Edit: Phương Vy
Lúc mà trường cấp ba tan học thì trời đã tối, Lâm Sâm Miểu và Triệu Thụy dắt xe đi ra cổng trường, lại bất ngờ nhìn thấy Chương Mật Phương đang đứng chờ ở ngoài cổng lớn.
"Mẹ? Vì sao mẹ lại ở đây?" Lâm Sâm Miểu nhíu mày đi về phía bà.
"Mẹ tới đón con." Chương Mật Phương nhìn những chiếc xe sang trọng đậu ở ngoài cổng trường, chậm rãi nhắm mắt lại, che giấu tự giễu trong mắt của mình. Bà không thường đến trường học của Lâm Sâm Miểu, mỗi một lần họp phụ huynh, Lâm Sâm Miểu đều không nói cho bà biết.
Lúc trước Chương Mật Phương cho rằng là do Lâm Sâm Miễu ngại nhà mình quá nghèo. Hiện tại bà mới biết rằng, con của bà chỉ là không muốn bà nhìn thấy Lâm Tiềm Uyên mà thôi.
Cho dù khi Lâm Sâm Miểu còn nhỏ, cậu rất sùng kính bố mình, nhưng cậu vẫn nhạy cảm phát giác ra được mẹ của cậu không muốn nhắc đến bố. Cho nên Lâm Sâm Miểu chưa bao giờ nói cho Chương Mật Phương biết việc bản thân thi đậu vào trường Nhất Trung Lâm Thành.
Hôm nay cũng là do Chương Mật Phương quá mức lo lắng cho nên mới qua bên đây nhìn một cái.
Lâm Sâm Miểu nắm tay Chương Mật Phương, dẫn bà rời xa khỏi đám ngưới đông đúc đó. Cậu theo bản năng cho rằng mẹ của cậu cảm thấy ngại ngùng khi đứng giữa những vị phụ huynh không giàu thì cũng sẽ có quyền xung quanh bà. Nhưng lại không phát hiện ra bên trong ánh mắt của bà chỉ có tự giễu và áy náy mà thôi, hoàn toàn không có sự thấp thỏm của một người phụ nữ nghèo khó khi phải đối mặt với rất nhiều người vừa có tiền lại vừa có quyền kia.
"Dì à... hai người trò chuyện với nhau, con đi về trước nha?" Triệu Thụy nhìn thấy sắc mặt của người bạn thuở nhỏ của mình có hơi nghiêm trọng, yếu ớt phát biểu. Từ sau khi dọn về nhà ở, hai người bọn họ mặc dù vẫn còn qua lại vui vẻ như trước nhưng không còn ở cùng một chỗ nữa.
"Aida, Tiểu Thụy đợi đã." Chương Mật Phương gọi Triệu Thụy lại, nói: "Mẹ của con đang ở chỗ của dì. Đêm nay con cũng đừng về nhà, đến nhà dì ngủ một đêm đi!"
Triệu Thụy nghe xong câu này, cậu ta hơi sửng sốt, sau đó thì trầm mặc đi theo Chương Mật Phương.
Chương Mật Phương và mẹ của Triệu Thụy, Vân Ninh là bạn thân nhiều năm, chuyện qua nhà của đối phương ngủ là là chuyện bình thường ở huyện này. Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy mối quan hệ của hai nhà bọn họ rất tốt, nhưng nguyên nhân thật sự mà Vân Ninh và Triệu Thụy thường xuyên qua nhà của Chương Mật Phương ngủ lại cũng chỉ có hai nhà bọn họ biết mà thôi.
Triệu Thụy đi chậm hơn Chương Mật Phương mấy bước, tụt lại phía sau, đi đến bên cạnh Lâm Sâm Miểu, giọng nói sa sút: "Bố mình nhất định lại đánh mẹ mình rồi."
