Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 20




Lạc Phàm bị bắt cóc, như án bắt cóc bảy năm trước.

Ý thức được điểm này trong mắt Chử Thiếu Phong hiện lên một tia ám trầm. Bên ngoài đang mưa tầm tã, bọn bắt cóc lúc đó cảnh cáo không được báo cảnh sát, nhưng Chử Thiếu Phong hắn trông giống một kẻ sẽ ngồi chờ chết sao?

Vẫn là một kho hàng tối tăm như năm đó, khi Lạc Phàm tỉnh lại toàn thân đau nhức rã rời, bị trói chặt không thể động đậy. Kho hàng phong bế, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ thông gió ở nơi rất cao trên tường, ánh sáng mỏng manh từ đó len lỏi vào, miễn cưỡng giúp Lạc Phàm định hình được xung quanh.

Hai tên cao lớn cầm gậy gộc ngồi cách đó không xa nhìn thấy y tỉnh lại liền liên lạc qua bộ đàm: "Đại ca, thằng này tỉnh."

Cửa kho hàng nặng nề bị kéo ra, ánh sáng chói mắt xộc thẳng về phía Lạc Phàm, chờ đến khi cửa bị đóng lại, hết thảy lại lâm vào bóng tối.

Một gã đàn ông mang mắt kính thong dong đi vào, diện mạo gã lịch sự văn nhã, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập cảm giác tâm thuật bất chính.

Lạc Phàm vội cúi đầu xuống, trong lòng hoảng loạn không thôi. Người này y trước nay chưa từng gặp, vậy nên y không hiểu vì sao gã muốn bắt mình. Nhớ tới hai lần bị bắt cóc trước đây đều có liên quan đến Chử Thiếu Phong, lần này có phải hay không cũng không ngoại lệ?

Nhưng hiện y tại cùng Chử Thiếu Phong đã không còn chút quan hệ, bắt y thì có ích lợi gì chứ?

Nhớ tới bảy năm trước bị bắt cóc, ngữ khí lạnh nhạt của Chử Thiếu Phong trong điện thoại làm y cả người phát run. Y vĩnh viễn quên không được ngày hè nóng bức kia, Chử Thiếu Phong lạnh lẽo cười nói cứ để y chết đi, rành rành rọt rọt làm tim y đau buốt.

Trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, Lạc Phàm giãy giụa, cổ tay bị dây thừng siết thành những lằn đỏ đáng sợ.

Gã đeo kính chậm rãi đi đến trước mặt y, làm ra vẻ mặt chân thành: "Khuyên cậu một câu, đừng giãy giụa vô tích."

Lạc Phàm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn gã, "Anh là ai? Vì cái gì muốn bắt tôi?"

"Tôi là ai?" Gã kia cười cười, sau đó ngồi xổm xuống, đưa bàn tay lạnh buốt vuốt ve mặt Lạc Phàm. "Cậu còn nhớ chuyện bảy năm trước tập đoàn Vinh Chính dính đến hắc đạo bị điều tra không?"

"Anh......" Lạc Phàm giật mình, y nhìn gã đàn ông trước mặt, ngẫm lại người này cùng lão tổng Vinh Chính khi đó từng nhìn thấy trên TV quả thật có vài phần tương tự. "Anh là người của Vinh Chính."

"Chính xác." Gã đeo kính đứng dậy, trên mặt tuy đang cười, trong mắt lại lộ ra một cỗ hận ý. "Năm đó Chử Thiếu Phong lật đổ Vinh Chính, làm hại ba tao phải vào tù, mà tao cũng từ một thằng con nhà giàu phải lưu lạc đến tận đây. Hôm nay tao cũng muốn Chử Thiếu Phong nếm thử tư vị thống khổ mất đi tất cả".

