Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 37-2




Dạ Oanh lẻ loi một mình, không có bảo vệ và tuỳ tùng bên cạnh rất là nguy hiểm.

Lục Trạch Phong ra cửa, nói với phó quan: "Ngươi trông ở đây, đợi người bên trong rời đi rồi hẵn về."

Phó quan cúi người: "Vâng!"

Giản Nại ngủ không lâu lắm, kể từ khi cậu bước vào thế giới xa lạ này đã ngủ không ngon, nguyên nhân là vì không quen khí hậu, và cả nỗi sợ hãi một thân một mình ở nơi này khiến cậu không thể an giấc hàng đêm.

Mới hồi nãy không biết làm sao mà cậu lại cảm thấy an tâm đến kỳ lạ, vừa nhắm mắt đã ngủ ngay, như có ánh mặt trời chiếu rọi xuống người, ấm áp dễ chịu.

Nhưng rất nhanh cậu đã thấy lạnh lẽo.

Vừa mở mắt, đã thấy mình đang ở trong một phòng khách sạn xa lạ.

Cả người Giản Nại thả lỏng, biến trở lại thành hình người, cậu xoa xoa đầu, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Địch đang chờ mình ở phòng ăn, cậu lo lắng mở cửa, rồi mắt to trừng mắt nhỏ với phó quan ở bên ngoài.

"Chú..."

"Cậu..."

Hai người khiếp sợ nhìn nhau.

Vẫn là phó quan phản ứng trước, hắn nói: "Cậu tỉnh rồi, có phân phó gì không ạ?"

Giản Nại nhớ rõ lần trước gặp mặt vị này còn mỉa mai châm chọc mình đây mà, sao giờ lại thay đổi thái độ rồi, nhưng cậu vẫn lắc đâu: "Không có, là chú đưa tôi về à?"

Phó quan lập tức trả lời: "Là nguyên soái tự mình đưa cậu về."

Giản Nại gật gật đầu: "Thay tôi cảm ơn anh ấy nhé."

Phó quan lập tức trả lời: "Tôi không thể nào giúp cậu chuyển lời được, nếu cậu muốn, thì cậu có thể tự mình liên hệ ngài ấy."

Giản Nại vô tội: "Tôi không có phương thức liên hệ của anh ta."

Phó quan đương nhiên không có khả năng cho số của Lục Trạch Phong, chỉ nói: "Địa chỉ của Phủ nguyên soái không ai không biết, nếu cậu có lòng thì ắt sẽ có biện pháp."

"... Vâng."

Được rồi, chuyện này phải đến tận cửa nhà nói lời cảm ơn thôi.

......

Giản Nại không có thời gian đứng đó đắn đo nhiều, cậu suy nghĩ rồi nói: "Thế chú có thể đưa tôi phương thức liên hệ không, lỡ sau này tôi không tìm ra nơi đó thì có thể liên hệ chú chứ?"

Phó quan dứt khoát: "Có thể."

Hai người bọn họ thêm bạn lẫn nhau.

Lúc này Giản Nại mới nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây."



Phó quan lập tức: "Cần tôi đưa cậu đi không?"

Giản Nại nhanh chóng xua tay: "Không cần không cần."

Phó quan nhìn bóng dáng Giản Nại rời đi, trong lòng rối bời, hắn vốn tưởng rằng sau khi nguyên soái đại nhân trải qua đả kích đó thì sẽ không còn yêu đương nữa, trăm triệu lần không ngờ rằng thằng nhóc Dạ Oanh này có bản lĩnh thật sự.

Kệ đi, miễn là cậu ta thành công thì phó quan hắn cũng được vui lây

......

Giản Nại hoang mang quay lại tầng của mình, cậu vừa bước ra khỏi thang máy thì đã thấy ngay Tiểu ĐỊch đang đi tìm mình.

Tiểu Địch vội vàng nói: "Thiếu gia, ngài đã đi đâu thế?"

Giản Nại nói: "Anh không cẩn thận lạc đường thôi."

Tiểu Địch thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Em vừa nhận được tin tức, bảo là ông bà chủ sắp về đến nhà rồi, nếu bị phát hiện sẽ không hay đâu ạ."

Giản Nại nhớ ra mình còn chưa ăn được miếng cơm nào đây nè, mặt mày buồn hiu.

Tiểu Địch vội vàng nhỏ giọng nói: "Em đóng hộp mang về cả rồi, đặt trong tùy thân không gian á, tối về mình lén ăn nha."

Ánh mắt Giản Nại sáng lên, cậu khen "Tiểu Địch, em thông minh thế!"

Tiểu Địch đỏ mặt.

Giản Nại xoa đầu hắn, cùng Tiểu Tiểu Địch về nhà.