Lâm Sâm Miểu yên lặng. Cậu nhớ tới việc bố của Triệu Thụy là một người có thói quen bạo lực gia đình. Mẹ của Triệu Thụy, Vân Ninh không chịu đựng nổi nữa, báo cảnh sát nhiều lần rồi nhưng vẫn không thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa vì nghĩ cho Triệu Thụy mà Vân Ninh vẫn luôn không muốn ly hôn, chỉ có thể vào lúc không thể chịu đựng nổi nữa mà chạy qua nhà của cậu ở mấy ngày mà thôi.
Nhớ tới trước khi Lâm Sâm Miểu xuyên về đây, là mẹ của Triệu Thụy đã cho cậu mượn tiền để bản thân có thể làm đám tang cho mẹ. Mà trong đám tang của Chương Mật Phương khi đó, Vân Ninh đã bị chồng của bà ấy đánh trọng thương. Đó là lần duy nhất mà Triệu Thụy không thể nhịn được nữa mà giết chết bố của mình.
"Có nhiều lúc, tớ rất muốn giết chết ông ta." Triệu Thụy nói nhỏ, bên trong âm thanh non nớt của cậu ấy tràn ngập thổng khổ cực hạn.
Lời nói không đầu không đuôi này, nhưng Lâm Sâm miểu lại có thể hiểu được. Bởi vì cậu cũng có tâm trạng giống với Triệu Thụy.
Nếu như cậu đang ở dị giới thì Lâm Sâm Miểu sẽ mặc kệ mọi chuyện, để cho Triệu Thụy có thể thoải mái làm chuyện này, hơn nữa có thể cậu sẽ hỗ trợ cậu ấy.
Nhưng ở nơi này thì không được.
"Đừng làm những chuyện điên rồ!" Lâm Sâm Miểu sẽ không để Triệu Thụy và mẹ của cậu ấy rơi vào tình cảnh như đời trước. Lần này cậu trở về đây, không những là để báo thù kẻ thù đời trước mà còn muốn báo đáp những người đã từng giúp đỡ cậu, yêu thương cậu.
Triệu Thụy yên lặng không nói gì, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Mấy người bọn họ về đến nhà, vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy mẹ của Triệu Thụy, Vân Ninh đang ngồi bên cạnh bàn làm hoành thánh.
Triệu Thụy lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này mẹ của cậu ấy bị thương không nặng lắm.
"Hử, hai tên nhóc con các con về rồi sao? Trong giờ tự học có đói bụng hay không? Dì đang luộc hoành thánh, sắp xong rồi đó." Nụ cười của Vân ninh xán lạn, nếu như không phải vết bầm ở khóe miệng cùng với vết thương trên cánh tay và cổ được bà che giấu bằng áo dài tay, thì thật sự không ai có thế nhìn ra bà ấy đang bối rối.
Chương Mật Phương cười nhẹ, đi lại gần Vân Ninh, nói: "Không phải tớ đã nói là đợi tớ về rồi cả hai cùng nhau làm hay sao? Vì sao lại làm trước rồi?"
"Thì tại vì tớ cũng không biết bao giờ bọn cậu mới về mà." Vân Ninh nhìn Chương Mật Phương, cười trêu bà: "Đã nói với cậu rồi, tên nhóc Miểu Miểu này không xảy ra chuyện gì đâu. Cậu lại không chịu tin tớ, cứ lo lắng bất an một hai phải đi nhìn một cái mới chịu. Tớ đã nói với cậu rồi nha, đêm hôm khuya khoắt như thế này, thân đàn bà con gái như cậu ra khỏi nhà còn nguy hiểm hơn cả hai tên nhóc con láu cá này nữa..."
Hai người phụ nữ vừa cười nói vừa gói nốt số hoành thánh còn lại cho ngày mai. Lâm Sâm Miểu thì dẫn Triệu Thụy lên phòng học của cậu.
Chương mật Phương nhìn chằm chằm cửa phòng của Lâm Sâm miểu, động tác trên tay bỗng nhiên dừng lại, nhìn Vân Ninh, nói: "Chuyện là... Mấy lần trước Triệu Thụy đến đây ngủ lại thì đều nằm chung một giường với Miểu Miểu. Không bằng... hôm nay tớ kéo sopha ra trải thành một cái giường cho thằng bé nằm nha?"
