Sau Khi Trọng Sinh Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Mua Về Nhà
Giữa trưa ánh nắng chói chang, xuyên qua cửa sổ giấy nhu hòa tiến vào, chiếu đến người cũng lười biếng.
Cơm trưa đã ăn xong, rất nhiều người vào lúc này đều nghỉ ngơi một lát, khắp nơi đều thực an tĩnh, Liễu Trọng Minh thích ở nơi an tĩnh như vậy chậm rãi lật qua các khoản công văn.
Hắn từ nhỏ đã có hứng thú với những việc như thanh toán tiền bạc, ít nhất so với trộn lẫn ở trong vũng nước đục cảm thấy hứng thú hơn nhiều, nghe nói ở trong bữa tiệc năm một tuổi tay chạm tới cũng là bàn tính cùng nén bạc.
Trước đây ca ca đã luôn lấy nhược điểm này ra để trêu đùa hắn.
Thật nực cười, ca ca vẫn cứ kiên nhẫn mà dạy hắn khía cạnh này, hắn cũng cho rằng những ngày sau này việc mình cần làm cũng chỉ là đếm tiền, cho đến một ngày, hắn thay thế vị trí An Định Hầu thế tử của ca ca.
Bắt đầu từ năm đó, tết đoàn viên liền biến thành ngày bất đắc dĩ nhất mà cả nhà không muốn nhắc tới.
Vào ngày hôm đó, ca ca hắn được người đưa về nhà, nhưng đã không còn sự sống.
Đạo phỉ Định Lăng Khâu hung hăng ngang ngược, ai cũng không nghĩ tới sẽ cướp đến trên đầu thế tử hầu gia, ca ca cùng mấy chục thị vệ tùy thân, không một người nào còn sống.
Hắn cũng không còn có cơ hội bị ca ca chọc đến thẹn quá thành giận.
Lời của Bạch Thạch Nham lại như ở bên tai rít gào: "Chuyện của ca ca ngươi thì sao? Liền như vậy buông xuống?"
Hắn đương nhiên không tin cường đạo có thể to gan lớn mật đến giết hại An Định Hầu thế tử, lại cũng không dám nghĩ có người nào dám đối với ca ca hạ sát thủ.
Hoàng Thượng cũng phái người đi lùng bắt, hắn cùng phụ thân thậm chí còn đích thân vào nhà lao nghiêm hình khảo vấn những kẻ hung đồ độc ác đó, lại không thu hoạch được gì.
Trong bốn năm, hắn đem cửa hàng ngầm trải rộng khắp bốn phương tám hướng, đặc biệt chú ý chung quanh Định Lăng Khâu, lại vẫn cứ không có được nửa điểm manh mối, hắn thậm chí không biết nên theo phương hướng nào đi tìm.
Chẳng lẽ thật sự muốn hắn không thể không thừa nhận, ca ca bất quá là thời vận không tốt, bị cường đạo thấy hơi tiền nổi máu tham lam chặn giết?
Nhưng cho dù lại không cam lòng, còn có thể như thế nào? Bốn năm qua đi, những điều có giá trị manh mối còn có thể lưu lại bao nhiêu?
Liễu Trọng Minh siết chặt bút trong tay, xuất thần thật lâu, mới lại nhẫn nại lật từng trang xem, kia đều là tin tức từ các cửa hàng bắt được —— cho dù là hy vọng nhỏ nhoi, hắn cũng phải bắt lấy.
Nhìn được vài phần, hắn rút ra một trương giấy nhìn kỹ, có chút ngoài ý muốn.
Liễu gia không chỉ mua bán nhiều trên đất liền, cũng thường đi đường thủy, mùa này biển động gió lớn, hắn có hơn nửa tháng không kịp thời có được tin tức, còn tính suy xét nên hay không phái người đi tiếp ứng.
