Chương 33: Trung tâm mai mối (1)
Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ
Nhìn thấy bạn cũ, Thạch Bố có vẻ rất vui, miệng cứ khép khép mở mở liên tục, còn đổi sang một tư thế khác đứng cho dễ chịu, có vẻ hạ quyết tâm muốn tâm sự lâu dài.
Từ Đồng Quy cũng không vội ngắt lời, rũ mắt yên tĩnh nghe.
"..."
Lúc tên ngốc này ngày càng nói nhiều, Giang Vu Tận chống tay đứng lên, từ ngã rẽ trong bóng tối đi ra.
Dáng vẻ cậu hệt như chỉ là vô tình đi ngang, vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên, vừa tới gần, tay cậu liền đập vào ót Thạch Bố, cười nói: "Trùng hợp quá."
Đột nhiên bị đập, Thạch Bố vẫn chưa ý thức được bản thân bị đánh vì cái gì, chỉ xem hôm nay bạn tốt dùng lực tay hơi lớn, còn quay sang cười chào hỏi: "Không ngờ lại gặp anh."
Cậu ta dời mắt nhìn về người đối diện, nói: "Anh nhìn em gặp ai này!"
Thái độ hết sức kinh hỉ, biểu cảm cũng vui mừng hớn hở.
Lúc cậu ta ở một bên lải nhải, Giang Vu Tận giương mắt nhìn về phía người mặc đồng phục chiến đấu, Từ Đồng Quy cũng rũ mắt nhìn về phía cậu.
Không trả lời Thạch Bố, Giang Vu Tận trực tiếp đưa tay kẹp cổ cậu ta, nói: "Cũng muộn rồi, cậu ngày mai còn phải đi làm, nhanh đi về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lời cậu nói nghe có vẻ như rất biết suy nghĩ thay người khác. Thạch Bố nhịn không được vỗ vỗ tay cậu: "Anh, có chút chặt."
Giang Vu Tận cười: "Vậy à."
Chính là muốn siết chết cậu.
Vất vả lắm mới gặp lại, mặc kệ việc bị ghim, Thạch Bố vẫn hoàn toàn không định đi, cuối cùng bị bạn tốt bên cạnh một chân đạp đi mới rón ra rón rén đi về.
Giang Vu Tận nhìn về phía Từ Đồng Quy, giải thích: "Cậu ấy thường không tự chủ được, hôm nay mà không ngủ thì ngày mai chắc chắn không dậy nổi."
Nói xong cậu dùng tay vò mái tóc, mí mắt cũng theo đó sụp xuống: "Tôi cũng buồn ngủ, hôm nay tạm thời dừng lại ở đây, gặp lại sau."
Cậu vừa nói, chân cũng bắt đầu từ từ đi.
Cuối cùng Giang Vu Tận vẫn không thể chuồn đi.
Đội trưởng Từ rất tốt bụng, biết cậu mệt còn đặt hẳn một phòng gần đó.
Cũng đã ngồi trong phòng, người dân Giang quả nhiên vẫn không thể tùy tiện cho qua chuyện này.
Cầm chén nước được Từ Đồng Quy rót sẵn, sự việc trong đầu lần nữa được cậu mang ra sắp xếp lại, thuận tay uống một hớp nước, lại tiện tay đưa chén nước đã cạn cho đối phương.
"..."
Dường như ý thức được gì đó, Giang Vu Tận vừa ngước mắt liền đối diện với ánh mắt nhìn thấu của Từ Đồng Quy.
Trong mắt đối phương mang theo một sự tìm tòi nghiên cứu hết sức sâu sắc.
Thế là người dân Giang bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn."
So với động tác đưa ly thuần thục vừa rồi, câu này thêm vào cũng chỉ có thể nói là mười phần khô khan lại không có chút thành ý nào.
Từ Đồng Quy ngồi xuống một bên, nghiêng đầu hỏi: "Chúng ta đã chia tay à?"