Nghe bà nói thế, Vân Ninh lập tức 'phì' một tiếng, bật cười: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Ngay từ lúc nhỏ thì quan hệ giữa hai đứa nó đã cực kỳ thân thiết rồi, bây giờ cũng đã lớn thành như thế này, cậu lo lắng cái gì chứ? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Miểu Miểu nhà cậu đi, tớ còn không thèm lo lắng Triệu Thụy nhà tớ bị Miểu Miểu nhà cậu bắt nạt nữa nè."
Đương nhiên là Vân Ninh biết chuyện đã xảy ra ở trường của Lâm Sâm Miểu. Dù gì thì bà ấy cũng đã nhìn Lâm Sâm Miểu khôn lớn, cho nên lúc này Vân Ninh cũng khuyên Chương Mật Phương: "Để tớ nói cho cậu biết nè, lúc tớ làm việc ở bệnh viện cũng đã nghe nói rằng đồng tính không phải là một loại bệnh mà là trời sinh rồi, hơn nữa cũng không phải là do thần kinh có vấn đề. Cậu cũng đừng có làm ra ba cái chuyện ngốc nghếch nữa nha?"
"Vâng vâng vâng, cậu nói đúng. Còn có sức lực quan tâm chuyện của Miểu Miểu còn không bằng xử lý vết thương của bản thân thật tốt trước đi." Chương Mật Phương thở dài. Bà đã sớm không có bất kỳ cảm giác gì với chuyện này rồi. Cuộc sống khắc nghiệt đã bào mòn gai góc trên người của bà, hiện tại bà chỉ mong con trai của mình có thể sống thật hạnh phúc là được rồi.
"Haiz, cậu nói coi, nếu như nhóc Thụy nhà tớ có thể bằng một góc của Miểu Miểu nhà cậu thì tốt biết mấy. Thành tích học tập tốt, học phí cũng không cần phải đóng, nếu như được như vậy thì tớ đã..."
Vân Ninh đột nhiên im bặt, trong mắt hiện lên cảm xúc ảm đạm.
Trong phòng, Triệu Thụy hoàn toàn không yên tâm được. Cậu ấy áp sát tai vào khe cửa phòng, nghĩ hết mọi cách để nghe lén cuộc trò chuyện của mẹ cậu ấy.
Lâm sâm Miểu đã bố trí một trận pháp nhỏ có tác dụng cách âm ở trong phòng từ sớm, điều này đã khiến cho Triệu Thụy gấp đến mức vò đầu bứt tai.
"Vì sao trước khi tớ không hề biết hiệu quả cách âm của nhà cậu lại tốt đến mức này chứ hả?" Triệu Thùy lầm bà lầm bầm.
Lâm Sâm Miểu thì đang loay hoay cây bút trong tay, muốn thử dùng những thứ này để làm ra một cờ trận đơn giản nhất.
Trong nhẫn trữ vật của cậu cũng có chút dụng cụ, mặc dù những thứ này trong mắt của Lâm Sâm Miểu không đáng là bao nhưng nếu muốn sử dụng thì đều cần phải có linh khí để khởi động.
Hiện tại, Lâm Sâm Miểu cực kỳ keo kiệt đối với linh khí, trước khi cậu chưa tìm ra biện pháp tốt nhất để giải quyết thì những thứ như linh khí trong cơ thể hay là những linh thạch còn lại không nhiều trong nhẫn trữ vật vẫn nên dùng ít một chút thì hơn.
Triệu Thụy đi vòng qua vòng lại trước cửa, sau đó thì quay đầu hỏi Lâm Sâm Miểu: "Lâm, cậu có thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa mẹ tớ và mẹ cậu không?"
Lâm Sâm Miểu bị làm phiền, đáp lại qua loa: "Bọn họ nói rằng sợ buổi tối tớ sẽ giở trò biến thái với cậu."
