Edit: Lâm Hạ Linh
Sáng hôm sau, Giang Vu Tận đang vùi mình trong chăn thì bị tiếng chuông từ chiếc điện thoại di động đặt cạnh giường đánh thức.
Đôi mắt vẫn chưa mở nổi, cậu vươn tay sờ sờ ở mép giường, sờ đến chiếc điện thoại thì kéo nó vào trong chăn, sau đó dùng cảm giác nhận điện thoại.
Là điện thoại từ Cục Điều tra, nói là về chuyện ngày hôm qua còn cần làm một cuộc tra hỏi đơn giản với còn cần ghi lại để kết án.
Đại não vẫn còn đang mơ màng, đối phương nói gì Giang Vu Tận cũng không nhớ, chỉ nhớ kỹ Cục Điều tra, dò hỏi được từ ngừ mấu chốt, sau khi ngắt điện thoại thì cứ như du hồn, toàn thân đều đang lở lửng trên không.
Học sinh trung học đang ở phòng bếp cũng không chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu, lúc nhìn thấy cậu dựa cửa xuất hiện ở phòng khách thì sửng sốt, lát sau lại lấy thêm một cái bát từ kệ tủ.
Cả một buổi sáng, đến chính Giang Vu Tận cũng không biết chính mình đã ăn gì, cơm nước xong xuôi liền mơ màng ra cửa.
Ngày hôm qua hung hăng kiếm được ba khoản lời, cậu cũng không tự ủy khuất chính mình, giơ tay liền gọi taxi, trên xe lại làm một giấc.
Kết quả của việc làm một giấc chính là lúc cậu xuống xe đã hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng, một đường thẳng tắp hướng về Cục nào đó không biết tên đối diện Cục Điều tra, vẫn may bảo an canh cửa đúng lúc giữ cậu lại, đem cậu kéo về thực tại.
Đi vào trong Cục, rốt cuộc cũng tìm được văn phòng cần tìm, cậu ngồi ở bàn làm việc, giơ tay làm một cái ngáp.
Người liên hệ với cậu nhìn qua vẫn còn là một người trẻ tuổi, trong tay cầm mấy sấp giấy ghi chép cùng với một cây bút, chắc là nghiệp vụ vẫn còn chưa thạo nên nhìn qua có vẻ khá khẩn trương.
Bên cạnh nhân viên nghiệp vụ trẻ tuổi có một người đứng cạnh, anh ta nhìn qua rất thoải mái, xoay người còn đưa cho cậu một chén nước, cười nói: "Mời."
Người mời nước là Hồ Lịch, nhưng không có mặc áo sơ mi bông.
Giang Vu Tận không uống nước, nhìn về phía nhân viên nghiệp vụ, hy vọng được hỏi nhanh đáp nhanh, mau mau kết thúc.
Nhân viên nghiệp vụ nhìn qua khẩn trương nhưng tố chất vẫn còn khá tốt, còn có thêm Hồ Lịch đứng một bên nhắc nhở, hiệu suất rất cao, Giang Vu Tận lựa chọn giữ lại một phần sự thật, trả lời hết sức trôi chảy.
Lời cậu nói cùng với nội dung lời khai của bốn người Lý Ưng có thể đối chiếu, không có vấn đề.
Tra hỏi kết thúc, nhân viên nghiệp vụ bắt đầu tiến hành thu gọn đồ đạc, chuẩn bị đứng dậy đưa người dân Giang trở về, kết quả Hồ Lịch đứng một bên cả buổi lại đứng thẳng người, nói: "Để tôi đưa đi."
Giang Vu Tận không nói chuyện, đứng dậy đi ra ngoài.
Ai đưa cũng như nhau, cậu chỉ muốn về sớm một chút xem bản tin buổi sáng.
Buổi sáng người trong cục cũng không tính là nhiều, Hồ Lịch nhìn về phía người bên cạnh, nói: "Cậu tìm người còn rất giỏi."
