Sau Khi Trao Đổi Thân Thể Với Crush

Chương 15




Hắn trắng mắt liếc tôi một cái, tức giận nói: “Bỏ rồi”.

Tôi đi tới đi lui, tìm lên tìm xuống một chút, quả nhiên nhìn thấy được tất cả đồ vật của tôi ở trong một góc tủ quần áo, hắn đã sắp xếp lại cho tôi một cách ngăn nắp chỉnh tề. Hơn nữa hắn còn mua rất nhiều giày thể thao.

Thật ra những đôi này đều rất xinh đẹp, cũng không quá đắt tiền, “Bạn học Chu, anh dự định cả đời cũng sẽ không mang giày cao gót sao?”

“Nếu từ đây đến khai giảng vẫn còn chưa thể đổi lại được, tôi sẽ đi nhảy lầu”.

“A, vậy tôi và anh sẽ cùng nhau tay trong tay mà nhảy nhé?”

“Lấy vali ra giúp tôi”.

“A, vali của anh cũng nặng quá nhỉ?”

“Cô có tin tôi chỉ cần một tay cũng có thể xách lên không?”

“Tin tin tin, anh trâu bò mà”.

Nhà Chu Lịch ở rất gần trường học, ngồi xe 15 phút là đến.

Hắn nói hắn đã rất lâu không về nhà.

“Rất lâu không về mà nhà sạch sẽ như vậy sao?”

“Hôm qua tôi đã thuê người giúp việc đến đây lau dọn”. Hắn lấy cho tôi một đôi dép lê, “Cô ngủ ở phòng cho khách, không có chuyện gì thì đừng vào phòng tôi”.

“À”.

Buổi tối chúng tôi gọi cơm hộp, tôi nói mình sẽ nấu cơm cho hắn, hắn lại nói mình không tin tưởng tài nấu ăn của tôi.

Sau khi ăn cơm cà ri, cả hai chúng tôi đều ngấy cực kỳ.

Cơm nước xong, hắn xem TV, tôi ngồi bên cạnh chơi di động, thấy thứ gì có vẻ thú vị thì lại thò tới cho hắn xem, sau đó liền nhân cơ hội dựa vào người hắn.

“Tránh xa tôi ra một chút”. Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn, “Cô có biết bản thân mình nặng lắm không?”

Tôi hết sức dễ dãi: “Vậy anh tới dựa tôi đi”.

“Tôi dựa cái đầu cô! Đi ra!”

Tôi nhất định không buông tay, chỉ ôm chặt hắn, “Chu Lịch, tôi rất thích anh”.

Hắn lấy chân đá tôi: “Tránh ra đi!!”

Tôi không bỏ, còn ôm chặt hơn, “Anh cho tôi hôn một cái đi!”

“Chu Tiểu Liên!”

Cọ cọ một lúc, tôi lại có phản ứng.

Sắc mặt Chu Lịch biến đổi: “Cô còn động dục linh tinh như thế, có tin tôi sẽ đuổi cô ra ngoài không?”

Tôi vốn cũng chỉ muốn đùa giỡn một chút, không ngờ lại có phản ứng, vì thế cũng hết sức xấu hổ mà buông hắn ra, “Xin lỗi”.

Hắn đùng đùng bỏ đi lên lầu.



Tôi cũng đi vào phòng tắm xối nước lạnh.

Buổi tối tôi ôm gối đầu đứng ở trước cửa phòng hắn.

“Chu Lịch, xin anh thương xót…”

“Cút”.

“Thật sự là máy lạnh hỏng rồi, tôi ngủ ở dưới nóng lắm…”.

“Trong phòng kho có một cái quạt máy, hoặc là cô vào phòng khách mở máy lạnh mà ngủ sofa đi”.

“Chu Lịch…”

“Đừng làm nũng với tôi”. Hắn đuổi tôi, “Đi ra ngoài, đi ra ngoài”.

Tôi ôm gối, uất ức đi ra phòng khách.

Phòng khách vô cùng rộng rãi, mở máy lạnh thì rất phí điện, tôi không dám mở, mà tìm một quyển sách, vừa quạt vừa tự dỗ giấc ngủ.

Vào lúc nửa đêm tôi bị người ta lay dậy, đại khái là vì Chu Lịch đi xuống lầu uống nước, hắn cầm cái ly, nhìn tôi từ trên xuống: “Tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng tôi mà ngủ”.

