Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta

Chương 132




Cảnh Nhất Thành động tâm, nhưng nhớ đến bí mật của Hứa Thừa Hạo, hắn đành ghé vào tai anh, uy hiếp: “Anh có thể chờ em nửa năm, nhưng nếu bí mật của em là muốn rời khỏi anh, thì em chết với anh.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Chuyện đấy không ai ngờ.

Hứa Thừa Hạo lúng túng: “Anh đừng nghĩ nhiều…… khụ, mà nếu là rời khỏi anh thì anh sẽ làm gì?”

Mặt Cảnh Nhất Thành hung ác: “Xem em biểu hiện thế nào, nếu em không định rời khỏi anh thì anh sẽ không nói gì, nhưng trong nửa năm, nếu em dám rời khỏi anh một lần thôi, anh sẽ đánh gãy chân em, nhốt em lại.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Đây chắc chắn không phải nói đùa, dựa trên tính cách và thái độ hiện tại của Cảnh Nhất Thành, hắn thật sự có thể làm vậy.

Cảnh Nhất Thành cúi đầu nhìn anh: “Sợ rồi?”

“Ừ, ác quá.” Hứa Thừa Hạo nhìn hắn bằng ánh mắt lên án, nhưng đối phương chỉ cười khẽ một tiếng, vừa xoa đầu anh vừa nói: “Sợ rồi thì nhớ kỹ, đừng phạm vào.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Cảnh Nhất Thành khốn nạn, bây giờ mới bắt đầu lộ mặt thật đúng không! Đồ đàn ông chết tiệt!

Mắt thấy Hứa Thừa Hạo sắp tức phùng má như con cá nóc, Cảnh Nhất Thành bật cười, vội vàng thu khí thế, ôm người ngồi lên đùi, dỗ dành: “Đừng giận đừng giận, anh chỉ nói thôi mà, anh nhìn người khác làm em đau đã không chịu được, thì làm sao anh lại nỡ tự tay đánh gãy chân em chứ.”

Hứa Thừa Hạo nghe thế thì hừ một tiếng, miễn cưỡng vừa lòng. Còn chưa nói gì thì đối phương đã từ tốn bồi thêm một câu: “Anh cùng lắm chỉ khóa em lại trên giường, làm chết em thôi.”

Hứa Thừa Hạo: “???”

“Cút!”

Hứa Thừa Hạo vừa chột dạ vừa tức giận, anh cầm xấp giấy tờ, đánh đuổi người ra khỏi văn phòng, cấm hắn vào trong lần nữa rồi mới sập cửa, không thèm quan tâm.

Cảnh Nhất Thành đứng bên ngoài, khí thế cường bá lúc nãy nháy mắt bốc hơi mất tăm. Hắn cũng sợ Hứa Thừa Hạo giận thật, vì thế lại đứng bên cửa rình coi, vừa rình vừa gọi điện.

Mười phút sau, Lý Niệm đang làm việc thì đột nhiên nhận được điện thoại, là em gái tiếp tân dưới sảnh. Em gái nói: “Niệm ca, dưới đại sảnh có đồ gì đó gửi cho Hứa tổng, bảo phải đích thân anh xuống ký nhận mới đưa cho Hứa tổng.”

Lý Niệm tự dưng có dự cảm không tốt, cậu vừa xuống dưới lầu thì thấy ngay bó hoa dâu tây, cậu liền nghĩ quả nhiên thế.

Mày cho là mày trốn nhanh thì có thể tránh thoát cơm chó sao? Ha ha, ngây thơ!

Lý Niệm chết tâm, ký nhận rồi ôm hoa lên lầu, từ đằng xa đã thấy Cảnh Nhất Thành đứng ở ngoài, không cần nghĩ cũng biết tại sao bó hoa dâu tây này lại xuất hiện, vì thế mặt Lý Niệm lại càng chết lặng, cậu gõ cửa: “Hứa tổng, tôi đây.”

“Vào đi.”

Hứa Thừa Hạo đang làm việc, ngẩng đầu định hỏi thì thấy đối phương cầm bó hoa dâu tây, anh sửng sốt vài giây, nhíu mày: “Cảnh Nhất Thành mua à?”