Giang Vu Tận khiêm tốn: "Cũng được thôi."
Đuôi lông mày Hồ Lịch nhướng lên, lát sau nói: "Cậu có thể giúp tôi tìm một người không?"
Giang Vu Tận nhìn về phía hắn: "Tôi muốn tìm một người tóc bạc, cậu có gặp qua không?"
"Tóc bạc?" Giang Vu Tận lắc đầu, "Phạm vi này quá lớn."
Cậu giữ túi quần của mình, nói: "Gần đây nhận đủ cái ủy thác rồi, chừng nào tôi hết tiền rồi nói tiếp."
Vừa vặn đi đến cổng lớn của cục, người mặc áo sơ mi nhăn nheo lại tìm được xe taxi, trực tiếp chui vào trong xe.
Hồ Lịch đứng ở cửa nhìn đối phương rời đi, lúc sau xoay người.
Cho dù mò kim đáy bể, không tìm được vẫn phải tìm cho ra.
_____
Bởi vì ở dưới lầu nghe các bác gái nói chuyện bát quái sau khi mua đồ ăn về, cuối cùng Giang Vu Tận vẫn không xem được bản tin buổi sáng.
Tiền trong túi tạm thời căng phồng, cậu cũng nằm ì một chỗ, trực tiếp đóng cửa văn phòng, cho đến khi học sinh trung học lúc trở về đưa ra biên lai thu tiền lúc này mới ý thức được nguy cơ, văn phòng một lần nữa mở cửa tiếp khách.
Vào cuối tuần, học sinh trung học nói đi thư viện tìm tài liệu học tập, Giang Vu Tận liền gối lên ngỗng Đại Bạch nằm trên sô pha xem phim đô thị cẩu huyết, ngay lúc phim hay bị quảng cáo cắt ngang, bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau khi mở cửa cậu nghênh đón đơn đầu tiên.
Người ôm ngỗng lớn nằm trên sô pha đứng dậy mở cửa, một người đội mũ đen che chắn kín mít từ đầu đến chân xuất hiện ở cửa.
Người này nhìn qua vẫn còn rất trẻ, giữa ánh mắt trong trẻo mang theo chút u buồn.
Giang Vu Tận nghiêng người cho đối phương tiến vào bên trong, tự rót cho mình cùng người đối diện một ly nước.
Người đối diện uống một ngụm nước, lúc buông ly nước nước mắt cũng theo đó trào ra.
Giang Vu Tận bị dọa sợ, động tác uống nước dừng lại, lập tức rút khăn giấy ra.
"..."
"Phụt ---"
Người ngồi đối diện lau khô nước mắt, nhân tiện lau cả nước mũi, cảm xúc cuối cùng cũng ổn định lại, bắt đầu tự giới thiệu.
Cậu ta nói cậu ta tên Triệu Lâm, là sinh viên đại học A, tới đây vì muốn tìm người điều tra việc tóc mình biến mất.
Giang Vu Tận uống một ngụm nước, vừa ngước mắt.
Triệu Lâm tháo mũ trên đầu xuống.
"..."
Một cái đầu trọc thật lớn!
Ánh đèn chiếu xuống còn khiến chiếc đầu phản quang, Giang Vu Tận hết nhịn rồi lại nhịn mới không phun hết ngụm nước vừa uống ra.
--- cũng không hoàn toàn trống không, trên cái đầu tròn vẫn còn thừa mấy sợi tóc bạc, có thể xem như vẫn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng.
Triệu Lâm bắt đầu nói ra hết câu chuyện hết sức thảm khốc của mình.
