Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn

Chương 38: Tòa tháp trên biển (3)




Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ

Nước biển tràn ra ngoài, đập vào tường đá tạo ra tiếng động lớn rồi lặng dần, ông chủ tiệm cắt tóc ngồi dưới đỉnh tháp, nhìn những tinh thể rơi ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống tình hình tầng dưới.

Tầng dưới không chỉ có ba học sinh trung học còn có vài người mặc quần áo màu đỏ sẫm, hai bên không ngừng chạy giữa các tầng, bên nào cũng muốn giết đối phương thế nên ra tay không hề nhượng bộ.

Rõ ràng số người áo đỏ đông gấp đôi, nhưng cũng không chiếm được chỗ tốt, bị thương chảy máu khắp sàn.

Đứa con tiện lợi của Giang Vu Tận cũng bị thương, nhưng hệt như người cha rẻ rúng của cậu ta, càng bị thương thì đánh càng hăng, lau máu trên mặt xong liền quay lại đâm thẳng vào người phía sau, động tác không những nhanh mà còn dứt khoát, không chút do dự.

Tiểu Bàn ở một bên mở to mắt: "Sau lưng cậu có mắt à?"

Mặt đất chất đầy xác chết, máu đọng lại trên gạch lát sàn tầng một, những chiếc đuôi cá vốn màu xám nay đã bị nhuộm đỏ.

Đôi mắt cậu ta đỏ ngầu, những tia lửa điện lơ lửng trong không khí dần tiêu tán, Trương Hân thở ra một hơi thật dài, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Phần lớn tòa tháp khổng lồ đã bị phá hủy, các bức tượng bị đập vỡ, cầu thang bị gãy, đèn dầu trên tường cũng bị hất tung, lửa đang cháy lan trên mặt đất và các phần khác của tòa tháp cũng có dấu hiệu cháy.

Sau khi nhìn thời gian, Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra, nói: "Ra ngoài trước đi."

Điếu thuốc trong miệng đã cháy hết, ông chủ tiệm cắt tóc dụi tắt điếu thuốc, kéo cần gạt giấu trên cột, lần trước đến đây họ vô tình phát hiện ra thứ này, không ngờ giờ nó lại có tác dụng.

Khi cần gạt được kéo xuống, quanh tháp động nhiên phát ra tiếng động, hệt như tiếng bánh răng xoay chuyển, sau đó là tiếng nước đột ngột đổ xuống.

Tất cả các lối ra vào của tháp đều bị đóng lại và bị gạch đá chặn ngang, nước chảy vào tháp tích tụ lại, mực nước nhanh chóng dâng cao, nước biển bao phủ các bức tượng, có thứ gì đó đang lặng lẽ biến đổi.

Tất cả các bức tượng đều sống dậy, đôi mắt trắng dã nhìn về phía ba người đang đứng giữa đại sảnh.

Một cảm giác tuyệt vọng không biết từ đâu ập đến.

Trương Hân tỉnh táo trở lại, Tiểu Bàn còn chưa kịp thở mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, Trần Cảnh ngước mắt lên, lướt nhanh quanh tòa tháp, cố gắng không bỏ sót một chỗ nào.

Trên đỉnh tháp không có người. Mấy thứ này đủ để giữ chân ba học sinh trung học ở lại đây một lúc nữa, ông chủ tiệm cắt tóc sau khi kéo cần gạt và châm một điếu thuốc đã rời đi.

Khi bước ra ngoài lần nữa, toàn bộ hòn đảo đã thay đổi. Mặt đất rộng rãi ban đầu đã biến mất, sau khi bước ra khỏi tháp thứ đối mặt với bọn họ là nước biển không ngừng đánh lên. Sương mù lúc trước bao quanh hòn đảo đã khuếch tán ra xa. Ngoài biển có những xoáy nước bị sương mù bao phủ, xoáy nước xoay với tốc độ rất nhanh, máu đỏ nhuộm đầy một vùng.

