“Vậy thì cậu cứ lấy của mình mà dùng, mình vẫn còn một quyển tập ghi chép mới, cho cậu luôn này”.
“Không cần, không cần”. Tôi vội vàng xua tay từ chối, người này chắc chắn cũng là tình địch.
“Không sao đâu, mình xem cùng một quyển với bạn mình là được”. Chị gái kia hết sức nhiệt tình, còn trực tiếp đặt mấy thứ đồ vật lên trên bàn tôi.
Tôi không muốn nhận nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc học của Chu Lịch, cho nên chỉ đành nhận lấy, “Vậy... cảm ơn”.
Thầy giáo vào lớp rất đúng giờ.
Tôi, mẹ kiếp, lắng nghe mất 10 phút, cũng không hiểu được thầy giáo đang nói đến trang nào trong sách giáo khoa.
Sau đó liền nhanh trí ghi âm một đoạn lời giảng của thầy giáo gửi cho hắn, hắn lập tức gửi số trang tới.
Tôi trả lời đầy mùi giấm: Đúng rồi, lớp anh nhiều cô xinh đẹp thật đấy, thấy tôi không mang sách còn có hai người cho tôi mượn sách, bút và vở nữa.
Hắn: Cô đừng nói chuyện với bọn họ.
Tôi không hiểu: Vì sao, các cô ấy xinh như vậy.
Hắn: Tôi phiền lắm, cô đừng có đi mượn ân tình của người ta khắp nơi, tôi lười phải trả lời bọn họ.
Hì hì, ngoan quá.
Tôi cố ý hỏi: Vậy tôi có cần phải trả lại cho bọn họ không? Cô ấy còn cho tôi kẹo ăn kìa.
Hắn trả lời:… Thầy giáo nhất định sẽ hỏi bài, cô tập trung chút đi.
Tôi: Sẽ hỏi anh à?
Hắn: Bình thường thì đúng là như vậy.
Tôi: Nè, tôi sợ lắm. Tôi có hiểu gì đâu.
Hắn không trả lời lại.
Trong 10 phút nghỉ ngơi giữa giờ, một cậu sinh viên bên cạnh hỏi tôi có đi toilet hay không.
Tôi không mắc tiểu, cũng có chút sợ hãi phải cùng đi WC với đám nam sinh này.
Không chừng sẽ bị đau mắt hột?!
“Chu Lịch”.
Phía sau có người vỗ tôi một cái.
Tôi giật mình quay đầu lại.
“Có người tìm cậu”.
Tôi nhìn theo tay cậu ta ra bên ngoài, mẹ ơi, thình lình trông thấy khuôn mặt của chính mình ở bên ngoài cửa sổ, suýt chút nữa thì hết cả hồn.
Hắn mỉm cười với tôi một cái.
Tôi đẩy cửa sổ ra, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Hắn vẫn cứ cười, mở miệng nhỏ đến nỗi chỉ có có hai chúng tôi có thể nghe được, “Tới đưa sách giáo khoa cho cô, đồ ngốc”. truyện tiên hiệp hay
Sau đó đưa sách giáo khoa cho tôi, “Nhớ trả hết đồ cho người ta, sau này mượn sách mượn bút thì tìm con trai mà mượn”.
“OK, ok”. Tôi vội vàng hứa hẹn, “Anh đi tắm chưa? Sao lại chùi lông mày rồi?”
Tôi vừa nói vừa tiện tay vén tóc mái của hắn lên, muốn nhìn một chút xem có phải thật sự đã lau đi rồi hay không, kết quả là bị hắn nhanh tay chụp lấy cổ tay.
Hắn dùng lực quá lớn, cổ tay tôi cũng bị đỏ lên, những người xung quanh đều chú ý.
Tôi cảm thấy vừa xấu hổ vừa uất ức.
Hắn bực bội: “Đừng dùng khuôn mặt của tôi thể hiện cảm xúc như thế”.
Tôi cố gắng khống chế, “Được”.
Nhưng vẫn rất uất ức cho nên trông rất buồn cười.
Dù sao đi nữa bây giờ là tôi bị hắn gạt tay, nhưng ở trong mắt đám người xung quanh, thì là Chu Lịch bị nữ sinh ngoài cửa sổ từ chối.
Nghĩ đến chỗ này, tôi lập tức có cảm giác cân bằng trở lại.
“Chỗ bên cạnh cô có ai ngồi không?”
Tôi lắc đầu, sau đó nhịn không được lại trêu chọc: “Anh chàng sinh viên này cũng thật là không được yêu thích nha, ngay cả ngồi bên cạnh cũng không có ai thèm”.
Hắn mặc kệ tôi, xoay người đi vào từ cửa sau, rồi ngồi xuống ở bên cạnh tôi.
“Anh vào đây làm gì?!” Tôi thấp giọng hỏi.
Hai cô gái xinh đẹp ngồi phía trước tôi đều nhận thấy chuyện không ổn, lại âm thầm đánh giá hắn.
Chu Lịch kéo lấy quyển tập ghi chép của tôi, chân mày nhăn đến mức tôi sợ rằng hắn sẽ kẹp chết được một con ruồi.
Hắn xé tờ giấy mà tôi vừa mới viết ra, sau đó trả tập sách cho hai cô gái phía trước, giọng điệu không hề khách sáo, “Cảm ơn, tôi đã lấy sách của Chu Lịch tới”.
Hai cô gái ngại ngùng nhận lấy.
“Anh lấy sách ở đâu vậy?” Tôi nhỏ giọng hỏi hắn.
“Mượn ở thư viện”.
Chuông vào học đã vang lên nhưng hắn cũng không ra khỏi phòng, tôi đoán hắn sợ tôi sẽ làm mất mặt mình cho nên mới ngồi lại.
Tôi rất muốn nói, anh đi vào học cùng với tôi như vậy sẽ khiến cho bạn học của anh hiểu lầm, nhưng đã nghẹn lại.
Hiểu lầm thì hiểu lầm, chẳng phải tôi còn mong bọn họ hiểu lầm hay sao...
Tiết học trôi qua được một nửa, điện thoại di động của hắn rung lên một chút, hắn nhìn màn hình rồi đẩy sang chỗ tôi.
Là bạn cùng phòng hỏi tôi đang ở đâu.
Lúc này tôi mới nhớ ra, “Hôm nay bạn cùng phòng hẹn tôi đi xem phim!”
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, “Đừng nhìn tôi như vậy chắc chắn là tôi không đi xem phim với những cô gái không quen biết”.
“Nhưng bây giờ anh là Chu Tiểu Liên!” Tôi nóng nảy, “Đó là bạn cùng phòng với tôi, bây giờ cũng là bạn cùng phòng của anh, tối hôm qua anh còn ngủ cùng với bọn họ mà”.
Cho người khác leo cây chính là tội lớn trong phòng ký túc xá chúng tôi.
“Không đi”.
“Anh không đi tôi sẽ trốn học”.
Có thể bởi vì chúng tôi gây ra tiếng động lớn, cho nên thầy giáo ở trên bục giảng liền hỏi, “Chu Lịch?”
Tôi và hắn cùng ngẩng đầu.
“Em trả lời câu mà tôi vừa mới hỏi”.
Mẹ kiếp, ông ấy vừa mới hỏi câu gì?