Tôi nửa tỉnh nửa mơ, cho rằng mình đang nằm mộng, “Chu Lịch cuối cùng anh cũng chịu sủng hạnh tôi?”

Hắn xoay người bỏ đi, tôi vội vàng bò dậy đuổi theo, kết quả lại bị hắn chặn ở cửa, “Chưa tắm thì không được vào”.

Ơ?

Tôi vào phòng tắm mới phát hiện, cả người mình toàn là mồ hôi.

Thời tiết quỷ gì thế này? Thật là phải cảm ơn!

Tôi tắm rửa xong, tung tăng chạy đến trước cửa phòng hắn, “Chu Lịch, tôi tắm xong rồi”.

“Tắm xong rồi thì lăn vào đây”.

Tôi mang theo tâm tình đầy chờ mong, đẩy cánh cửa phòng thần thánh kia ra, sau đó ngây dại.

“Tức là sao?” Tôi chỉ chăn đệm trên mặt đất.

“Cô ngủ dưới đất”.

“Sẽ cảm lạnh đó...”.

“Vậy cô xuống phòng khách lại”.

“Chu Lịch anh thật là… không biết thương hương tiếc ngọc”.

Hắn cười lạnh hai tiếng, chỉ vào bộ ngực mình, “Cô nói lại đi, ai mới là hương, ai mới là ngọc”.

“Ờ”.

Tôi ngoan ngoãn nằm dưới đất.



Giấc ngủ này cực kỳ ngon lành, tôi mơ thấy mình có thể bò lên trên giường Chu Lịch, sau đó buổi sáng hắn tỉnh ngủ, lại không chút thương tình mà đá tôi xuống đất.

Sau đó tôi liền giật mình tỉnh dậy.

Chu Lịch vẫn chưa thức, tôi lặng lẽ bò lên trên giường, lén hôn hắn một cái.

Ôi, đáng tiếc đây là khuôn mặt của tôi, nếu có thể đổi về thì thật tốt, đổi về tôi phải hôn chết hắn.

Tôi ôm hắn ngủ tiếp, sau đó lại bị đá cho tỉnh.

Lần này không phải nằm mơ.

“Chu Lịch”. Tôi ngồi dưới đất, lay mép giường ngửa đầu nhìn hắn, “Tôi có chuyện muốn nói với anh”.

“Không muốn nghe”. Hắn bực bội xoay người đi.

“Nghiêm túc đấy”. Tôi thò lại gần, “Cái hôm tôi và anh bị hoán đổi thân xác, là sinh nhật tôi, tôi đã ước một điều, chính là không sở hữu được trái tim anh cũng phải sở hữu thân xác anh”.

Hắn quay đầu lại nhìn tôi, “Cho nên?”

“Cho nên nguyện vọng của tôi đã biến thành sự thật”.

Hắn bị tôi chọc tức đến mức cười gằn, “Ý cô là, muốn đổi về, thì phải chờ tới sinh nhật năm sau của cô?”

“Tôi cảm thấy rất có khả năng như vậy”.

“Nói chuyện thì nói ở dưới, không được bò lên trên”.

“Ờ...”. Tôi xấu hổ bò khỏi giường hắn, “Tôi đi nấu bữa sáng cho anh, anh muốn ăn gì?”

Hắn xốc chăn lên, rời giường, “Tôi ra ngoài chạy bộ, sau đó ăn ở ngoài”.

“Vậy anh có thể cho tôi đi theo mua hai cái bánh bao không?”

Hắn trực tiếp đi vào phòng tắm.

Tôi cũng lập tức xuống lầu rửa mặt, thay quần áo ngồi ở cửa chờ hắn, kết quả đợi nửa ngày hắn mới ra tới.

“Sao lâu vậy”. Tôi ngáp một cái, nói, “Tôi chờ lâu đến nỗi sắp ngủ gật”.

Hắn đưa điện thoại cho tôi xem: “Trần An An hẹn tôi đi xem điện ảnh”.

“Hả? Anh? Hay là tôi?”

“Tôi, hẹn Chu Tiểu Liên”.

Mẹ kiếp, vì sao cô ta lại làm chuyện rác rưởi này, “Hôm nay sao?”

“Cô ta nói đã mua vé”.

Tôi nhìn di động, “Anh muốn đi sao?”

Chu Lịch thản nhiên, “Đi, dù sao hôm nay cũng không có gì làm”.

“Vậy tôi đi với anh, anh chờ một chút, tôi lên mạng mua vé”.