Gã này đúng là thái tử gia của Vinh Chính năm đó - Vinh Mặc. Từ sau khi tập đoàn Vinh Chính bị lật đổ, gã mang theo bộ hạ chạy tới Hải Thành, làm lại nghề cũ, dần dần khôi phục không ít nguyên khí. Nhiều năm như vậy, gã vẫn luôn đối với Chử Thiếu Phong ghi hận trong lòng. Lần này nghe nói Chử Thiếu Phong tới Hải Thành, tự nhiên là lập kế hoạch "chào đón" Chử Thiếu Phong.

Nhưng bên người Chử Thiếu Phong luôn luôn được bảo vệ nghiêm mật, Vinh Mặc không có cơ hội tiếp cận. Lúc này gã liền nghĩ đến việc xuống tay từ người bên cạnh hắn.

Chử Thiếu Phong từ khi tới Hải Thành, quan hệ nhất chặt chẽ chính là Lạc Phàm. Vinh Mặc cẩn thận điều tra Lạc Phàm một phen, phát hiện người này thế nhưng chính là người bảy năm trước bị bắt cóc. Sự tình lập tức trở nên thú vị lên. Bảy năm trước, bảy năm sau, Chử Thiếu Phong như cũ cùng tên đàn ông gọi là Lạc Phàm này dây dưa không rõ, cho nên bắt lại Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong nhất định sẽ không bỏ mặc.

Vinh Mặc trên mặt lộ ra âm ngoan tươi cười, nhanh chóng cân nhắc vài biện pháp làm Chử Thiếu Phong đau khổ.

Lạc Phàm biết gã đang không ngừng nghĩ đến mấy trò nham hiểm, run giọng nói: "Tôi cùng Chử Thiếu Phong đã sớm không có quan hệ, dù anh có bắt tôi, Chử Thiếu Phong cũng sẽ không để ý."

"Có hay không quan hệ, chờ một lát chẳng phải sẽ biết?" Vinh Mặc nói, ngón tay nâng lên cằm Lạc Phàm, nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, không khỏi tấm tắc hai tiếng. "Lớn lên xác thật là không kém, trách không được mê đến Chử Thiếu Phong thần hồn điên đảo."

Nghe Vinh Mặc nói, Lạc Phàm cảm thấy dạ dày một trận ghê tởm. Y sắc mặt trắng bệch nói: "Đừng quên bảy năm trước khi các người bắt cóc tôi, Chử Thiếu Phong đã không thèm quản tôi sống hay chết."

Vinh Mặc cười nhạo một tiếng, tựa hồ nghe được cái thiên đại chê cười: "Mày cho rằng tao trí nhớ không tốt à? Bảy năm trước nếu không phải Chử Thiếu Phong dẫn người tới cứu mày, mày cho rằng mày có thể sống tới ngày hôm nay?"

"Anh nói...... Cái gì......" Lạc Phàm ngây ngốc.

Bảy năm trước...... Là Chử Thiếu Phong cứu y? Lạc Phàm cho rằng chính mình nghe lầm. Sao có thể? Chử Thiếu Phong sao có thể sẽ đến cứu y. Rõ ràng Chử Thiếu Phong chính miệng nói cứ để y chết, sao có thể sẽ cứu y! Lạc Phàm trong đầu một mảnh hỗn loạn, ngay cả khi ngón tay Vinh Mặc vói vào trong miệng y cũng không nhận thấy được.

Mãi đến lúc cảm giác được có dị vật ở trong miệng làm loạn, y nôn khan một tiếng, lúc này mới phát hiện Vinh Mặc đang làm cái gì. Y nhìn đến Vinh Mặc trong mắt trần trụi dục.niệm, không chút suy nghĩ liền nghiến răng cắn xuống ngón tay gã.

Máu tươi trong khoang miệng lan tràn, hương vị làm y muốn nôn mửa, nhưng y vẫn không chịu nhả ra. Cùng với Vinh Mặc kêu gào thảm thiết, hai tên cao lớn vội chạy đến, một chân đem Lạc Phàm đá lăn trên mặt đất. Lạc Phàm cảm giác được ngực một trận đau nhức, không đợi y phục hồi tinh thần lại, Vinh Mặc đã lao tới quăng y mấy cái bàn tay.