Khi xoáy nước đến gần một nơi lại vỡ tan trong nháy mắt, lần nữa biến thành nước biển bình thường, chập trùng theo sóng biển.

Giang Vu Tận đã đi xuống biển, chủ động tiến vào sân nhà của đối phương.

Nhân Ngư với mái tóc màu xanh rêu trên biển, đôi mắt xanh nhạt nhìn người đang đến gần, khởi động quyền trượng trong tay, vẻ mặt vừa lẳng lặng lại nghiêm trang, trông không hề giống đang dùng hết sức để giết người.

Sóng gió trên biển nháy mắt im bặt, không chút gợn sóng, giống như một vùng tĩnh. Không có tiếng sóng ồn ào, hai bên tai chợt trở nên yên tĩnh, cả không gian hệt như đã chết.

Trên mặt biển sóng yên biển lặng nhưng dưới đáy biển lại có dòng nước ngầm không ngừng chuyển động tạo thành một lực hút cực lớn cuốn lấy buộc người ta không thể không chìm xuống biển.

Tay Giang Vu Tận vẫn cầm theo cành khô cậu nhặt được lúc trước, cành cây trực tiếp xẻ đôi nước biển, có vài con cá dưới biển bị cuốn vào, khi lần nữa nhìn lại, chúng đã trở thành vô số xác chết chìm dưới biển sâu.

Nước biển tách đôi, dẫn thẳng đến Nhân Ngư ở tâm biển. Người vừa bước xuống biển biến mất trong nháy mắt, dùng mắt thường hoàn toàn không thể thấy được động tác của đối phương. Chờ đến khi lần nữa nhìn rõ, một bàn tay cậu đã bóp chặt cổ họng của Nhân Ngư, một tay khác xuyên qua kẽ hở trên ngón tay Nhân Ngư, dùng một chút lực.

Xương ngón tay Nhân Ngư cùng với quyền trượng xanh lam vỡ vụn. Cậu làm cho Nhân Ngư cảm nhận cảm giác quyền trượng trực tiếp bị phá hủy trong tay mình, sau đó tóm lấy đối phương, ấn nhanh xuống biển sâu.

Tầm mắt dần dần tối sầm, đôi đồng tử xanh nhạt của Nhân Ngư nhìn thẳng vào người dường như đang bị dính chặt với nó.

Mái tóc hơi dài bị hất ra sau, khi độ sâu và áp suất dưới biển dần tăng lên, màu đen trên tóc cũng nhạt dần, mái tóc của người trước mặt dần dần biến thành màu xám trắng.

Ông chủ tiệm cắt tóc đang đứng trên mảnh đất còn sót lại dưới chân tháp thì nghe thấy một tiếng động lớn vang đến từ biển sâu, một âm thanh đến từ nơi rất xa, như thể có thứ gì đó vừa bóp gãy và vỡ ra, trong biển xuất hiện một khe nứt, một lượng lớn nước biển cực lớn liên tục tràn vào khe nứt, nhưng khe nứt cứ hệt như một cái động không đáy, vĩnh viễn không bao giờ có thể lấp đầy.

Âm thanh có vẻ hơi quá ồn ào.

Ông chủ tiệm cắt tóc không hề ngạc nhiên khi đối phương đánh thành tình trạng như vậy. Thứ anh ta quan tâm đến khác với khe nứt, chính là việc bảo vệ hai chiếc thuyền vượt biển duy nhất.

Một lúc lâu sau, biển lớn cuối cùng cũng ngừng trút xuống, sóng cũng dần dần lắng xuống, trở lại dáng vẻ thường ngày.

Trên mặt biển xuất hiện bóng dáng một người đàn ông, cả người ướt sũng, mái tóc sau khi thuốc nhuộm phai màu đã trở về màu xám trắng, buộc lại sợi dây đỏ trên tay, chậm rãi theo dòng nước chảy đến gần, đôi mắt còn lạnh hơn nước biển. Cho đến khi đối phương ngẩng đầu nhìn anh ta, mí mắt đối phương lại rũ xuống như thường lệ.