Trong tin thật là tới báo bình an, đội tàu Liễu gia tuy rằng gặp mưa to, cũng may nhóm người chèo thuyền đều có kinh nghiệm lão làng, thuyền cũng đủ lớn, bình yên đến bến đò.
Không những vậy, bọn họ còn ở trên biển vớt lên một con thuyển khác, người trên thuyền cùng hàng hóa đều hiểm hiểm an toàn được một nửa.
Sau mặt tin còn kèm theo một quyển sổ sách, không chỉ ghi chép kỹ càng số bạc xuất nhập chuyến đi biển này, còn có số người cứu được lên thuyền, thân phận, danh mục hàng hóa cùng chủ nhân sau lưng.
Phan Hách......
(Lời Editor: Tới chổ nào có thể hiểu được câu quái ngôn Tiểu Trầm Chu nhìn thấy ở Phan Hách rồi nè mọi người. Kình sóng khởi xử, bàng liễu ấm: Sóng lớn nổi lên, đứng dưới bóng râm, Muốn nói chắc là gặp trắc trở nhưng được người cứu)
Liễu Trọng Minh nhìn tên này, đầu bút lông dừng một chút.
Hắn không nhập sĩ, một phần vì không thích ở trong triều đình lá mặt lá trái, về phương diện khác cũng là không có nghĩ kỹ, đến tột cùng thì nên bắt đầu từ phương pháp nào mới có thể làm chuyện của ca ca có tiến triển.
Nếu là đi sai hướng, bị nhốt ở trên dưới rắc rối khó gỡ ích lợi hỗn tạp, chỉ sợ không rảnh bận tâm chuyện khác.
Nhưng thân là An Định Hầu thế tử, không nhập sĩ cũng không có nghĩa hắn có thể cùng những người này thoát khỏi quan hệ.
Phan Hách này là đứa con nuôi duy nhất của Vu Công Công, nhiều tuổi như vậy còn nhận cha nuôi, thật sự là không biết xấu hổ, nhưng Vu công công lại là đại thái giám thân cận nhất bên người Hoàng Thượng.
Chút nhân tình này rốt cuộc là nên bán hay không bán.
Liễu Trọng Minh miễm cười, ở trên tên Phan Hách khoanh một vòng tròn.
Vị Phan công công này gần đây rất có tiếng ở kinh thành, thời điểm bọn họ cùng nhau uống rượu đều nghe nói, Phan Hách không chỉ bị tiểu quái vật kia dùng bói bằng xương đập ở trên mặt, con bị đạp một phát lên ngực.
Nói vậy biểu tình lúc đó của Phan Hách thật sự xuất sắc.
Hắn nhịn không được nhớ tới thiếu niên nằm cuộn tròn trên mặt đất kia, nghĩ đến đôi mắt sáng ngời lại bình tĩnh xinh đẹp.
Thạch Nham trước đó nói rõ ràng hài tử kia thật sự rất nhát gan, như thế nào sẽ đột nhiên trở nên cả gan làm loạn như vậy.
Chẳng lẽ thật sự điên rồi?
**********
Thời điểm ném ra bói bằng xương ở trong tay, Khúc Trầm Chu liền biết, chính mình sống không được.
Hai tay của hắn bị bó ở sau người, cần cổ bị tròng lên cái dây thừng treo cổ, làm hắn chỉ có thể liều mạng mà nhón mũi chân.
Tuy rằng sống lại một lần, trên đời này những thứ làm hắn lưu luyến lại không nhiều lắm, Trọng Minh cũng đã được gặp qua một lần, vốn nên không sợ sống chết, nhưng bản năng cầu sinh vẫn làm hắn miễn cưỡng đứng thẳng thân thể hết lần này đến lần khác, từ trong sợi dây thừng quấn quanh cổ gian nan hô hấp.
Trong lúc hoảng hốt, giống như bị giam trong ám lao không biết ngày đêm, bị người trói ở trên gông, bị tra tấn không ngừng nghĩ.
Nhưng Liễu Trọng Minh muốn hắn sống, Phan Hách muốn hắn chết.