"Chuyện này rất có khả năng xảy ra nha!" Triệu Thụy ra vẻ hoảng sợ, làm lố dùng hai tay che trước ngực của mình.
Mẹ của cậu ấy và dì Phương chỉ cho là cậu ấy thường xuyên ngủ chung với Lâm Sâm Miểu, nhưng họ nào biết rằng cái tên nhóc con Lâm Sâm Miểu này là một con mèo rất thích độc chiếm lãnh thổ, mỗi khi trời tối thì đều ra bày ra dáng vẻ xù lông bảo vệ giường của mình. Từ lúc bảy tám tuổi đến bây giờ, Triệu Thụy cậu toàn là bị tên nhóc này đá xuống đất ôm chăn vừa khóc vừa ngủ.
Khi còn bé thì cậu đã từng khóc lóc kể lể với mẹ của mình rồi, nhưng mà bà ấy hoàn toàn không tin.
Bởi vì cái tên khốn Lâm Sâm Miểu này trời sinh đã có một gương mặt thanh tú, dáng vẻ lại giống như cô bé nhỏ nhà bên, vừa ngoan vừa nhỏ gầy. Đặc biệt là cặp mắt to tròn long lanh kia, khi ngước lên nhìn người khác thì sẽ khiến cho đối phương hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất thế gian ra đưa cho cậu.
Mẹ của Triệu Thụy cũng là bị gương mặt này quyến rũ.
Mỗi lần khi Triệu Thụy mách mẹ thì Vân Ninh chỉ cần nhìn thấy Lâm Sâm Miểu bĩu môi, khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ uất ức, sau đó là nhìn về phía đứa con trai tướng mạo thô kệch nhà mình, búng vào trán của Triệu Thụy một cái.
Rồi bảo cậu ấy nói xạo!
"Nói xạo cái con khỉ!" Đến tận bây giờ khi Triệu Thụy nhớ lại chuyện đó thì vẫn cảm thấy rất là bất bình. "Hôm nay tớ ôm gối đi ra sopha ngủ, nói cho mẹ của tớ và dì Phương biết cậu có mưu đồ bất chính với thân thể của tớ!"
Không phải mẹ của cậu ấy vẫn luôn lo lắng cho sự trong trắng của con trai chính mình hay sao?
"Cậu đi đi!" Lâm Sâm Miểu hoàn toàn không để ý đến Triệu Thụy đang nói năng nhảm nhí, tiện tay ném gối ngủ vào mặt cậu ấy.
Hai người cười đùa một lúc lâu thì Triệu Thụy mới bình tĩnh trở lại. Sắc mặt của cậu ấy hơi nghiêm trọng nói: "Lâm, cậu có biết vì sao mà bố của tớ không chút kiêng kị gì mà thoải mái đánh đập mẹ của tớ hay không? Bởi vì ông ta quen biết rộng, thượng vàng hạ cám có đủ. Hơn nữa ông ta còn là luật sư, cho nên mặc kệ mẹ của tớ có báo cảnh sát bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cho dù hai người có quậy ra tận tòa án thì ông ta vẫn có thể bình an vô sự trở về."
Ánh mắt của Lâm Sâm Miểu cuối cùng cũng rời khỏi cuốn sách trong tay, hỏi Triệu Thụy: "Cậu quyết định rồi sao?"
Hai người bọn họ đã lớn lên cùng nhau, Lâm Sâm Miểu chỉ cần nhìn sắc mặt của Triệu Thụy thì cậu đã biết cậu ấy muốn làm gì, nói gì tiếp theo.
Triệu Thụy hít sâu một hơi, nói: "Tớ không đánh lại bố của mình, nhưng vẫn có người khách có thể đánh bại ông ta. Mẹ của tớ đã cùng đường rồi, bà ấy không có ai có thể ra mặt vì bà, chỉ có tớ mới có thể làm điều đó mà thôi. Về sau chỉ cần bố của tớ đánh mẹ của tớ, tớ sẽ tìm người đánh ông ta một trận!"