Chuyện kì quái đã bắt đầu xuất hiện từ đầu tháng nay. Lúc ấy có học sinh đi đến nhà tắm tắm rửa vào đêm khuya, kết quả lại không hiểu sao té xỉu ở WC, sáng hôm sau người này phát hiện bản thân nằm ngủ ngon ngay giữa đường. Đối phương sau khi tỉnh lại cũng cảm thấy dường như tóc mình thưa hơn lúc trước một chút, nhưng những người khác đều cho rằng cậu ta viện lí do để bớt quê, vì vậy cũng không để trong lòng.
Nhưng vài ngày sau, chuyện kì quái thứ hai đã xảy ra. Lại có học sinh đi nhà tắm vào nửa đêm, cũng bị té xỉu, điểm khác biệt duy nhất là ngày hôm sau lúc tỉnh lại phía sau lại bị trọc một mảng to.
Sau đó, cậu ta chính là người thứ ba xảy ra chuyện, sau khi tỉnh lại tất cả tóc... Ngoại trừ mấy cọng tóc bạc còn sót lại, tóc đen đều không thấy đâu.
Cậu ta đi nói với giáo viên chuyện này, nhưng lãnh đạo nhà trường cũng không tin, mà ký túc xá vì liên quan đến sự riêng tư của học sinh nên không có lắp camera, cậu ta không lấy được chứng cứ, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ con đường xin sự giúp đỡ từ phía chính phủ, lựa chọn tìm đến văn phòng bên ngoài.
Các nơi khác cũng ra giá rất cao mới chịu giải quyết chuyện này mà tiền tích góp của cậu ta lại không đủ, lúc này cậu ta mới tìm tới đây.
Kể lại lần nữa chuyện thương tâm, mũi Triệu Lâm lại ửng đỏ. Lúc cậu ta còn đang muốn khóc không ra, Giang Vu Tận hỏi: "Còn có chuyện gì không bình thường không?
Triệu Lâm hơi im lặng một chút, lát sau nói: "Còn có chuyện quần lót, lúc trước tầng chúng tôi cũng có mấy người đột nhiên mất quần lót."
Tính thời gian một chút, hình như là xuất hiện cùng lúc với khi xuất hiện hiện tượng kì quái này.
Tranh thủ trước khi quảng cáo kết thúc, cậu nhận thêm được một cái ủy thác.
Uống xong ly nước, Triệu Lâm cũng rất lễ phép hiểu chuyện mà không có ý định tiếp tục làm phiền, đội lại cái mũ chuẩn bị rời đi, kết quả âm thanh từ TV lại truyền đến:
"Em cùng anh ta thật sự không có quan hệ gì khác, nếu anh không phải không có gì sao lại đi chung với cô ta!"
"Anh chỉ xem cô ấy như em gái! Cô ấy lúc trước chịu không ít khổ cực, em không thể thông cảm với cô ấy sao?"
"..." Sinh viên bị giữ lại, "Thật ra cũng không vội như vậy."
Cậu ta ở lại xem hết một tập, xem xong vẫn còn đắm chìm trong kích thích máu chó phun đầy đầu, lúc trở về trường vẫn còn nhớ lại tư vị ban nãy.
Giang Vu Tận đi theo cậu ta vào trường, vì có thể trà trộn vào ký túc xá, thậm chí cậu còn cố ý đi rửa mặt nhân tiện cạo sạch đống râu ria trên cằm, mặc áo thun trắng, so với sinh viên còn giống sinh viên hơn.
--- sau đó cậu bị dì quản lí ký túc ngăn lại.
Dì quản lí ký túc ngồi sau quầy giương mắt trực tiếp nhìn vào mắt cậu, lát sau nói: "Nhân viên xã hội không được đi vào."
Giang Vu Tận còn muốn giảo biện: "Em sao lại là nhân viên xã hội được?"
Dì quản lí ngước mắt nhìn cậu: "Ánh mắt của cậu giống sinh viên à?"
Giang Vu Tận quay đầu nhìn về đôi mắt sinh viên chân chính.
Trong trẻo, trong ánh mắt sáng ngời còn mang một chút ảm đạm, mười phần vô tội.