Mới vừa trở về đã phát hiện bầu không khí trong nhà khác lạ, quản gia chờ ở hậu viện, sắc mặt hơi tái nhợt nói: "Thiếu gia, ông bà chủ đang chờ ngài ạ."

Giản Nại thầm nghĩ Xong đời.

Cậu nhìn Tiểu Địch, trấn an nó, bảo nó đừng quá lo lắng.

Sau khi đến phòng khách trong nhà, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt u sầu của cha mẹ đang nhìn mình đi vào, cha Giản nói trước: "Nại Nại, con trốn đi ra ngoài, chẳng lẽ lại đi gặp Thẩm Kiệt?"

Giản Nại nói: "Không phải ạ."

Mẹ Giản sáp tới gần: "Con còn nói không, trên người con còn nồng nặc mùi đàn ông kìa!"

Giản Nại thầm nghĩ Có à, sao mình lại không ngửi thấy!

Mẹ Giản còn đang định cằn nhằn thêm thì ngửi lại bỗng cảm thấy không đúng lắm.

Thẩm Kiệt là một con báo tinh thành niên, mùi của gã không phải như thế, mà tinh thần lực còn sót lại trên người Giản Nại lại vô cùng cường thế bá đạo, tên Thẩm Kiệt hoàn toàn kém xa.

Cha mẹ Giản nhìn nhau.

Cha Giản vốn định dạy bảo một trận bèn dừng lại, đương nhiên ông hiểu ý vợ mình, liền nói: "Quên đi, chỉ cần con không gặp gã là được, con hãy nhớ kỹ, Thẩm Kiệt không xứng với con, dù trong nhà có xảy ra chuyện gì, cha mẹ vẫn sẽ trải đường thật êm cho cho con, có hiểu chưa?"

Giản Nại gật gật đầu.

Cậu đi rồi, mẹ Giản lập tức chạy tới bên chồng mình: "Nại Nại giống như lén đi gặp trai ấy."

Cha Giản khiếp sợ, ông hoàn toàn không nghĩ tới con mình còn có thể làm ra chuyện này.

Dạ Oanh trước khi kết hôn lén gặp với người đàn ông khác là chuyện lớn bại hoại gia phong, so với chuyện của Thẩm Kiệt còn khủng bố hơn cả vạn lần!

Nếu sau này lỡ như Giản Nại không sạch sẽ, những tên đại quý tộc sĩ diện đó sẽ làm gì nữa chứ?

Cha Giản hơi hoảng loạn: "Có biết là ai không?"

Mẹ Giản cố kiềm chế cơn hoảng loạn của mình: "Chưa biết, nhưng lai lịch đối phương hẳn là rất lớn, em nghĩ... nếu người ta thật lòng với Giản Nại thì dễ rồi."

Trong lúc nhất thời cha Giản có hơi ưu sầu.

Con mình không luỵ tên nghèo kia là tốt rồi.

Nhưng đào hoa quá cũng đâu có tốt!

......

Bên kia



Cuối cùng thì Giản Nại cũng có thể ăn rồi.

Tuy đồ gói đem về đã hơi lạnh, nhưng ăn vẫn rất ngon.

Giản Nại cảm khái nói: "Thơm quá..."

Tiểu Địch cũng rất cảm động: "Thiếu gia, cảm ơn ngài đã dẫn em đi ăn."

Đây là lần đầu tiên Giản Nại ăn thức ăn của Ám Tinh, thật là bị cảm động rớt nước mắt, không biết là ai đã gieo trồng rau củ quả của Trái Đất ở Ám Tinh nữa, cậu ăn vào liền có cảm giác được về nhà, ăn một lần rồi thì chẳng còn màng tới dịch dinh dưỡng nữa.

Nhưng mà mắc quá đi.

Ăn một bữa cơm mà tốn cả vài chục ngàn.

Quả nhiên kiếm tiền mới là vương đạo!

Giản Nại nhớ tới trang livestream của mình, cảm thấy không thể trì hoãn thêm được nữa, cậu phải mau lên stream khều donate mới được, à không phải, lên stream kiếm tiền mới được.

Nói làm liền làm.

Giản Nại ngồi dậy, ăn uống no nê, cho Tiểu Địch ra về, cậu dọn dẹp phòng ốc một chút rồi mở livestreaem, ngày hôm qua lúc mới stream chỉ có lác đác vài người, ngày hôm nay cũng thế.

Giản Nại đợi một hồi, dần dần có người vào.


Đại đa số đều là ngày hôm qua.

"Streamer live rồi nè!"

"Sao hôm qua tự dưng off ngang zạ."