Từ những lời moi ra được từ miệng Thạch Bố, hắn lần này không hỏi lan man bên ngoài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Câu này hắn hỏi cũng rất trực tiếp, Giang Vu Tận nghe được hai chữ "Chia tay" thì khóe mắt liền nhảy thình thịch. Im lặng vài giây, cậu nói: "Chờ tôi nghĩ... uống nước rồi giải thích cho anh."
Thế nên Từ Đồng Quy lại đứng dậy rót thêm ly nước.
Thời gian rót nước đã đủ để đại não cấp tốc hoạt động.
Giang Vu Tận nhận nước, uống một ngụm, lát sau rũ mắt nói:
"Chúng ta chia tay."
Không giống nụ cười nhàn nhạt trước đó, dường như người này đã hoàn toàn lắng đọng lại, cuối cùng cũng có chút cảm giác nghiêm túc.
Từ Đồng Quy hỏi: "Vì sao?"
Hắn nói: "Là tôi có vấn đề gì sao?"
"Anh biết mà, chia tay không phải được quyết định bởi chỉ một sự việc nào đó." Giang Vu Tận nói, "Nói tóm lại, chúng ta chia tay."
Từ Đồng Quy nghe ra được.
Nguyên nhân chia tay chỉ lướt qua cho có, đối phương lại nhấn mạnh sự việc sau chia tay, nói sau hôm chia tay hắn đột nhiên mất tích, rất đột ngột, thậm chí cả việc chia tay cũng chưa kịp nói với bạn bè, tìm đến cục cảnh sát xem camera theo dõi cũng chỉ thấy hắn một mình ra khỏi thành phố, sau đó thì không còn manh mối gì hết, không ngoại trừ khả năng chính mình chủ động muốn hoàn toàn rời đi.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn rời đi, liên lạc không được cũng xem như cho qua, kết hợp với tình huống hiện tại, có lẽ lúc ấy hắn bị cuốn vào trò chơi.
Sau khi trở về thì hắn không hiểu sao mất kí ức, quên hết tất cả mọi người.
Nếu như đã mất trí nhớ, chuyện chia tay cũng không cần nhắc lại làm gì, bạn trai cũ Giang ban đầu muốn biến đoạn này thành chưa từng xảy ra, không ngờ hắn lại cố chấp với chuyện lúc trước như thế.
Từ từ uống một hớp nước, Giang Vu Tận: "Lần này nói một lần cho rõ ràng đi."
Cậu uống xong hớp nước thì cúi xuống nhìn chén nước, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.
Lần này vẫn là nước ấm, uống vào cảm giác ấm bụng đến lạ.
----- Chuyện này nói tuy thô nhưng lại mang tính chân thật khá cao, có thể giải thích lúc trước vì sao lại làm bộ không quen biết, cũng có thể giải thích chuyện khóa vân tay, còn cả ban nãy người kia hỏi hắn vì sao không quay về gặp người này.
Từ Đồng Quy nhìn về đỉnh đầu một đống tóc loạn hết cả, mí mắt cụp xuống đặt trên người còn đang ngạc nhiên nghiên cứu chén nước ấm, con ngươi màu xám khẽ chuyển động.
Người này đã từng là người yêu của hắn.
Nước ấm vào bụng khiến toàn thân trở nên ấm áp, người dân Giang sau khi buông chén nước liền nằm uỵch xuống giường, áo sơ mi ban đầu đã nhăn lại càng nhăn hơn một chút, mái tóc lộn xộn nằm tán loạn trên chiếc giường đơn màu trắng, cơn buồn ngủ trong nháy mắt đánh úp.
Trực tiếp chiếm lấy cái giường, người trên giường cố gắng dựng lên một ngón tay, nghiêm túc tuyên bố cái giường này đã bị cậu chiếm lĩnh, hy vọng nhân viên không liên quan nhanh chóng rời sân.