Lại một lần đả thương mặt Phan Hách, vốn cũng không tính toán sống thêm. Tánh mạnh của một người thấp hèn, bất quá là một chút thể diện của người khác mà thôi.
Trước đây cũng từng oán hận, hận cha mẹ không cần mình vì cái gì còn muốn đem hắn sinh ra, hận tất cả những bất công, nhưng giãy giụa đến cuối cùng sức lực của hắn đều đã không còn.
Có lúc cảm thấy, chỉ cần có thể tồn tại liền có thể.
Ấm áp duy nhất mà hắn nhớ, đã từng dùng hết toàn lực ở phía sau đầy hắn, làm hắn rốt cuộc học được cách ưỡn ngực ngẩng đầu đứng trước mặt người khác. Nhưng người kia sau khi biến mất, hắn liền thật sự biến thành người đá.
Giống như người ngoài nói hắn máu lạnh tàn nhẫn.
Trải qua một đời xóc nảy, sống cũng được, chết cũng tốt, với hắn mà nói đều không sao cả.
Khúc Trầm Chu cảm thấy chung quanh phảng phất mênh mang một mảnh, không biết sao, hắn chỉ nghĩ đến bốn chữ: Vong Xuyên khó độ.
Chẳng lẽ chính mình Vong Xuyên cũng không đi qua được sao?
Nhớ rõ thật lâu trước đây, người đặt tên cho hắn đã từng nói, hắn vốn không phải thuộc về nơi này, tựa như sao trên bầu trời dừng ở thế gian.
Nếu thật là như vậy, hắn tới nhân gian đến tột cùng là vì cái gì đâu?
Dây thừng trên cổ lại bị kéo lên một chút, người canh giữ ở một bên hình như là chơi đủ rồi, muốn sớm một chút báo cáo kết quả công việc, bắt đầu không kiên nhẫn cho hắn hấp hối giãy giụa, một chân đá vào trên mắt cá chân hắn.
Mơ hồ có rất nhiều người qua đường vây lại xem ồn áo, muốn hắn nhanh chết đi.
Hắn lảo đảo, mũi chân nhấc lên khỏi mặt đất, không khí ít ỏi trong cổ họng bỗng nhiên bị cắt đứt, cảm giác ngột ngạt hít thở không thông nhanh chóng lấp đầy toàn thân, chỉ có thể ngước cổ lên, tham lam hô hấp.
Như là cố gắng bay ra khỏi khối cơ thể sắp chết kia, cả người lơ lững trong nước đá, lạnh đến phát run, chợt đông chợt tây, không biết nên đi hướng nào.
Trong lúc chìm nổi, thân thể hắn hướng về phía trước giật giật, phảng phất có người đem hắn vớt lên, hương vị thanh nhã ấm áp, một loại hơi thở của người hắn hoài niệm xung quanh bốn phía bao bọc lấy hắn.
"Ngươi là ai?" Hắn giãy giụa suy nghĩ từ trong ác mộng thanh tỉnh, lại không mở ra được đôi mắt, chỉ có thể nghe thấy chính mình khàn khàn hỏi chuyện: "Có phải hay không ngươi...... Có phải hay không ngươi......"
Hắn trong thanh âm nhịn không được hỗn loạn nức nở, như là người chịu rất nhiều ủy khuất, rốt cuộc tìm được một nơi có thể kể ra.
"Trọng Minh...... Trọng Minh......"
Không có người trả lời hắn, hắn liền ở trong mùi hương dễ ngửi kia hôn mê.
***************
Thời điểm tỉnh lại, đã là buổi tối, có thể nghe được thanh âm quen thuộc bên ngoài.
Hắn nhìn thấy thanh xà nhà trên đầu đã bị chuột gặm đến một nữa, cửa sổ rách nát nhỏ hẹp bị gió thổi đến xôn xao vang lên, cách ở mép giường chính là rèm vải đã rất lâu không được giặc sạch, đắp trên người chính là chăn của chính mình, mỏng đến giống như là một tờ giấy.