Cậu ấy cúi đầu, do dự một lúc rồi mới nói với Lâm Sâm Miểu: "Hôm qua tớ đã đi tìm anh Vương. Lớp của tớ có một người là đàn em của anh ta, nói không chừng tớ cũng có thể trở thành đàn em của anh ta."
Trở thành một tên lưu manh đầu đường xó chợ?
Lông mày của Lâm Sâm Miểu nhíu chặt lại, vô thức muốn mắng cho Triệu Thụy một trận nên thân. Nhưng rất nhanh cậu đã ý thức được, Triệu Thụy của bây giờ không phải là người đã sống mấy trăm năm ở dị giới, Triệu Thụy hiện tại chỉ là một thiếu niên cùng đường không có cách nào có thể phản kháng lại mà thôi.
Có lẽ, dựa vào những kinh nghiệm trong cuộc sống của cậu ấy mà Triệu Thụy mới nghĩ ra biện pháp này.
"Tớ biết cậu không thích những chuyện như thế này, nhưng..." Nhìn thấy Lâm Sâm Miểu trầm mặc, Triệu Thụy vội vàng vò tóc, muốn giải thích gì đó nhưng đã bị Lâm Sâm Miểu giành trước.
Cậu ngắt lời của Triệu Thụy, nói: "Bao giờ cậu đi thì nhớ gọi cả tớ đó."
Đây là cách tốt nhất mà lâm sâm Miểu có thể nghĩ ra được vào lúc này.
"Cái gì? Cậu cũng muốn đi?" Triệu Thụy sửng sốt một lúc thì mới tiêu hóa được tin tức này, thậm chí còn cực kỳ vui vẻ vì bạn tốt của cậu ấy đã chấp nhận việc này. Triệu Thụy nhảy dựng lên, nói: "Được, được. Tớ còn tưởng cậu sẽ ghét bỏ bộ dạng này của tớ chứ, không nghĩ tới cậu cũng sẽ có suy nghĩ giống như tớ!"
Nói xong, Triệu Thụy vỗ bả vai của Lâm Sâm Miểu, tỏ vẻ thông cảm: "Có phải cậu bị bạn cùng lớp bắt nạt hay không? Cậu tin tớ, chờ đến khi tớ trở thành đàn em của anh Vương thì chúng ta sẽ đánh chết đám nít ranh loi choi lóc chóc kia!"
"Cút đi." Lâm Sâm Miểu ghét bỏ hất tay của Triệu Thụy ra.
"Vâng vâng vâng, Lâm meo meo nhà cậu nói gì cũng đúng hết!" Điều cổ vũ lớn nhất đối với lứa tuổi thiếu niên này chính là được bạn tốt tin tưởng. Lúc này Triệu Thụy đã khôi phục lại bản tính ngu ngơ ngốc nghếch của mình, đi khắp phòng ảo tưởng tương lai sáng lạn của cậu ấy, ngay cả biệt danh lúc còn đi học mẫu giáo của Lâm Sâm Miểu cũng kêu khỏi miệng.
Nghe thấy cái tên đã lâu không có ai gọi này, sắc mặt của Lâm Sâm Miểu lập tức đen thui như nhọ nồi. "Có tin tớ méc mẹ cậu hay không, hả?"
"Đừng đừng đừng! Tớ sai rồi, anh hai à tớ sai rồi!" Triệu Thụy lập tức nhớ tới năm đó vì cái biệt danh này mà Lâm Sâm Miểu đã đập từng tên nhóc trong lớp mẫu giáo ra bã, khóc đến mức xém tắt thở tới nơi. Từ đó về sau, không có một ai dám cả gan bắt chước tiếng mèo kêu của Lâm Sâm Miểu lúc đi học nữa.
Chương Mật Phương và Vân Ninh nghe thấy tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng, nhưng hai người lại hoàn toàn không biết hai đứa nhỏ dự định làm ra hành động cực kỳ nguy hiểm.