“Ừ.” Nửa cái đầu ló ra từ khung cửa, Cảnh Nhất Thành ngang nhiên rình coi, còn tự động trả lời câu hỏi: “Hạo Hạo có thể ăn ngay, dâu rửa sạch hết rồi.”

Hứa Thừa Hạo lườm hắn một cái: “Em hỏi anh à? Không được bám vào khung cửa!”

Cảnh Nhất Thành tủi thân lùi ra. Hứa Thừa Hạo thấy vậy thì vừa tức vừa buồn cười, anh ra hiệu cho Lý Niệm để hoa xuống, chuẩn bị thương lượng công việc tiếp thì Cảnh Nhất Thành xuất hiện sau tấm rèm lá, vừa rình coi vừa yếu ớt nói: “Hạo Hạo ăn một trái đi, ngọt lắm luôn.”

Hứa Thừa Hạo: “Tránh ra.”

Cảnh Nhất Thành: “Tim anh đều ở chỗ em, không đi ra được.”

“Anh đáng ghét lắm.”

“Là vì anh yêu Hạo Hạo nhất.”

“Lời ngon tiếng ngọt cũng vô dụng.”



“Đây là lời thật tiếng thật mà.”

Lý Niệm bị kẹp ở giữa: “……”

Mẹ nó, đây là cãi nhau hay khoe âu yếm đấy? Chỉ có mỗi cậu làm khán giả ở đây, muốn thồn cơm chó đến chết cậu à? Có giỏi thì mấy người cãi nhau rồi chia tay c** m* n* luôn đi!

Lý Niệm kìm mãi mới không đảo mắt, cậu mỉm cười: “Hứa tổng, ông nên đi thăm Nguyễn lão gia đi.”

Hứa Thừa Hạo nhìn đồng hồ: “Còn sớm.”

Lý Niệm: “Không được, đi thăm bệnh thì tốt nhất là đi buổi sáng, ông phải đi sớm mới đúng, tôi chuẩn bị sẵn hết quà cáp rồi, để lên xe luôn.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Rồi rồi, anh biết Lý Niệm chắc chắn đang ghét bỏ anh và Cảnh Nhất Thành. Vừa lúc anh cũng định đưa Cảnh Nhất Thành sang đấy để phân tâm bớt, đỡ cho hắn tiếp tục chú ý đến bí mật của anh rồi lại tức giận.

Vì thế, Hứa Thừa Hạo không từ chối, nhanh chóng bứt mấy trái dâu rồi đưa Cảnh Nhất Thành rời khỏi văn phòng.

Cảnh Nhất Thành thấy anh ăn dâu thì biết anh không giận nữa, hắn cũng vui vẻ đi theo sau Hứa Thừa Hạo, xung phong nhận việc: “Để anh lái xe cho!”

“Ừ.” Hứa Thừa Hạo kiểm tra quà tặng, thấy không có gì thiếu sót mới ngồi vào ghế phụ, từ từ gặm mấy quả dâu.

Cảnh Nhất Thành ngồi vào ghế lái, định ghé vào để hôn thêm lần nữa thì bị Hứa Thừa Hạo nhét dâu vào miệng, hắn đành ậm ờ oán trách: “Hạo Hạo……”

Hứa Thừa Hạo hất cằm lạnh lùng vô tình: “Lái xe!”

Cảnh Nhất Thành đành tủi thân ngồi đàng hoàng, cài dây an toàn cho mình rồi lái xe.

Trên đường đi, Hứa Thừa Hạo giải quyết hết đống dâu tây, chờ Cảnh Nhất Thành nhanh chóng lái xe đến nhà chính của Nguyễn gia, anh mới thưởng cho hắn một nụ hôn đầy vị dâu, rồi nhắc nhở: “Lấy quà.”

Cảnh Nhất Thành quả thật là nở hoa trong lòng, “Ừ, để anh xách cho.”

Hứa Thừa Hạo bật cười, hai người xuống xe, cầm quà đi vào trong. Nguyễn Thần Hiên được thông báo nên đã sớm ở trong đại sảnh chờ họ, thấy hai người vừa vào, y liền đứng dậy chào đón: “Hứa tổng, Cảnh tổng, không ngờ lại gặp mặt.”

Hứa Thừa Hạo mỉm cười: “Đúng vậy, chúng tôi lần này đến để thăm hỏi.”

Nguyễn Thần Hiên: “Có tâm là được, hoan nghênh hoan nghênh.”