Rất rõ ràng đại đội trưởng Từ được xếp vào hàng ngũ nhân viên không liên quan.
Sau khi tắt đèn, nhân viên không liên quan Từ kéo cửa rời đi, lúc sau đi đến quầy tiếp tân sửa thời gian trả phòng thành chín giờ sáng.
Không hiểu sao hắn cảm thấy đối phương hẳn không phải người có thể dậy sớm vào buổi sáng.
Trả tiền phòng, hắn nhấc chân rời đi.
_____
Bên trong căn phòng tối, người ban đầu đã nằm trên giường đã đứng dậy, cởi áo sơ mi, mặc mỗi cái áo trong hệt như người trung niên, ngồi bên cửa sổ rũ mắt nhìn xuống.
Buổi tối có gió, tóc bị thổi bay sang một bên, tầm mắt cũng bị che bớt phần nào.
Giang Vu Tận tiện tay giữ yên nắm tóc, yên tĩnh nhìn bóng người ra khỏi khách sạn, cuối cùng khuất bóng ở cuối con đường đối diện.
Thu vào ánh mắt, lại tựa trên bệ cửa sổ, cậu quay đầu đứng dậy.
Ban đêm có người còn đang yên giấc thật ngon, có người lại đang không ngừng hành động.
Giang Vu Tận đột nhiên đi tới thành phố F, kế hoạnh ban đầu cũng bị xáo trộn gần như hoàn toàn, vì vậy Trần Cảnh với Tiểu Bàn cũng không nghỉ ngơi mà tranh thủ tìm kiếm bất kì manh mối khả nghi nào trong thành phố.
Không giống như lúc mới tới, lần này lại không may mắn cho lắm thế nên không gặp được người của Linh, bọn họ rong đuổi trên đường hơn nửa đêm, thành quả chính là sau khi vòng qua mấy nơi nghi ngờ có dị thường, thành công chứng minh nơi đó không có gì hết.
Mãi đến khi ngày mới dần tới, tia nắng đầu tiên chiếu xuống, Tiểu Bàn trực tiếp ngồi xuống tại chỗ, ngẩng đầu hỏi người vẫn còn đang đứng cạnh: "Tìm nữa hả?"
Cậu ta nói: "Cũng sắp tới giờ chú dậy rồi."
"Anh ấy đến giữa trưa mới dậy nổi." Trần Cảnh cất tờ giấy trong tay, nói: "Tiếp tục tìm đi."
Tiểu Bàn đứng lên, đi cùng cậu ta đến địa điểm tiếp theo.
Bọn họ đi ở ven đường, bên cạnh là tiếng hú còi của xe cảnh sát và vài chiếc xe kiểu dáng đặc biệt của cục điều tra lướt qua, còn có chiếc xe của đài truyền hình nào đó theo ngay phía sau, có vẻ là chạy sang nhà máy đêm qua.
Không nhìn nhiều mấy chiếc xe, hai người cứ thế rời đi.
Trong buổi sáng loại được hai địa điểm, buổi trưa nghỉ ngơi một chút, Trần Cảnh cùng Tiểu Bàn lại nhìn vào bản đồ, phát hiện chỉ còn ba địa điểm cuối cùng.
Nơi cách bọn họ gần nhất là một trung tâm mai mối ở một tòa nhà ba tầng, bởi vì các lượt khách hàng đều xem như chất lượng khá cao, thế nên thanh danh chỗ này cũng rất tốt, tốt đến mức có thể xem nhẹ việc nơi đây từng xảy ra hai vụ mất tích.
Trần Cảnh cất bản đồ, nói ngắn gọn: "Đi chỗ này."
Trung tâm mai mối cũng khá gần, không đến nửa giờ đã có thể đến nơi. Đứng cách một con đường nhìn về phía bảng quảng cáo duy nhất của tòa nhà ba tầng, hai người đột nhiên phát hiện nơi này đã hơi khác với hình ảnh chụp lúc tra tin tức, đã trở nên sang trọng hơn không ít, thường xuyên có người ra vào ở cửa, một bà dì vừa mới đi vào lại ra cửa lần nữa, đứng chào tạm biệt khách hàng, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười.