Ban đêm, Triệu Thụy vẫn ôm chăn gối ra ngủ ngoài sô pha. Cậu ấy úp mặt vào gối mà khóc, đừng nhìn bộ dạng bất cần đời của cậu ấy mà lầm tưởng, nhưng thật ra Triệu Thụy lại cực kỳ cảm động khi Lâm Sâm Miểu có thể hiểu và đồng ý với mình.
Trở thành lưu manh đầu đường xó chợ, đây là cách tốt nhất mà Triệu Thụy có thể nghĩ ra. Mặc dù cậu ấy biết phương pháp này rất cực đoan, thậm chí là hạ sách. Trước khi nói cho Lâm Sâm Miểu nghe thì cậu ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ cãi nhau kịch liệt với cậu bạn thân từ nhỏ này của mình rồi. Vậy mà không nghĩ được Lâm Sâm Miểu lại nói ra những lời như thế.
Làm sao mà Triệu Thụy không nhìn ra được Lâm Sâm Miểu đang lo lắng của cậu ấy? Tên bạn thân từ nhỏ này của Triệu Thụy thành tích học tập tốt, cho dù tình cảnh trong lớp có chút gian nan nhưng vẫn chưa nát đến mức phải đi tìm bọn lưu manh.
Triệu Thụy quyết định, lúc cậu ấy đi thì sẽ không nói cho Lâm Sâm Miểu biết. Đám lưu manh đó không phải là người tốt đẹp gì cho cam, cậu ấy không nỡ khiến cho cậu bạn từ nhỏ dáng vẻ vốn dĩ đã giống con gái, hơn nữa lớn lên còn y chang thụ này bị đám người đó bắt nạt.
Triệu Thụy vừa nhỏ giọng nức nở, vừa nghĩ thầm trong đầu, không phải vì cậu ấy sợ mất mặt mà chạy ra đây nằm ngủ, cậu ấy là đang giữ gìn sự trong trắng của cậu bạn từ nhỏ của mình! Lỡ như chuyện cậu ấy ôm trải chăn nằm ngủ dưới đất trong phòng của Lâm Sâm Miểu khiến cho cậu không gả cho người được thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà Triệu Thụy đã lập tức thu hồi lại ý nghĩ này của chính mình, cảm thấy bản thân thật là ngu ngốc. Cái gì gọi là giữ gìn trong trắng của Lâm Sâm Miểu? Cậu ấy đang vô thức bảo vệ tính mạng của bản thân có được không?
Mấy ngày sau.
Đêm đã khuya, nhưng ở một nơi cách xa thủ đô của Lâm thành, trong một con hẻm nhỏ cổ xưa lại không hiểu vì sao lại trở nên rất bất an.
Cổng lớn nhà cũ của nhà họ Lý ở thủ đô mở rộng, một chiếc Bentley yên lặng chạy vào trong. Sau khi xe dừng lại, cửa xe chậm rãi mở ra, một đôi chân thon dài mạnh mẽ bước ra khỏi xe.
Một người đàn ông rất cao bước xuống từ trong xe, đối phương cũng rất cường tráng, tỉ lệ thân hình giống như đã được đo đạc qua, cam đoan mỗi một bộ phận trên cơ thể đều hoàn mỹ đến mức cực đoan, không có chút tì vết nào.
Khí thế nguy hiểm như thú dữ muốn ăn thịt người, nhưng lại có một cảm giác cao quý và ưu nhã từ trong xương máu xen lẫn vào trong, người có khí thế này chính là Kỳ Quan Húc, kẻ mà Lâm Sâm Miểu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà cho dù Lâm Sâm Miểu có ở đây đi nữa thì cũng khó có thể nhận ra đối thủ của của mình.
Bởi vì Kỳ Quan Húc lúc này, tóc dài đã biến thành tóc ngắn, pháp bào trên người cũng đã thay đổi, trên người của anh bây giờ mặc một bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ. Loại trang phục này đã làm giảm đi rất nhiều hơi thở mênh mông phát ra từ người của Kỳ Quan Húc, cũng khiến cho nhiều người đánh giá thấp mức độ nguy hiểm của anh.