Hai người khách sáo vài câu, Cảnh Nhất Thành cũng đưa quà cho quản gia. Bọn họ tới thật không khéo, theo lời Nguyễn Thần Hiên thì ông nội vừa uống thuốc, đi ngủ rồi, tạm thời không thể gặp mặt, cho nên Nguyễn Thần Hiên đi pha trà tiếp đãi khách.

Lần cuối gặp nhau vẫn là hai ngày trước, do Cảnh Nhất Thành mà Hứa Thừa Hạo vẫn không có được tin tức mới, cũng không biết đối phương đã lấy lại được trí nhớ hay chưa, anh chỉ đành giữ ổn định, nói chuyện tiếp: “Bọn tôi cũng mới nghe được chuyện Nguyễn lão gia sinh bệnh thôi, Nguyễn tổng dạo này vất vả rồi.”

Nguyễn Thần Hiên cười cười, nói: “Vất vả thì không nói, chỉ cần sức khỏe của ông nội khá lên, tôi mệt một chút cũng không sao.”

Hứa Thừa Hạo: “Bác sĩ nói thế nào?”

Nguyễn Thần Hiên: “Bác sĩ nói là tâm trạng bị kích thích, sức khỏe ông nội vốn đã không tốt mà lại bị kích thích lớn, nên mới nghiêm trọng như vậy.”

“Vậy cho ông gặp đứa bé nhiều một chút, có khi ông sẽ vui trở lại.”

“Đúng vậy, lại nói tiếp, tôi còn chưa cám ơn Hứa tổng đã giúp cứu đứa bé.” Ánh mắt Nguyễn Thần Hiên sáng rực, y nhìn chăm chú Hứa Thừa Hạo: “Sau này nếu Hứa tổng có việc gì cần giúp đỡ, ngàn vạn lần đừng khách khí.”

Cảnh Nhất Thành đang im lặng nãy giờ, lập tức ngẩng đầu nhìn y, lãnh đạm nói: “Không cần.”

Nguyễn Thần Hiên nhanh chóng thu lại nụ cười, ánh mắt cũng lạnh nhạt nhìn qua Cảnh Nhất Thành: “Cảnh tổng có ý gì?”

Cảnh Nhất Thành không thèm khách khí: “Ý là có tôi ở đây thì không cần cậu giúp đỡ.”

Nguyễn Thần Hiên: “Đây là chuyện giữa tôi và Hứa tổng, có liên quan gì đến chuyện cậu có ở đây hay không?”

Cảnh Nhất Thành: “Hạo Hạo là người yêu của tôi, thế nào lại không có liên quan.”

“Người yêu thì cũng có không gian riêng và vòng giao thiệp của chính mình chứ?”



“Nhưng vòng giao thiệp đó không bao gồm cậu.”

Nguyễn Thần Hiên cười lạnh: “Yêu đương với người như cậu chắc là mệt lắm.”

Cảnh Nhất Thành chọc thẳng chỗ đau: “Vậy cũng khá hơn rất nhiều so với loại người yêu làm ông nội mình tức đến ngất xỉu.”

Nguyễn Thần Hiên đang cố gắng giữ biểu cảm thì quay ngoắt luôn, y âm trầm nói: “Cảnh tổng không thích tôi thì đến Nguyễn gia làm gì.”

Cảnh Nhất Thành không khoan nhượng: “Tôi đi với Hạo Hạo tới, nếu không thì cậu nghĩ tôi muốn đến chắc?”

“………”

Hai người này lúc nào cũng gai mắt đối phương, chỉ nói chuyện mà bắt đầu muốn giương cung bạt kiếm, khí thế căng thẳng như thể giây tiếp theo sẽ lao vào đấm nhau.

Hứa Thừa Hạo ho nhẹ một tiếng, giúp điều tiết không khí: “Nguyễn tổng khách khí, ngày đó, tôi chỉ liên hệ anh, chứ cái gì cũng chưa giúp được, không cần phải cảm ơn đâu.”

Nguyễn Thần Hiên lập tức quăng Cảnh Nhất Thành, nhìn sang anh: “Dù Hứa tổng chỉ gọi báo tin cho tôi, tôi cũng phải cám ơn, nếu không thì làm sao có thể tìm được đứa bé nhanh như vậy.”