Giang Vu Tận đến gần, sau đó chủ động giơ đôi bàn tay ướt đẫm ra, trên mặt cười cười nói: "Phiền ông chủ cũ hong khô một chút."

Cậu không nhắc tới Nhân Ngư, anh ta cũng đã đoán được kết quả, ông chủ tiệm cắt tóc cũng không hỏi, chỉ nói: "Hay để tôi trực tiếp đốt cậu luôn đi."

Ông chủ Nguyên cuối cùng cũng vẫn đốt lửa, ngọn lửa mang nhiệt độ cao, ánh sáng tỏa ra chiếu sáng gần nửa hòn đảo, công dân Giang cả người ướt đẫm thỉnh thoảng lật qua lật lại mấy con cá, cố gắng nướng đều cả hai mặt. Cậu vừa nướng vừa hỏi: "Ba người Trần Cảnh đâu?"

Ông chủ tiệm cắt tóc không nói rõ mình đã làm gì, chỉ nói: "Có lẽ bọn họ phải ở trong đó một thời gian."

Giang Vu Tận gật đầu, sau đó lại hắt hơi một cái, nói: "Chúng ta về trước đi. Có khi lúc về sẽ ngủ thêm được một hai tiếng nữa."

Ông chủ tiệm cắt tóc lặng lẽ kéo thuyền qua. Khi lần nữa ngồi trên thuyền vượt biển, vẫn là ông chủ tiệm cắt tóc chèo thuyền.

Anh ta thậm chí còn không được coi là lao động giá rẻ, phải là là lao động tự do mới đúng.

Giang Vu Tận trả thuyền cho chủ tiệm cho thuê, lúc trả thuyền không nói gì, chủ tiệm cho thuê cũng không nói nhiều, chỉ làm việc của mình.

Sau khi lên xe, ông chủ tiệm cắt tóc nhìn người ngồi bên cạnh, nói: "Cứ thả anh ta như vậy có được không?"

Anh ta ở đây rõ ràng là đang ám chỉ chủ tiệm cho thuê.

Giang Vu Tận xua tay, nhìn qua hoàn toàn không lo lắng: "Anh ta biết cái gì nên, cái gì không nên nói."

Ông chủ tiệm cắt tóc nhìn cậu một cái rồi quay đi, tay đặt lên vô lăng.

Nếu người này nói không sao thì có nghĩa là không sao.

Chiếc xe quay lại thành phố A, lần nữa đi qua trạm thu phí.

Giang Vu Tận không thể về nhà đánh một giấc như dự tính trước đó, cậu lần nữa ngồi vào ghế dựa, nhờ ông chủ tiệm cắt tóc tăng ca để xử lý mái tóc đã bị nước biển làm phai màu.

Cậu ngồi trên ghế nhắm mắt ngủ, vừa nhắm mắt lại đã bị người phía sau đánh thức.

Ông chủ Nguyên không được ngủ thì cậu cũng đừng mong ngủ được, hai người cứ thế tra tấn lẫn nhau đến tận bình minh, lúc này Giang Vu Tận mới có thể yên tâm nhắm mắt, trực tiếp ngủ trên ghế.

Lúc bình minh đến, chuyến xe buýt đầu tiên từ Thành phố C đến Thành phố A khởi hành, trên xe chỉ có một vài hành khách trung niên, người già và ba trẻ vị thành niên.

Ba đứa trẻ vị thành niên đã thay quần áo, đội mũ để che vết thương trên mặt.

Bọn họ đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng vào ban đêm, nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn đang nghĩ ngợi, hoàn toàn không thể nào ngủ được.

Tiểu Bàn vẫn đang cố gắng phân tích: "Nước trong tháp chắc chắn không phải tự nhiên mà xuất hiện. Ngoài chúng ta ra, chắc chắn lúc đó còn có người khác ở đó."