Nhưng mà đêm nay anh đã vắt nát óc mới có thể ra ngoài một lần như thế này, sợ là sẽ không có người nào có suy nghĩ nhảm nhí trong đầu.
"Thưa ngài, những thế gia lớn đều đã tỏ vẻ nguyện ý quy thuận ngài, cũng đã giao nộp điển tịch lịch sử của gia tộc bọn họ ra để bày tỏ lòng thành, tôi đã cho người đặt ở trong phòng của ngài rồi. Về phần... những thế gia lâu năm đã lui về ở ẩn, bọn tôi không tìm thấy được địa chỉ của bọn họ." Lý Văn Hữu, người đã xuất hiện ở vùng ngoại ô vào lúc trước, nay đã từ bỏ thân phận con trai trưởng nhà họ Lý mà cung kính phục vụ cho Kỳ Quan Húc.
"Ừ, tôi đã biết rồi. Anh nói với bọn họ, tôi có thể đưa ra một công pháp, nhưng công pháp này rất có hại đối với thân thể, chỉ cần hơi sơ suất một chút thì sẽ dễ dàng dẫn bọn họ đi vào còn đường chết. Bọn họ có cần hay không thì mặc cho bọn họ tự quyết định."
Kỳ Quan Húc không thèm để ý đến việc đám người kia có thật sự quy thuận anh hay không. Từ lúc anh tu luyện đến Võ Đế như bây giờ, loại chuyện lá mặt lá trái như thế này Kỳ Quan Húc đã gặp phải vô số lần rồi, anh sớm đã thành thói quen.
Vì để thu thập được tin tức, Kỳ Quan Húc đã thu phục các thế lực xung quanh anh theo thói quen. Đồng thời đó cũng là bản năng khắc sâu vào trong xương máu của anh.
Sau khi Lý Văn Hữu báo cáo toàn bộ công việc xong, anh ta nhìn Kỳ Quan Húc, suy nghĩ đột nhiên khởi động. Dựa vào những ngày mà anh ta ở chung với Kỳ Quan Húc, Lý Văn Hữu đã bất ngờ phát hiện, hình như người đàn ông đi ra từ di tích ở Lâm thành này cũng không khó chung sống như bố của anh ta mà anh ta đã lầm tưởng.
Lý Văn Hữu nhớ lại dáng vẻ khi mà bố của anh ta giao linh thạch cho nhà họ Trương, không khỏi cẩn thận mở miệng: "Thưa ngài, những gia tộc lớn như nhà chúng ta đã xuống dốc từ lâu rồi, những thứ như tài nguyên cũng rất hiếm thấy. Chỉ là vài ngày trước đó, ở bên ngoài cái di tích mà ngài đã xuất hiện có một khối linh thạch có chất lượng rất tốt. Nhưng mà khối linh thạch đó đã bị nhà họ Trương chiếm được, chắc là vẫn còn ở trong Lâm thành. Ngài có muốn tôi..."
"Không cần." Phản ứng của Kỳ Quan Húc vẫn bình thản như trước.
Linh khí ở thế giới này rất thưa thớt, quả thật khiến cho Kỳ Quan Húc không thể làm quen được, nhưng nó cũng không khiến cho anh cảm thấy khó chịu. Huyết mạch và công pháp của Kỳ Quan Húc có thể khiến cho anh hấp thu tất cả năng lượng ở xung quanh đến mức độ lớn nhất, bất kể là thuần khiết hay pha tạp. Thậm chí là độc cũng có thể biến thành một bộ phận trong cơ thể của anh.
Thứ đồ vật như linh thạch này, chỉ sợ là chỉ có mình công pháp khó nuôi khó chiều của Lâm Sâm Miểu mới cần đến.
Nghĩ đến việc này, Kỳ Quan Húc dừng lại một chút. Anh quay đầu nói với Lý Văn Hữu: "Sắp xếp một chút, anh đến nhà họ Trương lấy nó đi."