"Nghe cậu hát xong tui nghe mấy streamer khác hát không vô nữa."

"Streamer xịn quá!"

Giản Nại bị một đám người xông vào khen tới tấp khiến cậu ngượng ngùng, hồi đấy cậu ở Trái Đất cũng từng là ca sĩ diễn viên, nhưng lúc nào cũng bị chèn ép, uổng phí tài hoa không được triển lộ, không ngờ rằng mình lại được ủng hộ ở đây.

Giọng Giản Nại thanh thúy, giờ phút này mang theo chút mềm mại và thẹn thùng: "Cảm ơn mọi người, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Không ai từ chối được khi Dạ Oanh làm nũng.

Thật giống như trời sinh bọn họ ra để được người ta chiều chuộng.

Thông báo quà tặng của kênh stream sắp nổ tung vì quá nhiều.

Giản Nại mau chóng nói: "Mình hát cho mọi người nghe nhé, để cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình sẽ hát bài 《 Thích 》 ạ."

Không có nhạc đệm và nhạc cụ nên cậu chỉ đành hát chay.

"Giữa những mảnh vỡ, có những lỗi lầm"

"Giây phút ấy, không biết phải làm sao, làm thế nào để nắm lấy tay anh..."

Giọng cậu trong trẻo nhẹ nhàng, như dòng suối tháng 3 mát mẻ chảy vào tim người nghe, thổi tan mọi phiền não, giọng ca của cậu như cam lộ, xoa dịu con tim khô cằn của mọi người.

"Nhưng em không luyến tiếc khi mất đi"

"Có đôi khi chỉ muốn nghe ah hát..."

"Trong số những viễn cảnh đã thay đổi."

"Em thích anh nhất."

......

(bài hát của Trương Huyền//Deserts Xuan hồi năm 2007, không thể kiếm bản dịch nên dịch chay)

Lúc cậu hát, tất cả mọi người đêu bị Giản Nại kéo vào trong cảm xúc, khi đó, những thứ ở đâu như là trò chơi của cậu, mà cậu chính là thiên sứ nhân gian, lôi kéo tiếng lòng của mỗi người, cậu khiến mọi người cảm thấy vui vẻ, khi tiếng hát ngừng lại, mọi người sẽ không thể khống chế được bản thân khi đã đắm chìm vào cảm xúc.

Muốn thiên sứ vui vẻ.

Muốn cậu ở lại mãi.

Muốn dâng hết tất cả cho cậu, chỉ cần cậu rủ lòng thương.



Dạ Oanh như là một đứa con cưng của thượng đế, giọng hát của bọn họ vốn là thứ cứu rỗi nhân gian, không ai mà không ham muốn.

Sau khi giọng hát ngừng hẳn, kênh chat lập tức nổ tung:

"Hết rồi hả?"

"Hát tiếp đi."

"Sao streamer hát hay thế!"

"Là Dạ Oanh à?"

"Lần đầu tiên tui nghe Dạ Oanh hát, má ơi hên quá!"

"Tiếp đi đừng dừng lại!"

Bởi vì Dạ Oanh quá ít, hầu như chưa từng có Dạ Oanh ra mặt ca hát, ngoại trừ những tên quý tộc quyền cao chức trọng ra, ít có ai may mắn nghe được tiếng hát của Dạ Oanh, khán giả high quá rồi.

Giản Nại đang nghiên cứu các loại công năng của phòng stream.

Cậu nhanh chóng phát hiện phòng stream có chức năng Tâm nguyện, chính là streamer ghi điều kiện, nếu người xem có thể đáp ứng thì sẽ biểu diễn tài nghệ.

Giản Nại nghĩ ngợi, rồi cậu cẩn thận hỏi khán giả trước màn hình: "Ừm, mình muốn mở chức năng Tâm nguyện, có thể hát một bài 500 Ám Tinh tệ được không ạ?"

"......"

Kênh chat im lặng.

Sau đó ——

Chức năng Tâm nguyện vừa được đưa lên thì đã được đáp ứng trong nháy mắt.

Người dùng Thích Cậu tặng bạn Carnival x99

Người dùng Siêu Nhiên tặng bạn Ngàn đoá hồng.

Người dùng Phi Trần tặng bạn Du thuyền siêu xa hoa.

Khán giả phòng stream lập tức sôi nổi:

"Là cái gì làm ngươi hứa cái nguyện đều như vậy khắc chế?"

"Nhiều ít có điểm không tôn trọng chúng ta."

"Tôi tin cậu không phải là Dạ Oanh rồi."

"Dạ Oanh nhà nào mà nghèo đến độ hát một bài chỉ 500 xu?"

"Trừ phi đàn ông của cậu ấy không được!"