Cậu ta nhíu mày: "Người của Zero à?"

Nếu là người của Zero thì bây giờ họ đã hoàn toàn bị bại lộ. Nhưng nếu đối phương là người của Zero thì lúc này chắc hẳn đã đi mật báo, họ hoàn toàn không có khả năng còn an toàn mà bước lên xe này.

"Có lẽ không phải người của Zero."

Trương Hân suy nghĩ một chút rồi nói: "Bên ngoài có ánh lửa."

Toàn bộ cửa ra vào và cửa sổ trong tòa tháp đều đóng, nhưng mấy cái lỗ bọn họ đục trên tường trước đó vẫn còn, cô nhìn thấy ánh lửa xuyên qua cái lỗ này.

Cũng giống như ở Thành phố E lúc trước, nhiệt độ nóng như thiêu đốt, hỏa thế ngập trời, đặc điểm nhận dạng rất rõ rệt.

Trương Hân nói: "Có lẽ là Nguyên Tam Thủy."

Nhưng cô vẫn không hiểu vì sao Nguyên Tam Thủy lại nhốt bọn họ trong tháp.

Vì lý do nào đó, hay chỉ là hành động ác ý để mua vui?

Nếu thật sự muốn giết bọn họ, đối phương có thể trực tiếp tấn công, thay vì lựa chọn phương pháp không chắc chắn như này.

Nếu chỉ là hành động ác ý để mua vui, thật khó tưởng tượng loại người đó sẽ chạy đến tận đây chỉ để giết ba người xa lạ.

"Nguyên Tam Thủy?" Tiểu Bàn nói: "Hắn gia nhập Zero?"

Không đợi những người khác đáp lời, chính cậu ta đã tự mình phủ nhận câu nói đó, nếu đối phương gia nhập Zero, anh ta chắc chắn sẽ không nhìn những thành viên Zero khác bị họ giết chết.

Sau khi phủ nhận chính lời nói của mình, đầu óc cậu ta ngày càng mông lung: "Vậy hắn đang làm gì?"

Trần Cảnh ngồi im lặng một bên lên tiếng nói: "Có thể hắn đang cản trở chúng ta."

"Chắc hắn đang cố che giấu gì đó," cậu ta nói, "Cậu có nhớ mặt đất mà chúng ta đã nhìn thấy khi ra khỏi tòa tháp không?"

Lúc tất cả các tác phẩm điêu khắc đều tỉnh dậy, cậu ta nghe thấy âm thanh bên ngoài, giữa tiếng sóng biển còn trộn lẫn với một vài âm thanh khác, âm thanh vang khắp trời, sự biến mất bí ẩn của một phần mặt đất hòn đảo có lẽ là do lúc đó tạo thành.

Nhưng lúc đó Nguyên Tam Thủy vẫn đang ở trong tháp quan sát bọn họ, chứng tỏ bên ngoài còn có người khác.

Tiếng sóng có lẽ là xuất phát Nhân Ngư mà bọn họ tìm kiếm bấy lâu mà không tìm được, những âm thanh khác là do người còn lại gây ra, có lẽ Nguyên Tam Thủy không muốn họ nhìn thấy người ở bên ngoài. Một vài Boss lớn rất có ý thức về lãnh thổ, chỉ cần họ còn sống thì họ tuyệt nhiên sẽ không cho phép người khác bước vào lãnh thổ của mình. Họ có ra ngoài không gặp Nhân Ngư nên có thể tưởng tượng được kết cục của nó.

Quen biết Nguyên Tam Thủy, có thể tìm giết Nhân Ngư trong thời gian ngắn, phạm vi cũng đã thu hẹp đủ rồi.

Bọn họ có nghe nói mối quan hệ của 001 với Nguyên Tam Thủy rất tốt.

Nghĩ đến đây, sống lưng Tiểu Bàn cũng dần dần thẳng lên.