Hứa Thừa Hạo cũng không tranh với y, nói sang chuyện khác: “Đứa bé có khỏe không?”

Nguyễn Thần Hiên: “Nó khỏe, bây giờ có bà vú chăm sóc.”

“Ừm.” Hứa Thừa Hạo chần chừ, nhưng vẫn thử hỏi: “Vậy An Nhu Vũ thế nào rồi?”

Nguyễn Thần Hiên nghe thế thì giật mình, không ngờ rằng hai ngày sau, người đầu tiên nhắc đến An Nhu Vũ trước mặt mình lại là Hứa Thừa Hạo. Y nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Y đã không còn mặt mũi nào đối mặt với Hứa Thừa Hạo, y không muốn đối phương nghĩ mình là đồ rác rưởi; nhưng nhắc đến cái tên An Nhu Vũ là y lại bắt đầu nghĩ nhiều, đầu lại đau nhức.

Gần đây, Nguyễn Thần Hiên thường xuyên bị tình trạng thế này, chỉ cần y nghĩ đến An Nhu Vũ là sẽ xuất hiện cơn đau đầu kéo dài một hồi, kích thích đến độ y không thể che dấu được biểu cảm hoảng hốt nữa.

Y từng nghi ngờ có phải mình sắp khôi phục trí nhớ không, nhưng thực tế là ngoại trừ hình ảnh xuất hiện một lần duy nhất vào hai ngày trước, thêm cả đầu óc đau đớn và không còn nhạy bén như mọi khi thì chẳng có hình ảnh mới nào xuất hiện, y cực kỳ phiền muộn, tâm trạng vốn đã không tốt lắm lại càng tồi tệ hơn.

Y trầm mặc, sau một lúc mới nhỏ giọng nói: “Trạng thái tinh thần của cô ấy rất kém, hiện đang tĩnh dưỡng ở viện điều dưỡng, đến khi nào ổn định mới được ra ngoài.”

Trạng thái tinh thần của An Nhu Vũ đâu chỉ có kém, sau khi trải qua chuyện đứa bé bị bắt khỏi tay mình, cô gần như sắp điên rồi, nghe bác sĩ nói, ngày nào cũng khắc chữ trong phòng bệnh, trên tường khắc chi chít tên của Hứa Thừa Hạo, như thể cô cực kỳ hận anh.

Nói đến cũng lạ, cô không hận Nguyễn Thần Hiên, cũng không hận Cảnh Nhất Thành, mà lại đặc biệt hận Hứa Thừa Hạo, ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại muốn kéo anh chết chung.

Nhưng Nguyễn Thần Hiên không nói tới những chuyện này, dù sao cũng không phải là chuyện vui vẻ.

Hứa Thừa Hạo thấy y tụt cảm xúc, cũng không hỏi gì thêm, chỉ khuyên giải, an ủi: “Như vậy cũng tốt, với đứa bé cũng tốt.”

Nguyễn Thần Hiên cười không nổi, chỉ có thể máy móc nhếch môi đáp lại.

Do đề tài thay đổi, không khí đột nhiên trầm xuống. Hứa Thừa Hạo thấy cũng đủ rồi nên dẫn Cảnh Nhất Thành đứng dậy tạm biệt.

Nguyễn Thần Hiên vẫn không buông: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, Hứa tổng không ở lại ăn trưa sao?”

“Không được rồi, tôi phải về công ty gấp.”

“Để tôi tiễn cậu.”

Nguyễn Thần Hiên tiếp tục phớt lờ Cảnh Nhất Thành, đưa Hứa Thừa Hạo ra xe, đứng nhìn anh ngồi vào trong xe, đang lúc chuẩn bị xoay người đi về thì Cảnh Nhất Thành đột nhiên gọi y lại: “Nguyễn Thần Hiên!”

Nguyễn Thần Hiên nhíu mày: “Chuyện gì?”

“Cũng không có gì to tát.” Cảnh Nhất Thành nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ muốn báo cho cậu biết, tôi đã gặp ba mẹ Hạo Hạo, cũng xác định quan hệ rồi, có dịp thì sẽ mời cậu uống rượu mừng.”

Nguyễn Thần Hiên: “……”

Lời tác giả:

Cảnh Nhất Thành: Quả nhiên là vẫn phải khoe ~~