Đau đớn làm Lạc Phàm suýt thì ngất xỉu, y nghe được Vinh Mặc ở bên tai mình nói: "Mày đây là đang tìm chết."

Trước mắt bắt đầu mơ hồ, ý thức trở nên có chút không thanh tỉnh, y cảm giác được có một đôi tay đang ở trên người mình sờ soạng, dây thừng trên người bị cởi xuống, lại lập tức được dùng để trói chặt tay y. Y cứ mơ hồ như vậy mặc người bài bố, đến khi quần áo trên người từng cái bị lột ra, một cỗ hàn ý từ xương kích thích đến đại não, y mới giật mình phản ứng lại.

Cảm thụ được động tác của Vinh Mặc, Lạc Phàm bắt đầu la hét, bắt đầu giãy giụa. Nhưng tay bị trói ở phía sau, chân bị người gắt gao kiềm trụ, tất cả phản kháng đều là tốn công vô ích.

Khi Lạc Phàm tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, cửa kho hàng bị đá văng! Tiếng vang thật lớn chấn đến mọi người nhảy dựng, Vinh Mặc mặt âm trầm, buông Lạc Phàm, xoay người sang nhìn nam nhân đứng ở cửa. Dưới tà dương chạng vạng, người tới đứng sừng sững ở đàng kia, bóng dáng cao lớn bị kéo thật dài. Nam nhân nhìn Vinh Mặc, trong mắt có thị huyết quang mang, so với tà dương còn nhiều hơn màu máu đỏ quạch, không cần bất luận động tác gì cũng đã đủ lực uy hiếp.

Người này đúng là Chử Thiếu Phong.

Không biết vì sao, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Chử Thiếu Phong, Vinh Mặc từ đáy lòng liền có điểm sợ hãi. Nhưng nhớ đến trong tay có lá vương bài Lạc Phàm đặc biệt cấp lực, gã liền lại cảm thấy không có gì đáng sợ.

Chử Thiếu Phong, lần này cho mày có đi mà không có về.

Vinh Mặc đứng dậy ra hiệu, hai tên cao lớn lập tức cùng bên ngoài liên lạc, cửa lớn nặng nề bị đóng lại. Vinh Mặc tiến lên phía trước, cười nói: "Tao biết mày nhất định sẽ đến."

Chử Thiếu Phong bước chân trầm ổn, chậm rãi đến gần Vinh Mặc. Nhìn đến Lạc Phàm thê thảm phía sau Vinh Mặc, tròng mắt hắn lập tức co rụt lại.

Lúc này Lạc Phàm nằm trên mặt đất, nửa người trên bị lột sạch sẽ, hạ thân cũng chỉ còn sót lại một cái quần lót che đậy thân thể, đôi chân thon dài cứ như vậy lộ ra, trên người là từng đạo xanh tím, gương mặt càng là sưng đỏ bất kham. Nhìn đến hình ảnh này, không khó tưởng tượng vừa rồi Lạc Phàm gặp phải chuyện gì.

Nếu đến chậm một bước......

Nghĩ vậy, Chử Thiếu Phong đôi tay nắm chặt, trong mắt ẩn ẩn một tia tàn nhẫn. Hắn lạnh lùng nói: "Thả cậu ta, người mày phải đối phó là tao, cùng cậu ta không quan hệ."

"Thả nó?" Vinh Mặc cười cười, "Muốn tao thả nó, vậy phải xem thành ý của Chử tổng."

Nói, gã nâng nâng tay, một tên tay chân y lệnh đi ra phía trước, một tay đem Chử Thiếu Phong chế trụ. Chử Thiếu Phong tay bị bẻ ngược về sau người, nhưng hắn lại không có phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn Vinh Mặc "Muốn tao làm gì?"