Lúc nhẹ nhàng xoay người, đè tới tấm ván đã cũ phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Hết thảy sống còn trước đó giống như chỉ là một giấc mộng của ngày hôm qua.
Đây là chổ ở của hắn ở Kỳ Thịnh Lâu, chỉ lớn bằng kích thước của một chiếc giường, dưới giường chính là rương gỗ chứa dụng cụ tắm rửa hằng ngày cùng quần áo, trừ những thứ này, không còn thứ gì khác.
Bên ngoài rèm cửa chính là nơi ở của những người khác, trong mỗi khoảng trống được ngăn cách bởi một vách ngăn chính là những người giống như hắn, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà trở thành nô tịch.
Bọn họ cứ như vậy chen chúc, trong căn phòng lớn bẩn thỉu ở Tây viện.
Hắn ngưỡng mặt nằm, nghe ở ngoài cách mấy gian, có nữ nhân ở một bên thấp giọng khóc nức nở một bên mắng, rốt cuộc cũng nhớ ra.
Nhớ tới, chính mình trước đây vì sao trong lúc vội vàng sợ hãi né tránh việc bói toán, lại đem quẻ bói muốn mệnh kia nói cho Phan Hách.
Vì muốn nữ nhân kia lưu lại được hài tử không bị bán đi, hắn đi cầu chủ nhân, lấy trong một tháng kiếm đủ hai ngàn lượng để trao đổi, cầu chủ nhân đừng làm mẫu tử kia chia lìa.
Khúc Trầm Chu dùng mu bàn tay che lại đôi mắt, cảm giác được trên làn da mau chóng ẩm ướt một mảnh, có thứ gì lạnh lẽo từ khóe mắt vẫn luôn chảy xuống đến trên gối.
Rốt cuộc ai hắn cũng không cứu được, bao gồm chính hắn.
Không biết có phải hay không do trước đó áp lực đến quá lâu, hắn vốn nên cứng rắn lạnh băng như đá hiện giờ cư nhiên trở nên yếu ớt như vậy.
Nghe được động tĩnh bên này của hắn, cũng không có người lo lắng lại đây xem. Người giống như bọn họ, không biết khi nào sẽ lưu ra một cái giường trống, hoặc là bị bán đi, hoặc là đã chết.
Dù sao qua không bao lâu, sẽ có người mới tiến vào ở.
Ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có tinh lực gì đi chăm sóc người khác.
Khúc Trầm Chu tuy rằng đã ở thời gian dài, lại xưa nay ít nói, rất ít khi cùng người nói chuyện, cuộn tròn ở trong một góc, càng là giống như không tồn tại.
Nhưng hắn biết, mỗi lần hắn hơi thở thoi thóp mà bị nâng trở về, đều sẽ có người đánh cược, đánh cược hắn có thể sống sót hay không, cố tình hắn mệnh thực lì, hết lần này tới lần khác đều trên đà sống chết giãy giụa trở về.
Lúc này đây, không nghĩ tới còn có thể tồn tại, liền chính hắn cũng không nghĩ tới.
Hắn vươn tay, nương ánh đèn chiếu vào từ tấm mành mỏng manh, nhìn vết xanh tím trên cánh tay bị dây thừng thít chặt, trên cổ cũng có một vòng bị ma sát vô cùng đau đớn.
Những chuyện ở chổ Phan Hách cũng không phải đang nằm mơ.
Là ai cứu hắn?
Lại vì cái gì muốn cứu hắn?
Khúc Trầm Chu đem tay đặt ở chóp mũi —— mùi hương dễ ngửi kia, như là đang được nằm phơi nắng bên cánh đồng hoa ngô, quen thuộc đến mức làm hắn muốn rơi nước mắt.
Là Trọng Minh sao?
Nhưng làm sao có thể được?