Nghĩa là, chỉ cách nhau một bức tường, 001 có khả năng từng cách họ không xa.

Trương Hân nói: "Nhưng chẳng phải lúc trước Lục Đông Thành đã nói, 001 vẫn còn ở trong trò chơi à."

Trần Cảnh nhìn cô nói: "Điều này chứng minh hắn ta đã từng gặp 001 ngoài đời thực."

Trừ khi đã thực sự nhìn thấy đối phương trong thực tế, nếu không thì không ai có thể nói chắc chắn rằng đối phương có ở lại trong trò chơi hay không, nếu muốn nói thật thì phải là "Không rõ người đó có ra hay không. "

——Tất nhiên, tất cả những điều này phải dựa trên cơ sở điều bên kia nói là sự thật.

"..."

Có vẻ khá hợp lý.

Trong một đêm có quá nhiều chuyện xảy ra, có rất nhiều chuyện buộc bọn họ phải hệ thống lại thông tin một cách kỹ càng. Tóm lại Zero không có được dòng máu Nhân Ngư, mục đích ban đầu của bọn họ đã đạt được, bọn họ cũng không còn sức lực để nghĩ tiếp, ba người quyết định tạm ngừng chủ đề này, yên tĩnh lại. Trần Cảnh mệt mỏi nhắm mắt.

Xe đi qua trạm thu phí và chạy thẳng từ thành phố C về thành phố A. Ba người xuống xe về nhà.

Còn phải về nhà chữa trị vết thương, Trần Cảnh xuống xe bắt taxi tới tầng dưới.

Tình cờ khi đó là lúc hầu hết người dân đều thức dậy, khi cậu ta đi trên đường phố có rất nhiều cửa hàng đã mở cửa. Vốn định trực tiếp về nhà, nhưng khi quay đầu lại, cậu ta lại thấy ai đó đang ngủ ngon lành trên ghế ở tiệm cắt tóc.

Ngủ thật sự rất ngon, hoàn toàn không quan tâm đến hình ảnh của mình, tấm chăn mỏng đắp trên người có lẽ là sự dịu dàng cuối cùng của ông chủ tiệm cắt tóc.

Tính bước vào cửa tiệm, nhưng nhớ đến vết thương trên người vẫn chưa được xử lý, Trần Cảnh cuối cùng chọn lặng lẽ đi lên lầu.

Khi học sinh trung học lên lầu, đợt khách hàng đầu tiên vào buổi sáng cũng đến cửa tiệm tầng dưới, người đàn ông đang ngủ say đã bị chủ tiệm cắt tóc đánh thức, vỗ một cái không thương tiếc, còn bị giật mất chăn.

Khi chăn bị lấy mất, một cơn ớn lạnh lập tức ập đến, Giang Vu Tận khịt mũi, vô thức ôm lấy cánh tay, lại vô tình chạm vào một thứ gì đó trơn trượt, cúi đầu mở to mắt nhìn xuống.

Đó là một cái vảy màu xanh đậm, mép vảy còn có vầng sáng đủ màu sắc, hiển nhiên là rơi từ trên người Nhân Ngư.

Không để ý trên người còn có thứ này, Giang Vu Tận thản nhiên lấy nó xuống, sau đó đưa cho ông chủ tiệm cắt tóc giúp cậu xử lý rồi lên lầu.

Cậu lên lầu tắm rửa rồi trực tiếp nhào lên giường mình ngủ thiếp đi, khi đó cậu học sinh cấp ba cách vách bên cạnh đang lặng lẽ rửa vết thương cho mình, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Bên đây yên tĩnh nhưng dọc bờ biển Thành phố C lại hết sức náo nhiệt.

Ban đêm, người dân sống ven bờ mơ hồ nghe thấy tiếng động từ bên ngoài vọng vào, đa phần đều tưởng là sấm sét, sau khi không còn tiếng động nữa thì tiếp tục ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy sương mù lơ lửng trên mặt biển đã tan mất.