Dứt lời, gã phía sau liền đạp vào chân Chử Thiếu Phong, ép hắn  quỳ rạp xuống trước mặt Vinh Mặc. Một Chử Thiếu Phong luôn cao cao tại thượng, khi nào gặp phải tình cảnh như vậy, Vinh Mặc một bên cười to một bên vỗ tay.

Lạc Phàm giãy giụa ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Chử Thiếu Phong đang chật vật. Y nghĩ mắt mình có vấn đề thật rồi, Chử Thiếu Phong sao có thể sẽ đến cứu y đâu? Lại sao có thể sẽ vì y mà quỳ trước Vinh Mặc?

Này hết thảy là đang nằm mơ đi, hẳn là y đang làm một hồi ác mộng.

Trong mộng Chử Thiếu Phong ánh mắt lo lắng nhìn y, Lạc Phàm ngẩn người, chỉ cảm thấy đầu có chút đau. Giữa ranh giới phân không rõ mộng và thực, y nhìn thấy Chử Thiếu Phong bị người một quyền đánh gục. Gậy gộc đánh vào lưng Chử Thiếu Phong, phát ra âm thanh chỉ nghe là đã thấy đau đớn. Lạc Phàm trong mắt nhìn Chử Thiếu Phong bộ dáng thống khổ, theo bản năng bật dậy, giống như phát cuồng giật lấy mộc côn trong tay tên côn đồ, liều mạng nhào lên.

Trong đầu trống rỗng, giờ khắc này y chỉ biết không thể để người khác thương tổn Chử Thiếu Phong, dù là ở trong mộng cũng không được.

Mộc côn bị dùng sức đánh vào lũ người kia, Lạc Phàm mặt mũi tái nhợt nhưng xuống tay lại như không cần mạng. Bọn chúng hiển nhiên không dự đoán được Lạc Phàm sẽ phản kháng, thực sự bị kinh hách đến không được, mới nhớ ra phải đoạt lại mộc côn từ Lạc Phàm. Đúng lúc này, Chử Thiếu Phong đột nhiên ra tay, một quyền đem từng tên quăng ra xa, sau đó kéo Lạc Phàm ôm vào ngực, gắt gao mà che chở.

Cái ôm này của Chử Thiếu Phong có một loại ấm áp xa lạ quen thuộc mà từ khi sống lại đến nay y chưa được gặp lại, Lạc Phàm ý thức tuy rằng không thanh tỉnh, lại vẫn khẩn trương ôm chặt Chử Thiếu Phong, rất sợ hắn có bất luận cái gì sơ xuất.

Chử Thiếu Phong lúc này đã đem Lạc Phàm kéo về bên mình, trong lòng nhẹ nhàng không ít. Nhìn người trong lòng một thân chật vật, Chử Thiếu Phong trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, xuống tay càng thêm ngoan độc. Tuy rằng ôm Lạc Phàm có chút gây trở ngại hành động, nhưng muốn xử lý những người này vẫn là dư dả.

Thấy thế cục nghịch chuyển, Vinh Mặc hoảng loạn muốn gọi  đàn em vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài vào, nhưng hô vài tiếng đều không thấy có người đáp lại. Gã biết là hỏng rồi!

Chử Thiếu Phong cười lạnh nói: "Thế lực Chử gia ở Hải Thành, không phải chỉ có một chút mày thấy được."

Vinh Mặc mặt xám như tro tàn nhìn Chử Thiếu Phong đi tới, bước một thối lui, tay gã lại giấu sau người hướng lũ thuộc hạ làm cái thủ thế.

Vào lúc Chử Thiếu Phong chuẩn bị ra tay thu thập Vinh Mặc, một tên tay chân vốn bị đánh đến quỳ rạp thoi thóp dưới mặt đất đột nhiên chồm lên, từ bên hông móc ra dao găm sắc bén, hướng về Chử Thiếu Phong đâm tới.

