việc hắn coi khinh ngươi, ngươi còn thấy không rõ hắn là cái dạng người gì sao?”

“Các ngươi còn chưa thành thân, ngươi hiện tại hối hận còn kịp.” Thái Tử tận tình khuyên bảo.

Lâm Hành Chi muốn cười, thánh chỉ như thế nào Thái Tử cùng Trần hoàng hậu là kẻ rõ ràng nhất, giờ phút này lại tới khuyên y kháng chỉ đổi ý, một bộ vì tốt cho y, trở thành một kỹ nữ lại muốn lập một đền thờ trinh tiết, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Lâm Hành Chi cũng tò mò gã còn muốn tiếp tục diễn như thế nào, miễn cưỡng phối hợp, lắc đầu nói: “Thánh chỉ đã hạ, không còn kịp rồi.”

Lời này không thể nghi ngờ là buông lỏng, Thái Tử trong lòng vui mừng, vội vàng nói: “Còn kịp, Hành Chi, chỉ cần ngươi không muốn gả cũng đến lúc, hết thảy đều có cô.”

Lâm Hành Chi tức khắc hiểu đây là vở kịch gì, giống y như lúc y ở Lệ Vương phủ, cứu y thoát khỏi biển khổ.

Nếu như không vì kiếp trước đã nhìn rõ bộ mặt thật của con người này, có lẽ y đã cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng bây giờ, y chỉ cảm thấy vụng về và trắng trợn. Kỹ nữ còn không muốn xem.

Lâm Hành Chi trên mặt mang theo ý cười, một ngụm đồng ý, “ Được, vậy phiền Thái Tử điện hạ đi cầu Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn, thần chờ tin tức tốt từ điện hạ.”

Thái Tử bị nụ cười của Lâm Hành Chi làm cho lóa mặt, vô thức gật đầu nói được, khi phản ứng lại thì mới phát hiện Lâm Hành Chi đã đi xa, chỉ để lại bóng lưng.

Thái Tử nhìn chằm chằm bóng lưng đó hồi lâu mới quay đi, hôm nay cũng không hẳn là thu được kết quả, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ được Lâm Hành Chi không muốn gả.

Lúc cần thiết, đây chính là một chứng cứ tuyệt vời để châm ngòi.



Thái Tử cảm thấy mỹ mãn, Lâm Hành Chi tâm tình cũng không tính là kém, y là chờ nghe người ta nói Thái Tử phá hư hôn ước của đệ đệ.

Ra khỏi cung, Lâm Hành Chi cũng không chuẩn bị trở lại Hàn Lâm Viện, quay lại định đi đến Lệ Vương phủ, kết quả vừa mới đi đến liền đụng phải một chiếc xe ngựa, xa phu thực quen mắt, mành được vén lên người ngồi bên trong càng quen mắt.

Không cần người mở miệng, Lâm Hành Chi tự giác bò lên trên xe ngựa, còn chưa có ngồi ổn định đã bị một bàn tay kéo qua, bị bắt ngồi ở chỗ gần nam nhân nhất.

“Ngài……”

Lâm Hành Chi quay đầu nhìn nam nhân, mới vừa há mồm, liền thấy nam nhân vỗ vỗ đùi chính mình nói, “Nếu không hài lòng, thì em có thể ngồi trên đùi ta, bổn vương chịu nổi.”

Lâm Hành Chi:...

Lâm Hành Chi lập tức nghiêm mặt, lạnh nhạt cự tuyệt, “Đa tạ ý tốt của Vương gia, ta sợ chính mình chịu không nổi.”

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, mà nam nhân này lại bắt đầu giở trò lưu manh ở mọi lúc mọi nơi.

Sở Chiêu biểu tình tiếc nuối, “Không có việc gì,em không cần lo lắng, chờ sau khi thành thân ngồi nhiều thêm vài lần là có thể chịu nổi."

Lâm Hành Chi:……

Lâm Hành Chi thẹn quá thành giận, “Câm miệng!”

Lệ Vương điện hạ vì để mặt mũi cho Vương phi tương lai, nên ngậm miệng.

Chính là đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Hành Chi, còn nhướng mày, như là đang cùng y chơi trò liếc mắt đưa tình.

Càng xấu hổ hơn.

Lâm Hành Chi quay đầu lại, bảo trì trấn định, hỏi: “Vương gia sao lại đột nhiên tới, là tìm ta có việc?”

Sở Chiêu ăn ngay nói thật, “Bổn vương nghe nói em bị chó cản cường nên tới đây làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

"Thật đáng tiếc là, em không cho bổn vương cơ hội này." Ngoài miệng tiếc nuối, mà biểu tình trên mặt cũng là tiếc nuối.