Bọn họ vội vã chạy đến bờ biển xem náo nhiệt thì phát hiện ở đây đã có rất nhiều người, sợi dây cảnh báo ban đầu vẫn chưa được gỡ bỏ nhưng cũng đã không còn tác dụng.

Đội Điều tra Đặc biệt vẫn luôn bận rộn với đủ loại nhiệm vụ cuối cùng đã dành thời gian đến đây, bọn họ tổ chức ra biển, không bao lâu sau đó đã quay trở lại.

Những người dân tụ tập ở đằng xa không nghe rõ họ nói gì, chỉ biết sau đó có vài xe cảnh sát và xe cứu thương đến, sau đó các phương tiện khác lần lượt đến, một vị giáo sư già tóc bạc bước xuống xe, nhìn đoạn phim hiện trường được máy bay không người lái ghi lại trên biển.

Chỉ trong một đêm, trên biển đột nhiên xuất hiện một vết nứt bí ẩn, vết nứt nằm sâu dưới đáy biển, cần có máy móc đặc biệt để thăm dò, trước mắt họ chỉ có thể sử dụng máy bay không người lái di chuyển trên biển để quan sát bên ngoài.

Do sương mù xuất hiện đột ngột, cảnh sát địa phương lo ngại sẽ xảy ra tai nạn nên đã lắp đặt rất nhiều thiết bị theo dõi ven bờ biển, nhưng khi xem lịch sử giám sát thì lại phát hiện tất cả thiết dõi đã bị ai đó phá hủy, hình ảnh cuối cùng ghi lại được là nửa thân thể mặc quần áo màu đỏ sẫm.

Những người mặc quần áo đặc biệt, tòa tháp cao đột ngột xuất hiện không thể giải thích cùng với vết nứt lớn được hình thành chỉ sau một đêm đã được thêm vào danh sách các hồ sơ chưa được giải quyết.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

Phải mất đến hai ngày sau tin tức này mới xuất hiện trên TV.

Có người thể chất đang yếu ớt, sau khi uống hai chai bia lạnh liền bị cảm, nhưng ở mức độ nào đó lại khá khỏe, sau khi mang cơ thể đang sốt ngâm mình dưới biển trở về thì ngủ nguyên một ngày, hôm sau liền tung tăng nhảy nhót.

Ngủ quá nhiều, cuối cùng công dân Giang cũng thức dậy vào một buổi sáng, cùng ăn sáng với học sinh trung học, có được khoảnh khắc cha con ấm áp.

Ấm áp là khi cậu ngồi chơi Anipop, học sinh cấp ba làm bữa sáng, khi cậu bật TV, học sinh cấp ba mang bữa sáng ra bàn.

Trên TV truyền đến giọng người dẫn chương trình, lát sau chiếu đoạn phim cho các chuyên gia chuyên phân tích các vết nứt trên biển xem.

Giang Vu Tận nhấp một ngụm cháo rồi nói: "Thật kinh khủng."

Trên TV cho biết nhiều thi thể đã được tìm thấy trên đảo.

Trần Cảnh cụp mắt xuống đáp lời.

Ông bố tốt Giang cắn một miếng bánh bao, nhai một lúc rồi làm bộ nghiêm túc đề nghị: "Lâu rồi không đi biển, trùng hợp ngày mai là ngày nghỉ của cậu, chúng ta đi chơi không, có thể nhìn thấy rất nhiều cá."

"..."

Trần Cảnh nói: "Không cần."

Cậu ta vẫn còn nhớ cách mà tác phẩm điêu khắc sống lại trong nước, nhớ đến cái bộ dạng che trời lấp đất đó.

Ít nhất trong thời gian ngắn, cậu ta không muốn nhìn thấy cá nữa.

Giang Vu Tận trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, lông mày rũ xuống, không nhịn được cúi đầu cười.