Quang mang rét lạnh vụt lao tới, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lạc Phàm đang được Chử Thiếu Phong bảo vệ trong ngực đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, lưỡi dao sắc bén kia cứ như vậy đâm xuyên da thịt y. Máu tươi theo lưỡi dao len lỏi ra ngoài, nhỏ giọt, đem khung cảnh tối tăm từng chút nhiễm đỏ.

Lạc Phàm cảm thấy đau quá.

Y nghe được tiếng Chử Thiếu Phong bên tai.

Y cảm thấy đầu đau quá, cơ thể cũng đau quá, nguyên lai...... Đây không phải đang nằm mơ a.

Ý thức mơ hồ cứ như vậy phiêu dạt tới nơi nào, Lạc Phàm khi tỉnh lại phát hiện chính mình giống như phiêu đãng ở giữa không trung, trước mặt là ánh đèn vàng vọt, y cố gắng chạy tới nơi có ánh sáng, sau đó phát hiện chính mình đang ở trong một kho hàng quen thuộc.

Trước mắt y xuất hiện Lạc Phàm của bảy năm trước, cùng với Chử Thiếu Phong trẻ tuổi năm ấy.

Y đột nhiên ý thức được mình đã về tới đêm hôm đó, về tới kiếp trước cái đêm Chử Thiếu Phong chết đi. Chử Thiếu Phong trước mặt dùng cả thân thể gắt gao bảo hộ Lạc Phàm, cơn mưa quyền cước hướng về hắn mà trút xuống, hắn lại không rên một tiếng. Lạc Phàm được hắn che chở thì khóc đến không thành tiếng.

Lạc Phàm giãy giụa muốn Chử Thiếu Phong buông tay, Chử Thiếu Phong không chịu. Y gào khóc nói mình không xứng đáng để hắn làm như vậy.

Phiêu ở giữa không trung Lạc Phàm hoảng hốt nhìn một màn trước mắt, y nghĩ muốn chạy tới giúp Chử Thiếu Phong, lại phát hiện tay mình cứ như vậy xuyên qua cơ thể hắn, không thể chạm vào bất luận cái gì.

Y trơ mắt nhìn Chử Thiếu Phong bị đánh ngã.

Kẻ bắt cóc y, lập kế dụ Chử Thiếu Phong tới đây, lạnh giọng cười nhạo: "Chử Thiếu Phong, mày không muốn sống mà bảo vệ nó như vậy, thật đúng là không đáng. Mày che chở nó, hẳn là không biết nó đã phản bội mày thế nào đi?"

Dứt lời, gã ném một chồng ảnh chụp trước mặt Chử Thiếu Phong, còn móc ra một cây bút ghi âm, nhấn mở.

Giữa không trung Lạc Phàm vội vàng bưng kín lỗ tai.

Y không muốn nghe! Không muốn nghe!!

Nhưng bút ghi âm vẫn đều đều phát ra âm thanh rè rè. Y nghe thấy lời nói lạnh lùng của bản thân ở kiếp trước, sau khi nhận tiền của Chử phu nhân: "So với tiền, Chử Thiếu Phong có tính là gì. Chử phu nhân người yên tâm, từ nay về sau tôi nhất định sẽ không lại dây dưa với con trai bà."

Đó là một ngày hè nóng bức, nhưng y cảm thấy rét run. Trước mắt y, Chử Thiếu Phong dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn người đang được mình che chở, giọng nói trở nên run rẩy: "Lạc Phàm, đây là nguyên nhân em muốn chia tay?"

Nói, hắn hốt hoảng nhặt lên số ảnh chụp, từng tấm từng tấm, cuối cùng vô lực quỳ sụp trên mặt đất.

Trên ảnh chụp là cảnh Chử phu nhân cùng Lạc Phàm đang làm giao dịch.

