Trưa hôm sau, Tố Liên mới mơ màng thức giấc, cả người đều đau nhất là ở vị trí khó nói kia.
Hức, y hết trong sạch rồi.(〒﹏〒)
“Công tử tỉnh?.” Nô tì bên ngoài nghe tiếng động liền bước vào, gọi y là nương nương thì nghe có vẻ không đúng nên nàng đổi xưng hô thành công tử.
Tố Liên đáp lời nàng, chậm rãi ngồi dậy súc miệng rửa mặt thay y phục. Không thấy hắn đâu, y thở phì ra một tiếng ăn xong liền chạy?!
“Bệ hạ vừa đi bàn chuyện với các đại nhân rồi ạ, chắc chốc nữa sẽ về tới. Công tử dùng bữa nhé?.” Nô tì biết y muốn tìm bệ hạ liền giải thích. Nàng thoạt nhìn còn rất trẻ lại nói năng rất dịu dàng khiến y có ấn tượng rất tốt với nàng.
“Ngươi tên gì thế?.” Tố Liên nói được y muốn ăn cháo gà, sau đó nhìn nàng hỏi dù sao mấy lần ở đây đều là nàng chăm sóc biết tên nàng cũng là việc cần thiết.
“Nô tì tên Ngu Dung, ngài gọi nô tì Tiểu Dung cũng được ạ.” Nàng cúi đầu giữ lễ nghi nói tên mình, không có thái độ khinh thường một nam nhân được phong hậu như y.
“Ngu trong mỹ nhân, Dung trong Phù Dung đúng không?.” Tố Liên nói ra nghĩa trong tên của nàng, cũng không biết cod phải vậy không nhưng quả thật nàng rất hợp với nó. Người rất ưa nhìn, dáng vẻ lại dịu dàng.
“Vâng.” Tiểu Dung cuối đầu đáp, xin lui xuống chuẩn bị bữa trưa cho y.
Cháo gà rất nhanh dọn lên bàn, mùi hương thơm phức từ cháo tỏa ra làm y có chút thèm. Ngoài cháo gà trên bàn còn rất nhiều món nhưng chủ yếu là đồ thanh đạm, cầm đến một cái đùi gà to bự màu da ngã vàng óng ánh, lớp mỡ bên trên da sáng bóng, thịt gà tươi mới trắng nõn được y cắn một miếng. Hai mắt Tố Liên trợn tròn, quá ngon!
Không biết dùng cách y để luộc gà, thịt gà vừa mềm vừa dai còn lưu lại vị ngọt của thịt, mùi thơm của hương liệu kết hợp cùng loại gạo được lựa chọn tỉ mĩ để nấu cháo quả là mĩ vị nhân gian!
Dưa muối cũng giòn giòn không quá mặn, canh sườn cừu được nấu không biết bao lâu vị ngọn, bổ đã được lưu hết vào nước canh, hoành thánh tôm cũng vô cùng ngon miệng.
Tố Liên ăn đến vui sướng lập tức bỏ qua tên tra nam ăn rồi chạy kia ra sau đầu mình.
Đợi dùng xong bữa Tiểu Dung liền mang đến trà sâm cho y uống, nghe Tiểu Thúy nói là dùng nhân sâm trăm tuổi làm trà, là tên kia chuẩn bị cho y uống bồi bổ.
Hừ, nuôi béo rồi ăn à?!
Bạch Truy Thiên ở phòng bàn chính sự mặt lại nghiền ngẫm xem Bắc Cương lại có âm mưu gì mới, từ sau vụ chiến loạn đó quan hệ hai bên vẫn không ai nhường ai có điều hiện tại lại có chút khác biệt. Bắc Cương muốn hợp tác làm ăn với Tấn Triều, cho phép hai bên qua lại lưu thông hàng hóa. Bắc Cương dân số đông lại là nước mạnh, giàu có, mối làm ăn này hai bên cùng có lợi. Có điều, mới đánh nhau không lâu bây giờ liền quay sang hợp tác? Các đại thần trong triều nghĩ nhất định là có âm mưu.
Để thể hiện ước muốn ‘hòa bình’ của mình Liêm Sinh đã đích thân viết một bức thư mong muốn được ghé thăm Tấn Triều trong thời gian sắp tới để bàn rõ hơn về chuyện hợp tác làm ăn.
Thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù, Bạch Truy Thiên hiểu điều này tuy là có chút không tình nguyện cùng không tin tưởng Bắc Cương nhưng quả thật nếu hợp tác với họ bên hắn cũng có không ít lợi.
“Ý bệ hạ thế nào?.” A Khương bên cạnh rót cho hắn chán trà nóng, hai mắt cuối xuống nhìn đám đại thần đang nghị luận bén kia.
“Ngươi thấy sao?.” Uống ngụm trà nóng, hắn hỏi A Khương tiểu thái giám đã bày mưu với mình bao năm.
“Nô tài nghĩ, tạm thời hai bên đều không đạt được lòng tin của nhau mối làm ăn này lại có lợi cho cả hai, thôi thì cứ lợi dụng nhau trước đã, chờ xem động tĩnh của Bắc Cương trước.” Mục đích chưa rõ nhưng chắc không phải thứ gì tốt rồi, A Khương cũng không trong chờ gì nhiều ở Bắc Cương. Cùng lắm hợp tác để có lợi cả hai thôi.
“Trẫm cũng nghĩ như vậy.” Bạch Truy Thiên gật đầu, tạm thời cứ như vậy nhưng nhìn qua A Khương có vẻ y muốn nói gì đó ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn hắn.
“Sao thế?.” Nhìn ta làm gì.
“Không có gì.” A Khương dời tầm mắt xuống dưới sàn, chậm rãi nói.
Ngươi nghĩ ta tin là không có gì?
“A Khương, nói trẫm nghe thứ.” Bạch Truy Thiên chấm vào nghiên mực vài cái liền tiếp tục phê duyệt tấu chương còn dang dỡ lúc nãy.
“Bệ hạ thật sự thích y?.” A Khương bước đến mài mực giúp hắn, bàn tay xoay đều theo nghiên mực mặt cũng không ngước lên nà hỏi.
Y trong miệng A Khương không nói cũng biết là ai.
“Tất nhiên.” Bạch Truy Thiên cầm tấu chương đọc một lát liền trả lời.
“Nhưng y là nam.” A Khương lại nói, mực trong nghiên có chút vươn rớt ra bên ngoài do tay A Khương mài mực quá mạnh.
“Ta biết.” Bạch Truy Thiên ánh mắt không dời khỏi tấu chương nói, cũng làm lơ chút mực bên nghiên rơi ra.
“Vậy thì tại sao?.” Tại sao lại thích một nam nhân yếu đuối, không thể sanh con cho bệ hạ?.
“Vì ta yêu y.” Hắn cười đáp trong lòng nghĩ tới sen nhỏ nhà mình hôm qua ánh mắt hằn liền tỏa ra ấm áp khó tả.
“..........” A Khương im lặng không nói gì thêm nữa, chỉ chuyên tâm mài mực.
“A Khương, không cần lo cho trẫm. Trẫm biết mình đang làm gì.” Bạch Truy Thiên mỉm cười nhìn A Khương nói.