Người dân Giang từ bỏ ý định giả làm sinh viên.
Vào chiều tối, một người mặc đồng phục lao động màu xanh lam cùng với dụng cụ quét dọn đi vào ký túc xá.
Nhân viên vệ sinh lên lầu, nhìn quanh tầng một vòng, thuận tay mở cửa sổ ra, sau khi làm bộ làm tịch cầm cây lau nhà lau hai cái liền đặt cây lau nhà sang một bên, mở Anipiop lên. Sau khi cảm thấy thời gian đã đến liền mang theo dụng cụ rời đi, làm việc mười phần lười nhác.
Ra khỏi ký túc xá, nhân viên vệ sinh làm việc lười nhác Giang tháo mũ xuống làm lộ ra một đầu tóc rối bù, mang dụng cụ trả lại cho nhân viên vệ sinh đang nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Đêm khuya
Đèn ký túc xá dần dần tắt, âm thanh cũng dần dần nhỏ đi.
Ở hành lang không một bóng người, cửa sổ mở ra, một bóng người nhẹ nhàng leo vào.
Giang Vu Tận vẫn còn mặc y nguyên cái áo trắng ban nãy, mới vừa duỗi tay chạm vào then cửa nhà tắm, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cậu quay đầu.
Là Triệu Lâm, bây giờ cậu ta vẫn còn đội mũ, nhỏ giọng nói: "Em cũng muốn nhìn xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào."
Tóc cậu ta không thể đột nhiên biến mất như vậy.
Giang Vu Tận không có trả lời cậu ta, duỗi tay mang theo đối phương lùi lại một chút ở ven tường. Triệu Lâm quay đầu còn đang định nói gì đó, cậu làm một cái kí hiệu im lặng.
Hành lang vang lên tiếng bước chân, xuất hiện bóng dáng người thứ ba.
Triệu Lâm không nói, tim đập liên hồi, có chút cẩn thận quá mức mà xem xét tình huống.
Xuất hiện ở hành lang không phải là dị chủng đội lốt người như cậu ta tưởng tượng mà là một con người hàng thật giá thật.
Một bên hành lang là phòng ngủ, một bên khác là ban công mọi người dùng phơi quần áo. Cậu ta liền thấy người này đi về phía ban công, đầu tiên là nhìn ngó xung quanh, lát sau từ dây phơi lấy thứ gì đó rồi nhanh chóng rời đi, trở về phòng ngủ.
Triệu Lâm: "..."
Giang Vu Tận biểu cảm không đổi, nói: "Xem ra chuyện tóc cậu bị mất với quần lót biến mất không có liên quan đến nhau."
Triệu Lâm cũng tự ý thức được, nhưng vẫn có cái gì đó không thể nói thành lời, đắm chìm trong một loại cảm giác khiếp sợ khó lòng giải thích, cậu ta không hề có chút cảm giác vui sướng nào khi phá án, mãi cho đến khi tiến vào nhà tắm cũng chưa bình tĩnh lại.
Sau khi vào nhà tắm Giang Vu Tận tiện tay đóng cửa, nhìn một vòng xung quanh.
Nơi này nhìn qua so với buổi chiều thám thính trước cũng không có gì khác biệt, có chút ẩm ướt, nhưng vẫn được xem như sạch sẽ, bên ngoài không có gì dị thường.
Triệu Lâm mặc dù vẫn đang khiếp sợ, nhưng vẫn đến chỗ lúc trước mình ngất xỉu tìm kiếm vài vòng, muốn tìm ra điều kì lạ gì đó.
Cậu ta không tìm ra được cái gì bất thường, thậm chí xoay quanh nhà tắm một vòng cũng không có phát hiện nơi nào khác lạ.
Một lần nữa trở lại chỗ cũ, cậu ta quay đầu nhìn về phía Giang Vu Tận: "Giống như không có gì hết."