Hắn đau đớn đem ảnh chụp ném lên mặt Lạc Phàm, trong mắt là tuyệt vọng, là hoang mang chưa từng có. Khi biết Lạc Phàm bị bắt cóc, hắn không màng tánh mạng chạy tới cứu y, thậm chí nguyện ý vì y chịu hết thảy đau đớn. Mặc dù Lạc Phàm đã cùng hắn chia tay, trong lòng hắn lại vẫn yêu y sâu đậm. Nhưng hắn không nghĩ tới, cái người hắn vẫn luôn thâm ái, thế nhưng sẽ phản bội.

Chân tướng luôn tàn nhẫn như vậy.

Hắn cho rằng Lạc Phàm rời đi, là bởi vì hết yêu.

Nhưng đến lúc này hắn mới biết được, là bởi vì tiền.

Lạc Phàm vì tiền phản bội hắn.

Chử Thiếu Phong thống khổ chất vấn: "Em còn gì muốn giải thích sao?!"

Lạc Phàm khóc đến sưng đỏ mắt giơ tay muốn nắm lấy Chử Thiếu Phong, lại bị Chử Thiếu Phong né tránh. Y muốn giải thích, chính là khi mở miệng một câu cũng nói không nên lời. Sự tình do y gây ra, tiền là y nhận, lời là y nói, y còn mặt mũi gì cùng Chử Thiếu Phong giải thích?

Hai mắt đẫm lệ mông lung, Lạc Phàm không phát hiện nguy hiểm đang tới gần.

Trong khoảng khắc chủy thủ hướng y đâm mạnh tới, Chử Thiếu Phong vốn nên cùng y nhất đao lưỡng đoạn lại nhào lên, thay y chặn một dao. Dao chui vào da thịt Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm nhìn hắn ngã vào ngực mình, máu tươi nhiễm hồng tay y, cũng đem hết thảy trước mắt nhuộm thành màu đỏ chói mắt.

Y nghe thấy Chử Thiếu Phong nói: "Lạc Phàm, tôi hận em."

.....

Lạc Phàm phiêu giữa không trung không khống chế được cơn run rẩy. Y cảm thấy đầu của mình rất đau, đau đến giống như sắp chết mất.

Đoạn ký ức bị phủ bụi ở chỗ sâu trong đại não, giờ khắc này được nhớ tới. Y rốt cuộc nhớ ra, y đã quên mất cái gì. Nguyên lai y quên mất một chuyện quan trọng như vậy.

Nguyên lai, Chử Thiếu Phong đã chết như vậy.

Nguyên lai, y là đầu sỏ hại chết Chử Thiếu Phong.

Lạc Phàm lắc đầu, không dám tin tưởng nhìn hết thảy trước mắt. Ý thức dần dần trôi đi, y duỗi tay ôm đầu, gào thét, phảng phất toàn thân bị xé nát. Thời gian không gian, y dần dần không cảm giác được gì nữa.

Chờ y lần nữa tỉnh táo lại, chung quanh hết thảy đều thực an tĩnh.

Y mở to mắt, nhìn trần nhà màu trắng, không biết mình lúc này đang ở nơi nào. Y muốn ngồi dậy, lại phát hiện thân thể của mình một chút sức lực cũng không có. Suy yếu nằm ở trên giường, ký ức giống như sóng lớn, cuồn cuộn trào lên.

Kiếp trước, kiếp này.

Y nhắm mắt, nước mắt nóng bỏng chậm rãi lăn xuống, bên khóe miệng mặn đắng chua xót.(*) Ngực nổi lên đau đớn, làm sắc mặt y càng thêm tái nhợt.

Y ý thức được chính mình lúc này hẳn là ở bệnh viện.