Về việc Sở Chiêu gọi Thái tử là chó, Lâm Hành Chi cũng không có chút kinh ngạc, thù hận giữa họ quá sâu, đừng nói là mắng, dù hiện tại hắn có dùng dao chép Thái tử y cũng sẽ ủng hộ.

Lâm Hành Chi nói: "Vậy lần sau Vương gia tới sớm hơn một chút, ta sẽ về trễ, cho ngài có cơ hội.”



“Còn muốn có lần sau?” Sở Chiêu nháy mắt thay đổi sắc mặt, ngữ khí nguy hiểm.

“Ở sau lưng bổn vương gặp dã nam nhân, đã không giải thích thì thôi, em lại còn muốn có lần sao?”

Lâm Hành Chi nhìn hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm người đánh giá, tò mò đặt câu hỏi: “Vương gia hôm nay tâm trạng thất thường sao?"

Sở Chiêu nâng nâng tay áo, để Lâm Hành Chi xem y phục hôm nay hắn mặc, cũng giải thích nói: “Nam Tinh nói hôm nay thích hợp mặc màu đen, chứng minh bổn vương giờ phút này thập phần không vui, ngón tay vừa động là có thể bóp chết dã nam nhân mơ ước em.”

Lâm Hành Chi gật đầu tỏ vẻ, đã hiểu đại ma đầu mặc hắc y hỉ nộ vô thường tính chiếm hữu cực kì mạnh, thích hợp bắt gian giết người.

Lâm Hành Chi thiệt tình khen nói: “Nam Tinh cô nương có ý tưởng rất hay.”

Sở Chiêu: “Còn được, cô nương này quản lý hiệu sách thay Lão Ngũ."biết Lâm Hành Chi khẳng định đã đoán được Lão Ngũ là người của hắn, Sở Chiêu cũng không chuẩn bị giấu giếm

Ninh Vương điện hạ, Lâm Hành Chi cũng không có cảm thấy ngạc nhiên, vị Nam Tinh cô nương này phỏng chừng cũng đọc không ít thoại bản.

Lâm Hành Chi nghĩ nghĩ, lại bắt đầu khen Sở Chiêu, “Vương gia mặc bộ y phục này nhìn rất đẹp," Không phải đại ma đầu trong thoại bản mà là cao quý, chỉ cần ngồi thẳng như vậy cũng đã làm cho hắn đầy khí thế vương gia uy chấn thiên hạ.

Sở Chiêu ngũ quan tuấn mỹ, ánh mắt thâm thúy, khi nhìn kỹ phảng phất như bước vào vô tận vực sâu, muốn đem người hút vào.

Mái tóc đen nhánh được một cây trâm ngọc quấn gọn ra sau, lại đem sự sắc bén cắt giảm đi vài phần, khiến cả người trở dè dặt và điềm tĩnh.

“Vương gia hôm nay vẫn là người đẹp nhất trong lòng ta.”

Cảm thấy như vậy còn không đủ, Lâm Hành Chi lại bổ sung thêm một câu,"Đẹp đến mức khiến người ta muốn hôn."

Sở Chiêu đột nhiên cười, nụ cười trên khóe môi vừa phóng đãng không câu nệ, lại như băng tuyết tan rã, càng thêm mê người, mê người sa vào.

Cùng lúc Lâm Hành Chi đang hoảng thần, Sở Chiêu đột nhiên tới gần, một phen nhéo cằm Lâm Hành Chi, “Quả nhiên là cái kẻ lừa đảo, ngoài miệng mắng bổn vương là lưu manh sắc lang, kỳ thật trong lòng đã sớm nhớ thương thân thể bổn vương có phải hay không?”

Lâm Hành Chi ngượng ngùng mà nhỏ giọng phản bác, “Không mắng sắc lang,” chỉ mắng lưu manh.

Về việc nhớ thương thân thể Sở Chiêu, Lâm Hành Chi cũng không phủ nhận, dù sao đây cũng là cái cớ mà y lấy ra nói với mẫu thân để được gả cho Sở Chiêu, đâu thể nào tự tát vào mặt mình được.

Sở Chiêu một bộ ‘ ta đã nhìn thấu toàn bộ tâm tư của ngươi ’ một tay chống ở trên ván cửa lấy một tư thế cực gần cực ái muội nhìn Lâm Hành Chi, “Nói đi, trừ bỏ nhớ thương thân thể bổn vương em còn muốn làm cái gì với bổn vương?”

- ------------------------------------------------------------------

Lâm Hành Chi: muốn làm cái gì đó mà tác giả không thể viết được ~~~