Sau Khi Tôi Xuyên Không Thành Hoa Sen Trắng

Chương 42: Ra Trận




Mùa đông đến làm không khí trở nên lạng lẽo hơn nhiều, thức ăn cũng ít đi. Lương thực dữ trữ của bọn họ không còn nhiều, đang đợi chi viện từ phía triều đình. Về việc này Bạch Truy Thiên đã sớm hạ một chiếu chỉ sai người truyền về kinh thành, tất cả người dân trong kinh thành dù nghèo hay khá giả cũng phải phân theo cấp phận mà hỗ trợ lương thực cho quân lính. Nhà nghèo góp chút ít vài cân gạo, nhà giàu thì góp nhiều hơn cứ như vậy một đường đến đây qua các thành huyện lương thực bọn họ có ngày càng nhiều.

Tố Liên trên người y phục trắng thêu hình sen chỉ bạc, trên đầu còn đội thêm một cái mũ lông xù màu trắng làm che khuất cả nữa gương mặt nhỏ bé của y. Ở quân doanh đã mấy tháng Tố Liên sớm đã làm quen được hầu hết binh lính chỗ này, rành rẽ đường đi nước bước không còn sợ lạc đường nữa. Dạo gần đây số lần quân hai bên giao tranh càng nhiều, càng gay gắt hơn trước.

Lương thực tiếp viện được đưa đến quân doanh bọn họ rất đa dạng, nhưng đa số là lương thực thô để được lâu tuy khó ăn nhưng lại phù hợp với đánh trận lúc này. Bạch Truy Thiên rất hài lòng với kết sách này, bọn họ đi đánh trận bào vệ giang sơn bá tánh khắp nơi lo cơm nước tiếp lương thực làm cho cả một đất nước đoàn kết khắng khít hơn trước rất nhiều.

Nhưng cầm trên tay báo cáo số lượng lương thực của đám quan lại triều đình hắn hơi nhíu mày, còn ít hơn một nhà khá giả nông thôn. Xem ra đợi hắn về cần phải chỉnh đốn lại triều cục này. Làm quan không gương mẫu há nào dân chúng có thể noi theo?

Do lương thực phóng phú nên đồ ăn trong doanh mấy hôm nay cũng phong phú theo, binh lính không cần một ngày ăn cơm một ngày ăn cháo như trước nữa, đảm bảo mỗi bữa đều có cơm ăn. Ngoài lương thực, dược liệu cũng được tiếp viện tới không ít, ngoài ra còn có mấy đại phu tình nguyện theo vào doanh trị bệnh.Tình hình có vẻ khả quan hơn, binh lính trong doanh ai cũng có năng lượng hơn bình thường.

Bạch Truy Thiên trên đường đi về lều của mình, đi ngang nhìn thấy sen nhỏ nhà mình liền kéo y về luôn. Bị đặt ngồi trên đùi hân, y cả người như không xương tựa vào ngực hắn. Bạch Truy Thiên ôm hôn lên mũi sen nhỏ nhà mình: "Có muốn về cung không?."

Tố Liên nhướn mày: "Chiến sự với Bắc Cương còn chưa xong?." Sao lại muốn về? Không lẽ ở cung có chuyện gì?

"Để Tô tướng lo là được." Hắn không muốn sen nhỏ nhà mình tiếp tục chịu khổ chỗ này nữa, nhìn xem cả người sen ốm hơn trước rồi.

"Không được, ngươi là vua đấy!." Sao có thể nói như vậy? Không thể vì y mà bỏ quân doanh được!

Đang định giáo huấn hắn một chút từ bên ngoài lại nghe tiếng cấp báo của binh lính. Bạch Truy Thiên không vui hỏi làm sao.

"Báo, quân Bắc Cương lại dẫn binh đến đánh rồi! Hiện tại Tô Khiết tướng quân đang ứng chiến!."



Đám người này thật rảnh rỗi.

Bạch Truy Thiên đáp biết cũng đứng dậy muốn đi ra khỏi lều liền bị Tố Liên nắm lại áo: "Ta cũng muốn đi."

Tố Liên hai mắt trầm xuống nói, mấy tháng nay nói không mệt không khổ là nói dối nhưng cũng không thực sự là quá khổ. Y muốn nhanh kết thúc chuyện này, tốt nhất là chơi một vố khiến quân Bắc Cương không thể trở mình càng tốt.

"Không được, ngoài đó rất nguy hiểm." Một loài thực yếu ớt như ngươi sao ta có thể an tâm để ngươi đi được đây?

"Tin ta, lần này để ta giúp ngươi." Tố Liên nghiêm túc nói, ánh mắt kiên định nhìn hắn.

Gương mặt của sen nhỏ lúc nghiêm túc thật đáng yêu! (´ ω `)

Hắn sao có thể từ chối y cho được chứ?!

_ _ _

Ngoài chiến trường, cát đá bay qua. Hai phe Bắc Cương cùng Tấn Triều duy trì khoảng cách không xa không gần mà nhìn nhau.

Quân Tấn Triều do Tô Khiết lãnh đạo mặt người nào cũng tràn trề quyết tâm chiến thắng, sẵn sàng hy sinh vì bệ hạ vì Tấn Triều.

Quân Bắc Cương lại có thân hình khỏe mạnh hơn Tấn Triều nhiều, tuy nhiên nhìn ánh mắt họ liền biết trong đó chỉ có chém giết tần nhẫn chứ không có khoang dung.