Liếc nhìn nhau một cái, Trần Cảnh với Tiểu Bàn băng qua đường lớn, đi vào trong trung tâm.
Trung tâm mai mối càng làm càng lớn, kiếm lời được không ít tiền, trang hoàng bên trong cũng y hệt bên ngoài, đều lộ vẻ xa hoa. Bà dì vừa nãy còn đứng ở cửa thấy bọn họ bước vào, vừa mới ngồi xuống lại lần nữa đứng lên, cười cười đến gần.
Loại tình huống có chút nhiệt tình quá mức này Tiểu Bàn vẫn có kinh nghiệm ứng phó hơn, đầu tiên không cho đối phương cơ hội mở miệng, lại nói đông nói tây một hồi, tự tạo cho mình một thân phận phú nhị đại* hết sức hấp dẫn, liên tục thu hút sự chú ý của bà dì, Trần Cảnh bên này liền nhân cơ hội xem xét xung quanh.
*Phú nhị đại (富二代): thế hệ giàu có đời thứ hai, là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc. (Theo Wikipedia)
Không gian bên trong rất lớn, nơi bọn họ đang đứng là sảnh lớn, ngoại trừ bọn họ còn có vài người khác, có cả vài bác trai bác gái nhọc lòng đến đây tìm cho con mình một đối tượng. Bên trên đỉnh đầu là trần cao của tòa nhà, có treo lơ lửng một cái đèn thủy tinh thật lớn, hết sức phô trương. Từ sảnh lớn còn có thể nhìn thấy một phần hành lang của tầng 2 tầng 3, bên trên liên tục có bóng người qua lại, còn cùng chuyện trò vui vẻ.
Vừa thu lại ánh mắt dò xét, từ cửa truyền đến tiếng đi không nhanh không chậm, cậu ta nghiêng mắt nhìn sang, nhìn thấy một đầu tóc vàng vừa nghịch chìa khóa trong tay vừa đi vào trung tâm, ánh mắt ngả ngớn lướt qua sảnh lớn, lúc sau dừng lại ở chỗ bà dì ngồi, xoay người tới gần.
Bà dì bên này cũng chú ý đến hắn, vừa ngẩng đầu đã trực tiếp nói thẳng: "Hoàng tiểu thư ở tầng một, phòng đầu tiên dãy bên trái."
Đầu vàng lại cầm chìa khóa đi lên cầu thang.
Một mạch cho tới khi chuẩn bị điền thông tin, cuối cùng Tiểu Bàn cũng phải chấm dứt cuộc trò chuyện, bà dì hỏi về tuổi tác, cậu ta cũng thành thật nói ra hai con số.
Là hai đứa nhóc vẫn còn tuổi vị thành niên.
Tiểu Bàn với Trần Cảnh bị mời ra ngoài.
Lần nữa quay về nơi đối diện đường lớn, Tiểu Bàn nhìn về phía Trần Cảnh: "Sao rồi, có phát hiện gì không?"
Nhưng bọn họ chỉ ngồi một chỗ nhìn xung quanh, xác suất phát hiện được thứ bất thường thật sự không lớn lắm.
"Ở chỗ này," Trần Cảnh nói, "Bên cạnh mép móng tay của tên tóc vàng vừa nãy có vết máu, đã khô lại, có lẽ đã có khá lâu trước đó, trên cổ cũng có miệng vết thương, mà chỉ có dị chủng mới có khả năng làm ra được vết thương như vậy."
Cậu ta rũ mắt nói: "Vấn đề bây giờ là đi vào bằng cách nào."
Tiểu Bàn nhìn cậu ta một cái, lại liếc nhìn thêm một cái nữa: "..... Hình như có người làm được đó."