Trước khi hôn mê, y vì Chử Thiếu Phong chắn một dao. Cũng giống như kiếp trước, Chử Thiếu Phong vì y chặn lại một dao kia. Lạc Phàm cảm thấy chính mình thật đúng là đủ đê tiện, kiếp trước Chử Thiếu Phong vì cứu y, mất một cái mạng, mà y hiện tại lại vẫn hảo hảo mà sống.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc đi đến, Lạc Phàm vội vàng nhắm mắt, lại quên lau đi nước mắt trên khóe mắt. Nam nhân đi đến bên người y, đột nhiên kích động hô to: "Bác sĩ! Em ấy tỉnh!"

Ngay sau đó là một trận người ngã ngựa đổ.

Cảm giác được hộ sĩ ở trên người mình làm đủ loại kiểm tra, Lạc Phàm cũng không thể lại giả bộ ngủ tiếp. Y mở to mắt, nhìn hết thảy, trong mắt là một mảnh mờ mịt.

Cho đến khi y thấy được Chử Thiếu Phong.

Chử Thiếu Phong đang đứng ở phía đầu giường, gắt gao nhìn y, ánh mắt chưa từng chuyển một ly, giống như chỉ cần chớp mắt một cái, Lạc Phàm liền sẽ đột nhiên biến mất.

Lạc Phàm ngẩn người, y có chút không thể tin được đây là Chử Thiếu Phong.

Dáng vẻ lôi thôi mấy ngày không cạo râu, một đầu tóc rối, đầy mặt tiều tụy. Tuy vẫn là khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng cùng Chử Thiếu Phong luôn sạch sẽ nghiêm chỉnh trước đây kém quá nhiều.

Đây là...... Chử Thiếu Phong sao?

Bác sĩ lên tiếng, đánh gãy suy nghĩ của y. "Tình trạng sức khỏe của bệnh nhân cơ bản đã ổn định, nên nằm lại vài ngày quan sát, bất quá hẳn là không có gì đáng ngại."

Dứt lời, bác sĩ y tá lần lượt rời khỏi gian phòng VIP này, để lại hai người Lạc Phàm cùng Chử Thiếu Phong.

Lạc Phàm không dám nhìn vào mắt Chử Thiếu Phong, y hơi co người lại, cảm thấy trong lòng thật sâu áy náy. Nghĩ đến kiếp trước Chử Thiếu Phong vì y mà  chết, y liền không có mặt mũi nào đối diện hắn nữa.

Y thật giảo hoạt, cư nhiên đem chuyện quan trọng như vậy quên đi, yên tâm thoải mái hưởng thụ đời này Chử Thiếu Phong còn sống.

Y còn mặt mũi lấy cớ chuộc tội để tới gần Chử Thiếu Phong nữa sao? Nghĩ đến chuyện kiếp trước,  ánh mắt oán hận của Chử Thiếu Phong trước khi chết kia, Lạc Phàm trong lòng đau xót. Y hẳn là phải rời xa Chử Thiếu Phong, y không có tư cách, không có tư cách tiếp cận Chử Thiếu Phong.

Khi Lạc Phàm chìm trong tự trách, một đôi tay ấm áp nắm lấy tay phải lạnh lẽo của y, Lạc Phàm không kịp suy nghĩ mà gạt ra, Chử Thiếu Phong lại nắm lấy tay y không buông.

Y nghe thấy Chử Thiếu Phong giọng khàn khàn nói: "Lạc Phàm, tôi biết em đang trách tôi."

Không có, tôi như thế nào lại trách anh đây? Lạc Phàm muốn lắc đầu, muốn nói cho Chử Thiếu Phong y không có trách hắn. Nhưng môi mấp máy, lại nói không ra lời.

Như là có thứ gì chặn ngang ở trong cổ họng, làm y không nói được nên lời.

Chử Thiếu Phong trong thanh âm có nồng đậm mỏi mệt. "Chỉ chốc lát thôi, để tôi biết em còn sống."

(*) chỗ này điêu nè, Phàm ca rõ ràng đang nằm, nước mắt vào miệng được mới là l ạ

Mẹ ôi, chương này 4xxx chữ luôn